Dương Cẩm Ngưng vốn tưởng rằng, Cố Thừa Đông ngày hôm qua đã rời khỏi nhà, tránh cho bọn họ phải nhìn nhau chán ghét. Thật không ngờ cô mới xuống giường liền trông thấy anh, đương nhiên không phải trên giường của cô, cũng không biết có phải anh từ bên ngoài trở về không, hay là. . . đang muốn ra ngoài.
Vì hôm qua quá đau đầu, cô đi ngủ rất sớm cho nên bây giờ trời còn chưa sáng cô đã thức rồi. Cô xấu xa nghĩ, trước đây những lúc cô không muốn nhìn anh nhưng vẫn cố gắng ép bản thân phải nhìn, tự nói với mình phải kiên trì thêm chút nữa. Còn anh hiện giờ ghét cô như vậy, nhưng vẫn đợi cô ở đây, có lẽ chỉ là điều trị sự mất kiên nhẫn của anh đối với mình mà thôi.
“Chào buổi sáng.”
Cô lấy tay vuốt lại mái tóc rối bù của mình, nhìn anh cười quyến rũ.
Anh hình như đang chuẩn bị xuống lầu, bỗng dừng bước, có vẻ chuyện anh đang định làm không quá gấp gáp.
Mỗi ngày thực sự đều là một ngày mới mẻ, còn có thể tươi cười trong khi hôm qua mới cãi nhau. Đúng thật là ngày mai sẽ ổn!
Thấy anh không đi, cô có chút buồn bực, cô vốn muốn đi xem phòng khách hiện giờ đã ra cái dạng gì rồi, Có phải đêm qua anh ngủ ở phòng khách hay không, thuận tiện có thể gọi lại một chút áy náy trong thâm tâm mình.
“Không cần tới công ty hả?”
Đi nhanh đi, thừa dịp cô sáng sớm tinh thần vẫn còn tỉnh táo thân thể vẫn khỏe mạnh.
“Có liên quan gì sao?”
“Tất nhiên là không liên quan, ở đây cũng không phải dùng tiền để mua, muốn đứng bao lâu cũng được.”
Cô tuyệt đối không quan tâm.
Không cần biết bộ dạng hiện giờ của mình thảm hại thế nào, cô hướng về phía anh mà đi qua, “Nhường đường” . Cô muốn xuống lầu, ở đây cản đường làm gì.
“Dương Cẩm Ngưng”
Một chân cô đã bước xuống bậc tiếp theo của cầu thang, “Cái gì?”
“Ngày hôm qua em rất lạ, thật không giống em.”
“À, Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao một chút cũng không nhớ được.”
“Thật đáng tiếc, thấy em lạ như vậy, anh còn tưởng em đang ghen đó chứ.”
Phụ nữ thường vì yêu mà điên cuồng.
“Vậy thì chỉ có thể nói là sức quyến rũ của anh có vấn đề thôi.” Cô vốn dĩ không muốn nhớ đến chuyện hôm qua, nhưng anh đã chủ động khơi mào câu chuyện, thật đáng tiếc, hôm nay tâm trạng của cô thật sự rất tốt, nếu không thì dù gặp phải chuyện gì cô đều đơn giản cho qua vậy thì thân thể mới cảm thấy thoải mái.
“Cái này gọi là lời ghét bỏ nhẹ nhàng phải không?”
Cô xoay người nhìn anh, “Hôm nay anh thật rảnh rỗi.”
“Vậy cũng nhận ra cơ!”
Cô không để ý đến anh nữa, tự mình xuống lầu. Ở nhà một mình cô đã thành thói quen, ăn uống rất đơn giản, lúc nào đói bụng thì ăn, hiện giờ có thêm người nữa ở nhà, cô đành phải xuống bếp nấu cơm, tâm trạng tốt đẹp của cô cũng vì thế mà bị phá hỏng.
Vì vậy, ba chữ Cố Thừa Đông càng trở nên chán ghét
Vẫn may, trong nhà thừa lại ít mì từ lần trước, cô cũng không cần biết còn dùng được hay không, dù sao thì ăn vào cũng không đến nổi chết. Nếu xem mà thấy đã hết hạn, cô lại phải ra ngoài mua, thật phiền phức, còn nếu biết mà không đi, trong lòng lại khó chịu. Chẳng thà không biết còn hơn.
Nấu được hai bát mì lớn, cô đem một bát đặt trên bàn, cũng không thèm gọi anh.
Cố Thừa Đông vừa quyết định không tới công ty nữa, thấy cô bưng bát mì đặt trên bàn mới chợt nhớ ra: “Dì Trương đâu?”
“Chẳng lẽ anh muốn thấy bộ dạng tôn kính như băng của dì ấy à?”
“Anh còn tưởng em muốn thể hiện đức hạnh của bản thân một chút?”
Để đoạt lại trái tim chồng mình ư? Cô đang ăn mì, thiếu chút nữa thì sặc. Cô nhớ tới trước đây ngày nào cũng tự mình đi mua thức ăn về làm cơm, suy nghĩ làm đủ các món khác nhau, thật là ngốc! Sao lúc ấy cô lại cảm thấy thú vị được chứ!
