Dương Cẩm Ngưng trở về biệt thự lại tiếp tục sự nhiệp ngủ đến ngày đêm hỗn độn, rồi lại mở TV xem “Sói xám và cừu vui vẻ” mua vui. Mỗi lần thấy sói xám bị cừu vui vẻ khi dễ, cô đều đặc biệt muốn làm biên kịch của bộ phim này, để cho sói xám được một lần ăn thịt cừu, được nếm thử mùi vị thịt tươi như thế nào. (đúng là chị em với Nhân Ly =.=)
Cô cũng nghĩ, con sói xám này hẳn là hóa thân của kẻ xấu, còn cừu vui vẻ là hóa thân của chính nghĩa, nhưng như thế cô vẫn sống chết muốn cho sói được ăn cừu một lần.
Cô vô công rồi nghề ngồi suy nghĩ cách để sói xám ăn được thịt cừu, nhưng làm thế nào đây, không thể trắng trợn lộ liễu mà ăn được. Nếu như có một con sinh bệnh ốm thập tử nhất sinh rồi chết, lúc ấy nếu sói xám ăn thịt cừu thì cũng chỉ khiến người ta cảm thấy sõi đã độc ác càng thêm vô đạo đức. Suy nghĩ một hồi không ra kết quả, cô phiền muộn tắt tivi đi, sau đó tiếp tục nằm chết dí ở nhà liên tục mấy ngày liền không rõ.
Lúc di động vang lên, cô đang chìm ngập trong buồn chán, vì vậy không chút do dự liền nhận lời tới giúp Cố Y Hạm chút việc.
Cô tới nơi, nhìn thấy Cố Y Hạm, lúc ấy mới mặt lạnh mà nói: “Được đấy, giỏi thật đấy, ngay cả người nhà cũng đem bán. Quả nhiên là trong người chảy dong máu nhà họ Cố.”
Cố Y Hạm không phớt lờ sự bất mãn của Dương Cẩm Ngưng: “Thật sự là chị không tìm được người nên mới nghĩ tới em!” Nói xong còn chạy tới vỗ vỗ hai má Dương Cẩm Ngưng: “Trời ơi, khuôn mặt này, không tận dụng triệt để thì thật lãng phí quá đi!”
“Cắt!”
Cố Y Hạm vẫn kéo tay Dương Cẩm Ngưng vào trong: “Mau mau cầm mấy bộ trang phục này vào mặc thử đi.”
“Em không làm không công đâu đấy.” Dương Cẩm Ngưng bắt đầu chào giá.
Cố Y Hạm muốn mở một shop online, hiện tại đã nhập vào rất nhiều hàng hóa. Người mẫu mời tới lại có việc bận không tới được, còn mấy người khác lại kiêu ngạo làm cao nhằm nâng giá, khiến Cố Y Hạm có ác cảm. Lúc ấy tự nhiên lại nhớ đến Cố gia đang có một người ăn không ngồi rỗi là Cẩm Ngưng, liền kéo cô tới đảm đương chức danh người mẫu.
“Được, chi cổ phần cho em là được chứ gì.”
Cũng không đến nỗi nào, Dương Cẩm Ngưng cam tâm tình nguyện mà đi vào thay quần áo.
Cố Y Hạm cũng thật là nguy hiểm, tự mình thiết kế, gửi bản vẽ đến xưởng may đặt làm, rồi bán hàng trên mạng, còn đăng ký thương hiệu.
Ngay cả chụp ảnh cũng phải thuê nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, khiến cho khí chất của Dương Cẩm Ngưng được tô bật đến cực hạn. Nhìn hình Dương Cẩm Ngưng trên màn hình, Cố Y Hạm càng tin tưởng lựa chọn của mình không sai, một khuôn mặt xinh đẹp thu hút người khác, có thể che giấu được chút sơ sót của trang phục. Khoác lên người Dương Cẩm Ngưng, những bộ quần áo này dường như trông có hồn hơn.
