Edit: everlue
Beta: Sahara
Dương Cẩm Ngưng mua rất nhiều rượu mang về nhà bày tất cả lên bàn. Nhìn một loạt chai rượu, cô lại nghĩ, bởi vì mấy chai rượu này rất xa xỉ, cho nên thiết kế rất đẹp, vì vậy mà cho dù uống hết rượu rồi thì vẫn có thể dùng làm đồ trang trí. Cô nhìn trái rồi lại nhìn phải, cô nghĩ nhà mình có thể sẽ trở thành một nơi trưng bày cái này cái kia để ngắm lúc buồn chán.
Hình như cô từng nghe nói không thể uống nhiều loại rượu một lúc, nhưng mà hậu quả cụ thể ra sao thì cô không biết. Cô chỉ cảm thấy uống rượu sẽ có thể trải qua một ngày nhàm chán, nhưng thật phũ phàng là cô không làm được, ngay cả một chai cô cũng không uống hết.
Chắc chắn sẽ thất bại, cho nên cô lựa chọn từ bỏ.
Cô lười biếng ngồi trên sô pha, nghiêng đầu nằm xuống. Hai chân cô buông thõng dưới đất, đầu dựa trên lưng ghế.
Trước đây cô thường hay nằm kiểu này, bởi vì buồn chán nên cô muốn thử xem có cảm giác gì đặc biệt không. Cô cũng thử xem TV ở tư thế này, cảm giác rất buồn cười.
Nhưng … cô nhìn thấy Cố Thừa Đông.
Cô chớp chớp mắt, không thấy anh biến mất. Cô đâu có uống nhiều rượu, không thể có ảo giác được.
Cố Thừa Đông liếc mắt đứng nhìn cô, lúc này cô ăn mặc lộn xộn, hình như là mặc đồ ngủ, đôi chân lộ ra ngoài. Hình như cô đặc biệt thích để lộ chân, chỉ cần trời mát mẻ một chút là cô nhất định sẽ mặc váy, nhưng váy không được quá dài. Đôi khi anh rất bội phục đôi chân người phụ nữ, cho dù bên trên có mặc quần áo dày thế nào đi chăng nữa, nhưng chân không mặc gì vẫn được.
Anh giơ tay, đặt chiếc chìa khóa lên bàn.
Âm thanh khi chiếc chìa khóa chạm vào mặt bàn hoàn toàn khiến cô giật mình tỉnh giấc quay về hiện thực. Cô trừng mắt nhìn, buông chân xuống chậm rãi đứng lên. Cô quên mất mình đã cho anh một chiếc chìa khóa để anh có thể tiện lúc nào về thăm con cũng được. Nhưng bởi vì vài ngày rồi anh không đến nên cô đã quên mất việc này.
Cô nhìn anh thì phát hiện anh cũng đang nhìn mình. Cô lấy tay cào tóc, chí ít cũng không được tỏ ra giống một người phụ nữ tuyệt vọng.
“Hôm nay anh không đi làm à?” Cô chủ động mở miệng.
Cố Thừa Đông vẫn đang đánh giá vẻ mặt của cô như thể muốn xác định gì đó, “Hôm nay rảnh.” Cũng không trả lời có đi làm hay không.
Dương Cẩm Ngưng im lặng, cô nhìn anh mặc tây trang, vẻ ngoài vẫn xuất thần như trước kia. Hẳn là anh đến thăm con gái, nhưng con bé hiện không có ở nhà, cô hơi thất vọng với suy nghĩ này, “Tuyền Tuyền đi chơi với ông bà ngoại rồi.” Nói xong Dương Cẩm Ngưng chợt đứng phắt dậy, Dương Nghệ Tuyền cứ luôn nhắc mẹ đừng quên xin nghỉ, vậy mà cô lại quên mất. Vì vậy cô lập tức lấy điện thoại gọi cô giáo xin nghỉ cho Dương Nghệ Tuyền.
Thật ra cô giáo cũng đã gọi cho cô, nhưng cô không nhận được. Sau khi cô nói rõ ràng rồi cũng khiến cô giáo yên tâm.
