Biệt Đội "Lưu Manh" Tại Mạt Thế

chương 15: ông, cháu gia nhập

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi ba người đến chỗ Lục Tiễn, chỉ thấy Lục Tiễn rầu rĩ nghĩ cách lấy hết đám thảo dược đi. Bọn họ không thể nói với ông rằng một ngày nào đó sẽ đến lấy, mạt thế nhiều chuyện xảy ra lắm, chưa kể nếu trên đường tới nhiều người có duyên ghé qua đây cũng có con đường sống khác.

Mà nếu họ nhúng tay vô sợ rằng nhổ sai cách thì dược cũng thành cỏ vô dụng. Hồ Nhiên thì lấy ra thật nhiều lu, vốn dĩ dùng để đựng nước nhưng thuốc có thể quý hơn nước nên hắn dùng đựng dược cũng được, dù sao thì có thể nung và làm thêm lu mới. Ngoài thuốc mọc dưới đất, còn có thuốc dạng quả, loại này thì ba người có thể hái thay Lục Tiễn được. Thế là cả bốn lại bắt tay vào việc hái thuốc, thuốc trồng cũng có loại người không am hiểu dược hái được, lung tung hái cũng được nên hai anh em họ Hồ là người đi gặt thuốc.

Say sưa làm việc cho đến khi trời gần sáng, cả bốn người mới lục đục vác xác xuống núi, về phần mấy lá chè, vì hái quá lâu nên Hồ Nhiên đã vận hết công năng của mình thu luôn một mảnh đất toàn cây chè khác nhau vào không gian, đồng thời thuận lợi tiến cấp cho nó luôn. Sử dụng không gian ba năm trời rốt cuộc nó cũng chịu tiến cấp, từ km vông thành km vuông, Hồ Nhiên quyết định khi nào rảnh rồi kiểm tra và sắp xếp lại đám lộn xộn bên trong, còn giờ thì hành quân xuống núi thôi.

Xuống núi rồi, Hồ Nhiên lại mệt nhọc thu đám gia súc gia cầm vào trong, rồi mấy con sói được xử lý các kiểu cũng vào trong. Đội đã thu thập hết lương thực thực phẩm ở đây, lại tìm được kho tàu hủ đang được ủ thành chao của Lục Tiễn, nhất là tìm được cả kho rượu và nhân sâm. Cái kho cuối mới làm Lục Tiễn ngạc nhiên, sống đến giờ ông mới biết tổ tiên mình để lại rượu và nhân sâm ủ từ thời nào đến giờ.

- sao các cháu tìm được hay vậy??

- chuyện nhỏ thôi ông, nhờ thói quen nghề nghiệp của cháu ạ.

Liêu Hành bình thản nói, làm sát thủ mạnh nhất không chỉ ở việc đánh nhau hay gì, am hiểu về cơ quan mật thất là một kỹ năng quan trọng không kém. Có thể tính là sát thủ cũng có mắt nhìn bảo bối, là cái dạng nhìn ra được đám bảo bối dấu kính ở đâu đó khi đi đào mộ.

Mà người khác thì suy đoán nghề nghiệp của hắn các thứ, sẽ không ai nghĩ đến sát thủ đâu, gặp qua trộm mộ chứ chưa gặp qua sát thủ, không ai có thể nghĩ đến trừ Hồ Siêu ra. Trí thông minh của cả nhóm thì ngoài Liêu Hành ra thì Hồ Siêu chính là người thông minh thứ hai. Hồ Siêu đã nghi ngờ thân phận của Liêu Hành rất lâu, nhà hắn tàn trữ vũ khí trái phép ấy vậy mà trốn được tai mắt cảnh sát chính phủ, quả thuật nghề nghiệp không phải tốt lành gì.

Nhưng Hồ Siêu sẽ không quan tâm đâu, mạt thế mà, ai càng khôn ngoan càng dễ sống, càng mạnh càng tốt, nên người như Liêu Hành là đáng kết giao trong thời kì mạt thế này.

- vậy ông à, ông thực sự đồng ý gia nhập với bọn cháu sao? Nếu không thì bọn cháu có thể cho hai ông cháu đi nhờ đến một nơi khác để sinh sống, sẽ trả lại toàn bộ đồ cho ông.

