"Tiếu Cẩn?" Mộc Chẩm Khê vẫy vẫy tay trước mắt Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn yên lặng thở từng ngụm từng ngụm nhỏ, cảm xúc dâng trào trong mắt cũng từ từ bình tĩnh lại: "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt của người phụ nữ có chút kỳ quái, Mộc Chẩm Khê lo lắng hỏi: "Em đang ngẩn người suy nghĩ gì?"
Tiếu Cẩn nói: "Em nhớ lại vụ tai nạn giao thông lần trước, có chút ám ảnh tâm lý."
Mộc Chẩm Khê dường như không có nghi ngờ gì, ôm chầm lấy Tiếu Cẩn, vỗ nhẹ vào lưng Tiếu Cẩn để trấn an.
Từ góc độ cô không nhìn thấy, lông mày của Tiếu Cẩn từ từ nhíu lại.
Đã lâu rồi Tiếu Cẩn không nghĩ đến những chuyện cũ đó, không hiểu sao lại đột nhiên hiện ra trong đầu nàng.
Điều này càng làm tăng thêm sự bất an đã xuất hiện trong lòng nàng mấy ngày nay.
Nàng nép vào vòng tay của Mộc Chẩm Khê, đôi mắt híp lại, cẩn thận từng bước kiểm tra trong lòng xem có còn sót lại lỗ hổng nào không.
Mộc Chẩm Khê lấy chiếc bánh kem ở cửa trước tới, chia thành hai phần bằng nhau.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, chị một miếng em một miếng xử lý chiếc bánh kem.
Bầu không khí nặng nề như có như không trước đó đã biến mất không còn lại gì, thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Chẩm Khê cắn một miếng bánh, nói với giọng bình thường vui vẻ: "Hôm nay cô Chu liên lạc với chị."
Ngón tay Tiếu Cẩn không tự chủ được hơi run lên, nàng chậm rãi ngước mắt lên.
Khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, nàng hỏi cô thật tự nhiên: "Bà ấy liên lạc với chị làm gì?"
Mộc Chẩm Khê cười nói: "Hẹn chị đi ra ngoài ăn một bữa."
Tiếu Cẩn dừng lại một chút rồi nhếch môi cười: "Vậy thì tốt quá, bà ấy hẹn ngày nào?"
Mộc Chẩm Khê không bỏ lỡ sự hoảng loạn lóe lên dưới mắt nàng.
Nàng đang hoảng cái gì? Hay nói là...!đang sợ cái gì?
Trái tim của Mộc Chẩm Khê nặng trĩu.
Chu Tân Nguyệt không có liên lạc với cô, thật ra thì kể từ lần gặp mặt đó, thái độ của Chu Tân Nguyệt đối với Mộc Chẩm Khê ngày càng trở nên thờ ơ, như thể không kịp chờ đợi để phân rõ khoảng cách với cô.
Thật ra có thể nói, Chu Tân Nguyệt không muốn nhận sự cảm kích của cô, nhưng cách làm của bà ấy có chút quá vội vàng.
Có điều, nếu không nghĩ tới, dường như không hề có bất kì sai sót nào cả.
Trên thực tế, chỉ thiếu một manh mối mấu chốt, ở khắp mọi nơi đều có chỗ đáng ngờ.
Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng có trôi qua bao lâu, Mộc Chẩm Khê cũng sẽ không quên chuyện quan trọng, đặc biệt là Chu Tân Nguyệt, người đã cứu giúp cô và bà ngoại như một vị thần trên trời rơi xuống.
Đó là một buổi tối, bà ngoại đang chờ đợt hóa trị thứ ba, nhưng trong tay cô không có tiền, có thể nói là đến bước đường cùng.
Cô không dám khóc trong phòng bệnh, sợ bà ngoại đang chống chọi với bệnh ung thư nghe thấy, vì vậy cô chỉ có thể cuộn mình trên hành lang, dựa vào vách tường, cắn chặt cánh tay, kiềm chế khóc rống.
Lúc đó, Chu Tân Nguyệt xuất hiện trước mặt cô, đối mặt với khuôn mặt đẫm nước mắt của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng kéo cô dậy, hỏi cô tên là gì, có phải trong nhà gặp khó khăn gì không.
Sau đó, bà ấy nói người nhà của bà ấy xuất viện hôm nay, coi như làm việc thiện tích đức cho người nhà, thuận tay thanh toán viện phí cho Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê nhớ lại, hơi run rẩy, làm cánh tay cô không kiểm soát được nổi da gà từng lớp từng lớp một.
Chu Tân Nguyệt xuất hiện vào buổi tối, buổi tối bệnh viện sẽ không làm thủ tục xuất viện, lấy đâu ra người nhà của bà ấy xuất viện vào lúc đó.
Nếu như đã xuất viện vào ban ngày, tại sao nửa đêm bà ấy vẫn ở lại bệnh viện? Khi đó không phải chỉ có mình cô trên hành lang, sao có thể trùng hợp như vậy, bà ấy lại tìm được mình mà đến?
Mộc Chẩm Khê giúp Bành Vĩnh Siêu vì tình hướng của Bành Vĩnh Siêu rất giống cô năm đó, chẳng lẽ Chu Tân Nguyệt cũng trải qua chuyện giống cô? Như vậy có bao nhiêu khả năng?
