Thật ra anh chẳng cần cô đỡ, anh đã học được cách thích nghi ở đây. Căn phòng này rộng bao nhiêu, chia phòng, đồ đạc sắp xếp thế nào, anh nhẩm bước đi rồi ghi nhớ trong đầu, cả Gia uyển cũng vậy.
Thoạt nhìn rất khó, nhưng chỉ cần có quyết tâm, mọi chuyện sẽ dễ hơn tưởng tượng rất nhiều.
Mắt anh bắt đầu gặp vấn đề đã từ vụ tai nạn xe năm trước, tình huống ngày càng chuyển biến xấu, đặc biệt là mấy năm gần đây, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Anh không muốn người khác xem mình như người tàn tật, thế nên anh không thể nào bỏ cuộc được, cố gắng vượt qua bản năng sợ hãi bóng tối một cách nhanh chóng nhất.
Mỗi lần anh bất lực nhất, bỏ bê cả chính mình, Kiều Diệp đều đem tới hi vọng, cho anh niềm tin, vực anh dậy một lần nữa. Nhưng sau đó thì thế nào? Vì sao cô càng lúc càng xa rời, biến mất khỏi cuộc sống của anh?
Anh không tìm nổi một chút cảm giác an toàn từ trên người cô, một chút cũng không. Đặc biệt là khi cô say mèm thế này, đêm đã tối khuya mới trở về.
""Em đi đâu vậy?"" Ngữ khí của Hạ Duy Đình không tốt lắm, anh ném cô xuống sofa.
Kiều Diệp nắm chặt ống tay anh không buông, dùng sức kéo anh xuống cùng, khiến anh ngã lên người cô.
""... Ra ngoài uống rượu! Dung Chiêu.... Trước kia có đưa em tới quán bar, chỗ đó rất tốt... Anh chưa từng đến đâu...."" Cô cười xuề xòa không e dè, dường như cái gì cũng dám nói.
Hạ Duy Đình cắn răng, khuỷu tay chống lên sofa vì sợ đè phải cô: ""Vậy à? Chẳng trách vui đến quên trời quên đất như vậy, còn tới đây làm gì? Em còn nhớ rõ đây là đâu không?""
Kiều Diệp híp mắt nhìn ánh đèn xa hoa lộng lẫy trên trần nhà, đầu cô choáng váng như bị xoay vòng, thế nhưng cũng không quên nơi đây là chốn nào: ""Đây là nhà của em... Là nhà của chúng ta, vì sao em không được về?""
Cô vẫn luôn biết rõ, trên thế gian này chẳng có mấy nơi có thể chấp chứa cô. Cho nên cô phải nhớ thật kỹ, có say cũng không được quên.
Nghe thấy chữ ""nhà"", trái tim Hạ Duy Đình không nhịn được đập thình thịch, nhưng anh vẫn cười lạnh: ""Ai muốn vào thì vào, muốn đi khi nào thì đi, đây mà gọi là nhà sao? Em không nghĩ đây là khách sạn đấy chứ?""
Cô nói sẽ về Gia uyển nhưng đã lỡ hẹn, anh liền chạy tới đây chờ cô, dù sao nơi này gần bệnh viện hơn, có lẽ cô rất mệt mỏi, về đây nghỉ ngơi sẽ tiện hơn nhiều. Mà cô quả thật về đây, chỉ là trong tình trạng say khướt bị Dung Chiêu mang về mà thôi.
Kiều Diệp vuốt ve khuôn mặt anh, cô khẽ nghiêng đầu, tựa như đang đoán suy nghĩ của anh: ""Anh... ghen à? Anh ấy đưa em về... Nên anh không vui đúng không?""
Hạ Duy Đình căng thẳng đến gắt gao, không sai, anh đang ghen, ghen khi người phụ nữ của anh mượn rượu giải sầu rồi được thằng đàn ông khác đưa về.
Cô và Dung Chiêu sao lại thế này? Rõ ràng mọi chuyện đã nói rõ ràng rồi, nhưng mỗi lần hai người bọn họ đứng cạnh nhau đều có sự ăn ý khó nói nên lời, khiến anh khó chịu như có kim đâm trong lòng.
""Anh không ghen, em yêu ai, ở cạnh ai là chuyện của em. Dù sao anh cũng không nhìn thấy, cứ thế nhắm mắt làm ngơ cũng được.""
Anh xoay người ngồi dậy, có lẽ lúc này đây anh cũng cần một ly rượu.
