"Đại tẩu đi rồi sao?" Khi Chung Minh trở lại, đã không thấy Trương Dĩnh.
Tô Tử Mặc kéo nàng ngồi xuống,"Minh nhi, ta đã nói chuyện của chúng ta cho đại tẩu".
Chuyện này nằm trong dự đoán của Chung Minh, chỉ lo lắng hỏi:"Nàng không cười nhạo ngươi chứ?"
Tô Tử Mặc nhướng mày,"Thế nào, muội cảm thấy chuyện chúng ta ở bên nhau rất doạ người sao?"
"Ta không có nghĩ như vậy." Chung Minh nói,"Người ngoài vốn không đồng nhất, da mặt ta dày có gì mà sợ, ta chỉ sợ ngươi khó xử".
Tô Tử Mặc có thể hiểu được suy nghĩ của Chung Minh, nháy mắt vừa rồi lúc bị Trương Dĩnh nhìn đến, nàng xác thực cảm thấy có chút không được tự nhiên, sau khi nói ra rồi thì lại không còn kiêng dè nữa, ánh nhìn của người bên ngoài thì có can hệ gì, bất quá là chuyện cười lúc trà dư tửu hậu thôi. Khi nàng ở tình thế nước sôi lửa bỏng, có ai quan tâm đến sự sống chết của nàng đâu, vả lại họ cười mình nhất thời chứ nào có thể cười cả đời? Nàng cũng không muốn vì lấy lòng người ngoài, mà ủy khuất chính mình, nói:"Ta a, nay đã trải qua gần son thì đỏ gần mực thì đen, ta cũng không phải sống vì người khác, tội gì phải xem sắc mặt người ta mà sống chứ? Ta chỉ để ý muội có thật lòng với ta hay không mà thôi".
Chung Minh kinh hỉ trước sự thay đổi của nàng, cảm động nói:"Mặc tỷ tỷ, trong lòng ta tất nhiên có ngươi, hơn nữa đời này chỉ đối tốt với một mình ngươi".
"Vừa nghe đã biết là lời nói dối rồi".
Chung Minh vội kêu lên:"Tất cả đều là lời tâm huyết nha".
Tô Tử Mặc chậm rãi nói:"Muội đặt cha nương của muội ở chỗ nào đây?"
Chung Minh xấu hổ,"Rõ ràng hai chuyện khác nhau, sao có thể nói nhập làm một".
Sau khi nói cười một hồi, Chung Minh hỏi:"Đại tẩu tỏ thái độ thế nào?"
Tô Tử Mặc nói:"Đều là nữ nhân, nàng có thể lý giải, cho dù không giúp đỡ nhưng hẳn là cũng sẽ không cản trở".
Tô Tử Mặc nói:"Đều là nữ nhân, nàng có thể lý giải, cho dù không giúp đỡ nhưng hẳn là cũng sẽ không cản trở".
Chung Minh nghe giọng điệu của nàng, chẳng lẽ là muốn nói thẳng với Tô Hầu gia?! Nghĩ vậy nên buột miệng hỏi.
Tô Tử Mặc gật gật đầu,"Ta có nghĩ qua, nếu ta muốn hòa ly cùng Tống Tuấn Kiệt, nhất định phải qua cửa cha ta, thay vì đến ngày sau cũng phải ồn ào trước mặt cha, không bằng ta chịu đòn nhận tội trước, có điều nếu cha ta hỏi đến nguyên do, ta không nghĩ mình sẽ nói ra chuyện chúng ta".
Chung Minh vội hỏi:"Vì sao, sợ ngài ấy không đáp ứng à?"
Tô Tử Mặc nói:"Một mặt là vậy, mặt khác ta không muốn cha ta giận chó đánh mèo sang muội, không bằng đợi chặt đứt quan hệ với Tống Tuấn Kiệt xong, thuận theo tự nhiên nói cho cha ta sau".
Chung Minh cũng sợ để ấn tượng xấu với Tô Hầu gia, dù sao mai này nàng sẽ cùng Tô Tử Mặc trải qua cả đời, nếu Tô Hầu gia không tha thứ cho nàng, Tô Tử Mặc là người ở giữa cũng khó xử,"Nhưng thế thì lấy cớ gì để hoà ly?"
Tô Tử Mặc đã sớm suy tính, nói:"May mà trước đó có muội nhắc nhở, Mạnh Trầm Xuân thật ra là một lựa chọn không tệ".
"Ngươi không phải nói hắn.....không được sao?" Tô Hầu gia làm sao tin tưởng Tô Tử Mặc cùng Mạnh Trầm Xuân có gian tình.
Tô Tử Mặc nói:"Lợi dụng Mạnh Trầm Xuân chỉ để lừa gạt biểu ca muội, về phần cha ta sẽ có lí do thoái thác sau." Tiếp theo đem kế hoạch của nàng thuật lại một lần.
Chung Minh nghe xong mặc dù cảm thấy không tệ, có điều nghĩ đến người cùng Tô Tử Mặc diễn trò không phải là nàng thì vẫn có chút để ý trong lòng, rốt cuộc ở trong mắt người đời tình yêu nam nữ mới là thiên kinh địa nghĩa.