Đèn flash của máy ảnh vẫn còn đang chớp động, Cố Y Hạm nhìn khuôn mặt Dương Cẩm Ngưng, trong lòng không khỏi tán thành với MC trong một chương trình nào đó đã từng nói: khuôn mặt đẹp đúng thật là một loại tài nguyên khan hiếm. Khuôn mặt quyến rũ này ngay cả cô cũng nhìn không biết chán, thì đàn ông ai cũng sẽ muốn ngắm đi ngắm lại. Cố Y Hạm lại liên tưởng tới mối quan hệ hiện nay giữa vợ chồng Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông, không khỏi thở dài…
Dương Cẩm Ngưng mệt mỏi một ngày, bày đủ mọi kiểu dáng, mọi tư thế để chụp ảnh khiến cô cả người đau nhức. Xem ra người mẫu để có được những khoảnh khắc đẹp nhất cũng cần phải nỗ lực ghê gớm, sau này cô sẽ tuyệt đối không khinh thường bọn họ nữa.
“Mời em ăn cơm!” Dương Cẩm Ngưng tức giận.
Cố Y Hạm bàn giao lại công việc rõ ràng rồi mới đưa Dương Cẩm Ngưng đi ăn. Tối nay những bức ảnh này sẽ được post lên website, không thể bỏ qua trang đầu quảng cáo được.
Dương Cẩm Ngưng kéo tay Cố Y Hạm: “Thấy chưa, giúp chị em đã phải đánh đổi nửa cái mạng đấy.”
“Vậy em nên cảm ơn chị đã tạo cơ hội cho em bộc lộ giá trị cuộc sống của mình chứ.”
“Cắt! Vậy mà cũng nói được.”
Cố Y Hạm vừa đi một bên vừa xoa cánh tay Dương Cẩm Ngưng: “Em nghĩ mà xem, em đúng là một người vô tích sự, ông xã thì cả ngày không về nhà, con cái thì mãi chẳng thấy động tĩnh gì, công việc nữa, một chút cũng không có.”
“Này, chị hôm nay gọi em tới để đả kích em như n phụ nữ khác đang lãng phí không khí, lãng phí đồ ăn đấy hả?”
Cố Y Hạm gõ đầu cô: “Chị đang nói nghiêm túc đấy nhớ!” Nhìn Dương Cẩm Ngưng, Cố Y Hạm không nhịn được mà nói, “Rốt cuộc là em muốn thế nào hả, có một ông chồng tốt như vậy, cũng không thèm quan tâm, định muốn biến mình thành người xa lạ thật hả?”
“Ông xã tốt như vậy. . .” Nói xong, Dương Cẩm Ngưng không nhịn được mà bật cười: “Vậy mà còn cả ngày không biết đường về nhà?”
“Đấy là chú em của chị không hiểu thế nào là chủ động.”
“Vậy em nên chủ động?” Cô hình như đã từng nghe một câu nói, một người đàn ông, cho dù hắn có thiếu chủ động thế nào đi nữa, khi gặp được người con gái khiến hắn động tâm thì hắn tự nhiên sẽ biết chủ động.
“Hôn nhân là do tòa thành do hai người cùng xây dựng, không thể cứ chờ mong đối phương chủ động, như vậy hai người càng chạy sẽ càng xa nhau. Cho dù em nghĩ thế nào thì Thừa Đông cũng vẫn là chồng em. Trong mắt mọi người, trên pháp luật, cậu ta cũng vẫn là người đàn ông đi cùng em tới hết đời. Lẽ nào em còn muốn tự tìm một đường để rút lui?”
Đường lui?
Dương Cẩm Ngưng sửng sốt vài giây rồi cười một cách ngây ngô, thay đổi trọng tâm câu chuyện, đúng là cô không nên bắt bà chị họ này đãi một bữa ăn thịnh soạn như thế.
Sau đó, hai người tiếp tục ăn cơm, nói những vẫn đề không mẫn cảm như vậy nữa mà nói mấy chuyện trên trời dưới đất linh tinh. Nhưng cô vẫn cảm thấy không yên lòng.
