Biệt Thự Hoàng Tử

chương 59

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nó đang nằm ườn ở trên phòng thì nghe tiếng lục đục ở dưới bếp. Lấy làm lạ, nó bật dậy rồi lò dò đi xuống bếp. Nó không nghĩ Thiên Vũ, Minh Hoàng – mấy “lão già” vốn bản tính công tử lại có thể nhúng tay vào việc bếp núc đâu! Nhất Bảo thì còn có thể vì hắn cũng không thành kiến gì với việc nấu ăn cho lắm nhưng chẳng phải hắn và Ngọc Châu đã đi du lịch vi vu ở đâu đó từ hôm qua rồi sao? Mà chẳng lẽ lại là Tiểu Hồng?

Nhờ những bước chân ngày một nhanh chóng của nó mà câu hỏi ấy được giải đáp ngay. Đúng là Tiểu Hồng- cô ấy đang ngồi gọt rổ khoai tây.

-Cô đang làm gì vậy? Cứ để đó tôi làm cho!

-Tôi gọi một ít khoai tây để hầm cho Thiên Vũ và mọi người!

-Cô khéo tay nhỉ? Nhưng khoai tây… Thiên Vũ dị ứng với nó nên sẽ không ăn được đâu! – Nó gật gù nói, sau đó vô tư hồi tưởng lại cho Tiểu Hồng nghe cái lần Thiên Vũ ăn khoai tây sau đó nổi đầy mẩn ngứa.

Bất giác, cô thấy bản thân mình… thật nực cười. Đến cả Thiên Vũ thích làm gì, ăn gì cô cũng rõ vậy mà luôn miệng bảo rằng cô rất yêu anh ấy. Đúng là nực cười quá!

-Tiểu Hồng, cô biết không? Thiên Vũ- anh ấy có nhiều điểm kì lạ lắm! Thích uống trà sữa nhưng không ăn được trân châu nên lần nào cũng gọi thạch đắng! Món ăn mà anh ấy thích là mì gói đó! Bắt tôi nấu mấy hôm liền luôn cơ! Anh ấy thích…. và rất ghét…..

Hết kể về khoai tây, nó lại bắt đầu huyên thuyên về những sở thích, sở ghét của Thiên Vũ- tỉ mỉ và tường tận lắm! Tiểu Hồng nhẹ nhàng lắng nghe, có lúc lại nhăn trán lắc đầu, có lúc lại bật cười khúc khích một cách thoải mái.

Ánh mắt cô không thôi để ý đến từng cử chỉ, điệu bộ của nó lúc này, nó trông thật vô tư và hồn nhiên làm sao! Nó càng như thế thì lòng cô lại càng dâng lên một niềm hối hận lớn lao về những việc mà mình đã làm. Cô không hiểu chính bản thân mình nữa, tại sao cô có thể làm tổn thương một con người trong sáng, thuần khiết như thế này chứ? Như thế có phải là quá nhẫn tâm hay không?

Cô thở dài, hít một hơi thật sâu để lấy hết can đảm, sau đó nhìn sang nó một cách thiết tha nhất:

-Thoại My à! Thật ra… có một chuyện mà tôi chưa giải thích với cô!

-Giải thích? Chuyện gì cơ??? – Nó tròn mắt lên hỏi, bất chợt cảm giác có một hơi ấm len qua bàn tay mình một cách nhẹ nhàng, nó vội nhìn xuống, thì ra Tiểu Hồng đang nắm lấy tay nó. Nó cảm thấy khá bất ngờ trước hành động đó, nó chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại có thiện cảm với nó như thế này cả.