Ngoài ra, chính là biểu hiện của Chu Tân Nguyệt.
Mộc Chẩm Khê biết ơn bà ấy, hỏi họ tên của bà ấy rất nhiều lần vào đêm đó, nhưng Chu Tân Nguyệt kiên trì không nói, chịu không được tình cảnh cô quỳ xuống dập đầu mới nói ra một cái họ.
Bà ấy thực sự làm chuyện tốt nhưng lại che giấu danh tính hay là không thể nói cho cô biết tên?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác hiện lên trong đầu cô, liên hệ đến hình ảnh Chu Tân Nguyệt và Lư Hiểu Quân cùng nhau nói chuyện cười đùa vào buổi chiều.
Nếu như Chu Tân Nguyệt được Lư Hiểu Quân giao phó thì sao? Người đứng sau là ba Tiếu và mẹ Tiếu, hay là người yêu trước mặt của cô —— Tiếu Cẩn? Bà ấy là một trong những bí mật của Tiếu Cẩn sao?
Lần đầu tiên Chu Tân Nguyệt gặp mặt đã nhiệt tình với Tiếu Cẩn một cách khác thường, liệu hai người có biết nhau hay không?
Mọi thứ đều được Mộc Chẩm Khê che giấu dưới đôi mắt sâu thẳm, không một chút dấu vết.
"Còn chưa xác định được ngày nào, bà ấy chỉ nói như vậy khi đang trò chuyện với chị, có thể là nói đùa." Mộc Chẩm Khê bình tĩnh nói, đồng thời lấy chiếc muỗng múc một miếng bánh nhỏ đưa lên môi Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn liếc nhìn cô một cái, chậm rãi mở miệng, ngậm miếng bánh vào miệng, động tác nhai có vẻ cứng ngắc.
Nàng đã nói với Chu Tân Nguyệt, yêu cầu bà ấy hạn chế tiếp xúc với Mộc Chẩm Khê, Chu Tân Nguyệt cũng đã đồng ý.
Ở một mức độ nào đó, Tiếu Cẩn tin tưởng bà ấy, không phải vì nhân phẩm của bà ấy, mà là Chu Tân Nguyệt có một cuộc sống an nhàn sung sướng nhà cao cửa rộng, Mộc Chẩm Khê hoàn toàn không cùng tầng lớp với bà ấy.
Chu Tân Nguyệt chắc chắn không có hứng thú vui đùa với Mộc Chẩm Khê, cho nên Tiếu Cẩn mới yên tâm như vậy, loại trừ nguy hiểm từ Chu Tân Nguyệt.
Bây giờ Mộc Chẩm Khê nói như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy Chu Tân Nguyệt cũng giống như một quả bom hẹn giờ.
Tiếu Cẩn rũ mắt xuống, tiếp tục che giấu nỗi lo lắng đang tràn ngập.
Nàng phải tìm Chu Tân Nguyệt để xác nhận lại lần nữa.
Mộc Chẩm Khê không nói thêm lời nào, cúi đầu ăn, thu hết toàn bộ sự thay đổi rất nhỏ của người yêu ở bên cạnh vào trong mắt.
Tiếu Cẩn muốn tìm Chu Tân Nguyệt, có phải bà ấy làm vậy không.
Buổi tối, hai người ở bên nhau, không thể tìm được cơ hội rảnh rỗi nên nàng chọn lúc ban ngày đi làm.
Tiếu Cẩn nhận ra được nguy cơ, gọi điện thoại cho Chu Tân Nguyệt ngay khi đến trường học.
"Dì Chu." Tiếu Cẩn không có kiên nhẫn dây dưa với bà ấy, thẳng thừng hỏi: "Dì muốn hẹn Mộc Chẩm Khê đi ăn sao?"
Chu Tân Nguyệt không thể hiểu được: "Hả? Dì không có."
Đang êm đẹp, bà ấy mời Mộc Chẩm Khê đi ăn làm gì, như ngồi bàn chông, cả người khó chịu.
Bà ấy chỉ mong trong trí nhớ của Mộc Chẩm Khê chưa từng có người tốt là bà ấy đây.
Tiếu Cẩn sững sờ: "Vậy sao chị ấy nói..."
Chu Tân Nguyệt: "Nói cái gì?"
Tiếu Cẩn nói: "Nói trong lúc trò chuyện, dì nói với chị ấy như vậy."
Chu Tân Nguyệt "haizz" một tiếng, cảm thấy Tiếu Cẩn thật kỳ lạ: "Dì còn tưởng là có chuyện gì, dì chỉ khách sáo một chút, thuận miệng nói thôi, con tưởng thật sao? Yên tâm, dì tuyệt đối sẽ không chủ động mời con bé.
Con bé muốn mời dì, dì cũng từ chối.
Gần đây dì bận đi dạo phố rồi, sao còn nhàn rỗi đi ăn cơm với con bé chứ." Giọng nói của bà ấy có chút trịch thượng, hơi thu lại một chút, "Ý của dì là, sẽ không gây thêm rắc rối cho cháu.
"
Tiếu Cẩn nói: "Cảm ơn dì Chu."