Sau khi chia tay với Cố Y Hạm, cô cũng buồn vô cớ không gì sánh được…
Những lời Cố Y Hạm nói, không phải cô chưa từng nghĩ tới. Chỉ là cô quả thực không có hy vọng gì với cuộc hôn nhân này, cho nên sẽ không có động lực. Cố Y Hạm đề cập tới đường lui đã bắn trung tim đen của cô. Cô không muốn tin trong đầu mình có cái suy nghĩ đó, cô còn đang trông cậy vào thứ tình cảm gì? Nhưng vì sao lời Cố Y Hạm nói cô lại nhập tâm như thế. Đối với cuộc hôn nhân vô vị này, ngay Cố Thừa Đông trong thời khắc quan trọng ấy cũng không lo lắng như vậy.
Sau tân hôn không lâu, cô liền phát hiện ông chồng này của mình không có cảm tình tốt gì với mình. Ngay cả lúc ở hôn lễ, sắc mặt anh cũng rất tệ, giống như anh bị người ta buộc dây vào người lôi đến lễ đường. Chỉ cần hai người bọn họ đi một vòng quanh sân khấu rồi đi kính rượu mọi người, lúc ấy anh thậm chí còn chẳng thèm để ý tới cô, khiến cô bị chuốc rượu đến nỗi choáng váng đầu óc cho dù tửu lượng của cô vốn rất khá.
Cô lúc này mới hồi tưởng lại, hóa ra là ánh mắt Cố Thừa Đông nhìn cô ở hôn lễ tràn ngập ý mỉa mai, cho nên cô lại càng không có hy vọng gì với người đàn ông này.
Cô coi anh là một cái đầm lầy sâu, nếu có ngày nào đó cô tự mình nhảy vào thì ắt sẽ không có đường ra.
Sau tân hôn không lâu, cô liền phát hiện ông chồng này của mình không có cảm tình tốt gì với mình. Ngay cả lúc ở hôn lễ, sắc mặt anh cũng rất tệ, giống như anh bị người ta buộc dây vào người lôi đến lễ đường. Chỉ cần hai người bọn họ đi một vòng quanh sân khấu rồi đi kính rượu mọi người, lúc ấy anh thậm chí còn chẳng thèm để ý tới cô, khiến cô bị chuốc rượu đến nỗi choáng váng đầu óc cho dù tửu lượng của cô vốn rất khá.
Cô lúc này mới hồi tưởng lại, hóa ra là ánh mắt Cố Thừa Đông nhìn cô ở hôn lễ tràn ngập ý mỉa mai, cho nên cô lại càng không có hy vọng gì với người đàn ông này.
Cô coi anh là một cái đầm lầy sâu, nếu có ngày nào đó cô tự mình nhảy vào thì ắt sẽ không có đường ra.
Cũng là bởi vì như vậy, cho nên dù cả đêm Cố Thừa Đông không về nhà cô cũng không lo lắng sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy vô cùng tốt. Tốt nhất là anh đừng bao giờ về thì hơn.
Sự thâm độc sâu trong tâm can nhắc nhở cô, cho dù cô có giả vờ không thèm để ý, giả vờ không quan tâm nhưng trong lòng vẫn chất chứa hận thù, sự oán hận đối với Cố Thừa Đông cũng chưa từng giảm đi. (người ta nói càng yêu càng hận quả không sai)
Cho dù cô vô số lần tự nói bản thân mình rằng mình chỉ đang dùng phương thức Cố Thừa Đông thích để đối đãi với cuộc hôn nhân của bọn họ, chỉ đang dựa vào quy tắc giữa người với người mà làm thôi, nhưng cô vẫn không trốn tránh được cảm nhận của bản thân. Vì Cố Thừa Đông mà quỹ đạo cuộc sống của cô đã bị hủy diệt, cho dù anh vô tội thì cũng thể khiến cô thoải mái.