Thảo luận xong rồi, Tô Tử Mặc liền kêu Thanh Nhi đi thỉnh Mạnh Trầm Xuân lại đây.
Trước đó không lâu Tống Tuấn Kiệt có chấm trúng một cô nương ở Đàn Ngọc viện, đừng nói Trịnh di nương cản không nổi, ngay cả Tô Tử Mặc cùng Chung Minh trong mắt hắn giờ đây cũng không còn giá trị nhắc tới rồi. Cô nương tên gọi Như Yên, quả nhiên là thần thái như nước mùa thu, cốt cách như ngọc, mặt mày tựa hoa sen, bộ dáng là thứ yếu, tính cách ôn nhu săn sóc mới chính thức làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Như Yên cô nương mới đến Đàn Ngọc viện không lâu đã trở thành hoa khôi nơi này, lần đầu tiếp khách liền chọn trúng Tống Tuấn Kiệt, mặc dù không phải tấm thân xử nữ, vẫn đủ làm cho Tống Tuấn Kiệt bay lên tận trời. Nhìn chung trong đám ái mộ Như Yên, Tống Tuấn Kiệt không phải là người có điều kiện tốt nhất, nhưng Như Yên lại có vài phần kính trọng hắn, sao hắn không đắc ý cho được, đương nhiên cũng thắc mắc không biết vì sao Như Yên chọn trúng một mình hắn.
"Như Yên thích công tử, chỉ vì công tử không giống những người khác".
"Như Yên thích công tử, chỉ vì công tử không giống những người khác".
"Là vì ta anh tuấn hơn bọn kia hay sao?"
"Công tử đa tình hơn bọn hắn".
"Chúng ta chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt, nàng làm sao biết?"
"Như Yên thấy trong mắt công tử có một cỗ ưu sầu, liền biết ngoài mặt công tử đến nơi yên hoa tìm niềm vui chứ bên trong là muốn tìm một phần chân tình thật lòng, bọn nam nhân xấu xa ngoài kia bất quá chỉ ham muốn thể xác Như Yên mà thôi".
Tống Tuấn Kiệt mặc dù thê thiếp thành đàn nhưng không người nào thật lòng đối đãi hắn, hơn nữa Tô Tử Mặc cùng Chung Minh trên danh nghĩa là thê thiếp hắn mà ngay cả chạm cũng không cho chạm tới, lòng nghẹn khuất dữ dội, cho nên hắn mới đi ra ngoài tìm hoa vấn liễu an ủi nỗi buồn khổ, không nghĩ tới lại bị Như Yên nhìn ra, nhất thời nảy sinh cảm giác tri kỷ với Như Yên, Tống Tuấn Kiệt kích động nói:"Như Yên cô nương thật có đôi mắt tinh tường".
Thường xuyên qua lại, Tống Tuấn Kiệt bị Như Yên mê hoặc thần hồn điên đảo, liền đem Như Yên làm hồng nhan tri kỷ, bất luận chuyện quan phủ hay là chuyện trong nhà đều tâm sự hết với Như Yên. Như Yên ôn nhu hiểu biết luôn chia sẻ cùng hắn, làm cho trong đầu Tống Tuấn Kiệt nảy ra ý nghĩ giúp ả chuộc thân, tiếc rằng Như Yên là hoa khôi, nếu không có mấy vạn lượng bạc thì khỏi mơ tới, không chuộc được người, hắn chỉ có thể bỏ số bạc lớn bao trọn Như Yên, không cho nam nhân khác chạm vào ả. Rốt cuộc đây cũng không phải kế sách lâu dài, huống chi gần đây bạc trong tay hắn rất eo hẹp, đã thiếu bạc ba ngày nay, Kim mụ mụ - tú bà Đàn Ngọc viện ra thông điệp cho hắn, nếu Tống Tuấn Kiệt còn không trả bạc, mụ liền bắt Như Yên tiếp đãi nam nhân khác.
Tống Tuấn Kiệt xin bạc Mã Nguyệt Nga, ả chỉ một mặt khóc than, nói trong nhà khó khăn đến thế nào, tá điền còn ngâm tiền thuế, cửa tiệm không kiếm ra bạc, ngược lại Tống Tuấn Kiệt có chức vụ trong quan phủ mà chỉ biết lấy bạc đi ra ngoài tiêu xài, chưa từng cho cái nhà này một lượng bạc, Tống Tuấn Kiệt không thể làm gì khác ngoài việc vay tiền xung quanh, mới đầu nể mặt Tống Tuấn Kiệt là quan thất phẩm còn là nữ tế Hầu gia, vẫn có người cho hắn mượn bạc, sau lại nghe nói Tống Tuấn Kiệt mượn bạc để đi thanh lâu uống rượu, mọi người đều tránh xa, Kim mụ mụ thì ngày càng dồn ép, Tống Tuấn Kiệt hết đường xoay xở.
Như Yên am hiểu lòng người, lệ rơi lã chã nói:"Nếu công tử khó xử, không bằng cứ như vầy, chỉ cần trong lòng công tử có Như Yên, Như Yên đã cảm thấy mỹ mãn".