Chu Tân Nguyệt đột nhiên thay đổi giọng điệu, bà ấy hưng phấn như muốn chia sẻ điều gì đó với nàng: "Cháu biết không..."
Nói chuyện nửa chừng thì đột ngột dừng lại.
Tiếu Cẩn thắc mắc: "Biết cái gì?"
Chu Tân Nguyệt nói: "Không có gì đâu, cháu có việc gì nữa không? Nếu không có thì cúp máy?"
Tiếu Cẩn nói: "Được rồi, dì bận rộn."
Chu Tân Nguyệt cúp điện thoại, vỗ nhẹ lên miệng mình một cái, suýt chút nữa đã lỡ miệng.
Hôm qua, bà ấy hẹn gặp Lư Hiểu Quân, nói chuyện phiếm về những gì bà ấy giữ trong lòng mấy ngày nay, cái gì mà gặp được con gái của bà ấy và bạn gái của con bé, Tiếu Cẩn có bạn gái khi nào cũng không biết.
Lư Hiểu Quân phản ứng rất kỳ lạ, hỏi bà ấy sao lại không nói sớm.
Chu Tân Nguyệt nói sao tôi lại biết được bà không biết, bà là một người mẹ, lại không biết rằng con gái của mình có bạn gái sao?
Lư Hiểu Quân nói biết, nhưng rõ ràng là vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi.
Chu Tân Nguyệt hỏi ra một mạch những nghi vấn đang hiện lên trong đầu, rốt cuộc chuyện đưa tiền là như thế nào? Không thể hỏi Tiếu Cẩn, bà ấy không thể hỏi mẹ nàng luôn sao? Vậy mà lý do thoái thác của Lư Hiểu Quân giống hệt Tiếu Cẩn, đó là ý muốn của bà ấy và ba Tiếu, không có liên quan gì đến Tiếu Cẩn.
Về phần tại sao bọn họ không tự mình ra mặt, bởi vì lúc đó bọn họ đang bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài, nên nhờ bà ấy giúp đỡ.
Chu Tân Nguyệt cảm thấy kỳ quái không thú vị, bát quái xong lại chuyển chủ đề khác.
Lư Hiểu Quân dặn đi dặn lại, không được nói với Tiếu Cẩn về việc bà ấy đến Lâm Thành.
Lư Hiểu Quân trông rất nghiêm túc, Chu Tân Nguyệt chỉ có thể hứa sẽ giữ kín như bưng.
Chu Tân Nguyệt đối mặt với điện thoại trở về giao diện chính, cuộc gọi của Tiếu Cẩn khiến bà ấy cảm nhận được mờ ám trong đó.
Nếu thật sự không liên quan gì đến nàng, sao nàng lại để ý như vậy, mình chỉ thuận miệng nói một câu, nàng đã gọi điện thoại tới.
Nhưng bà ấy không có ý định bát quái nữa, Lư Hiểu Quân không muốn nhắc tới, dù sao cũng là chị em của bà ấy, đào vết sẹo của người khác cũng không tốt.
Vài giờ sau cuộc gọi của Tiếu Cẩn, bà ấy lại nhận được một cuộc gọi bất ngờ khác.
Mộc Chẩm Khê.
Thật ra Chu Tân Nguyệt không muốn nghe máy, năm đó bà ấy được người khác giao phó, không phải làm việc thiện gì, hữu danh vô thực.
Vừa nghĩ tới có người thầm biết ơn bà ấy suốt mười năm, hay nói cách khác chính là nhớ bà ấy suốt mười năm, bà ấy chỉ cảm thấy rùng mình.
Ngay cả khi Tiếu Cẩn không nói gì, bà ấy cũng không muốn tiếp xúc với Mộc Chẩm Khê nữa.
Mộc Chẩm Khê lắng nghe lời nhắc nhở "không có người nhấc máy" trong loa điện thoại, không kiêu không gấp mà tiếp tục gọi.
Cô không ngốc, không phải là không cảm nhận được sự xa lánh của Chu Tân Nguyệt.
Trả tiền xong, Chu Tân Nguyệt thật sự không muốn để ý đến cô, Mộc Chẩm Khê cũng sẽ từ từ biến mất theo ý bà ấy, nhưng không phải bây giờ, cô có chuyện muốn hỏi đối phương.
Gọi ba lần liên tiếp, cuối cùng Chu Tân Nguyệt cũng nghe máy.
"Thật xin lỗi, vừa rồi bận chút việc, không nhìn thấy.
Có chuyện gì vậy Tiểu Mộc, tìm cô có việc gì sao?" Tìm được cái cớ vụng về, giọng nói của Chu Tân Nguyệt vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
Mộc Chẩm Khê vào thẳng vấn đề: "Cô Chu, cháu muốn hỏi cô chuyện mười năm trước."
Chu Tân Nguyệt nói: "Mười năm trước còn có chuyện gì nữa?" Trong lòng bà ấy hơi lộp bộp một chút, chẳng lẽ mình bị lộ rồi sao?
Mộc Chẩm Khê lộ ra vẻ buồn bực vừa phải, trầm giọng nói: "Cô Chu, cô không cần giấu cháu nữa, Tiếu Cẩn đã nói cho cháu biết rồi."