Đã rất lâu rồi cô không bị ác mộng hành hạ như đêm nay. Cô ngồi dưới tán cây, một con rắn từ trên cây rớt xuống cổ cô, cuốn kín lấy chiếc cổ trắng nõn của cô, khiến cô không thể hô hấp được. Cô tỉnh lại, gối đã ướt đẫm.
Cô đưa tay ra lần mò chiếc gối bên cạnh.
Rỗng tuếch.
Thực ra không cần sờ cũng biết. Chiếc gối lạnh lẽo, một chút hơi người cũng không có. Cô ôm cái gối vào trong ngực.
Hôn nhân là cái gì?
Là hai người chung giường, chỉ cần thò tay ra ngoài là đã có thể cảm nhận được ôn độ của người kia, mũi có thể ngửi thấy hơi thở của người kia.
Dương Cẩm Ngưng chưa từng tới nơi làm việc của Cố Thừa Đông, không hề biết là đường khá xa. Vì vậy cô yên tâm thoải mái ngồi trên taxi, nghe nói giá taxi bây giờ rất đắt, cô cũng coi như vì người khác mà cống hiến một chút. Cô vốn tưởng rẳng tới công ty sẽ phải làm lắm thủ tục rắc rối rườm rà. Kết quả, thông suốt một lèo.
Cô bước vào thang máy, rốt cục nhịn không được, quay sang cô gái cầm tài liệu đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình: “Cô quen tôi?”
Đối phương sửng sốt hồi lâu: “Tam Thiếu phu nhân.” Sau đó cười theo, “Chị nhìn còn xinh đẹp hơn cả ảnh chụp trong báo.”
Dương Cẩm Ngưng cũng không biết cô gái này là khen thật lòng hay chỉ hùa theo nịnh bợ, còn đối phương lại tinh thần phơi phới mà nhiệt tình nói chuyện với cô. Hóa ra hơn nửa số người trong công ty đều đã biết mặt cô qua ảnh cưới của vợ chồng họ bị tung ra ngoài. Cô ta còn nói đây đúng là cặp đẹp đôi nhất công ty, trước giờ chưa có tiền lệ.
Dương Cẩm Ngưng day trán.
Vẫn may là cô thư ký của Cố Thừa Đông không khoa trương như thế. Cô ta rất khiêm nhường, lời nói nhỏ nhẹ, chỉ bảo cô đứng chờ một lát.
Dương Cẩm Ngưng đợi nửa ngày, cuối cùng nghiêm mặt nhìn cô thư ký có khuôn mặt tròn trịa đáng yêu kia: “Cô không cảm thấy tôi hẳn là có đặc quyền sao?”
“Tam Thiếu phu nhân, công ty có quy…”
“Càng vậy tôi càng thích độc hành đặc biệt.” Nói rồi không đợi cô ta đáp tiếp, Dương Cẩm Ngưng lập tức đi vào phòng làm việc của Cố Thừa Đông.
Cố Thừa Đông đang mở video call. Anh nói rất ít, vẻ mặt nghiêm túc, phần lớn thời gian là chăm chú nghe đối phương nói, cuối cùng tổng kết lại vài câu, sau đó tắt máy tính.
Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ anh như vậy. Người nắm quyền trong tay, mỗi tiếng nói cử chỉ đều quyết định tới số phận người khác.
Bỗng nhiên cô cảm thấy mình đang đi quấy rầy người khác.
Cô đứng ở cửa vài giây mới bước vào trong: “Không nhận ra?”
Trên bàn làm việc tài liệu chất đống, màu sắc khác nhau, có điểm giống với sắc mặt anh hiện giờ. Cô chỉ mong là mình nhìn nhầm.
“Em không thấy sao…” Cố Thừa Đông dừng một giây, “Anh là đang thụ sủng nhược kinh!” (được ưu ái quá hóa sợ)
“Em còn tưởng anh đang mật hội cùng tình nhân chứ?”
“Tới đột ngột như thế.” Anh lật một tập tài liệu, ngẩng đầu nhìn cô: “Hóa ra là tới bắt gian. Thật không phải, khiến em thất vọng rồi.”