Cố Thừa Đông vẫn nhìn cô, anh hơi cả kinh, dường như vẫn không thấy được hai chữ đoan trang viết ở đâu. Nhất là lúc cô phản kháng, lúc nào cũng rất tùy ý.
Anh di chuyển ánh mắt nhìn vào một loạt chai rượu.
Dương Cẩm Ngưng định thần lại, phát hiện anh đang nhìn mấy chai rượu, cô cười sờ sờ đầu, “Nhân lúc giảm giá, nên tôi mua được rất rẻ.”
Cố Thừa Đông đưa mắt nhìn cô, “Cửa hàng rượu kia chắc là không sợ lỗ?”
“Người ta mới khai trương nên giảm giá để thu hút khách.”
Anh vẫn nhìn cô, dường như biết rõ là cô đang nói dối.
Dương Cẩm Ngưng không khỏi cau mày, “Sao anh lại có vẻ mặt không tin thế nhỉ? Chẳng lẽ tôi không có việc gì lại đi mua nhiều rượu như vậy làm chi? Tôi không uống dù chỉ một chút, mà tôi cũng không có hứng.”
Cố Thừa Đông cong khóe miệng, ngồi vào phía đối diện cô, “Tôi rất có hứng.”
“Cái gì?”
“Nhiều rượu như vậy, nếu không uống sẽ rất đáng tiếc.” Cố Thừa Đông cầm lấy một chén rượu. Rõ ràng anh vẫn nhìn cô, nhưng tay cầm rượu chỉ bật một cái là nắp chai liền rơi xuống, cô cũng không thấy rõ anh làm sao mà làm được vậy.
Nhưng Dương Cẩm Ngưng biết, anh nói được thì làm được, thật sự là định uống rượu cùng cô. Cô nhìn anh một cái, rồi đi lấy ly như thể một cô vợ hiền bé nhỏ.
Anh rót rượu vào hai cái ly đặt trên bàn. Động tác anh nhanh chóng mà dứt khoát, rượu trong ly hơi xao động. Cô chưa bao giờ biết rằng hóa ra rượu nhìn cũng rất đẹp.
Anh đưa ly rượu đến trước mặt cô.
Dương Cẩm Ngưng bưng ly lên nhấp chút rượu, cô nhìn tư thế anh uống rượu, cô do dự mình có nên tiếp tục giả vờ như một vị phu nhân cao quý không, cuối cùng cô vẫn quyết định một ngụm uống cạn như uống nước lọc.
“Lãng phí.” Cố Thừa Đông đánh giá động tác của cô.
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy ly rượu kia thật ngon quá, khiến cô hơi chao đảo, “Tôi thích lãng phí.” Cô hơi cười, “Cái gì càng quý thì khi lãng phí nó càng thấy sảng khoái.”
Cố Thừa Đông không bình luận mà tiếp tục rót rượu cho cô.
Ngày hôm nay anh như thế này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ. Hai người bọn họ thật đúng là quá giỏi, đã uống hết một nửa số rượu trên bàn, không có nhiều chủ đề để nói, cho nên cũng không nói gì nhiều, chỉ ngồi uống.
Cố Thừa Đông lắc chiếc ly trong tay, nhìn khuôn mặt cô vì uống rượu mà đỏ lên, ánh mắt anh có chút ám muội. Cô nam quả nữ ở cùng một nơi, lại còn uống rượu, thật tình mà nói thì đây là một chuyện rất nguy hiểm. Nhưng dường như Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, trong lòng chỉ cảm thấy rất kì lạ. Anh rốt cuộc muốn làm gì, thuận đường đến thăm con, nhưng con không có ở nhà, vậy anh nên lập tức đi về chứ?
Nhưng cô vẫn không đuổi anh đi. Tự hành hạ mình như thế quả thật rất khó chịu.