Dù không thể nói Chu Tân Nguyệt là người tốt, nhưng bà ấy cũng không phải là người xấu, có một chút hư vinh, nhưng tâm tư đơn thuần, tính cách thẳng thắn, không thể giấu được bí mật.
Nếu muốn giấu, bà ấy cũng có thể giấu nhưng áp lực rất lớn.
Mấy ngày nay việc này khiến bà ấy gặp rất nhiều áp lực, không hỏi bà ấy thì không sao, chẳng hạn như chuyện đưa tiền năm đó, bà ấy quên đi sau khi đưa xong không lâu.
Bây giờ Mộc Chẩm Khê và Tiếu Cẩn hơi liên lạc với bà ấy một tí, đã khiến cho bà ấy rất mệt mỏi.
Chu Tân Nguyệt không thể ngờ rằng Mộc Chẩm Khê đang lừa gạt mình.
Nghe cô nói vậy, tảng đá lớn đè nén trong lòng bà ấy mấy ngày qua rơi xuống, vô cùng nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, cô sắp nghẹn chết rồi.
Số tiền kia căn bản không phải cô tặng, là mẹ của Tiếu Cẩn nhờ cô đưa cho cháu.
Sau này cháu tuyệt đối đừng mang ơn cô nữa, hãy cảm ơn mẹ của con bé đi.
Nếu không, cháu cảm ơn con bé cũng được, dù sao họ cũng là người một nhà."
Mộc Chẩm Khê đang đứng trên sân thượng của công ty, ngón tay nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.
Chu Tân Nguyệt triệt để nói hết tất cả: "Lần đó vừa mới gặp mặt, vốn dĩ cô muốn gọi Tiếu Cẩn, nhưng con bé lại nháy mắt với cô, bắt cô giả vờ như không quen biết.
Sau này khi chúng ta gặp nhau, Tiếu Cẩn còn dặn dò cô hạn chế liên lạc với cháu.
Cô còn tưởng rằng con bé cứ giấu nhẹm đi, không ngờ chính con bé lại nói ra ha ha."
Chu Tân Nguyệt sảng khoái thở ra một hơi dài.
Hiện tại chân tướng đã sáng tỏ, sau này, chuyện này thật sự sẽ không liên quan gì đến bà ấy nữa.
Đầu ngón tay của Mộc Chẩm Khê trở nên trắng bệch, cô kiềm chế giọng nói nhẹ nhàng: "Chuyện mà cô vừa nói với cháu, xin cô đừng nói cho Tiếu Cẩn."
Chu Tân Nguyệt hỏi theo thói quen: "Tại sao?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Tiếu Cẩn không thích nhắc đến chuyện này.
Hôm nay nói với cháu là để sau này cháu không nhắc lại nữa."
Chu Tân Nguyệt hiểu ý nói: "À à à, được, cô sẽ không nói."
Dù sao thì bây giờ bà ấy cũng đã nhẹ nhõm, ước gì chuyện này qua đi ngay lập tức.
Mộc Chẩm Khê nhờ bà ấy đừng nói với Tiếu Cẩn, đó cũng là ý muốn của Chu Tân Nguyệt.
Mặc dù Tiếu Cẩn còn khá trẻ nhưng nàng luôn cho Chu Tân Nguyệt một cảm giác lòng dạ thâm trầm, vì vậy, bà ấy không thích liên lạc với Tiếu Cẩn cho lắm.
Mộc Chẩm Khê nói: "Cám ơn cô Chu, hôm khác cháu sẽ mời cô ——" Cô thuận miệng nói.
Chu Tân Nguyệt lập tức ngắt lời cô: "Đừng, cô không đi ăn, cháu cũng không cần phải cảm ơn cô.
Cháu không liên lạc với cô, cô còn cảm ơn trời đất."
Bà ấy thẳng thắn đến mức làm cho người khác nghẹn họng, Mộc Chẩm Khê cũng không khách sáo với bà ấy, lập tức đồng ý.
Sự vướng mắc với Chu Tân Nguyệt đã hoàn toàn bị cắt đứt, nhưng tâm tư của Mộc Chẩm Khê lại càng nặng trĩu hơn.
Số tiền năm đó quả nhiên là do nhà họ Tiếu tặng, dù là giao phó cho ai đi nữa thì chắc chắn có liên quan đến Tiếu Cẩn.
Dù không phải là Tiếu Cẩn bày mưu tính kế, nhưng nhìn biểu hiện của nàng với Chu Tân Nguyệt, cũng chứng tỏ rằng nàng nhất định biết chuyện.
Tại sao Tiếu Cẩn không nói cho cô biết? Còn tốn công tốn sức che giấu như vậy?
Trước kia khi hai người chưa ở bên nhau, Tiếu Cẩn không nói ra, là sợ cô mang gánh nặng, bởi vì áy náy mà quay lại với nàng.
Bây giờ hai người là người thân thiết nhất trên đời này, nhưng nàng vẫn không nguyện ý nói cho cô biết?
Rốt cuộc Tiếu Cẩn nghĩ cô là gì? Chim hoàng yến nuôi trong lồng sao? Không thể chịu được một chút mưa gió?
Mộc Chẩm Khê nhếch môi tự giễu.
