Chung Minh đang chạy trối chết lại đúng lúc gặp được Tống Tuấn Kiệt uống say khướt trở về phòng, không thể làm như không thấy, dừng lại hô một tiếng:"Biểu ca."
Bình thường Tống Tuấn Kiệt đối với biểu muội như hoa như ngọc luôn có tà tâm mà không dám làm bậy, ngày vui uống nhiều rượu một chút, nhìn thấy Chung Minh không khỏi động sắc tâm, nhìn nhìn tân phòng cách đó không xa, lại nhìn nhìn Chung Minh, hỏi:"Biểu muội làm sao ở trong này?"
Chung Minh lại đây khuyên Tô Tử Mặc không cần trao thân cho Tống Tuấn Kiệt, là chuyện vốn không phúc hậu gì, bình thường không thèm ngó Tống Tuấn Kiệt, hiện tại khó có khi cười cười nói với hắn: "Ta đến xem biểu tẩu". (Chị dâu họ)
Tống Tuấn Kiệt đến nay không thấy qua Tô Tử Mặc, trước khi đón dâu bị Tống lão phu nhân gọi đến giáo huấn, kêu hắn dù cho Tô Tử Mặc xấu hay đẹp đều phải thiệt tình nhận, sau khi thành thân, càng phải nhượng bộ có lễ nghĩa với Tô Tử Mặc, không thể làm cho Tô Tử Mặc chịu uỷ khuất, nếu không lỡ có đắc tội với nhạc phụ đại nhân ( cha vợ ) thì hắn tự chịu, coi như hắn sắp cưới một con cọp mẹ về nhà, làm cho hắn vô cùng áp lực, hơn nữa trong tiệc rượu vừa rồi, những người đó ngoài mặt đều chúc mừng hắn có được hiền thê ( vợ hiền ), ngụ ý cũng là giễu cợt hắn dựa vào nhà vợ, tuy rằng đó là sự thật, nhưng nghe được trong lòng vẫn không thoải mái, sự mong chờ với Tô Tử Mặc sụt giảm mấy phần, còn chưa so được với phân lượng biểu muội trong lòng hắn.
Tống Tuấn Kiệt ỷ cảm giác say, trêu đùa:"nếu ta đoán không sai, biểu tẩu muội chắc không bằng biểu muội rồi."
Chung Minh nói:"Biểu ca sao lại nói ra lời này?"
Tống Tuấn Kiệt nói:"Xinh đẹp như biểu muội vậy, đừng nói là biểu tẩu muội, cho dù lục khắp toàn bộ kinh thành, chỉ sợ cũng tìm không thấy người thứ hai có thể so sánh được với muội."
Chung Minh cũng không cảm kích, cười lạnh nói:"Biểu ca khen trật rồi."
"Ta là ăn ngay nói thật." Tống Tuấn Kiệt càng nhìn Chung Minh càng cảm thấy đẹp, hắn lại đứng ở chỗ tay có thể chạm được nàng, lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhìn trái phải không thấy ai, lấy tốc độ sét đánh, ôm chầm vai Chung Minh, hôn lên mặt nàng một cái.
Chung Minh không dự đoán được hắn sắc đảm bao thiên như thế, tránh né không kịp, vừa bị hôn xong, chỉ cảm thấy cực kỳ ghê tởm, giơ tay quăng một cái tát, mắng:"Vô sỉ!"
Tống Tuấn Kiệt trúng một cái tát, tỉnh rượu không ít, thấy Chung Minh vẻ mặt phẫn nộ, biết chọc giận nàng, sợ nàng đến trước mặt lão phu nhân tố cáo, vội vàng cười làm lành nói:"Biểu ca hôm nay uống rượu nhiều mới làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, biểu muội trăm ngàn lần đừng để trong lòng, biểu ca tạ lỗi vì không phải với muội."