Kiều Diệp vẫn túm chặt áo anh, như đang giữ anh lại, cũng như đang mượn lực để ngồi dậy, dù thế nào thì lực đạo vẫn cực kỳ mạnh. Chỉ nghe một tiếng ""roẹt"", còn có tiếng cúc áo rơi xuống sàn nhà, vạt áo anh bị kéo rộng ra.
Hạ Duy Đình thấy ngực mình đột nhiên mát lạnh, cả hai đều ngừng lại một chút, anh xoay người muốn rời đi, nhưng tay Kiều Diệp giống như mọc trên người anh, cô nhanh chóng túm vạt áo, kéo thật mạnh, để lộ ra một bên bả vai Hạ Duy Đình.
Anh giận không nói nên lời: ""Kiều Diệp, em....""
Lời còn chưa dứt, Kiều Diệp đã cười khanh khách. Nụ cười không còn mơ màng ngây ngô như ban nãy nữa, mà vô cùng nhẹ nhàng. Cô thực sự cảm thấy chuyện này rất buồn cười.
Hạ Duy Đình đương nhiên không thấy được dáng vẻ của mình hiện tại như thế nào, anh kéo lại vạt áo, tức giận mắng cô: ""Em cười cái gì? Nhìn lại em xem, điên điên tửng tửng...""
Kiều Diệp bật dậy, kéo vạt áo anh ra, vừa hôn lên hàng xương quai xanh vừa lẩm bẩm: ""Đúng đó, em điên rồi, còn anh là đồ ngốc, chúng ta trời sinh một cặp...""
Bờ môi cô mang theo lửa nóng, in hằn lên làn da mát lạnh của anh, Hạ Duy Đình hít một hơi, vô thức lùi lại, nhưng Kiều Diệp ôm càng chặt hơn nữa, từ hôn chuyển thành cắn mút.
"".... Kiều Diệp!"" Anh thử đẩy cô ra, cố thuyết phục mình rằng sao có thể nảy sinh hứng thú với một người phụ nữ đã say mèm như vậy. Trong đầu nghĩ thế, nhưng trên tay anh không có chút lực nào, đặc biệt là khi cô càng lúc càng hôn xuống...
Thời điểm môi Kiều Diệp chạm phải hạt đậu trên ngực Hạ Duy Đình, anh khẽ thở dốc, rốt cuộc cũng đủ sức lực mà đẩy cô ra, đảo khách thành chủ.
Môi cô mang theo hương rượu nồng, ngọt ngào và mềm mại. Vừa nãy anh còn muốn tìm rượu để lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát giác, thật ra chẳng phải đi đâu tìm cả.
Anh ôm lấy khuôn mặt cô, môi lưỡi triền miên quấn quít, khí thế hừng hực, chỉ sợ ""không đủ"". Kể từ khi đôi mắt không nhìn thấy, đây là lần đầu tiên Hạ Duy Đình thân mật cùng Kiều Diệp. Anh không cách nào biết được, mình có đang làm tốt hay không, cũng không thể chắc chắn rằng mình có thể cho cô một Hạ Duy Đình hoàn chỉnh nhất hay không.
Cô bị anh đè trên sofa, nhỏ nhắn nằm dưới thân hình cao lớn của anh. Nụ hôn kéo dài, như gợi ra những ký ức từ thời xa xưa; những nỗi hờn ghen, giận dỗi, lo âu, tất cả đều hóa thành hư vô trước tình yêu mãnh liệt.
Đứng trước mặt cô, anh thấy mình thật bất lực, thậm chí thật đáng buồn.
Hạ Duy Đình hôn đến khi hô hấp cả hai rối loạn, anh khẽ cắn vành tai cô, thì thầm: ""Đêm nay... là trừng phạt!""
Kiều Diệp bật cười, không hề do dự mà chủ động leo lên người anh. Tiếng cười thoải mái dịu dàng, vẫn là tiếng cười của thuở xưa ấy, anh đã nhung nhớ nhiều năm.
Anh cũng không biết đây có tính là như anh mong muốn hay không, mèo nhỏ uống say làm loạn, khiến anh phải cẩn thận vỗ về. Nói là trừng phạt cô, thật ra càng giống đang trừng phạt chính mình.
Cô cười cười, mang theo nét nghịch ngợm: """Có thể nhanh lên một chút không anh?""
Anh hơi ngừng lại, cắn răng nói: ""Anh đã nói đây là trừng phạt! Nhanh hay chậm em đều phải chịu!""
Thật ra cô chỉ muốn trêu chọc anh thế thôi. Nhìn những biểu cảm trên khuôn mặt đó, và cả đôi mắt dù đã mù lòa nhưng vẫn sáng ngời, cô biết mình yêu anh, yêu hơn bao giờ hết.