Tại sao trước đây là như vậy, bây giờ vẫn là như vậy, luôn bỏ qua mong muốn của cô, làm những gì tự cho là tốt cho cô.
Đã bao nhiêu lần cô nói với Tiếu Cẩn rằng giữa người yêu cần phải thành thật, Tiếu Cẩn nàng ——
Mộc Chẩm Khê nắm chặt con chuột trong tay, đột nhiên cáu kỉnh, nặng nề ném nó sang một bên, mười ngón tay cắm vào tóc một cách đau đớn.
"Lão đại?" Em gái Corgi ở vị trí bên cạnh bị cô làm cho giật mình kêu lên.
"Không có gì." Mộc Chẩm Khê lạnh lùng trả lời.
Em gái Corgi không dám nói thêm câu nào nữa, thỉnh thoảng liếc mắt qua.
Sáng nay khi đến chỗ làm, Mộc Chẩm Khê rất quái lạ.
Trên cổ cô dửng dưng có ba quả dâu tây, khi bị đồng nghiệp trêu chọc, mặt cô hoàn toàn vô cảm, cũng không lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng.
Thậm chí em gái Corgi còn không có hứng thú ngồi lê đôi mách trong nhóm bát quái.
Sau đó là buổi chiều, trước khi vào giờ làm, Mộc Chẩm Khê ra ngoài gọi điện thoại, khi trở về thì biến thành bộ dáng này, như thể một cơn bão sẽ ập đến bất cứ lúc nào.
Toàn bộ văn phòng im phăng phắc, không một tiếng động, chăm chỉ làm việc, sợ đụng vào họng súng.
Mộc Chẩm Khê từ từ buông ngón tay ra, bỗng nhiên cảm thấy một chút nản lòng thoái chí.
Cô thực sự có thể bình yên vô sự mà sống hết phần đời còn lại với Tiếu Cẩn sao?
Tiếu Cẩn không biết Chu Tân Nguyệt đã vô tình bán nàng.
Nàng dùng điện thoại chụp ảnh hoa mà nàng vừa mua rồi gửi cho Mộc Chẩm Khê: [Có đẹp không? Nhà chị không có hoa]
Kèm theo một biểu tượng cảm xúc, đã lấy trộm từ một đồng nghiệp.
Sau khi cùng Mộc Chẩm Khê ở bên nhau, nội tâm của Tiếu Cẩn vô cùng phong phú, lại làm tăng thêm tình yêu cuồng nhiệt đối với cuộc sống lần nữa.
Nàng bắt đầu mua hoa để trang trí văn phòng, đi ngang qua cửa hàng thú vị sẽ đi vào xem thêm.
Tất nhiên, điều nàng hi vọng hơn cả là Mộc Chẩm Khê có thể đi dạo phố với nàng, dù Mộc Chẩm Khê không rảnh, nàng cũng sẽ không cảm thấy cô đơn khi đi một mình trên phố.
Thế giới màu xám của nàng đang dần trở nên hoàn chỉnh và thú vị, bởi vì có Mộc Chẩm Khê bước vào.
Mộc Chẩm Khê nhìn vào bức ảnh trên màn hình, trả lời hai từ ngắn gọn: [Đẹp mắt]
Tiếu Cẩn đã quen thuộc với sự ngắn gọn của cô, mím môi cười: [Khi nào rảnh, chị có thể đưa em đến chợ Hoa Điểu được không? Em nghe Ân Tiếu Lê nói chị rất quen thuộc với chợ Hoa Điểu ở Lâm Thành]
Mộc Chẩm Khê trả lời một từ duy nhất: [Được]
Tiếu Cẩn: [Vậy em đi soạn bài.
Chị làm việc chăm chỉ nha, không được lười biếng]
Mộc Chẩm Khê: [Ừm]
Nếu Tiếu Cẩn có thể nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Mộc Chẩm Khê, nàng sẽ thấy rằng đôi mắt của cô không có sự dịu dàng quen thuộc, chỉ có cảm giác hờ hững.
Mộc Chẩm Khê sinh ra tâm lý mẫu thuẫn chưa từng có với Tiếu Cẩn, cô muốn hỏi nàng một cách thẳng thắn, nhưng lại mất hết sức lực khi nghĩ về lời nói của nàng.
Cô từng hỏi Tiếu Cẩn không chỉ một lần, mà rất nhiều lần, lần nào cô cũng nhận được sự im lặng hoặc lời nói dối.
Mộc Chẩm Khê cũng đã nói cho nàng thời gian, nhưng trong nháy mắt, Tiếu Cẩn cứ thản nhiên quên hết tất cả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Là thời gian cô cho quá ngắn sao? Hay là Tiếu Cẩn chưa bao giờ nghĩ đến việc thành thật với cô?
Câu hỏi kia lại nổi lên.
Cô và Tiếu Cẩn thực sự có thể răng long đầu bạc sao?
Mộc Chẩm Khê mê mang tự hỏi mình, đặt trán lên mặt bàn văn phòng lạnh lẽo.
Hôm nay, Mộc Chẩm Khê tình nguyện tăng ca đến tận rạng sáng, dặn dò Tiếu Cẩn đi ngủ trước, không cần chờ cô.
Khi bước vào nhà, cô lại nhìn thấy hình dáng một người phụ nữ đang nằm trên ghế sô pha, TV đã được vặn nhỏ, gần như im lặng.