Cô quay đi, thật sự không muốn thấy khuôn mặt này của anh.
Màn hình lớn trình chiếu một bộ phim thần tượng đang gây sốt. Nam nữ diễn viên chính cuối cùng cũng lấy nhau, nhưng trong lễ cưới anh chợt nhớ đến mối tình đầu của mình, bỗng nhiên do dự, lại nhớ tới thời gian hai người yêu nhau thật sự rất hạnh phúc. Anh bắt đầu hoài nghi lễ cưới này, nữ chính nhìn anh, khiến cho anh hiểu rõ, nếu cuộc hôn nhân này là một sai lầm, anh nên rời đi, nam chính nhớ đến khuôn mặt tươi cười của bạn gái cũ, anh bỏ lại hôn lễ, bỏ đi. . . Nữ chính mắt đẫm lệ nhìn nam chính từng bước rời xa, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Thật sự cảm động lòng người.
Dương Cẩm Ngưng đặc biệt nhớ tới một cảnh, nam chính cầm lấy khẩu súng giết chết mối tình đầu của anh ta, sau đó anh cũng chết theo, tránh cho bọn họ phải sống trong đau khổ. Đương nhiên, cô cũng hiểu rõ bản thân mình, thật không thể giải thích được tại sao biên kịch lại khổ tâm, khi nam chính rời đi anh mới phát hiện người anh yêu thật ra là nữ chính, chỉ tại bản thân không sớm nhận ra. Vì vậy anh muốn hồi tâm chuyển ý. . . Cô thật sự muốn nhổ mì trong miệng, cô không ghét ăn mì, lẽ nào mì thật sự hết hạn.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh ăn rất ngon miệng, vậy mì này hẳn là không có vấn đề.
Cố Thừa Đông đột nhiên ngẩng đầu, cô đành phải nở nụ cười không mấy tự nhên, “Phim không hay à? Em tưởng anh rất thích xem chứ hả?”
Anh quay sang nhìn màn hình, “Nam chính không đủ đẹp trai, nữ chính chưa đủ đẹp, khiếu thẩm mỹ mới à?”
Điểm nổi bật của bộ phim này chính là vẻ đẹp trai của tên đàn ông cặn bã ấy.
“Thật ngại quá đi. Diễn viên mà anh vừa đánh giá chỉ là nam phụ.”
“Nam phụ?” Anh dường như cân nhắc một chút, “Nữ chính khóc trên vai nam phụ, thật sự thú vị sao?”
“Lúc này mới có vẻ công bằng nha, nam chính nhớ mối tình đầu, nữ chính chạy vào lòng nam phụ. Có thể lúc trước nguyệt lão se lầm duyên, lúc này mới nhận ra cái sai của mình mà quay lại.”
“Nhất định là do không hiểu rõ nguyện vọng của nam nữ chính.”
“Bi kịch mới khiến cho mọi người có ấn tượng sâu sắc, đó là xu hướng những năm gần đây. . . Tam thiếu gia à, anh không đuổi kịp xu hướng” . Cô nhanh chóng nuốt hết chỗ mì trong bát vào bụng, buông đũa, “Ăn xong sau rửa bát” .
Dương Cẩm Ngưng chạy ra, không để ý phía sau Cố Thừa Đông ngớ ra hai giây.
Thật đúng là một con người kì lạ, nếu chỉ nhìn sơ qua, kỳ thực cũng có thể sống yên ổn.
Cố Thừa Đông ở dưới lầu nghe điện thoại, Dương Cẩm ngưng đang ở ban công, nhìn chằm chằm hình dáng cao ngất dưới lầu. Giọng nói của anh trầm trầm, nghe không ra đang vui hay giận, một tay anh gõ gõ lên bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy bản thân như đang hưởng thụ “phong cảnh” sau cãi nhau, giống như lời nói đùa của cô với bản thân mình, hời hợt cũng có điểm tốt, cho dù nhìn thấy anh không thoải mái như vậy cô cũng không cảm thấy xấu hổ.
Huống hồ, mối tình đầu này, trách thiên hận địa cũng không được.
Cô cảm thấy lòng dạ mình nhất định không đến mức quá xấu, nếu không thì sao có thể làm đến loại chuyện ấy. Cô lặng lẽ đi xuống lầu, chạy vào phòng bếp, phát hiện anh quả nhiên đang rửa bát, đồng thời, đặt bát vào trong tủ gọn gàng, đồ dùng bếp cũng được thu dọn khéo léo, toàn bộ phòng bếp cũng rực rỡ hẳn lên. Không giống cô, rửa bát nhất định chỉ rửa bát, những thứ khác cô không quản.
Thứ này đem so sánh khiến lòng cô có chút thất vọng.
