Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

chương 45: tài sản của nguyên soái

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một đêm ngon giấc.

Sau khi rời giường, Lâm Hân dọn dẹp giường, đánh răng rửa mặt, mặc chiếc áo sơ mi và quần đùi của đêm qua rồi đi xuống lầu.

Không ngạc nhiên khi ông nội Bạch đứng dưới cầu thang và tươi cười chào hỏi.

"Chào buổi sáng, phu nhân ."

"Chào buổi sáng, ông nội Bạch."

Lâm Hân đáp lại một cách lễ phép .

"Buổi tối phu nhân ngủ có ngon không?" Bạch Húc ân cần hỏi.

"Ngủ ngon ạ." Lâm Hân gật đầu. Lúc đầu, cậu gần như bị mất ngủ, sau khi ôm gối của huấn luyện viên , ngửi thấy mùi pheromone linh sam quen thuộc và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Tất nhiên, cậu sẽ không nói điều đáng xấu hổ như vậy với quản gia.

Bạch Húc quan sát khí sắc của thiếu niên, trắng trẻo hồng hào, tràn đầy sinh lực, quả nhiên đã ngủ đủ giấc.

"Tôi rất vui vì phu nhân có thể thích nghi." Ông hài lòng nói, "Bữa sáng đã sẵn sàng,mời phu nhân đến nhà ăn."

"Vâng." Lâm Hân tự nhủ rằng cậu phải làm quen với cuộc sống ở đây. Có một vị trưởng bối quan tâm đến mình thật là một điều rất hạnh phúc.

Khi cậu đến nhà ăn, Mai Lâm đang hướng dẫn người giúp việc đặt các món ăn.

"Chào buổi sáng, phu nhân ." Nhìn thấy Lâm Hân vào cửa, nữ hầu trưởng cùng người giúp việc chào hỏi.

"Chào buổi sáng, dì Mai, chào buổi sáng ..." Lâm Hân nhìn người hầu gái bưng đĩa, bởi vì không biết tên cô gái nên cậu mới dừng lại .

Cô hầu gái trẻ chớp chớp đôi mắt sáng và cười với hai má lúm đồng tiền xinh xắn.

"Phu nhân , tôi tên là An Lệ, cứ gọi tôi là Tiểu Lệ là được rồi ."

"Được , Tiểu Lệ." Lâm Hân đáp lại một cách tử tế. Hôm qua gặp mọi người ở cửa, tắm xong đi xuống lầu thì cả trăm người cứ như biến mất tăm mất tích. An Lệ là người đầu tiên cậu nhìn thấy ngoài quản gia và dì Mai.

Sau khi dọn bữa sáng, An Lệ đẩy xe ăn trở lại phòng bếp.

Bạch Húc kéo ghế cho Lâm Hân và mời cậu ngồi xuống, Mai Lâm cầm một bát cháo yến mạch và đặt nó trước mặt cậu.

"Cảm ơn dì Mai." Sau đêm qua, Lâm Hân đã có thể chấp nhận sự chăm sóc của họ một cách tự nhiên. Dù không quen nhưng cậu biết rằng đây là công việc của họ.

Giống như bữa tối hôm qua, bữa sáng hôm nay cũng rất ngon.

Lâm Hân uống một bát cháo yến mạch, ăn hai chiếc bánh nhân thịt, một quả trứng rán và một đĩa salad trái cây.

Sau bữa sáng, Lâm Hân đứng ở phòng khách, quản gia cẩn thận khoác áo khoác cho cậu.

"Nguyên soái đã liên hệ với những người phụ trách Cục quản lý xuất nhập cảnh và Cục dân sự. Phu nhân chỉ cần đến chỗ đăng ký hộ khẩu và nhận dạng thẻ căn cước ." Những ngón tay linh hoạt của Bạch Húc giúp thiếu niên thắt một chiếc nơ dài vát chéo.

"Vâng." Lâm Hân ngoan ngoãn nâng cằm, lộ ra cái cổ thanh tú trắng nõn .

