Ly thủy tinh không biết từ khi nào đã rơi xuống thảm, Sở Chu ở thời điểm lấy lại được tinh thần, hai tay đã chặt chẽ ôm lấy bả vai y, bởi vì bàn tay dùng quá nhiều lực liền bị y cắn một cái,không quá mạnh nhưng vẫn rất đau.
Sở Chu có điểm ủy khuất nhìn Tăng Kế đã có điểm phiếm hồng, người này một khi động tình đều thể hiện ra hết, khiến cho chính mình mỗi lần đều không khống chế được.
Trước kia bởi vì dùng quá nhiều lực mà bị người nọ mắng, dần dần cũng học được cách khống chế bản thân, thậm chí sau này còn bị y chê là quá ôn nhu, quá nhẹ, kết quả không biết như thế nào, lần này mới vừa dùng chút lực liền bị đẩy ra, thật sự là hầu hạ không tốt
Có thể ánh mắt Sở Chu thật sự rất đáng thương, mà rơi vào cảnh đẹp bị người đánh gãy cũng thật không tốt, Tăng Kế liếm môi cười cười, tiến lại gần hắn, “Cậu dùng nhiều lục như vậy để làm gì, còn chưa bắt đầu mà cậu đã dùng sức, không sợ lát nữa lại thấy mệt sao?” Ngữ khí trêu đùa, trả thù, tựa như muốn giải thích nguyên nhân y vừa cắn Sở Chu.
Tăng Kế trong ấn tượng của Sở Chu dù làm bất cứ việc gì, xưa nay không vì ai mà giải thích, đêm nay chắc hẳn là có chuyện gì khiến y vui,nhưng chuyện đó chắc chắn không liên quan đến hắn.
Trong lòng có chút xúc động,Sở Chu cũng không biết chính mình lúc ấy nghĩ như thế nào, dù sao nhiệt huyết đang tăng lên, lần này cũng không tính toán cho Tăng Kế có cơ hội phản kháng,liền hung hăng đem y lên ghế sopha, một bên cắn cắn cổ y, sờ soạng cởi bỏ quần áo, một bên hàm hồ nói,“Sức em đủ hay không đủ anh cứ thử xem sẽ biết……”
Tăng Kế hoảng sợ, nhưng cũng rất nhanh bị nhiệt tình của Sở Chu cuốn lấy
Nói thật, trong khoảng thời gian gần đây hai người làm cũng không đủ tận hứng, Tăng Kế nhất quán muốn tận hưởng lạc thú trước mắt, nếu lần này làm không tốt y thật muốn bỏ đi tìm người khác.
Bất quá — ôm lấy bả vai Sở Chu,kéo hắn lại gần, Tăng Kế rất thoái mái hưởng thụ — lần này làm coi như rất vừa lòng, có lẽ không phải lo đi tìm người khác ( chém mạnh)
Hai người ở sô pha làm một lần,trong phòng tắm làm thêm lần nữa, thậm chí đến lúc nằm trên giường Sở Chu vẫn còn chưa thấy tận hứng, người trẻ mà phải nhẫn nhịn dục vọng lâu quá một khi bùng nổ thật không thể vẫn hồi.
Tăng Kế cảm thấy hối hận vì đã dung túng hắn, trên đường có mấy lần muốn kêu ngừng,nhưng thấy Sở Chu có điểm khẩn thiết,cũng không nỡ từ chối hắn (chém mạnh pạt )
Đã lâu không có làm mãnh liệt như vậy, hai người tắm rửa sạch sẽ, nằm cũng không yên, khó khăn hồi phục hơi thở, Sở Chu nhu thắt lưng Tăng Kế như muốn lấy lòng, bàn tay xoa xoa liền lại trượt đi chỗ khác.
Bị Tăng Kế một phen cầm, cười lạnh đem tay hắn kéo lại trên sườn thắt lưng
Sở Chu nhu thắt lưng y thật thoải mái, Tăng Kế vừa lòng mị thượng mắt, “Cậu yên ổn một chút đi, ngày mai không muốn đi làm sao……”
Sở Chu nhu nhu thắt lưng y, cắn môi dưới của y,nhẹ nhàng lôi kéo, “Không đi. Lão bản đại thọ, toàn thể nghỉ.”
Tăng Kế nghe hắn nói vậy, thấp giọng nói: “Được nha,lâu như vậy cuối cùng cũng thấy được cái giá của lão bản,” Âm cuối tha dài, ngữ điệu vừa chuyển, lại tùy tiện nói, “ Vậy không biết, lão bản đối với phục vụ đêm nay có hài lòng hay không?”
Sở Chu hít vào một hơi, ôm chặt lấy Tăng Kế,“Tất nhiên là vừa lòng,” Nghĩ đến đêm nay, tâm tư lại đứng lên, tay chân lại không thật thà, thổi khi vào tai Tăng Kế: “ Em vốn nghĩ là anh đã quên hôm nay là sinh nhật em.”