Mộc Chẩm Khê lặng lẽ đứng ở cửa nhìn hồi lâu, hốc mắt đột nhiên chua xót.
Cô thay giày rồi nhẹ nhàng tiến lại gần, vừa mới đưa tay chạm vào vai của Tiếu Cẩn, đối phương đã bừng tỉnh.
Đôi mắt còn đang ngái ngủ của nàng phát ra ánh sáng rực rỡ ngay khi nhìn thấy cô, đó là ánh sáng chỉ có khi nhìn thấy người trong lòng.
Kể từ khi tái hợp, Tiếu Cẩn không còn che giấu tình yêu dành cho cô từ trước đến nay.
"Chị về rồi." Tiếu Cẩn cọ cọ vào cổ cô, giọng điệu lưu luyến không muốn rời.
"Ừm." Mộc Chẩm Khê không dám nói thêm nữa, sợ giọng nói đột nhiên khàn khàn của mình bị lộ ra.
"Em sơ ý ngủ quên mất." Tiếu Cẩn dựa vào cô, đứng dậy khỏi ghế sô pha, "Tan ca trễ như vậy, có mệt không? Có muốn đi tắm không, em mở nước vào bồn tắm cho chị."
"Không cần." Mộc Chẩm Khê nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào trong ngực mình lần nữa, khóa chặt lại.
Thân nhiệt và hơi thở của người phụ nữ quen thuộc như tạc vào xương.
Mộc Chẩm Khê ngửi thấy hương thơm ấm áp trên người nàng, đột nhiên xúc động muốn khóc.
Cho dù Tiếu Cẩn đối xử với cô như thế nào, nàng vẫn là báu vật mà cô đã đánh mất và tìm lại được.
Cô thực sự không thể mất đi lần nữa.
Cô sẽ chết.
Mộc Chẩm Khê ôm lấy cánh tay của nàng, bắt đầu run rẩy.
Tiếu Cẩn tinh ý nhận ra Mộc Chẩm Khê có điều gì đó không ổn, muốn ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của cô, nhưng lại bị Mộc Chẩm Khê dùng một tay đè xuống.
Cô đặt cằm lên đỉnh đầu của nàng, một giọng nói trầm thấp truyền từ trên xuống, đầu rơi vào tai nàng: "Chu Tân Nguyệt được em nhờ tới giúp chị, phải không?"
Trong đầu Tiếu Cẩn oanh một tiếng, gần như trống rỗng.
Cô biết rồi.
Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ như vậy.
Mộc Chẩm Khê biết rồi.
Mộc Chẩm Khê cảm nhận được người phụ nữ trong ngực mình cứng ngắc ngay lập tức, nhẹ nhàng cọ cằm vào tóc nàng, nghẹn ngào hỏi: "Tại sao em lại giấu chị?"
"Em..." Tiếu Cẩn mở to miệng, không nói nên lời.
"Tiếu Cẩn..." Mộc Chẩm Khê thì thầm trên đầu nàng, trong giọng nói của cô hiện lên một nỗi buồn khó tả.
Trái tim của Tiếu Cẩn giống như đột nhiên bị một bàn tay bắt lấy, đau đớn âm ỉ.
Còn có cơ hội.
Nàng buộc mình phải rút khỏi trạng thái hoang mang lo sợ, nói không lưu loát: "Em sợ chị sẽ buồn."
"Em nghĩ bây giờ chị rất tốt sao?" Mộc Chẩm Khê kiềm chế hỏi lại.
"Em nghĩ rằng chị sẽ không biết."
Mộc Chẩm Khê không lên tiếng, nhưng Tiếu Cẩn không buông lỏng, bởi vì nàng biết đó không phải là hòa bình thực sự.
"Em nghĩ rằng che giấu chị là muốn tốt cho chị, phải không?" Sau khi im lặng, Mộc Chẩm Khê lại nói, lần này giọng điệu của cô trở nên lạnh lùng.
"Phải."
"Em có biết chị ghét như vậy không?"
"Biết rõ."
"Vậy tại sao em lại làm như vậy?!" Mộc Chẩm Khê thấp giọng rống lên.
Toàn thân Tiếu Cẩn căng cứng lên, nhưng nàng không lùi bước, nhìn thẳng mắt cô nói: "Giấu giếm chị là em sai, nhưng không phải dưới danh nghĩa vì muốn tốt cho chị.
Em chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rồi, không cần thiết phải đề cập đến những chuyện cũ."
"Em cảm thấy?" Mộc Chẩm Khê cười xùy một tiếng, nhíu mày.
Tiếu Cẩn cắn chặt môi dưới.
"Vậy em xem chị là gì?"
"Người yêu." Tiếu Cẩn trả lời không do dự.
Mộc Chẩm Khê ngửa mặt nhìn lên đèn chùm trên trần nhà, lồng ngực hơi rung, trong cổ họng phát ra vài tiếng cười nhẹ.
Mình làm người yêu này thật sự rất dễ dàng, chỉ cần ngoan ngoãn núp sau lưng Tiếu Cẩn là được.
Mộc Chẩm Khê bất ngờ đứng dậy khỏi ghế sô pha, Tiếu Cẩn còn nắm lấy tay cô nhanh hơn cô.