Đổi là bình thường Chung Minh tất nhiên không buông tha hắn, bất quá hôm nay rốt cuộc là đại hỷ sự của Tống Tuấn Kiệt, còn có rất nhiều bằng hữu người thân ở lại trong phủ, việc này làm to ra, ai cũng sẽ khó coi, hơn nữa nàng là cô nương đàng hoàng không thể vô duyên cớ bị huỷ danh dự, chỉ "Hừ" một tiếng rời đi.
Chung Minh xuống tay không nhẹ, Tống Tuấn Kiệt cảm thấy má trái nóng đau rát, nhìn chằm chằm hướng Chung Minh đi xa, oán hận nói:"Nương ngươi đã lén nói với ta, nói ngươi có ý với ta, khóc hô phải gả cho ta, giả vờ thanh cao cái gì, chờ coi đến ngày ngươi phải cầu xin ta!" Quăng cổ tay áo, xoay người đi đến tân phòng.
Thanh Nhi tránh ở phía sau bồn hoa thấy rõ ràng một màn này.
"Tiểu thư đây là làm sao vậy?" Tri Họa thấy Chung Minh khóc sướt mướt chạy về, không ít hoảng sợ, vội vàng theo sau.
"Tiểu thư đây là làm sao vậy?" Tri Họa thấy Chung Minh khóc sướt mướt chạy về, không ít hoảng sợ, vội vàng theo sau.
Chung Minh dựa vào trên giường, đơn giản khóc lớn một hồi, khóc xong, mới ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:"Thù này không báo thề không làm người."
Tri Họa càng lo lắng , thâm thù đại hận gì mà phải thề độc như vậy, là đang tức giận ai đây, giặt sạch khăn mặt cho nàng lau mặt, sau đó thật cẩn thận hỏi:"Là ai khi dễ tiểu thư ?"
Chung Minh mấy ngày nay đều là độc thân tác chiến, đã sớm cảm thấy lực bất tòng tâm, ngay cả người ra chủ ý cho nàng cũng không có, Tri Thư Tri Họa cả ngày đi theo bên người, cho dù không nói cho các nàng chuyện mình trọng sinh, nhưng chuyện nàng chán ghét biểu ca, muốn tìm biểu ca báo thù, chỉ sợ lừa không được các nàng bao lâu, còn không bằng nói cho các nàng, có thể thêm hai người giúp đỡ, nghĩ như thế, liền gọi hai người lại gần.
"Chuyện này ta chỉ nói cho hai người các ngươi, hai ngươi phải giúp ta giữ bí mật, ngay cả cha ta, nương ta cũng không thể nói."
Tri Thư Tri Họa liếc nhau, cùng nhau gật gật đầu, các nàng đã sớm cảm thấy tiểu thư không giống với trước kia, rốt cuộc không giống chỗ nào thì không nói được, hiển nhiên có liên quan đến bí mật này.
Chung Minh trầm giọng nói:"Ta muốn làm cho biểu ca ta không chết tử tế được!"
Tri Thư Tri Họa bị doạ đến kinh sợ, lời này từ đâu xuất phát, tiểu thư không phải luôn luôn thích biểu thiếu gia sao? Hai người không dám chen vào nói, chỉ nhìn Chung Minh chờ nàng giải thích.
Chung Minh đã sớm nghĩ ra một lý do thoái thác, nói nàng từng vụng trộm lén tới kinh thành, kết quả bị biểu ca hung hăng làm nhục nhã một phen, nàng ghi hận trong lòng, thề cuộc đời này nhất định báo thù.
Tri Thư nhìn dáng vẻ nàng mà dò xét, đồng thời hỏi:"Chuyện xảy ra lúc nào, làm sao nô tỳ không biết." Sau khi hai nàng bị Chung phủ mua về, luôn hầu hạ bên cạnh Chung Minh.
Chung Minh biết các nàng sẽ hỏi như thế, nói:"Khoảng thời gian năm trước mẫu thân ta cho các ngươi về nhà thăm người thân mấy ngày."
Hai người giật mình gật gật đầu, bất quá vẫn là có nghi vấn, phát sinh chuyện lớn như vậy, làm sao chưa bao giờ nghe người ta đề cập qua, cho dù như thế, cách đây không lâu tiểu thư còn vì biểu thiếu gia nhảy vào hồ hoa sen, nghĩ nghĩ càng thấy mâu thuẫn.