Tăng Kế cũng không đẩy hắn ra, chỉ là thay đổi tư thế,thoải mái nằm trong lòng Sở Chu sờ loạn.“Không quên” Vì muốn chứng mình trí nhớ y chưa bị thoái hóa, y nói thêm,“Lần đầu tiên cùng cậu tổ chức sinh nhật, cũng là lúc người hai mươi tư tuổi, tính theo năm, hiện tại đã hai mươi lăm, ân, không sai, tính ra thì chúng ta cũng đã quen nhau gần hai năm.”
Sở Chu ánh mắt có chút bất an nhưng không để lộ ra, tiếp tục tỉnh bơ hôn môi.
Ngoài cửa sổ, tuyết không biết đã ngừng rơi từ lúc nào, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên tấm rèm tuyết, chói lọi.
Người trong lòng đã ngủ, Sở Chu tùy ý xoa mái tóc y gọi y tỉnh, nhưng xoa vài cái cũng không thấy gì, đành buông tha.
Một người thanh tỉnh, trong bóng đêm, tựa hồ từ lâu không có cảm giác lâng lâng như vậy, đáy lòng mơ hồ có chút hưng phấn. Sở Chu biết, đây sẽ là một đêm không có ý định ngủ, không phải vì hắn già, mà vì hắn đang cùng Tăng Kế lần thứ hai trải qua sinh nhật.
Đối Tăng Kế, có lẽ Sở Chu ở thời điểm hai năm trước cũng chỉ là bạn tình một đêm, sau này kết thân rồi ở chung, y sớm đã không còn nhớ rõ cuộc sống của mình đã từng có một người như vậy tồn tại.
Còn Sở Chu,dù có thế nào hắn cũng không thể quên Tăng Kế là học trưởng của hắn, khiến cho hắn bỏ qua hết thảy mọi điều, một lần nữa nhận định đây là người của mình.
Sở Chu trong lòng thấy ấm áp, suy nghĩ không thể khống chế mà trôi về phương xa, trở lại thời mười bảy tuổi……
Mười bảy tuổi, là thời điểm tuổi thanh xuân đẹp nhất, tràn ngập ảo tưởng cùng nhiệt huyết thời đại.
Tháng chín năm đó, Sở Chu vừa trở thành tân sinh viên, thoát ly sự ràng buộc của cha mẹ, áp lực học hành không vì thế mà giảm bớt, hắn đối với mọi việc quanh mình đều tràn ngập vui sướng và chờ mong.
Bởi vì thi vào trường cao đẳng thành tích cũng không quá thấp, liền đảm nhận vai trò cán bộ của lớp- lớp trưởng tạm thời, khai giảng mọi chuyện vụn vặt, người hướng dẫn trong ban đều tìm đến hắn để xử lý.
Hôm nay cũng vậy, Sở Chu còn chưa kịp ăn cơm trưa đã bị người hướng dẫn kêu lại muốn xem xét lại bảng đánh giá xác định gì đó trong hai ngày qua, hắn đang định đến nhà ăn liền phải quay đầu đi đến giảng đường.
Thang máy đang sửa, mà thầy cô giáo bắt hắn đến văn phòng ở tận lầu chót khiến hắn muốn chết tử tế cũng không được, chờ hắn một hơi lên đến lầu , áo sơmi đã ướt đẫm mồ hôi.
Sở Chu thở gấp, ổn định thân mình, ở ngoài cửa văn phòng lau mồ hôi, sửa sang lại quần áo, cung kính gõ cửa, nhưng lại không thấy ai trả lời.
Không phải chứ — không có ai sao, Sở Chu cảm thấy chính mình số thật khổ, không muốn nghĩ tới chuyện buổi chiều lại phải leo lên đây lần nữa.
Không từ bỏ ý định, tiếp tục gõ cửa, vẫn không có ai trả lời, “ Vậy xin phép!” rồi liền thử mở cửa.
Kết quả, cửa mở……
Thế nhưng lại không khóa?
Sở Chu xem xét, bên trong quả thật không có người, chỉ có một bàn làm việc, một cái áo khoác, trên bàn sạch sẽ không có giấy tờ gì, hắn muốn lấy đồ cũng phải chờ thầy cô giáo trở lại mới được.
Cửa không khóa vậy chắc thầy cô có chuyện gì tạm thời phải ra ngoài, Sở Chu do dự, đóng lại cửa phòng, đi vào trong ngồi.
Tiến vào mới phát hiện, văn phòng không lớn, nhưng bày biện rất nhiều, phía sau cửa có bày chậu hoa, trên tủ hồ sơ có một bể cá. Sở Chu líu lưỡi,thầy cô giáo thật biết hưởng thụ, trang trí văn phòng tốt như vậy.