Kiều Diệp vòng tay qua cổ Hạ Duy Đình, kéo anh sát lại gần mình, cô run giọng, khẽ mở lời: ""Chúng ta... sinh em bé đi!""
Lúc này đây, Hạ Duy Đình tựa như một người đang chạy vội vã trong màn đêm, anh nghe thấy tiếng thở của mình, mồ hôi chảy dọc dài xuống, hormone trong cơ thể tăng ngùn ngụt, khiến anh nóng bừng cả người, thậm chí anh cảm tưởng mình thấy được ánh sáng cuối con đường trong màn đêm đen kịt đó. Thế nên khi anh nghe được câu nói này, anh không dám tin đó là sự thật, có lẽ tất thảy chỉ là một giấc mơ mà thôi.
""Em nói cái gì?"" Anh ở trên người cô, không dám động đậy, chỉ sợ mình thở mạnh một chút, tất cả đều sẽ tan biến.
Kiều Diệp nhìn biểu tình trên mặt anh, không rõ là vui sướng hay là cái gì khác. Cô cho rằng mình vẫn còn say, say đến mức ích kỷ. Nguyện vọng khó thực hiện nhất cứ thế mà nói ra, hi vọng anh vui vẻ, hi vọng hai người sớm ngày làm cha làm mẹ.
""Không có gì... Em lảm nhảm thôi, anh nghe nhầm rồi...""
Cô chỉ thấy không công bằng, vì sao những người như cha mẹ cô, cũng có thể có được con cái, thế còn cô và Hạ Duy Đình... Bọn họ yêu nhau như thế, yêu trẻ con như thế, nhưng lại không đủ tư cách để làm cha làm mẹ ư?
Sao cô có thể cho anh một hứa hẹn xa xỉ đến như vậy.
Nhưng giây tiếp theo, Kiều Diệp như bị cuốn vào cơn bão, cơn bão của tình yêu mãnh liệt dữ dội ập xuống mặt cô. Cô không chịu nổi, cắn chặt môi dưới, nhưng rất nhanh đã bị Hạ Duy Đình cạy miệng hôn thật sâu.
Mãi đến khi cô gần như không hít thở được nữa, mới nghe thấy thanh âm thở hổn hển của anh bên tai: ""Nói lại lần nữa... Em nói lại lần nữa đi.""
Nhưng Kiều Diệp không thốt nên lời, men rượu cũng chỉ có thể khiến cô ngông cuồng một lần mà thôi. Nước mắt chực trào, cô ngẩng đầu hôn anh ngấu nghiến, bằng tất cả những gì mình có.
"".... Em yêu anh, Duy Đình, em rất yêu anh."" Rốt cuộc, cô cũng chỉ có thể nói một lời như thế.
Bất kể tới khi nào, bất kể có chuyện gì xảy ra, Hạ Duy Đình, chỉ cần anh nhớ rằng em vẫn luôn yêu anh, như thế là đủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, điện thoại Kiều Diệp réo không ngừng, cô đang ở trong phòng tắm, tiếng nước từ vòi hoa sen xối xuống át mọi thanh âm từ xa, thế nên cô nghe không rõ.
""Điện thoại của em, có muốn nghe không?""
Hạ Duy Đình không biết xuất hiện ở ngoài cửa phòng tắm từ khi nào, trên tay cầm điện thoại của cô.
Kiều Diệp đứng hình, theo bản năng giơ tay che người lại: ""Sao anh vào đây?""
Anh cười chế nhạo: ""Che cái gì, anh cũng đâu nhìn thấy. Tối hôm qua chủ động như vậy, nào có nửa điểm thẹn thùng?""
Đôi mắt anh giống như đã khôi phục, Kiều Diệp đỏ mặt, duỗi tay nhận điện thoại: ""Em sợ anh té ngã, trong phòng tắm trơn lắm...""
Anh đưa điện thoại cho cô, tiện thể kéo cô ra, lấy khăn bông bọc cả người cô lại: ""Coi chừng cảm lạnh.""
Anh là bệnh nhân của Kiều Diệp, nhưng bây giờ chính anh mới là người chăm sóc cho cô. Anh không phải người tàn tật, anh bây giờ còn mạnh mẽ hơn quá khứ rất nhiều. Bởi vì anh là Hạ Duy Đình.
Tiếng di động réo lên không tha, Kiều Diệp tựa vào lồng ngực anh, hít thở thật sâu, nhưng không dám bấm nút nghe.
Màn hình hiển thị bên gọi là bệnh viện Long Đình.