"Buông ra." Mộc Chẩm Khê lạnh lùng nói.
"Em còn chưa nói xong."
"Chị không muốn nghe."
"Mọi chuyện không phải như chị nghĩ." Tiếu Cẩn sợ cô không chịu nghe mình nói xong, vội vàng nói thật nhanh, "Số tiền kia có liên quan đến em, nhưng cũng không liên quan gì đến em.
Sau khi em bị giam lỏng, ba mẹ em vì muốn đền bù nên cho chị!"
Đôi mắt và trong lòng Mộc Chẩm Khê khẽ run lên: "Em nói cái gì?"
Tiếu Cẩn thấy cô bình tĩnh lại một chút, lại tiếp tục tốc độ nói bình thường, giải thích rõ: "Lúc đầu em không biết số tiền kia, sau này bọn họ mới nói cho em biết.
Đối với em, số tiền kia có liên quan đến đoạn ký ức khó chịu của em, cho nên em không muốn liên quan gì đến nó."
Mộc Chẩm Khê ngạc nhiên nhìn nàng.
Là như vậy sao?
Tiếu Cẩn từ từ buông cổ tay cô ra, nói với vẻ mặt áy náy: "Em không phải cố ý che giấu, em chỉ cảm thấy kết quả của việc che giấu đều là tốt cho cả hai chúng ta.
Hãy để cho chuyện này qua đi, có được không?"
Mộc Chẩm Khê ngồi trở lại ghế sô pha, ấn mạnh hai bên huyệt thái dương của mình.
Sau đó, Tiếu Cẩn kéo cô đi tắm, Mộc Chẩm Khê ngoan ngoãn không phản kháng.
Trước khi ngủ, vẫn hôn nhau như trước, Tiếu Cẩn vỗ nhẹ vào lưng Mộc Chẩm Khê, cảm thấy cảm xúc của cô đã dịu đi rất nhiều.
Sau khi Mộc Chẩm Khê chìm vào giấc ngủ, Tiếu Cẩn mới cẩn thận nằm thẳng trên giường.
Dưới màn đêm đen tối bao trùm, nàng lặng lẽ suy nghĩ về mọi chuyện.
Sáng hôm sau, hai người cùng nhau ăn sáng, cơn bão đêm qua dường như đã trôi qua rất êm đềm.
Trước khi đi ra ngoài đi làm, Mộc Chẩm Khê còn trao cho Tiếu Cẩn một nụ hôn ngọt ngào, mỉm cười với nhau.
Vừa bước ra khỏi nhà, nụ cười trên mặt Mộc Chẩm Khê tắt đi ngay lập tức.
Cô không muốn tin, nhưng cô gần như chắc chắn % rằng tối hôm qua Tiếu Cẩn vẫn nói dối cô.
Những lý do của Tiếu Cẩn không thể thuyết phục cô.
Mộc Chẩm Khê đi thẳng đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm từ thang máy, ngồi vào trong xe gọi một cú điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng.
"Cô Lư? Cô có rảnh không, cháu muốn gặp cô."
Lư Hiểu Quân rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của cô, không chút nghĩ ngợi, đồng ý: "Bất cứ lúc nào cô cũng rảnh."
"Vậy một tiếng sau, gặp tại quán trà lần trước."
"Được."
Nếu có ai trên thế giới này có thể cho cô câu trả lời, đó chính là ba mẹ của Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn giấu giếm cô, cô có thể hiểu, nhưng nếu Lư Hiểu Quân muốn cô quay lại với Tiếu Cẩn, tại sao lại không dùng lợi thế này? Là chưa kịp, hay là lợi thế quá nặng nên không dám sử dụng một cách tùy tiện?
Ngón tay mảnh mai của Mộc Chẩm Khê gõ nhịp nhàng vào tay lái, nheo nheo mắt, rồi lái xe đến địa điểm đã định trước.
Dù cho chân tướng có tàn khốc đến đâu, cô cũng phải biết!
Lần này cô đến trước, Lư Hiểu Quân đến sau.
Bà ấy rõ ràng cảm giác được Mộc Chẩm Khê ngồi đối diện với mình rất khác so với những gì bà ấy nhìn thấy vào ngày chủ nhật.
Khi ánh mắt kia quét về phía bà ấy, dường như đều mang đến sự lạnh lùng.
"Cô muốn uống chút gì không?"
"Trà Phổ Nhĩ."
"Phục vụ." Mộc Chẩm Khê ra hiệu.
Một bình trà Phổ Nhĩ được mang lên, Mộc Chẩm Khê rót trà cho Lư Hiểu Quân, Lư Hiểu Quân nhận lấy, cảm thấy hơi thụ sủng nhược kinh.
( Được sủng ái mà lo sợ; được người khác yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
"Cô à, lần này cháu hẹn cô ra đây là muốn hỏi một chuyện."
"Chuyện gì vậy?"
"Chu Tân Nguyệt đưa tiền cho cháu, có phải là ý nghĩ của cô không?"
"...!Phải."
"Có liên quan đến Tiếu Cẩn không?" Mộc Chẩm Khê hỏi.
Dáng vẻ của Lư Hiểu Quân kỳ lạ, bà ấy rũ mắt xuống.