Tiểu Hồng nói mà đôi mắt cứ rơm rớm:

- Lần trước ở bệnh viện, tôi đã nói dối! Sự thật là chẳng có một đám cưới nào cả! – Nói đến đây, từng giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn trên gò má cô. Có lẽ cô đã thực sự hối lỗi. - Anh ấy không lấy tôi cũng như không yêu tôi! Người anh ấy yêu là…

Nó lắc đầu, đưa tay bụm miệng Tiểu Hồng và thì thào nói:

-Thiên Vũ đã nói hết cho tôi rồi! Tôi biết cả…

-Cô… Cô không giận tôi chứ? – Tiểu Hồng nói, đôi mắt long lánh ánh lên niềm hi vọng. Cô thực sự mong nó sẽ đồng ý và với tính cách của nó thì chắc chắn rồi, nó chẳng bao giờ nhỏ nhặt với ai đâu! Nó cười rạng rỡ:

-Tất nhiên rồi! Tôi không hề giận cô! Nhưng có một điều tôi cũng nói thật với cô nhé! Nhờ cô mà tôi cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho anh ấy đấy! Cảm ơn cô! Cảm ơn cô nhiều lắm!!!

Cô không tin vào tai mình nữa, cô không nghĩ rằng nó không những không trách cô mà lại có thể biết ơn cô vì việc đó nữa. Thoại My quả thật là rất đáng yêu, rất hợp với Thiên Vũ!

Bất ngờ, cô ôm chầm lấy nó và mỉm cười thật bình yên tựa như những giọt sương ban mai. Cô cảm thấy lòng vui đến lạ thường, cô vui cho Thiên Vũ vì anh đã có một người con gái thật tốt bụng, thực sự thương yêu, quan tâm mình ở bên cạnh. Còn cô, cô nhất định cũng sẽ tìm một hạnh phúc đích thực cho bản thân mình.

_______________________________

Chiều hôm đó, Thiên Vũ đi ra ngoài có việc cả buổi, vấn đề là ở chỗ nó định hẹn Thiên Vũ đến Prince Galaxy coi phim và quan trọng hơn là… để “phản hồi” lại hắn việc hắn nói rằng yêu nó.

Đến h, cơm nước đã xong xuôi mà Thiên Vũ vẫn chưa về. Nó đành báo lại với Tiểu Hồng, khi nào Thiên Vũ về thì nhắn tới ngay Prince Galaxy gặp nó, còn nó sẽ tới đó trước để đặt vé trước, kẻo hết vé là tiêu!

……Lại Áo Pucca……

Nó ngồi ở hàng ghế đá trước Galaxy đợi hắn. Haizzz… Mãi mà hắn vẫn chưa đến là thế nào? Đã h rồi! Còn phút nữa là bắt đầu chiếu phim rồi. Thật là chán quá! Nó lại ngồi lắc lư đôi chân theo nhịp bài hát nó vẫn nhẩm nhẩm trong miệng.

Cảm giác trong em thật là bối rối

Như gió như mây một ngày nắng mới.

Và rồi em hát cho con tim này thôi biết bao mong chờ,

Mong anh lại đến với những phút giây say đắm bên cạnh em.

Em tin vào trái tim.

Em tin em đã yêu từ bao giờ…

[ Cảm giác này chính là yêu – Yến Nhi]

________________________

Cùng lúc đó ở Biệt thự Hoàng tử.

Nghe thấy tiếng kéo cổng, Tiểu Hồng vội vén tấm rèm lên: “ Thì ra Thiên Vũ đã về!”

Hắn bước chân vào nhà, chào cô và Minh Hoàng sau đó bước lên phòng.

Không hiểu sao lúc này Tiểu Hồng lại cảm thấy do dự quá. Cô không thể mở miệng để nói cho Thiên Vũ rằng nó đã hẹn hắn ở Prince Galaxy. Có lẽ lòng ích kỉ vẫn còn chế ngự đâu đó trong cô chăng?

-Sao em không nói? – Minh Hoàng đưa mắt nhìn Tiểu Hồng với vẻ khó hiểu.

-……

Tiểu Hồng im lặng. Cô không biết phải nói như thế nào cả. Cô còn không dám đối diện với chính bản thân mình nữa huống hồ là đối diện với anh.

-Em cứ nắm giữ Thiên Vũ như thế nhưng liệu có nắm giữ được linh hồn của trái tim cậu ấy không? Tôi chắc rằng em cũng đã nhận ra rằng mình chẳng có tình cảm gì với Thiên Vũ cả, vậy em cứ nắm giữ lấy trái tim vô hồn của cậu ấy để làm gì?