Thấy ly rượu trong tay anh đã cạn, cô lấy một chai khác đưa cho anh. Cố Thừa Đông đưa tay ra, không phải nhận lấy bình rượu, mà là ra sức cầm tay cô, khiến chai rượu trong tay cô đứng vững lại trên bàn.
Ánh mắt của anh nhìn thẳng mặt cô khiến cô cũng hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng đối mặt.
“Lần trước không phải là cô hỏi tôi có muốn không hay sao?” Anh nâng cằm, nửa cười nửa không, vô cùng có mị lực.
Dương Cẩm Ngưng đã từng thích một thần tượng, hiện tại anh ta đã sớm nổi tiếng rồi, lại còn có một nhóm fan lớn nữa. Nhưng trong lòng Dương Cẩm Ngưng, dù anh ta có đóng bao nhiêu bộ phim, diễn bao nhiêu vở kịch thì cũng không thể so sánh được, ít nhất là không bằng vai diễn của anh ta trong “Tân Bến Thượng Hải”. Trên đầu đội mũ, ngón tay kẹp một điếu thuốc, khí chất và mị lực như vậy mới đúng là đàn ông.
Không thể không nói rằng lúc này Cố Thừa Đông có hơi đầu độc cô. Không chỉ là đẹp trai, mà còn có một mị lực rất hấp dẫn.
Cô bỗng nhiên bị kích thích, nếu anh diễn cảnh hút thuốc trước mặt cô thì chắc là cũng sẽ rất lôi cuốn?
“Cái gì?”
Cố Thừa Đông tới gần cô, “Hiện tại tôi muốn.”
Cô ngây ngốc, hơi thở anh mang theo sức mê hoặc mãnh liệt quẩn quanh bên tai cô, đồng thời đi thẳng vào lòng cô. Cô nuốt nuốt nước miếng, bởi vì cô không hiểu nổi tình huống hiện. Cô nhìn chằm chằm anh, phát hiện nút áo tây trang của anh đã cởi ra không biết từ lúc nào, nút áo bên trong cũng đã bung ra, làm lộ khuôn ngực anh.
Mỹ nam cũng là một loại cám dỗ.
Cô không biết có phải là anh uống say rồi hay không, bởi vì mặt anh càng ngày càng tới gần cô, cô dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt anh. Nháy mắt, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Mộ Song Lăng khoác tay anh. Theo bản năng cô đẩy anh một cái khiến động tác của anh khựng lại.
Khi bị đẩy, trên mặt anh không hề có chút khó chịu hay sửng sốt nào, mà là một vẻ mặt “Tôi biết là sẽ như vậy”, thậm chí còn có hơi châm biếm. Hình như anh đã dự liệu trước phản ứng của cô.
Trong giây lát, cô nghĩ đến cái gì. Một giây khi anh rời khỏi người cô, cô dùng hai tay ôm lấy cổ anh, môi áp lên môi anh, cô nhắm hai mắt lại không nhìn vẻ mặt của anh. Tay cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang cứng lại.
Hai tay cô vòng qua cổ anh, thuận thế nằm trên sô pha, còn anh thì áp trên người cô. Nụ hôn này thật khó có thể chia lìa, lại pha lẫn thêm cảm giác chếnh choáng vì men rượi, họ cắn xé đối phương. Anh cởi áo cô, cô cũng rất biết cách phối hợp xé rách quần áo trên người anh, tay không ngừng trượt trên khuôn ngực săn chắcn. Hai người va chạm, lửa tình chậm rãi nhen lên thành một ngọn lửa bùng cháy.
Hai thân thể dán lấy nhau, như muốn kết hợp chặt chẽ làm một.
Lúc động tình, hai chân cô không nhịn được giãy dụa, đá hết mấy chai rượu trên bàn trà xuống đất, giống như tâm tình của cô hiện tại, căng thẳng đến tan vỡ…
Cố Thừa Đông vốn không có dự định gì, nhưng lại rất muốn biết phản ứng của cô. Anh thử nghĩ tới thái độ của cô, có lẽ là sẽ rất quyết liệt, nhưng nêu như cô có thể khống chế bản thân, thì có lẽ cũng sẽ đối xử với anh khách khí. Vì thế,anh lái xe lòng vòng một hồi rồi lại tới đây. Khi nhìn thấy những chai rượu trên bàn, anh đã hiểu ra, cô vẫn luôn để tâm.