Diêu Tiêu là nam thanh niên chính trực, sẽ không làm điều xấu và không trục lợi, nhất là người già, phụ nữ và trẻ em. Mà anh sợ cả nhóm hành động như đang ép người khác gia nhập vậy nên phải hỏi cho chắc chắn. Biết ý tốt của Diêu Tiêu, ông lão họ Lục chỉ có thể cười hiền, ôn tồn nói lại quyết định của mình :

- từ khi già mất tay đến giờ thì ngoài trồng trọt chăn nuôi ra thì chưa từng đụng đến thuốc than hoặc vũ khí gì, gần đến cuối đời mà chưa làm gì cho cuộc sống khiến già bức xúc lắm. Nên là đây chắc hẳn là cuộc đời mới của già, bắt già phải đứng lên chiến đấu và cứu người. Điều đầu tiên có thể làm để chứng tỏ già không ngán chân ai chính là bảo vệ thật tốt đứa cháu nhỏ của mình và trả ơn đầy đủ.

Đến giờ, thân phận thật của Lục Tiễn vừa là lính cũng vừa là thầy thuốc. Một bác sĩ trên chiến trường khi đã về già vẫn tiếc nuối một thời anh dũng xưa kia của mình. Một lần cầm vũ khí là một lần vinh quang, một lần bốc thuốc là lần nữa cứu người.

- thế thì sao chúng ta không xuất phát đi?

Hồ Nhiên hối thúc mọi người, thân quen như lúc họ gặp nhau đã lâu. Đây là ngầm chấp nhận thêm thành viên mới của nhóm : ông cháu họ Lục.

À thì sẵn trước lúc đi Hồ Nhiên thu đám cây của Lục Triều Hoãn vô không gian như đã hứa.

Có thể tính biệt đội của họ thật sự rất có sức chiến đấu, nhiều lương thực nhiều vật dụng nhiều tinh hạch và nhiều nhất là những con người mang đầy hy vọng với sức mạnh của họ. Đây đúng là sự thành công to lớn khi mạt thế đến.

Xe việt dã lại tung hoàn chạy đi đến mục đích chính của nhóm - siêu thị điện máy.

Trong xe đã đầy đủ tám con người và ba con thú cưng. Điểm lại những thành viên chính thức và lợi hại của team!

Ngồi lái xe là Diêu Tiêu, nghề nghiệp là lính bộ đội thuộc tiểu đội bắn tỉa, dị năng của anh là điều khiển kim loại, dị năng này vốn không hề giúp đỡ cái kĩ năng bắn tỉa của anh nhưng nó sẽ cung cấp vô hạn súng đạn tự tạo! Đồ dùng chỉ cần là kim loại thì cái gì Diêu Tiêu cũng sẽ làm ra. Không những vậy anh rất khỏe!! Sức mạnh tính trên đơn vị mã lực. Thành viên sử dụng cả tầm xa và cận chiến tay đôi.

Ghế phụ thì có Kỷ Tử, nghề nghiệp là sinh viên đại học địa lý, trông giống một playboy bốc đầu xe máy nhưng thực tế hắn là công tử nhà giàu có gia giáo đàng hoàng. Dị năng là hóa thú, thú hình của Kỷ Tử là một con báo đốm khỏe mạnh, cùng với kiến thức địa lí của hắn, Kỷ Tử hoàn toàn có thể trở thành kẻ săn mồi vào ban đêm chính thức, nhận hết những năng lực mà loài báo sở hữu. Thành viên đánh lén và là người dò đường cho nhóm.

Mà bên cạnh Kỷ Tử chính là Lục Tiễn. Cho dù ông đã mất đi một cánh tay nhưng lực chiến cao không khác gì Diêu Tiêu, cũng nhờ tháng ngày mài dũa trên chiến trường, ông là người có kinh nghiệm lâu lăm nhất nhóm. Không hề có dị năng nhưng độ điêu luyện khi sử dụng vũ khí đã thay thế cái khó của ông. Già nhưng không vô dụng, ông còn là một thầy thuốc đông y lành nghề đã lâu, thời gian ông bốc thuốc nhiều hơn thời gian ông nhập ngũ. Thành viên vừa có chiến lực vừa có thể chữa bệnh.