-Em... sẽ phải trả lại cho anh ấy sự tự do phải không??? – Tiểu Hồng ngước mắt lên hỏi Minh Hoàng.

Anh gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời sau đó bước lại phía cô và siết nhẹ lấy bàn tay cô như truyền thêm cho cô dũng khí.

Cô gật đầu sau đó đẩy xe đến phòng Thiên Vũ. Cô cảm thấy nhẹ lòng hẳn.

-Thiên Vũ! Thoại My hẹn anh đó. Anh mau đến Prince Galaxy đi! Thoại My đang đợi anh ở đấy!

Nghe Tiểu Hồng nói, hắn hơi ngạc nhiên và định phóng đi ngay nhưng bỗng, hắn nhìn sang cô bằng ánh mắt dè chừng, e ngại.

Cô bật cười dịu dàng:

-Anh lo rằng em sẽ ghen sao? Haha! Anh nghĩ rằng em còn thích anh chắc? Anh cứ ở đó mà nằm mơ đi!!! Người xinh đẹp như em đây không thể yêu mấy gã con trai như anh đâu!!! – Tiểu Hồng nói đùa vài câu xong rồi sau đó liền vẫy tay ra hiệu – Anh mau đi đi! Kẻo Thoại My chờ nhé!!!

Thiên Vũ mỉm cười chạy đi ngay, hắn cảm thấy cực kì hạnh phúc. Cuối cùng Tiểu Hồng đã hiểu hắn không còn yêu cô nữa và đã chấp nhận hắn đến với Thoại My rồi.

“ Oh yeah! Thật tuyệt vời!”

.

-Em đã làm đúng rồi, phải không anh? – Tiểu Hồng nói rồi ngước mắt lên nhìn Minh Hoàng.

-Ừ! Hai người họ đi xem phim ở Galaxy thì tôi cũng có thứ cho em xem đây!

Nói rồi anh đưa Tiểu Hồng vào phòng sách – nơi đặt một đầu xem phim màn hình cực lớn.

Anh nhét đĩa CD vào, sau đó bước ra ngoài ngay mà không nói gì. Anh để lại cho cô một sự tò mò lớn. Cô cảm thấy khó hiểu quá…

Bỗng… Màn hình bắt đầu hiện lên một bộ phim hoạt hình anime. Theo “chú thích” chạy dưới màn hình thì đây chính là bộ phim mà một tay Minh Hoàng thực hiện.

Nhân vật chính là một chàng trai và một cô gái. Họ đang ở sân thượng và… tất cả bắt đầu diễn ra. Từ việc họ nói chuyện, đến khi chàng trai hôn vào tay của người con gái,… đều là sự thật, sự thật của tối hôm trước.

Rồi, màn hình chạy lên từng dòng chữ: “ Liệu cô gái có đồng ý làm người yêu của anh ta không?”

Câu hỏi ấy dường như là một lời tỏ tình thực sự.

Chợt, cánh cửa kêu lên cái két, thì ra là Minh Hoàng bước vào trong. Anh mỉm cười, nhìn Tiểu Hồng trìu mến.

Tiểu Hồng quay sang nhìn anh bằng ánh mắt long lanh ngấn nước. Cô thực sự cảm động trước anh. Trái tim cô đập nhanh đến mức cô có thể cảm thấy điều đó vô cùng rõ ràng và chắc chắn.

Lúc này đây, cô chỉ ước rằng mình có thể gặp được Minh Hoàng và cảm nhận được chính xác tình cảm của mình từ trước thì có lẽ… những chuyện đáng buồn đã không xảy ra và cô có thể vui vẻ đón nhận lấy hạnh phúc. Nhưng với đôi chân tật nguyền như thế này thì làm sao cô có thể cư xử như vậy được cơ chứ? Cô cảm thấy không đồng ý thì có lỗi với anh và với chính bản thân mình nhưng nếu cô đồng ý thì phải chăng đó là một thiệt thòi quá lớn dành cho anh?

Với một con người đẹp trai, hào hoa, tài giỏi như anh thì anh thừa sức có được một người con gái xinh đẹp hơn cô, giỏi giang hơn cô và ít nhất là còn có khả năng đi lại. Mà anh vẫn chọn cô ư???

