Tô Hầu gia đã đáp ứng với Tô Tử Mặc, tất nhiên là có uy tín, chỉ một câu, Tống Tuấn Kiệt liền viết xuống hưu thư, Tô Hầu gia nói:"Nếu Trần lão bản không chịu nhượng bộ, không bằng Tống đại nhân cầu xin người ta đi." Mặc dù Tô Hầu gia không có ý uy hiếp, Tống Tuấn Kiệt cũng không dám vi phạm ý tứ của hắn.
Mà thật ra đối với Chung Minh, hoà ly hay không cũng không liên quan, nàng ước gì Tống Tuấn Kiệt không thay đổi ước nguyện ban đầu, để nàng tiện thể coi đây là cái cớ làm cho Tống Tuấn Kiệt không lời nào để nói, nhưng Tô Hầu gia đột nhiên chuyển biến thái độ, khẳng định là Tô Tử Mặc đã nói với phụ thân cái gì, lại nhìn thần tình Tô Tử Mặc mệt mỏi chán chường, không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Tống Tuấn Kiệt ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, không nghĩ cũng biết là tâm tình hắn đang như thế nào, đợi Tô Hầu gia và mấy người kia đều đi hết rồi, hắn bị Trần lão bản cười nhạo một phen.
"Tống công tử thật sự khoan dung độ lượng, cứ thế bỏ qua sao?" Trần lão bản cười nói.
Hắn không đề cập thì thôi, nhắc tới, Tống Tuấn Kiệt chứa đầy một bụng hoả không chỗ phát, thở phì phì nói:"Mệt ngươi là người làm ăn, lại không giữ chữ tín".
Trần lão bản nở ra nụ cười mồi chài,"Tống công tử thật đổ oan người khác, ta sở dĩ đột nhiên trở mặt, cũng là vì suy nghĩ cho Tống công tử, chẳng lẽ Tống công tử nhìn không ra, hôm nay Tô Hầu gia đến đây căn bản đã có tính toán trước?"
Tống Tuấn Kiệt đầu tiên là sửng sốt sau mới chậm rãi gật đầu, Tô Hầu gia đột nhiên xuất hiện đã có chút kỳ quái, quái hơn nữa là chuẩn bị tốt giấy hoà ly, còn có Hác tri huyện làm chứng, dường như là đào sẵn hố, chờ hắn nhảy xuống mà thôi.
Trần lão bản thấy hắn không lên tiếng nghĩa là đã tin lời mình, lại nói:"Đã có chuẩn bị rồi mới đến thì vô luận ngươi nói cái gì, hai nữ nhân của ngươi đều không giữ được, còn không bằng được ăn cả ngã về không, thành thì mừng to, bất thành thì có cục diện như thế này".
Tống Tuấn Kiệt không tin, hầm hừ nói:"Nếu không phải tại ngươi không chịu nhượng bộ, nói không chừng còn có đường sống".
Trần lão bản cầm rượu dư trên bàn,"Chỉ bằng cái này sao?"
Tống Tuấn Kiệt thấy hắn nói không sai, Tô Hầu gia tìm không ra cớ nào thì nhất định nói sang chuyện rượu có bỏ thuốc, đành không phản bác Trần lão bản.
Trần lão bản thăm dò sắc mặt Tống Tuấn Kiệt, đột nhiên nói:"Tống công tử có muốn vãn hồi bại cục?"
Tống Tuấn Kiệt hồ nghi nhìn hắn,"Ta cùng các nàng đã hết liên quan, làm sao vãn hồi".
Tống Tuấn Kiệt hồ nghi nhìn hắn,"Ta cùng các nàng đã hết liên quan, làm sao vãn hồi".
Trần lão bản cười thần bí,"Ta đều có biện pháp, chỉ xem công tử ngươi có can đảm hay không".
Tống Tuấn Kiệt mất cả tiền lẫn người còn có cái gì không dám, dùng ánh mắt không tín nhiệm nhìn chằm chằm Trần lão bản,"Tại sao ta phải tin ngươi?"
Trần lão bản cười nói:"Chỉ vì chúng ta có cùng mục tiêu, đều vì cầu tài".
Tống Tuấn Kiệt té một lần khôn hơn một chút, vẫn tồn tại nghi vấn:"Chỉ vì một ngàn lượng tiền thuê kia?"
Trần lão bản xua tay,"Không phải vậy." Sau đó nói,"Trước khác nay khác, ta là bằng hữu của Tống công tử, không nên lừa gạt thê tử bằng hữu, nay các nàng đã không còn là nữ nhân của công tử, tự nhiên bất đồng, ta muốn thêm lợi thế".