Tống Tuấn Kiệt nhìn vào ánh mắt long lanh của ả, trái tim tan chảy,"Không được, nàng là nữ nhân của ta, ta quyết không thể để nam nhân khác chạm vào nàng, chuyện ngân lượng ta sẽ nghĩ biện pháp".
Như Yên từ từ thở dài nói:"Như Yên làm sao không hy vọng có thể cùng công tử như hình với bóng bạch đầu giai lão, đáng tiếc Như Yên sống ở nơi yên hoa , nửa điểm cũng không theo ý mình được, công tử không biết Như Yên có bao nhiêu ao ước được như mấy vị phu nhân của công tử đâu, Tống phu nhân xuất thân danh môn, Chung di nương thì có gia tài vạn bạc, có điều Trịnh di nương cùng Như Yên xuất thân giống nhau nhưng số mệnh lại tốt hơn Như Yên nhiều".
Tống Tuấn Kiệt hừ hừ nói:"Tô Tử Mặc xuất thân tốt thì thế nào, mắt cao hơn đỉnh đầu không coi ai ra gì, nếu không phải ta nể mặt cha ả thì làm sao để ả kiêu ngạo như thế, còn nhà biểu muội thì có tiền thật nhưng ngoại trừ cái lần đưa bạc làm hậu táng cho lão phu nhân về sau cũng không bỏ ra thêm một đồng, hiện tại gia sản do biểu muội đứng tên không hề ít, chẳng qua nàng không cho ta, ta cũng không thể công khai chiếm đoạt, chỉ có duy nhất Trịnh di nương còn coi như chân thành với ta nhưng hình dáng tính cách kiểu gì cũng không bằng nàng".
Tống Tuấn Kiệt hừ hừ nói:"Tô Tử Mặc xuất thân tốt thì thế nào, mắt cao hơn đỉnh đầu không coi ai ra gì, nếu không phải ta nể mặt cha ả thì làm sao để ả kiêu ngạo như thế, còn nhà biểu muội thì có tiền thật nhưng ngoại trừ cái lần đưa bạc làm hậu táng cho lão phu nhân về sau cũng không bỏ ra thêm một đồng, hiện tại gia sản do biểu muội đứng tên không hề ít, chẳng qua nàng không cho ta, ta cũng không thể công khai chiếm đoạt, chỉ có duy nhất Trịnh di nương còn coi như chân thành với ta nhưng hình dáng tính cách kiểu gì cũng không bằng nàng".
Như Yên trầm ngâm nửa ngày nói:"Công tử nếu không chê Như Yên ngu dốt, Như Yên thật ra có kế này, có thể nhất tiễn tam điêu".
Tống Tuấn Kiệt vội hỏi:"Cách nào nhất tiễn tam điêu, nàng mau nói ta nghe một chút".
Như Yên nói:"Hai vị phu nhân của công tử đều là người lớn lên từ khuê phòng, không biết lòng người hiểm ác, cho nên mới xoi mói bắt bẻ công tử nhiều như vậy, công tử chỉ cần đưa Tống phu nhân cùng Chung di nương đến Đàn Ngọc viện ở thử mười ngày nửa tháng, để các nàng chứng kiến bộ mặt thật sự của nam nhân, mới biết công tử tốt đẹp thế nào, mới có thể toàn tâm toàn ý với công tử được".
Tống Tuấn Kiệt cũng hiểu là nên cho Tô Tử Mặc cùng Chung Minh biết tay một lần, chẳng qua đưa đến Đàn Ngọc viện thì còn hơi đắn đo, có nam nhân nào đem lão bà của mình đến kỹ viện đâu chứ.
Như Yên nhìn ra hắn do dự, nói:"Cũng không phải thật sự bắt các nàng tiếp khách, bất quá hù dọa các nàng thôi, nhưng khế bán thân thì vẫn phải ký, vậy mới có thể làm cho các nàng xuất ra bạc chuộc thân, đến lúc đó các nàng thức thời, công tử vừa được bạc lẫn người, còn có thể giúp Như Yên chuộc thân, chẳng phải là nhất tiễn tam điêu hay sao?"
Tống Tuấn Kiệt ngẫm nghĩ một lúc, quả thật chỉ có biện pháp này là chu toàn nhất, có khả năng dùng được nhất, nhưng vẫn không khỏi lo lắng nói:"Ký khế ước bán thân rồi lỡ mà Đàn Ngọc viện trở mặt không giữ lời thì làm sao? Ta đây chẳng phải là mất cả người lẫn tiền a?"
Như Yên cáu giận:"Công tử không tin Như Yên sao?"
Bị ả hờn dỗi, xương cốt Tống Tuấn Kiệt đều mềm nhũn, cười làm lành nói:"Ta dĩ nhiên tin nàng".
Bàn bạc xong rồi, Như Yên nói:"Công tử chờ một lát, ta giới thiệu cho công tử một người".
Không lâu sau, Như Yên dẫn theo một người trở lại, người nọ tự xưng họ Trần, là lão bản của Đàn Ngọc viện này.
Truyện convert hay : Dị Thế Linh Võ Thiên Hạ