Rồi cô nói, không che dấu sự tự ti của mình:

-Anh không ngại rằng em sẽ chẳng đi lại được sao?

- Nếu em mà nghĩ chỉ vì đôi chân em mà tôi có thể từ bỏ tình yêu của mình thì… em đang khinh thường tôi đấy!

“ Anh ấy đúng thật là… một người đàn ông tốt!”

h tại Prince Galaxy.

-Huhu! Thế này là trễ giờ xem phim rồi!!! Buồn quá đi mất à! Nhưng mà… vẫn phải ngồi đây đợi anh đến thôi, mất công mình về nhà rồi mà anh ấy lại đến đây rồi tìm nhau cuống cuồng cả lên nữa thì khổ! Mà… cứ đà này thì chắc chẳng bao giờ mình nói được với anh ấy chuyện đó mất…

Nó ngồi than vãn một hồi, bỗng chợt nhận ra bên cạnh mình có người ngồi bên cạnh từ khi nào. Nó giật mình hét toáng:

-Á! Thiên Vũ! Anh đến từ hồi nào đó?

-Mới tới thôi! Nhưng cũng kịp nghe cô lảm nhảm! Haha! – Thiên Vũ nói rồi cười phá lên, sau đó giọng hắn trở nên đa nghi - Chỉ có điều… Cô vừa bảo là sẽ nói với tôi cái gì đấy hử?

-Có gì đâu!!! – Nó chối quanh rồi tưng tưng chạy ra ngoài sân như con choi choi.

-Lại còn không hả? Mà cô đi đâu đấy? Không coi phim à??? – Thiên Vũ liền chạy theo nó, hỏi.

-Ai biểu đến trễ chi! Người ta chiếu phim rồi! Thôi, ra công viên dạo dạo nhé!!! – Nói rồi nó kéo Thiên Vũ đi thật nhanh, không để cho hắn kịp nói thêm gì nữa.

__________________________

Công viên vẫn luôn như thế, vẫn mát mẻ, vẫn trong lành, vẫn đông người nhưng vẫn luôn có những khoảng không lặng lẽ.

Nó và Thiên Vũ ngồi vào một băng ghế đá trống chỗ, bên cạnh có cây hoa sữa thoảng mùi nhẹ dịu khiến nó cảm thấy khoan khoái vô cùng.

Nó ngước mắt lên trời định ngắm sao nhưng hôm nay mấy “anh chàng sao đẹp trai” ấy rủ nhau đi đâu hết rồi. Có lẽ là sắp có mưa.

Bất giác, nó bâng quơ hỏi Thiên Vũ:

-Hầy! Anh có gì nói với tôi không?

-Có gì là có gì? – Thiên Vũ ngơ ngác hỏi.

-Thì có một điều gì đó muốn nói với tôi ấy!

-Là điều gì cơ?

-Hừ, ai mà biết! Cái đầu anh là của anh, sao mà tôi biết được! – Nó lè lưỡi nói tỏ vẻ Thiên Vũ là kẻ vô duyên nhưng sự thật thì nó mới là đứa vô duyên ý!!!

-Tôi tưởng cô mới là người có gì cần nói chứ?

Thiên Vũ nói, sau đó nheo mắt bước ra phía quầy bán hàng. Một lát sau, đôi má nóng hổi của nó bỗng dưng lạnh ngắt, thì ra là hắn quay lại và áp hai que kem mát lạnh vào má nó từ bao giờ.

“Ui chao! Kem!!! Đúng là món mà mình khoái nhất!!!” Nó hí hửng đón lấy một que sau đó đưa lên miệng ngấu nghiến một cách ngon lành.

-À… Thoại My này! Thực ra… Tiểu Hồng không còn yêu tôi nữa!

-Tôi biết! – Nó nhún vai đáp và đợi chờ hắn nói thêm một điều gì đó. Nhưng không, cả nó và Thiên Vũ đều không nói thêm gì nữa. Đáng lẽ bây giờ cả hai phải thoải mái hơn nhiều nhưng tất cả lại hoàn toàn ngược lại.