Chung Minh lại giải thích trong chốc lát, thấy các nàng vẫn là nửa tin nửa ngờ, không kiên nhẫn, hất mặt nói:"Không nên hỏi nhiều như vậy, tóm lại, hai người các ngươi biết ta có thù không đội trời chung với biểu ca là được".
Tri Thư Tri Họa không dám hỏi lại, mặc kệ nói như thế nào, tiểu thư xác thực không giống với trước kia.
Tri Họa nói:"Khó trách tiểu thư trước kia há mồm ngậm miệng đều là biểu thiếu gia, hiện tại thấy biểu thiếu gia, lại giống như chuột nhìn thấy mèo."
Chung Minh trừng mắt liếc nàng một cái.
Chung Minh trừng mắt liếc nàng một cái.
Tri Họa vội nói:"Không đúng, liền như nhìn thấy con gián, thật chán ghét."
Tri Thư cũng nói:"Trách không được tiểu thư cho tới bây giờ không có tới kinh thành, lại đối kinh thành rất quen thuộc, nói như vậy tiểu thư khuyên Tô tiểu thư không lấy biểu thiếu gia, cũng là vì nguyên nhân này?"
Chung Minh lại nhớ tới khoảnh khắc vừa rồi xốc lên khoăn voan của Tô Tử Mặc, cái loại cảm giác kinh diễm này đến giờ vẫn còn chưa tiêu tán.
Tri Thư thấy nàng ngẩn người, kêu vài tiếng "Tiểu thư", mới đem nàng kêu trở về được.
Chung Minh nói:"Đương nhiên, bằng không ngươi cho là vì cái gì." Trong lòng vẫn nghĩ nhất định không thể làm cho Tống Tuấn Kiệt độc chiếm Tô Tử Mặc.
"Vậy tiểu thư chuẩn bị làm như thế nào?" Tri Họa hỏi, nhìn dáng vẻ Chung Minh, tựa hồ đã hận đến muốn giết người cho hả giận, Tri Hoạ nàng thì không dám giết người a.
Tri Thư cũng nói:"Nô tỳ nhát gan, tiểu thư người trăm ngàn lần đừng sai ta làm chuyện hại người."
Chung Minh nhìn bộ dáng nhát gan sợ phiền phức của các nàng mà mất hứng, "Yên tâm đi, sẽ không kêu các ngươi đi giết người phóng hỏa, chỉ cần bình thường chịu khó chú ý xung quanh một chút, coi như giúp ta bận rộn."
Tri Thư Tri Họa vội vàng đáp ứng:"Chuyện này nô tỳ nhất định làm được."
Chung Minh phất tay bảo các nàng đi xuống, chính mình gối đầu lên cánh tay nằm trên trường kỷ, nhớ tới Tô Tử Mặc, ẩn ẩn nổi lên lo lắng, đêm nay là bọn hắn động phòng hoa chúc, không biết Tô Tử Mặc có thể tránh khỏi móng vuốt của Tống Tuấn Kiệt hay không.
"Ta đã muốn tỉnh rượu, có thể gặp nàng được chưa ?" Tống Tuấn Kiệt lúc về phòng bị Tô Tử Mặc ra lệnh cưỡng chế tỉnh rượu, nếu không sẽ không cho hắn giở khăn voan, mà trước đây có nhiều người dặn dò hắn, kêu hắn phải kiêng nể Tô Tử Mặc, tuy rằng trong bụng không tình nguyện, cũng không dám không nghe lời nàng, đến bên cạnh giếng tát nước lên mặt, ép buộc muốn nửa ngày mới đem mùi rượu trên người xoá bớt, khi trở về, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, bên trong còn cài chốt cửa.
Chỉ nghe giọng Thanh Nhi: "Cô gia, trời đã tối muộn, tiểu thư nhà ta đã muốn ngủ, ngươi sáng mai hãy đến đi."