Người đàn ông này, kỳ thực nếu anh muốn đối tốt với một người phụ nữ thì cô ta hẳn sẽ cảm thấy mình trúng số độc đắc. Chẳng qua cô là được đổi chỗ với Diệp Vãn Hi, cho nên cảm thấy bất bình. Người đàn ông như Cố Thừa Đông vậy mà lại thích loại phụ nữ như vậy, chuyện này thật khiến cho giá trị con người anh bị giảm sút. Đương nhiên cô biết rõ, anh thích cái gì cũng không tới lượt cô bình phẩm, nhưng cô vẫn đem sở thích của mình áp đặt lên người khác.
Nhiều năm sau, nhất định đây sẽ là khiếm khuyết trên người Cố Thừa Đông.
Cô yếu ớt tựa cửa phòng bếp, lúc này phản ứng mới trở về. Lẽ nào chính cô cũng nghĩ, Cố Thừa Đông ưu tú như vậy, phụ nữ bình thường không xứng với anh?
Từ khi nào cô lại đánh giá anh cao như vậy?
Hơn nữa, trong lòng cô cũng đã sắp xếp một vở kịch cho Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi. Diệp Vãn Hi là mối tình đầu của Cố Thừa Đông, lúc nào anh cũng nhớ kỹ mối tình cũ ấy, cho nên anh mới tìm mọi cách để quan tâm cô ta như vậy, hơn nữa còn tìm mọi cách chạy chữa cho mẹ của Diệp Vãn Hi. Từ đáy lòng cô kì thực cũng không tin Cố Thừa Đông sẽ yêu đương vụng trộm với Diệp Vãn Hi, chỉ là trong lòng không vui khi nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ.
Trong ngày sinh nhật của mẹ cô mà anh có thể hấp tấp vội vàng chạy tới chỗ người phụ nữ khác thì người phụ nữ đó hẳn là có vị trí nhất định trong lòng anh.
“Sao lại có thói quen ngây người ở nhà bếp?” Cố Thừa Đông không biết đã đi tới bên cạnh cô từ bao giờ.
xuất hiện như thế nào?
Chính là mỗi ngày gặp mặt, mỗi ngày tiếp xúc, chỉ một cái nháy mắt nhìn đối phương, lòng đột nhiên khẽ rung động, sau đó khó mà chống cự nổi. Thế là. . . .
“Anh có thói quen lên tiếng dọa người đang đứng ngơ ngẩn à?” Cô nhướng mày ra vẻ thách thức, theo nhwnxgh gì cô suy luận, dựa vào cái gì có thể tin tưởng anh trong sạch?
Ngồi trong lòng phụ nữ mà vẫn không nghĩ loạn, đó là định nghĩa dành cho người đàn ông lý tưởng, không phải dùng cho người đàn ông đang ở bên cạnh cô.
“Lên tiếng mới giúp cho người đang ngây ra tỉnh lại.”
“Vậy em phải nói ‘Cám ơn’ anh sao?”
“Không khách khí”
Cô trừng mắt liếc anh, cảm thấy cuộc sống như vậy thật không còn thú vị. Cô ghét một người cũng chưa từng có loại cảm giác này. Nếu cô lựa chọn buông tay, không hẳn là bởi vì anh làm những chuyện khó có thể chấp nhận được, mà là vì bản thân cô không muốn chấp nhận tình trạng này.
Cô vốn dĩ đã sẵn sàng ra đi, cho dù liên tục suy nghĩ, liên tục gặp phải kết cục không như ý, nhưng cô vẫn tiếp tục giả vờ, chỉ cần không đâm thủng tờ giấy kia thì cả hai vẫn có thể trước sau như một sống chung với nhau.
Như vậy phải giả vờ đến bao giờ?
“Cố Thừa Đông, anh có cảm thấy chúng ta hợp nhau?
“Cảm thấy hợp thì chính là hợp.” Cố Thừa Đông nhìn cô chằm chằm giống như có thể đọc được suy nghĩ trong lòng cô.
“Vậy làm sao mới có thể tiếp tục?”
“Nếu không tin tưởng thì thế nào cũng sẽ không thể tiếp tục.”
Kết quả là cô đã sai ư. Là cô không chịu tin tưởng, là cô không chịu đặt lòng tin vào anh cho nên mới khơi mào lên những điều rắc rối.
Cô đã sớm biết, dù cô mở miệng hỏi cho ra nhẽ thì đáp án cũng vẫn chỉ là cái kiểu lấp lửng nửa đúng nửa sai này mà thôi.
Biết rõ còn hỏi, cô quả thực là ngu xuẩn mà.
“Diệp Vãn Hi làm việc gì ở công ty?”
“Đó là dựa vào chính năng lực của cô ta.”
“Không có mảy may chút riêng tư nào?”
“Nếu như em đã cho là như vậy thì có nói cái gì em cũng không tin.”
“Thật hiểu rõ em.”
“Không dám.”
Cô không nói nữa, biết rõ là có nói nữa cũng vô dụng.
Bọn họ thực sự không phù hợp. Đây là sự thật cô đã công nhận, cũng là sự thật duy nhất cô đồng ý.