Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
-----------------Pov main------------------
"Hurrraaaayyyy!!!"
"Assylum muôn năm!!!"
"Vive la Assylum!!!"
"Hoan hô!!!"
Người dân đứng dọc hai bên đường hò reo khi thấy quân đội Assylum diễu hành qua quảng trường. Các loa phát thanh đã được gắn dọc theo con đường mà quân đội Assylum sẽ đi qua.
Tên linh mục quá khích ngày hôm qua đã bị bắt giam. Tôi đã cho người gửi thư qua đến bên thánh quốc. Sau vụ này, chắc chắn thánh quốc sẽ bị tổn hại thanh danh rất nghiêm trọng đây.
Quay trở lại hiện tại. Tôi đang ngồi trên phía khán đài, với các cô vợ, quan chức chính phủ, hoàng gia và quý tộc đều ở đó. Quảng trường này, thực chất vốn là một phần của con đường bao quanh lâu đài hoàng gia. Nó cùng với nhiều con đường chính khác đã được mở rộng ra để tiện cho việc đi lại của xe cơ giới, xe ngựa và người dân.
/tác: minh hoạ thôi nhé
Sư đoàn bộ binh cận vệ số đang tiến ngang qua quảng trường. Những bước đi diễu hành đồng bộ kết hợp với bài nhạc "British Grenadiers" khiến họ thêm phần oai nghiêm. Tiếp theo đó là sư đoàn lính dù số , sư đoàn lính thuỷ đánh bộ số , sư đoàn cận vệ phòng không số .
/tác: chú thích: trong hình là một chiếc Tupolev Tu-M "Belyy Lebed"
Những ngôi sao của buổi lễ: sư đoàn tăng thiết giáp số , sư đoàn bộ binh cơ giới số , và sư đoàn không quân số đi/bay ngang qua quảng trường trong sự cổ vũ nồng nhiệt của người dân. Còn các sứ giả của các nước khác thì há hốc mồm khi nhìn thấy những thứ vũ khí lạ lùng như vậy.
/tác: chỉ là hình ảnh minh hoạ, đừng để ý khúc đằng sau
Nào nào, sao phải ngạc nhiên như thế? Vẫn còn nhiều lắm! Hai tên sứ giả của thánh quốc, đặc biệt là tên khốn dám tấn công tôi cũng được phép đi đến buổi lễ này. Nó thật sự là không có gì lạ cho một vị vua mới đăng quang ra lệnh cho quân đội của mình đi diễu hành như vầy. Nhưng điều khác lạ là ở chỗ: mấy cái thứ chuyên chở binh lính đó, và mấy con vật bay trên bầu trời là cái quái gì thế? Mà họ ngạc nhiên thêm một điều nữa, đó là: tại sao thú nhân lại được nhập ngũ ở cái đất nước này? Bộ nó có gì lại lắm à?
Với việc buổi lễ đã kết thúc tốt đẹp, chúng tôi đã chắc chắn rằng, sẽ không có quốc gia nào lại đi gây sự với chúng tôi. Mà, ít nhất là vài quốc gia nghĩ như thế. Bởi vì, Thánh quốc Mujahideen đã tuyên chiến với chúng tôi sau khi trao trả hai tên linh mục về nước, lấy lý do: vũ khí của chúng tôi là nhờ bọn quỷ mà có, báng bổ thần thánh (tác: tau tưởng Artermis mới là thần của thế giới đó mà?) và việc tôi bị quỷ mê hoặc. Mà, chả có gì ngạc nhiên cả. Đúng như dự định nhỉ?
--------------- ngày trước----------------
"Này, Elvis, chuyện mà ngươi nói thật sự rất nghiêm trọng đấy. Ngươi có biết việc này có nghĩa là như thế nào không?" (Heinz)
"Tất nhiên là thần biết ạ." (Elvis)
"Thế ngươi có phiền nói cho ta biết, tại sao vị vua của Công quốc lại nói với ta điều này không?"
Vâng, tôi đang ở trong thư phòng sau khi đã hoàn thành buổi tiếp kiến của hai sứ giả khác thường kia. Mà, một bị tống giam, một thì được mời đến thư phòng của vua, làm sao mà bình thường được nhỉ?