Thật đúng là hiếm khi nó và hắn ngồi cạnh nhau mà không hề cãi nhau, thậm chí là im ắng như thế này cơ đấy!

Bỗng… Nó gục vào bờ vai của Thiên Vũ.

Hắn giật mình quay sang nhìn nó, khẽ mỉm cười: “ Cái con bé này sao mà dễ ngủ thế không biết?”

Nó và hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó cho đến khi…

“ Tách tách” Bỗng từng hạt mưa tí tách rơi. Rồi ào ào, mưa ngày một lớn dần một cách đầy vội vã. Cứ thể như mưa muốn đánh thức một điều gì đó vậy.

-Ê! Mưa rồi! Về mau thôi!!! – Thiên Vũ nói rồi đứng dậy.

Nó ngã nhào một cách vô thức, đôi mắt vẫn nhắm ghiền.

“ Haizzz!” Thiên Vũ lắc đầu sau đó bước lại đỡ lấy nó.

Trời đất ơi!!! Làn da nó lạnh ngắt, đôi môi nhợt nhạt và tím tái, từng nhịp thở của nó trông đến là khó khăn. Lại là những triệu chứng này!

-Này! Tỉnh dậy đi! Tỉnh lại đi, Thoại My!!! Thoại My!!! – Hắn lay lay nó rồi bế xốc nó lên.

Đôi mắt nó lờ mờ mở ra, nó khẽ mấp máy bằng giọng yếu ớt:

-Đừng… đừng đưa tôi đến…đến bệnh viện… đừng… đừng…

-Không được! Bệnh của cô như thế này thì nhất định không phải chỉ là do suy nhược cơ thể rồi!

Nó ấm ớ không nói được gì nữa, sau đó lại ngất lịm đi. Thiên Vũ cảm thấy lòng mình đau như cắt, hắn gào lên:

-Em sẽ không sao đâu, Thoại My à! Anh yêu em!!!

Đôi môi nó nhẹ cong lên mãn nguyện, nó muốn mỉm cười. Tuy nó đã ngất đi nhưng hơn lúc nào hết, nó cảm nhận được niềm hạnh phúc tột cùng này! Tất cả thật tuyệt!!!

Cám ơn vì lời anh đã nói, đã yêu người đã yêu em…

Cám ơn vì ngày anh đã tới,lối em về giờ có anh…

Sẽ tin một ngày mai như thế,trái tim đầy những yêu thương …

Đón anh về đời em mãi mãi cám ơn vì đã yêu em thật nhiều…

[ Cảm ơn vì yêu em – Hoàng Thùy Linh]

Thiên Vũ bế nó chạy thật nhanh trong màn mưa trắng phau phau. Nước mưa tạt vào mặt hắn, rát bỏng nhưng hắn vẫn gồng cơ chân lên chạy nhanh hết sức bằng một lí tưởng duy nhất: “ Nhất định phải đưa Thoại My đến bệnh viện! Nhất định sẽ không để chuyện gì xảy ra với Thoại My! Vì Thoại My chính là mạng sống , là cuộc đời của hắn!”

-------------------------

Một đêm mưa gió, bão bùng tại bệnh viện.

-Sao rồi bác sĩ? Cô ấy sao rồi???

-Bệnh nhân Nguyễn Hoàng Thoại My có thường xuyên xảy ra hiện tượng ngất xỉu, lên cơn đau ở vùng tim, não không? – Ông bác sĩ nói, gương mặt vẫn căng cứng lên vì căng thẳng. Nhìn ông lúc này, Thiên Vũ bỗng cảm thấy sợ, hắn sợ rằng căn bệnh nó mắc thật sự nguy hiểm. Hắn không dấu nỗi sự sốt ruột:

-Chỉ gần đây thôi. Nhưng rốt cuộc cô ấy bị bệnh gì?

-Bệnh tim, máu khó lên não. Gia đình nên chuẩn bị cả tinh thần lẫn vật chất để chuẩn bị phẫu thuật. Chi phí cho ca phẫu thuật tim này không phải là nhỏ đâu!

-Tiền nong không là vấn đề nhưng phẫu thuật rồi sẽ cứu được cô ấy chứ bác sĩ???