Bên trong chiếc việt dã đã được Hồ Nhiên cất hết ghế dưới, để ra một mặt sàn thoải mái cho mọi người ngồi thỏa thích.

Lục Triều Hoãn thì ngoan ngoãn ngồi ôm một cái cây con nho nhỏ của mình và chơi với nó. Vừa phát hiện có dị năng đồng nghĩa với việc có thể sinh tồn một cách thuận lợi trong mạt thế, dù rằng A Hoãn chưa có thành tựu gì nhưng hứa hẹn sau này sẽ trở thành chiến binh nhỏ tuổi của nhóm với dị năng điều khiển thực vật siêu tiện lợi!

Ồn ào nhất là hai người Hồ Siêu và Đạm Phương ngồi chơi game với nhau. Hồ Siêu là người gian xảo ngoài nóng trong lạnh, là bộ mặt ngoại giao của cả đội khi cậu có thể dùng lời lẽ thắng cả đánh đấm nếu cần. Hiện vẫn là một học sinh cấp ba, dù còn rất nhỏ tuổi nhưng võ nghệ khó chê. Sở hữu hai dị năng lôi và hỏa, Hồ Siêu là một chiến lực không thể thiếu cho nhóm, chỉ là mắt không nhìn rõ nên cậu chỉ đánh gần mà thôi. Thành viên chiến đấu có tiềm năng sau này.

Đạm Phương dù là người thường không có dị năng nhưng cô nàng mạnh mẽ theo cách của bản thân, dù là tuổi học sinh nhưng cô đã là một kỹ sư công nghệ thật thụ, bộ não phát triển vô cùng lại không hề hứng thú với nghiên cứu. Cô là một NEET chính hiệu với nguyên bộ đồ auto màu hồng. Sự đặc biệt của Đạm Phương ngoài trí thức thì thể chất thu hút động vật rất cao! Thành viên bày công lược và sửa chữa.

Còn Hồ Nhiên thì không mạnh cũng không yếu. Là thành phần biết trước tương lai và có cả dị năng không gian, Hồ Nhiên đã tập luyện cho mạt thế rất lâu rồi, sư tầm đủ nhiều để trở thành nhà kho di động đúng nghĩa đen, sau này lại có thêm dị năng băng nên lực chiến của hắn lại tăng cao. Cho dù có chút ngỗ nghịch không tiếc mạnh tay nhưng Hồ Nhiên vẫn là thành phần không thể thiếu ở trong nhóm, ít nhất thì cậu sẽ nấu ăn và nấu rất ngon. Đây là loại hổ báo cáo chồn nhưng rất ra dáng nội trợ.

Liêu Hành ngồi cạnh Hồ Nhiên, nhắm mắt nghỉ dưỡng. Hắn là một sát thủ nên cho dù có nhắm chặt đôi mắt hoặc đã ngủ thật thì con người này chỉ cần hô một tiếng là thức dậy với vẻ mặt tỉnh táo không ngờ. Dị năng cho dù hắn không dùng nhiều nhưng xét về ứng dụng thì bọn nó rất mạnh, tiếc rằng Liêu Hành không hề dùng nhiều đến nó vì hắn không quen, chỉ cần hắn quen từ bây giờ thì mạt thế lúc này đây chả ai mạnh bằng nữa. Hiện nay có thể thấy đây là người có sức chiến đấu cao nhất và có độ kinh nghiệm cao không kém "không biết từ đâu ra" của hắn.

Xe việt dã sau một khi đi khoản đường không mấy dài thì cũng đến được siêu thị điện máy, chỉ là một siêu thị nhỏ nhưng có không ít đồ. Để không kinh động đám tang thi bên ngoài thì cả đội lần nữa chia ra làm hai. Đội vào trong thu thập chắc chắn phải có Hồ Nhiên, đi theo là Liêu Hành, Đạm Phương, Diêu Tiêu, những người còn lại kể cả đám thú vật thì ở trong xe thích làm gì thì làm.