Nếu Trần lão bản kiên trì ý định ban đầu, Tống Tuấn Kiệt thật đúng là không dám tiếp tục tin tưởng, hiện tại hắn lòng tham không đủ ngược lại thấy tin hơn, hỏi:"Ngươi muốn bao nhiêu bạc?"
Trần lão bản lại nói:"Ta không cần bạc." Hắn không thèm thừa nước đục thả câu mà nói thẳng,"Ta muốn người".
Tống Tuấn Kiệt hiển nhiên không dự đoán được hắn nói như vậy, theo bản năng hỏi:"Ngươi cần người làm cái gì?"
Trần lão bản cười nói:"Tống công tử chẳng lẽ đã quên kẻ hèn này làm nghề gì kiếm ăn?"
Tống Tuấn Kiệt dĩ nhiên biết, cảm thấy do dự, thật sự mà nói đem Tô Tử Mặc cùng Chung Minh bán nhập thanh lâu, hắn có chút luyến tiếc.
Trần lão bản nhìn thấy hắn chần chờ, cười nói:"Tống công tử có lòng yêu thích cái đẹp, ta có thể lý giải, chẳng qua nay hai nàng đã không phải người của công tử, vô luận công tử có bỏ được hay không, từ nay về sau cũng không có khả năng hầu hạ công tử nữa".
Tống Tuấn Kiệt sửng sốt, đúng là như lời hắn nói, không khỏi thở dài thở ngắn một trận.
Tống Tuấn Kiệt sửng sốt, đúng là như lời hắn nói, không khỏi thở dài thở ngắn một trận.
Trần lão bản nói:"Tô tiểu thư kia là thiên kim Hầu gia, muốn thân cận chỉ sợ không dễ dàng, bất quá Chung tiểu thư là biểu muội Tống công tử, vẫn có thể tìm được cớ hẹn ra ngoài, chỉ cần công tử giao Chung tiểu thư cho ta, chẳng những công tử có thể lấy đi ngân phiếu, ta còn có thể đem Như Yên cô nương tặng công tử, công tử cảm thấy ý này thế nào?"
Tống Tuấn Kiệt nghe được tim lập tức đập mạnh, cuộc giao dịch này quả thật có lời, giao Chung Minh cho Trần lão bản, hắn còn khả năng chiếm gia tài Chung Minh một cách danh chính ngôn thuận, chỉ còn một điều băn khoăn, nếu ngày sau phụ mẫu Chung Minh tìm hắn đòi người, hắn biết giải thích thế nào, liền nói ra do dự trong lòng.
Trần lão bản nghe vậy cười nói:"Này không phải dễ dàng sao, công tử chỉ cần nói không biết là được, công tử là bất đắc dĩ mới viết xuống hưu thư, nay người đi mất rồi, làm sao trách lên đầu công tử được".
Tống Tuấn Kiệt ngần ngừ nói:"Tuy nói là vậy nhưng ta chỉ sợ có một ngày bọn họ tìm được biểu muội, vừa hỏi liền biết".
Trần lão bản lập tức vỗ ngực nói:"Công tử cứ yên tâm đi, chỉ cần người tới tay ta, ta cam đoan đời này bọn họ cũng đừng mong tìm được".
Tống Tuấn Kiệt nghe hắn hứa hẹn, dĩ nhiên tâm động, Trần lão bản lại đổ thêm dầu vào lửa, đưa trước năm ngàn lượng bạc cho Tống Tuấn Kiệt, còn nói đợi Tống Tuấn Kiệt giao người cho hắn, lập tức đưa ra khế bán mình của Như Yên.
Tống Tuấn Kiệt cầm bạc làm gì còn do dự nữa, nghĩ nghĩ nói:"Biểu muội ta sợ nước, vậy hẹn nàng ra bờ sông Hoài đi".
Mí mắt Trần lão bản giật giật, sau đó cười nói:"Một lời đã định".
Tô Tử Mặc nói đi rồi quay về nhưng Chung Minh đợi đến trời tối cũng không thấy bóng dáng nàng đâu, bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt, hôm nay Tô Hầu gia ở ngay cách vách, những điều không nên biết chắc nghe được cả rồi, nghe khẩu khí lúc đầu của Tô Hầu gia, vốn là không muốn giúp nàng, xác nhận ngài đã đoán được quan hệ giữa mình cùng Tô Tử Mặc, hiện tại Tô Tử Mặc đi không trở lại, chỉ sợ là Tô Tử Mặc đã đáp ứng điều kiện gì đó của Tô Hầu gia nên Tô Hầu gia mới đổi ý, đừng nói là muốn các nàng đoạn tuyệt quan hệ a....