-Tỉ lệ thành công là %. Nếu để lâu thì chỉ còn % cơ hội thôi, vì vậy về phía gia đình nên cân nhắc thật kĩ lưỡng.

Nói rồi ông bác sĩ tiếp tục phân tích cho Thiên Vũ nghe. Hắn cảm thấy hai tai như có đàn ong kêu vò vè. Hắn thực sự hoang mang, có thể hắn sẽ mất nó…

---------------------------------

-Bệnh của em là…??? – Nó đưa mắt lên hỏi Thiên Vũ và cố gắng mỉm cười để xua đi cái mệt mỏi thấy rõ trên gương mặt nó lúc này.

-Bệnh của em… không có gì nghiêm trọng đâu… Bác sĩ nói là… nếu làm phẫu thuật thì…

Nó đã hiểu, đã rõ, đã biết chuyện gì sẽ xảy ra với nó. Nó càng chắc chắn hơn vì thái độ của Thiên Vũ. Nó bật cười thành tiếng và nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn lơ đãng xung quanh để tránh né của hắn:

-Không cần phải dấu em! Là bệnh tim. Em sắp chết rồi, phải không?

-Sao em biết??? – Gương mặt hắn bất ngờ chuyển sang tái mét, hắn lo nó sẽ không chịu đựng nỗi cú sốc này.

-Khi nhỏ em đã sớm biết mình bị căn bệnh này rồi nhưng… bố mẹ bảo rằng đã khỏi, em không cần phải lo… Nhưng hình như, bố mẹ đã dấu em thì phải! Gần đây, chứng bệnh cứ bắt đầu phát tác, em đã sớm biết rồi nhưng em cũng không ngờ là nó lại đến gần như thế!

-Em có % cơ hội để chữa khỏi cơ mà!

Trái với vẻ quan tâm của hắn, nó chỉ biết gắt lên cáu kỉnh:

-Tiền! Lại là tiền đấy! Nhà em thì lấy đâu ra ngần ấy tiền để chữa cơ chứ? Bỏ đi! Ngay giờ phút này em cũng không muốn ở lại cái bệnh viện này nữa! Đi thôi!!!

Nó nói, định bật dậy và bỏ đi khỏi bệnh viện nhưng Thiên Vũ không cho phép, hắn giữ chặt bàn tay nó và gằn lên như ra lệnh:

-Không được! Mạng sống của em cũng chính là mạng sống của anh! Em có mệnh hệ gì thì anh sẽ sống yên vui được chắc? Em không nghĩ đến bản thân mình thì hãy nghĩ đến anh! Anh không thể để mất em!!! Không bao giờ!!!

Vừa lúc này. Cả Minh Hoàng, Tiểu Hồng, Nhất Bảo và Ngọc Châu bỗng xuất hiện. Cả người vội vàng đến thật nhanh bên nó. Nhìn nét mặt của họ, nó hiểu họ đã lo lắng cho nó như thế nào.

Bốn người họ chưa ai là biết cụ thể bệnh tình của nó như thế nào. Họ gặng hỏi nhưng nó vẫn ra hiệu cho hắn rằng không được nói. Nó sợ hắn nói ra thì mọi người lại càng lo lắng cho nó hơn, mà càng như thế thì không phải nó sẽ cảm động nữa mà nó sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi.

Riêng Minh Hoàng, anh đủ nhạy bén để hiểu ra vấn đề. Anh kéo Thiên Vũ ra ngoài nói chuyện. Thiên Vũ nói tất cả cho anh nghe.

Minh Hoàng cảm thấy xót xa nhiều lắm. Trái tim anh như rạn nứt từng khe. Anh yêu em gái mình là thế mà tại sao ông trời lại nỡ đối xử với nó như vậy? Tại sao? Tại sao?? Tại sao chứ???

Còn có thể phẫu thuật…

Tiền bạc đối với Thiên Vũ hay Minh Hoàng đều không phải là vấn đề, họ thừa sức giải quyết chuyện đó. Chỉ có điều, chắc chắn nó sẽ không đón nhận điều đó đâu. Nó không muốn sống mà mắc sợ bất kì ai… Hơn nữa, lỡ ca phẫu thuật mà có bề gì, nó ở nơi xa xăm cũng sẽ cảm thấy tội lỗi lắm!