Tống Tuấn Kiệt choáng váng, đây là ý tứ gì, đêm nay là đêm hắn động phòng hoa chúc, lại dùng sức gõ mạnh lên cửa vài cái, nói:"Ngươi đi nói cho tiểu thư nhà ngươi, chuyện này không hợp quy củ."
Thanh Nhi nói:"Quy củ ư? Tiểu thư nhà ta gả lại đây, về sau lời nói của tiểu thư nhà ta chính là quy củ."
Thanh Nhi nói:"Quy củ ư? Tiểu thư nhà ta gả lại đây, về sau lời nói của tiểu thư nhà ta chính là quy củ."
Buồn cười! Tống Tuấn Kiệt nổi giận, rất muốn phá cửa đi vào, rốt cuộc áp chế lửa giận, nói:"Xuất giá tòng phu, tiểu thư là tài nữ nổi danh kinh thành, chẳng lẽ ngay cả đạo lý đơn giản tam tòng tứ đức cũng không biết ?".
Tam tòng: (Ba điều phải theo) Quy định tam tòng khiến người phụ nữ khi xuất giá lấy chồng thì hoàn cảnh tốt hay xấu thế nào cũng đã trở thành người nhà chồng, chứ không được nương nhờ ai nữa.Tứ đức: công, dung, ngôn, hạnh.>
Thanh Nhi trào phúng nói:"Cô gia đâu phải không biết điều, ngài cũng biết tiểu thư nhà ta đầy bụng tài hoa, ngài có thể lấy được tiểu thư nhà ta, đó là phúc trời cho, còn muốn làm cho tiểu thư chúng ta đối với ngài tam tòng tứ đức sao?"
Tống Tuấn Kiệt không nghĩ tới một tiểu nha đầu có thể mỏ nhọn sắc bén vậy, chỉ sợ Tô Tử Mặc càng cao tay hơn, xem ra đêm nay thật không vào động phòng được, trong lòng lại không phục, hừ hừ nói: "Tiểu thư nếu chướng mắt thì cần gì phải gả cho ta?"
Thanh Nhi nói:"Cô gia mặc dù không có bản lãnh, nhưng tiểu thư nhà ta nể tình ngài là chính nhân quân tử, không nghĩ tới trong ngày vui, cô gia liền bị trúng một cái tát, cô gia giải thích thế nào đây?"
Tống Tuấn Kiệt theo bản năng sờ lên mặt, nguyên lai chuyện hắn đùa giỡn Chung Minh đã bị nàng biết, khó trách có hành động này, trong lòng hối hận không thôi, bất quá nếu là hắn làm sai trước, chỉ có thể nhận lỗi, dù sao tháng ngày còn dài, Tô Tử Mặc đã muốn là nương tử của hắn, còn chạy trốn đi đâu được? Nhân tiện nói:"Được rồi, nếu tiểu thư mệt mỏi, ta đây sẽ không quấy rầy , tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta lại tiếp việc động phòng cũng không muộn." Không cam lòng, oán hận mà đi.
"Tiểu thư, ta đuổi cô gia đi rồi." Thanh Nhi khoe công với Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc không có lên tiếng, ở trong phòng đi qua đi lại, sau đó hỏi:"Ngươi thật nhìn rõ ràng?"
Thanh Nhi lập tức nói:"Đó là đương nhiên, ta xem biểu tiểu thư kia cũng là giả bộ cự tuyệt mà thôi, cô gia chính mồm nói biểu tiểu thư có ý tứ với hắn, biểu tiểu thư mắng cô gia vô sỉ hơn phân nửa cũng là liếc mắt đưa tình, hừ, bọn họ thật sự là hơi quá đáng."
Tô Tử Mặc nói:"Được, ta biết rồi, cũng không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Thanh Nhi vội nói:"Nô tỳ vẫn là ở trong này canh giữ đi, ta sợ cô gia quay lại tìm tiểu thư."
Tô Tử Mặc lạnh lùng nói:"Cho hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám".
Truyện convert hay : Bạo Manh Hồ Bảo: Thần Y Mẫu Thân Muốn Nghịch Thiên