Chung Minh nghĩ như thế, làm sao còn ngồi được, mặc dù đáp ứng Tô Tử Mặc không đi Hầu phủ tìm nàng, nhưng không thể ngồi chờ ở nhà đến chết, lập tức kêu Tri Họa chuẩn bị kiệu.
Gia đinh Hầu phủ mới vừa nghe nói có người tới bái kiến đại tiểu thư, lập tức chối từ,"Đêm đã khuya, tiểu thư không tiện gặp khách".
Tri Họa nói:"Tiểu thư nhà ta không phải nam tử, làm sao không thể gặp, hơn nữa tiểu thư nhà ta cùng Tô tiểu thư giao tình không tệ, ngươi thử đi thông báo xem ý tứ Tô tiểu thư thế nào".
Tri Họa nói:"Tiểu thư nhà ta không phải nam tử, làm sao không thể gặp, hơn nữa tiểu thư nhà ta cùng Tô tiểu thư giao tình không tệ, ngươi thử đi thông báo xem ý tứ Tô tiểu thư thế nào".
Gia đinh kia nói:"Hầu gia có nói, không được ngài phân phó, tiểu thư không thể gặp bất luận kẻ nào".
Quả nhiên là ý tứ Tô Hầu gia, mặc dù Chung Minh tức giận, nhưng không có biện pháp, cũng không thể xông vào Hầu phủ, nhìn cánh cổng cao to của Hầu phủ hồi lâu, bồi hồi đến canh ba mới bất mãn quay về.
Người bên trong bức tường cao cũng đồng dạng không thể ngủ,"Nàng đi rồi sao?"
Thanh Nhi nói:"Mới vừa đi, vẫn là Tri Họa cứng rắn lôi đi".
Tô Tử Mặc không tiếng động thở dài.
Thanh Nhi thử hỏi:"Tiểu thư thật sự tính nghe theo Hầu gia, từ nay về sau cũng không gặp nàng a?"
Tô Tử Mặc cầm lấy lược chậm rãi chải tóc, nửa ngày mới nói:"Chẳng qua là kế sách tạm thích ứng thôi".
Thanh Nhi lập tức nói:"Vậy ngày mai ta phải đi nói cho Tri Họa, miễn cho các nàng lo lắng".
Tô Tử Mặc lại nói:"Không vội." Thấy Thanh Nhi mang vẻ mặt khó hiểu, nàng mới từ từ nói,"Ta cùng Minh nhi còn chưa thật sự trải qua sóng to gió lớn, ta cũng muốn......thử xem tấm chân tình của nàng".
Thanh Nhi lại càng không hiểu, hỏi:"Chuyện hôm nay còn chưa đủ sao?"
Tô Tử Mặc không đáp lời nữa nhưng nàng hiểu, nếu không có việc hôm nay, nàng cũng không biết thì ra Chung Minh ở trong lòng nàng đã nặng như thế, nàng nói cùng Chung Minh, cũng không chỉ là nói nói mà thôi, nàng thật sự nguyện ý cùng Chung Minh chẳng sợ bị sa vào chốn thanh lâu...Khi đáp ứng phụ thân nói từ nay về sau không gặp Chung Minh, tim nàng lập tức đau đến khó thở, nguyên lai Chung Minh đã sớm trở thành một phần trong tim nàng không thể dứt bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ người lý trí như nàng vĩnh viễn sẽ không bị cảm tình chi phối, cho nên ở thời điểm Chung Minh phạm sai lầm, nàng nghĩ mình có thể dễ dàng để Chung Minh rời đi nhưng đó chỉ là ý niệm trong đầu, chứ không phải bắt nàng chân chính đưa ra lựa chọn như hiện tại...Đối với Chung Minh, không có ai vô duyên vô cớ yêu một người, cũng không vô duyên vô cớ thù hận, Chung Minh hận Tống Tuấn Kiệt, là vì kiếp trước bị Tống Tuấn Kiệt bán đứng..Mà Chung Minh thích nàng vì người kiếp trước Chung Minh hãm hại chính là nàng nên mới sinh ra áy náy, tình cảm như vậy thật sự không đủ thuần khiết, nàng rất muốn biết Chung Minh có phải cũng không thể bỏ được nàng hay không.
Truyện convert hay : Ta Cùng Bạch Phú Mỹ Hoang Dã Cầu Sinh