- thật ra kiểu gì chúng ta cũng lấy hết mà, sao phải chọn lựa?

Đạm Phương chu mỏ, lết cái thân tàn của mình đi theo ba người đằng trước, cô nàng ai oán nhìn ba tên con trai không tên nào chịu hiểu cảm giác khó chịu của con gái khi không được vệ sinh sạch sẽ. Phải, Đạm Phương rất khó chịu, cô không được tắm nè, không được vệ sinh cá nhân nè, cả người đều dơ dơ nhớp nhớp mồ hôi do hồi vận động nhiều lúc đánh nhau nè, kể cả bộ đồ cô đang mặc hình như chưa đổi kể từ lúc đi theo cái đội nhìn rất giống lưu manh này!

- trông cậu rất am hiểu về máy móc nên na theo, với lại chúng ta không lấy hết đâu!

Hồ Nhiên vừa nói vừa đánh mắt về mấy chiếc TV màng hình rộng các loại, nhìn xịn thật sự, có lẽ cậu sẽ lấy nó và đầu máy CD, mang về dùng để xem phim. Và hoàn toàn không để ý đến Đạm Phương nhìn mình bằng con mắt đầy ý định muốn đâm sau lưng cực kì rõ ràng, đến nỗi Diêu Tiêu đi cạnh cũng đổ mồ hôi nhìn cô nàng đơn phương muốn gây chiến.

- à đúng rồi, có gì lấy mấy cái máy nước nóng nữa, ta sẽ tìm chỗ nào đó thích hợp rồi tắm.

Một câu nói bân quơ của Hồ Nhiên như một hiệp ước làm hòa giữa nước có công hiệu ngay lập tức, quả thật Đạm Phương đã tươi tắn không ít!

Liêu Hành lại là người giữ im lặng nãy giờ, hắn không mấy để ý đến Đạm Phương bắn cái tia lửa vô hình bằng mắt phía sau Hồ Nhiên lắm, vì hoàn toàn không hề có ý định thù địch căm ghét gì cả, cô nàng hoàn toàn ấm ức mà ra. Việc của hắn là tìm cách đứng cạnh Hồ Nhiên, làm cậu ta chú ý đến mình, ra sức tỏ sáng! Cố lên nào bản thân, vì một tương lai tươi sáng sống an nhàn trong mạt thế.

_____________

Trong lúc nhóm kia đi lấy vật tư, nhóm ở nguyên trong xe lại đang bày trò ra chơi. Cụ thể là Lục Triều Hoãn buồn chán muốn chơi gì đó và Hồ Siêu đề nghị chơi cờ tỷ phú giết thời gian, sẵn cũng rủ cả Kỷ Tử vào chơi cùng, vi diệu hơn là Topi, Tiểu Điểu và Nhung Nhung cũng muốn chơi chung nữa. Bọn thú cưng thì lập thành một đội để cùng nhau hợp não lại đánh với bốn loài người. Thật ra chỉ có nhóm chơi thôi, A Hoãn quá nhỏ để hiểu hết luật chơi nên cùng team với Kỷ Tử, còn Lục Tiễn cũng quá lớn tuổi để bắt kịp tụi thanh niên chơi như thế nào...

Nhưng nào đâu ngờ, kẻ ngồi nhìn đồng đội chơi hăng cực kì lại là hai tên thanh niên rành luật chơi cờ nhất! Quái hơn là bằng niềm tin bất tận nào đó thì đội thú cưng chiếm lợi thế rất cao, hiện đang dẫn đầu!

- a--- tôi cần lắm ai đó trả đĩa bay cho tui về hành tinh của mình.

Kỷ Tử mặt nghệch ra, nói câu nửa đùa nửa thật.

- tôi cũng cần!

Hồ Siêu hùa theo tên kia, cười xuề không muốn nhìn sự thật đau lòng này. Mắt y chuyển sang cửa sổ xe để nhìn ra bên ngoài...

- hm? Ê, hình như có gì đó đang tiến lại gần.

Mắt cận thật phiền phức!

Truyện Chữ Hay