Nhàm chán ghé vào trên bàn, đợi hơn mười phút cũng không thấy người trở lại, chẳng lẽ thầy cô giáo kỳ thật đã rời đi, chẳng qua sơ ý quên khóa cửa?
Sở Chu nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lúc, nếu giờ còn chưa tới nhà ăn thì hẳn chỉ còn lại chút cơm trắng, canh nhạt mà thôi.
Đi tới cửa vẫn không quên giúp thầy cô giáo khóa lại, Sở Chu nghĩ thầm, mình thật thiện lương, thầy cô giáo làm ơn buổi chiều nhất định phải ở trong này, đừng để cho hắn mấy lần tới đều không lấy được đồ.
Đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe được tiếng động ma xát ở cách vách truyền đến, Sở Chu quay đầu, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một cánh cửa nhỏ, hẳn là có văn phòng bên trong.
Chính mình ngồi đợi ở ngoài này lâu như vậy, thế nhưng thầy cô giáo kì thật vẫn ở bên trong sao?
Sở Chu không nói gì, lắc lắc thanh tỉnh đầu óc, chỉ cảm thấy hôm nay mọi chuyện không thuận lợi, lại còn có cảm giác khó chịu. Bất quá, hắn lại nghĩ,lúc nãy hắn vào cũng đã lên tiếng lớn như vậy, thầy cô giáo như thế nào liền một chút cũng không nghe thấy hắn!
Hắn vẫn còn đang phải nhẫn nhịn nửa ngày, trong lòng không tránh khỏi tức giận, lần này bộ dạng của hắn đã có chút không ổn, không khách khí liền trực tiếp đẩy cửa vào—Dù sao cũng chỉ là thầy cô văn xã khoa nho nhỏ, đừng nói là đi học, ngay cả bốn năm đại học cũng không gặp họ, cũng không thể bắt lỗi hắn, trong lòng hắn lúc này chỉ nghĩ vậy.
Cửa vào phòng trong cũng không khóa, Sở Chu đẩy cửa ra lúc này mới biết trong phòng có hai người, một người đeo kính mắt, mặc áo sơ mi ngồi ngay ngắn trước bàn, mày nhíu lại, bộ dáng trông như không chịu nổi phiền nhiễu, tên còn lại mặc âu phục,áo sơ mi tháo ra mấy nút để lộ ngực, bán ngồi ở trên tay vịn ghế xoay, cúi xuống, thân thể giống như đang tựa vào nam nhân đeo kính mắt, ánh mắt nheo lại, nở nụ cười trông rất đắc ý.
Hai người thấy Sở chu bỗng nhiên đẩy cửa mà vào đều là sửng sốt, nam nhân ngồi ở tay vịn ghế liền ho khan đứng lên, nói với nam nhân đang ngồi:“Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi, em xuống lầu đợi anh.” Rồi sau đó không đợi người nọ đáp ứng, liền xoay người rời đi.
Nam nhân ngồi trên ghế đợi người nọ đi khỏi rồi mới hướng Sở Chu hỏi: “Cậu tìm ai?” Thanh âm lãnh đạm.
Sở Chu liền nói nguyên nhân hắn tới, người nọ liền viết vài thứ, rồi sau đó nói với Sở Chu: “Cái bảng kia cần thì lấy đi, đến lúc đó tôi sẽ phát xuống cho các cậu, còn việc giảng dạy thì để bàn sau, cậu cứ đi về trước đi.”
Sở Chu vội nói “Vâng”, trong lòng lại hận không thể đem thầy cô giáo hắn bóp chết,không thống nhất ngày từ đầu, bây giờ khác nào gây sức ép lên học sinh.
Xuống lầu liền thấy nam nhân mặc âu phục lúc nãy, người nọ thần thái rất tốt, chắc chắn, gia cảnh nhà y cũng không tồi. Ăn mặc cũng không tục, chỉ là đứng ở cửa giảng đường một lát, liền “tàn sát” vô số sinh viên vô tình đi ngang qua.
Ánh mặt trời theo ngọn cây, chiếu lên người nọ, thấy y như đang phát ra hào quang, đường hoàng rất đáng được chú ý.
Rất nhanh, nghe được từ các sinh viên lớp trên biết được nam nhân này tên là Tăng Kế, là sinh viên thuộc khoa hắn, vừa mới tốt nghiệp, năm đó cũng coi như là một nhân vật quan trọng, mà thầy giáo hôm trước hắn đi tìm gặp,cũng chính là sinh viên của trường từ nhiều năm trước, tên là Bạch Nghị.
Đây là lần đầu tiên Sở Chu trông thấy Tăng Kế, mười bảy tuổi, độ tuổi tin rằng cuộc sống này thật tốt đẹp,thiện ác phân minh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tranh thủ đem nội dung chương tới nói xong.
Ta nhớ… còn có Cố Vân, cần phải cho hắn ra phơi nắng a phơi nắng.