"Lý do của chúng tôi rất đơn giản: chúng tôi muốn được Vương quốc Assylum bảo hộ. Sau khi đối đầu xong với lực lượng quỷ, chúng tôi đã thực sự bị kiệt quệ cả về lương thực lẫn quân sự. Chúng tôi chắc chắn là sẽ không thể nào qua được một cuộc xâm lược của thánh quốc, chứ đừng nói là quỷ tộc." (Elvis)
"Mà, nhìn quanh thủ đô thì tôi còn có thể thấy được, lợi ích mang lại của việc của việc hợp tác với Assylum sẽ rất to lớn, gấp trăm lần so với khi hợp tác với thánh quốc. Đó, ngắn gọn là lý do của chúng tôi." (Elvis)
"Thế thì, Elvis, tại sao hợp tác với thánh quốc lại có hại? Cậu thử giải thích thử xem?" (Heinz)
"Trên đường đi đến đây, tôi có mua được một thứ này." (Elvis)
Một con rối ư? Cậu ta mang nó ra là có ngụ ý gì? Không lẽ thánh quốc...
"Ngài biết ngụ ý của nó là gì chứ? Những người dân ở đây, ai cũng có thể trở thành một con rối cho Thánh quốc. Những người dân thường thì sẽ nhịn đói để cống nạp tiền của, thậm chí một số người còn bỏ nhà đi để tin theo cái thứ tín điều vớ vẩn và trở thành một kẻ cuồng tín." (Elvis)
"Vợ tôi là một nạn nhân của một tên khốn như thế đấy. 'Ceasar vĩ đại, hãy cứu rỗi những kẻ vô đạo phạm thượng' là những gì mà một tên trong số chúng đã hét lên khi đập phá, phóng hoả và giết người tại một thị trấn vô tội. Ngài nghĩ ta có nên chứa chấp bọn chúng chứ?" (Elvis)
Tôi im lặng một hồi. Tôi suy ngẫm lại, vì sao tôi lại nhập ngũ để đến đây. Vì những kẻ như thế. Paris, London... bọnn khốn đó đã làm những điều tương tự như lũ súc vật mà tôi đã ngắm bắn bằn khẩu súng của mình.
"Được, ta đồng ý... Elvis, hãy chắc chắn rằng: ta sẽ không phải hối hận vì đã đồng ý với công quốc." (John)
Và ngày đó, lịch sử Assylum ghi nhận: thêm một quốc gia nữa đã dấn bước trên con đường đi đến hồi kết của chính nó.
----------------------------------------------
Trở lại với hiện tại, buổi diễu hành đã kết thúc. Tôi hiện tại đang ở một mình trong thư phòng.
"Đã đến lúc rồi nhỉ?"
Trên bàn của tôi chính là Bael và Gremory. Con quỷ thứ nhất và con quỷ thứ năm mươi sáu trong tổng số bảy mươi hai con quỷ.
Tôi nhờ Barbatos hiện thân lên vẽ dưới sàn một kết giới. Nó là để nếu như tôi không làm chủ được hai thanh kiếm, tôi vẫn còn một kết giới giữ cho tôi không làm hại bất cứ ai.
"Cảm ơn em nhé, Barbatos." (John)
"Không có gì đâu, chủ nhân. Mà... anh có chắc chắn về việc này không đấy?"
"Đừng lo, anh đã sẵn sàng rồi. Bắt đầu đi nào, Barbatos!" (John)
"Vâng. Nhưng có gì xảy ra thì em không biết là mình có kiểm soát được hay không đâu đấy."
Tôi bước vào vòng tròn, ngồi xuống và bắt đầu câu cổ ngữ theo tiếng Hebrew theo lời chỉ của Barbartos.
Sau này, tôi nhìn lại thì mới nhận ra: mình ngu thật!
----------------------------------------------
Etou, tác dự tính là sẽ đưa ra cho các bác - cái ngoại truyện, một là về gia đình của Elvis, hai thì chưa nghĩ ra. Sau đó cho tác xin off khoảng vài ngày để lấy ý tưởng nhé!