Mộc Chẩm Khê suy đoán câu trả lời từ biểu hiện của bà ấy: "Có liên quan rất lớn?"
Lư Hiểu Quân thì thào: "Cháu không nên hỏi." Trong giọng nói có chút khó xử.
Mộc Chẩm Khê rất ngạc nhiên, nhưng vẫn kiên quyết hỏi: "Nói cho cháu biết."
Lư Hiểu Quân lắc đầu: "Cháu tự mình đi hỏi Tiếu Cẩn đi."
Không phải là bà ấy không muốn nói, nếu Mộc Chẩm Khê hỏi câu này, có nghĩa là Tiếu Cẩn không muốn nói.
Chuyện này lớn như vậy, ngộ nhỡ bà ấy nói ra, dẫn đến tai họa, bà ấy không thể chịu nổi sự tức giận của Tiếu Cẩn.
Lúc trước sở dĩ bà ấy không để ba Tiếu đến, chính là vì sợ ba Tiếu thương con sốt ruột, không kiềm chế được mà nói thẳng ra.
Mộc Chẩm Khê lạnh lùng cong khóe môi.
Cô lấy điện thoại của mình ra, ấn vào danh bạ, đặt ở giữa mặt bàn.
Nhật ký cuộc gọi gần đây nhất là Tiếu Cẩn, Lư Hiểu Quân nhìn một loạt hành động của cô, không biết cô muốn làm gì.
"Cô à." Mộc Chẩm Khê thờ ơ nhìn bà ấy, nói: "Hôm nay cháu cho cô hai sự lựa chọn.
Thứ nhất, nói cho cháu biết sự thật; thứ hai, cháu sẽ chia tay với Tiếu Cẩn."
Lư Hiểu Quân sửng sốt: "Cháu..."
Mộc Chẩm Khê nói với vẻ không cảm xúc: "Nếu cô không nói, bây giờ cháu sẽ gọi cho em ấy, nói rằng cháu và em ấy sẽ dừng lại ở đây.
Cô biết rõ con gái của cô có tình cảm vô cùng sâu đậm với cháu, nếu cháu thật sự chia tay với em ấy, em ấy sẽ như thế nào?"
Lư Hiểu Quân mở to mắt.
Bà ấy tuyệt đối không ngờ rằng Mộc Chẩm Khê sẽ uy hiếp bà ấy.
Người này đều là một cô gái như con gái của bà ấy, lại dùng Tiếu Cẩn để uy hiếp bà ấy.
Tiếu Cẩn không chỉ là con gái của mình, mà còn là người yêu của con bé!
"Ba giây để cân nhắc." Mộc Chẩm Khê lạnh lùng đếm ngược, "Ba, hai, một."
Lư Hiểu Quân còn đang do dự.
Ở giây đếm ngược cuối cùng, Mộc Chẩm Khê nhấn vào tên của Tiếu Cẩn, bật chế độ loa ngoài.
Tiếu Cẩn nhanh chóng trả lời, giọng nói vui vẻ: "Vừa mới đi làm đã gọi cho em, nhớ em vậy sao?"
Mộc Chẩm Khê cứ lặng lẽ nhìn Lư Hiểu Quân, thứ cô cầm trên tay là huyết mạch của một người mẹ.
Lư Hiểu Quân sắp điên rồi, cuống quít làm khẩu hình: Cô nói, cô nói, cô nói.
Mộc Chẩm Khê tắt chế độ loa ngoài, băng lạnh trên mặt tan ra ngay lập tức.
Cô cười nói với Tiếu Cẩn ở đầu dây bên kia: "Đúng vậy, nhớ em.
Nhưng chị phải làm việc ngay bây giờ nên chỉ có thể nói với em một câu thôi."
Mộc Chẩm Khê nói chuyện với Tiếu Cẩn xong, lập tức lạnh lùng trở lại: "Nói đi."
Lư Hiểu Quân uống một ngụm trà nguội lạnh, hai tay hơi run lên vì sự hồi hộp vừa rồi, cổ họng nghẹn ngào nói: "Theo một ý nghĩa nào đó, việc cho cháu số tiền kia, chính là "di nguyện" của con bé.
Con bé ôm quyết tâm muốn chết đập vào góc bàn trà, bác sĩ nói, nếu không phải lúc trước tuyệt thực, sức lực không đủ mạnh thì thật sự không thể cứu được."
"Cô nói kỹ hơn một chút, tốt nhất nên bắt đầu lại từ đầu, cháu nghe không hiểu." Mộc Chẩm Khê nhướng mi.
Bề ngoài cô có vẻ bình tĩnh, nhưng những ngón tay ở dưới bàn lại siết chặt thành nắm đấm.
Cô biết chuyện tuyệt thực, nhưng cô chưa từng nghe Tiếu Cẩn nhắc tới chuyện đập vào bàn trà, cho nên trước kia nàng đã thực sự tự sát, mới có thể làm cho ba Tiếu và mẹ Tiếu sợ nàng như vậy?
Mộc Chẩm Khê đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trên mặt không còn một chút huyết sắc.
Chẳng lẽ cơn đau đầu giày vò Tiếu Cẩn đau đớn muốn chết cũng bởi vì điều này?.