Minh Hoàng thở dài, hắn nghĩ, đã đến lúc Thoại My phải trở về thân phận thực sự của mình – Nguyễn Nguyễn Thiên Ân.

______________________________

Ngày hôm sau tại bệnh viện.

Bước đi cùng Minh Hoàng bây giờ là bố của anh - ông Nguyễn.

Ông thực sự lo lắng cho đứa con gái bé bỏng lâu nay đã thất lạc của mình.Ông không nghĩ rằng có ngày sẽ đoàn tụ với con bé, càng không nghĩ rằng nơi đoàn tụ lại là ở bệnh viện như thế này.

Ông nhìn thấy nó. Đây không phải là lần đầu tiên ông gặp nó, ông đã thấy nó ở sân bay một lần rồi. Khi đó ông cũng đã ngờ ngợ nhưng nghĩ là không phải, nào ngờ… trực giác của ông đã đúng. Chính xác con bé ấy – tức nó là con gái ông.

Nó sững người khi thấy anh đi cùng với bố. Nó trân trân nhìn họ tỏ vẻ không hiểu. Sự việc càng kì lạ với nó hơn khi nó thấy ông ấy bắt đầu rưng rưng nước mắt.

-Thiên Ân! Thiên Ân! Con gái của ta!!! – Ông thốt lên sau đó bước đến và ôm chầm lấy nó.

Nó đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên nọ. “ Trời đẩt! Rốt cuộc là đang có chuyện gì xay ra???”

- Ơ… ơ… Bác… Sao bác lại…???

-Ta – ta là bố của con đây! Thiên Ân à!!! Là bố! Là bố đây!!!

Nó đẩy ông ấy ra, hàng lông mày chau lại vào nhau. Nó cảm thấy vô cùng bối rối trước chuyện này.

-Không! Bác, bác bĩnh tĩnh lại đi! Cháu là Thoại My! Không phải là Thiên Ân…

Lúc này Minh Hoàng mới đến bên cạnh và đặt nhẹ tay lên vai nó vẻ tin cậy:

-Em chính là Thiên Ân. Chính xác em là em gái ruột của anh!

-Cái gì??? Chẳng thể nào có chuyện đó! Đó là bố anh! Không phải là bố của em! Em … em…

Nó nấc lên nghẹn ngào, cổ họng nó nghẹn đắng.

Tim nó bắt đầu đập loạn xạ không thể kiểm soát. Lại là cơn đau tim bắt đầu hành hạ nó.Nó hận không thể moi quả tim ra và vất tỏng nó đi cho rồi. Đau, đau quá, thật sự là rất đau!

Đầu óc ong buốt, Minh Hoàng cũng không thấy, ông Nguyễn cũng không thấy, tất cả mọi thứ xung quanh đều hiển hiện trong mắt nó một cách nhòe nhoẹt, không tài nào xác định nỗi. Nó choáng váng, đầu óc quay cuồng như thể đang chơi đu quay ở Wonder Land.

Nó lại ngất lịm đi. Đáng lẽ ra phải để cho mọi chuyện đến với nó một cách nhẹ nhàng hơn vì vào lúc này nó cần tránh những xúc động mạnh.

Minh Hoàng vội đỡ lấy nó và vẫn thì thào:

-Ông ấy là bố anh và cũng là bố em…

__________

-Tội nghiệp con bé… Tại sao lại bị bệnh tim cơ chứ??? – Ông Nguyễn lắc đầu, sau đó ngồi xuống cạnh bên nó.

Ông vuốt ve mái tóc ngắn bồng bềnh của nó mà lòng quặn thắt. Nhìn thấy con ông như vậy, ông còn đau gấp trăm lần ấy chứ. Ông ước rằng mình có thể gánh hết cho con, ông ước người bị bệnh là ông chứ không phải là nó.

Nước mắt ông chực tuôn trào…

Có nỗi đau nào hơn nỗi đau này – nỗi đau nhìn thấy người mà mình yêu thương đang chịu đau khổ?

Truyện Chữ Hay