Động tác vừa rồi của anh, cô cũng có thể hiểu được vài phần. Anh liếc mắt nhìn tập tài liệu rồi lại ngẩng đầu lên, kỳ thực cũng là vì đã tiêu hóa hết nội dung trong tài liệu, bộ lọc trong não làm việc rất nhanh, anh cũng không thích nhìn một đống chữ chồng chất.
“Em chỉ là muốn tặng anh một lần kinh hỷ mà thôi.” Cô chủ động đi tới, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh anh.
“Kinh… hỷ…ồ”
“Thấy khuôn mặt như hoa như ngọc của em, chẳng lẽ anh không thấy tâm tình tốt hơn à?” Cô mặt dày mà diễn kịch đến cực điểm.
Cố Thừa Đông nhìn cô giống như đang nhìn nữ gián điệp.
“Trên mặt em cũng đâu có hoa, anh nhìn cái gì. Tiếp tục làm việc đi.”
Cố Thừa Đông cầm văn kiện trong tay đặt sang một bên, ánh mắt thản nhiên, “Nói đi, chuyện gì?”
Vô duyên vô cớ tới nơi này, tất nhiên có nguyên nhân.
“Vậy mà cũng bị anh đoán ra!” Cô bực bội: “Em nhớ anh.”
Thế nhưng, nỗi nhớ này so với nỗi nhớ của những người khác hoàn toàn không giống.
Chỉ là nghĩ tới Cố Thừa Đông…
Người đàn ông này đôi khi rất kỳ quặc, biết rõ cô đang nói dối nhưng cũng giả vờ, cũng giả vờ cùng cô. Thật sự đáng ghét.
Cố Thừa Đông nhếch miệng mỉm cười. Câu trả lời của cô tuyệt đối vượt ra khỏi sức tưởng tượng của anh.
Sau đó, Dương Cẩm Ngưng ngồi bên cạnh nhìn Cố Thừa Đông làm việc, lật xem tài liệu, ký tên…, thỉnh thoảng nhận vài cuộc điện. Cô an vị ngồi một bên nhìn anh, bỗng nhiên trong nháy mắt, cô phát hiện bản thân mình chưa bao giờ bỏ công sức ra tìm hiểu người đàn ông này.
Nếu như gạt ra vài điểm phản cảm của cô đối với anh, xét về mọi mặt mà nói, anh là một người đàn ông không tồi, có thể chọn làm người sống chung suốt một đời.
Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, Dương Cẩm Ngưng không khỏi đánh giá lại bản thân mình. Cũng như những người bình thường khác, cô cho rằng, đàn ông chỉ cần có gia thế tốt, mã ngoài không tồi, thì nhất định anh ta sẽ được dán cái mác hàng cực phẩm lên người.
Cô miên man suy nghĩ thật lâu, lát sau liền buồn ngủ, không kiêng nể gì mà ngả người trên ghế nằm ngủ.
Cô hoàn toàn không biết, nhân viên tới văn phòng Cố Thừa Đông nộp báo cáo ai nấy cũng đều kinh ngạc trước cảnh tượng trong phòng. Nhưng Cố Thừa Đông lại từ đầu tới cuối phô ra cái biểu tình rất bình thường, khiến mấy người bọn họ đều cảm thấy như bản thân mình bị áo giác, giác ngộ ra rằng: “Hóa ra chỉ mình mới thấy kỳ lạ.”
Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn không biết mình ngủ bao lâu cho tới lúc bị Cố Thừa Đông gọi dậy đi ăn.
Sau ngày đó, chuyện kỳ lạ xảy ra là, Cố Thừa Đông rất thường xuyên về nhà – nếu như có thể dùng từ “nhà” để chỉ nơi cô ở.
Có điều, phụ nữ cũng là một loài động vật kỳ lạ. Ví dụ như Dương Cẩm Ngưng, chuyện thần kỳ này xảy ra thì trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: hóa ra Cố Thừa Đông trước đây không về nhà, không phải là vì anh quá bận như cô nghĩ, mà chỉ là cố ý không muốn về.