Hôm nay khi anh vừa bước xuống xe, lấy điện thoại di động ra thì trùng hợp thấy ảnh phản chiếu của cô trên màn hình.
Thái độ của Dương Cẩm Ngưng cũng khá tốt so với anh tưởng tượng, cô không hề bước đến trực tiếp châm chọc anh. Anh nghĩ bản thân cũng tương đối ấu trĩ, anh mong muốn người phụ nữ của anh có thể tin tưởng mình, nhưng có lẽ không có bao nhiêu người phụ nữ hiểu được điều này. Vì vậy trong lòng anh dứt khoát có yêu cầu với cô, chỉ cần cô chủ động hỏi anh nguyên nhân thì có lẽ anh sẽ giải thích, người phụ nữ như vậy xem như đạt tiêu chuẩn rồi.
Nhưng cô không hỏi, lại rất phối hợp với hành động của anh, điều này khiến anh phải có cách khác để kích thích cô. Là anh cố ý tỏ ra ám muội.
Một giây đó khi anh đến gần cô, cô đẩy anh ra. Anh nghĩ rốt cuộc thì cô cũng sắp lộ ra tâm tình thật sự của mình. Nhưng dường như vĩnh viễn cô vẫn luôn khiến anh không ngờ.
Vốn chỉ là muốn thăm dò, nhưng quá trình lại có hơi sai lầm, cho nên đi chệch quỹ đạo.
Nhiều năm sau, Cố Thừa Đông nhắc lại chuyện này, Dương Cẩm Ngưng suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng, “Ah, Lúc đó em nghĩ người đẹp trai như anh thì phải nắm lấy cho chắc, còn về chuyện bại hoại kia thì sau này nhân lúc anh không để ý em sẽ tự vạch ra một giới hạn để cân bằng lại …”
Thật ra suy nghĩ của Dương Cẩm Ngưng cũng rất đơn giản, lúc đó cô vẫn chưa làm gì cả, chỉ muốn cho bản thân bình tĩnh lại một chút. Sau đó cô phân tích, nếu như Cố Thừa Đông có tình cảm với Mộ Song Lăng, thì sẽ không đợi lâu đến như vậy. Vả lại cô sống với người đàn ông này nhiều năm, cô cũng hiểu một chút thói quen của anh. Cho nên từ thói quen của anh mà suy ra thì hẳn là anh sẽ không làm ra những chuyện không rõ ràng như vậy với Mộ Song Lăng. Tuy rằng, cô cố gắng nghĩ vậy một phần là vì muốn giải oan cho anh, cũng một phần là vì hi vọng anh thật sự không có làm chuyện đó.
Cô tự nhủ mình phải tin tưởng anh, cô tin anh không phải là người đàn ông khiến cô thất vọng.
Mà vẻ mặt của Cố Thừa Đông khiến trong lòng cô càng kiên định.
Hơn nữa sau khi nói chuyện với Phùng Quyên, cô nhận ra bản thân mình thật sự là không nên suy bụng ta ra bụng người mà đi xác minh gì cả, cho dù sự tình thật sự là giống như những gì cô nghĩ thì cũng nên giữ lại trong lòng làm án chung thân chứ không phải trực tiếp tuyên án tử hình. Cô cần phải suy nghĩ kĩ về bản thân, về chuyện tình cảm này.
Người đàn ông và người phụ nữ thử thách nhau, ngờ vực nhau vô căn cứ, cuối cùng lại rơi vào cái bẫy dục vọng. Chỉ cần kết quả vẫn như mong muốn, vậy thì quá trình có gì quan trọng.
Preview:
“Nhìn thế này khá muốn ăn!”
“..Chẳng lẽ còn chưa ăn no?”
“Đúng là có đói một chút!”