Trong văn phòng thuyền trưởng ngày hôm đó, huấn luyện viên có đề cập với cậu , nhưng cậu không ngờ ông nội Bạch lại sắp xếp sớm như vậy.

Sau khi Bạch Húc thắt nơ xong, ông lùi lại một bước, thỏa mãn ngắm nhìn thiếu niên như búp bê tinh xảo trước mặt.

Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ đứng, thắt nơ vàng và một chiếc váy dài bó sát hai bên ngực màu xanh đậm. Bên dưới là quần đùi kiểu phương Tây dài đến đầu gối, tất đen và một chiếc quần âu màu nâu giày da vừa đẹp vừa quý phái.

Nguyên soái khi còn bé lớn lên trong cung, lớn lên thường ở trường học, đã lâu không chăm sóc con nhỏ , hiện tại phu nhân ở đây, rốt cuộc đã phát huy ưu thế tốt nhất của mình.

Trong phòng khách không có gương, Lâm Hân không biết mình ăn mặc như một thiếu gia quý tộc, quần áo được làm bằng chất liệu tốt, mặc rất thoải mái nên không có để ý bề ngoài của mình ra sao.

"Tóc cần phải được cắt chỉnh chu một chút ." Bạch Húc , người theo đuổi sự hoàn hảo, phát hiện ra một khuyết điểm nhỏ và ngay lập tức gọi cho Mai Lâm .

Mai Lâm rất thành thạo nghề làm tóc và làm đẹp, ngoài ra cô còn mang kéo làm tóc, bảo Lâm Hân ngồi xuống, tỉa tóc cho cậu.

Lâm Hân nhắm mắt lại và để lại cho cô tự bài bố.

Tóc của cậu đã không được để ý hơn hai tháng, lâu lắm rồi cũng không thấy được kiểu tóc nguyên bản.

Mười lăm phút sau, Mai Lâm hoàn thành công việc của mình.

Cô ấy không có biện pháp quyết liệt, chỉ là cắt tỉa tốt trên cơ sở ban đầu, để lộ đôi lông mày xinh đẹp, đôi mắt và đôi tai của thiếu niên, để lại một chiếc khóa sau đầu, buộc thành một chùm và treo sau lưng.

"Được rồi." Cô dọn dẹp tóc đã cắt .

Lâm Hân mở mắt ra và nhìn thấy người quản gia đang cầm một chiếc gương tròn trên tay, cho thấy cậu thấy tóc như thế nào.

"Cám ơn dì Mai." Kiểu tóc tương tự như trước, cậu sờ sờ, không khỏi có chút kinh ngạc, ngốc mao lại dựng lên.

Mai Lâm mím môi cười.

Cục Quản lý Xuất nhập cảnh và Cục Nội vụ rất thân thiết với nhau, nhân viên lễ tân rất lịch sự với Bạch Húc và Lâm Hân , mời họ vào phòng VIP, nơi ủy viên sẽ phục vụ họ.

Sau một giờ, mọi thứ đã được thực hiện.

Cục Di trú đã thu thập DNA của Lâm Hân, xác nhận thông tin danh tính của cậu ở Cộng hòa Thanh Long, sau đó xử lý nhập cư để cậu trở thành công dân hợp pháp của Đế quốc Huyền Võ và nhận được một thẻ căn cước mới.

Về nơi đăng ký hộ khẩu thường trú, cậu ấy vốn là học ở trường Cao đẳng Hoa Đông, trước khi làm thủ tục chuyển địa điểm sau khi thôi học, Cục Nội vụ đã dễ dàng chuyển hộ khẩu đăng ký của cậu ấy sang tên Lý Diệu . Vì cả hai chưa chính thức kết hôn nên cột mối quan hệ với chủ gia đình được điền như một người bạn đời tương lai.

Trên đường trở về, Lâm Hân ngồi trên ghế sô pha của chiếc ô tô nổi, trên cổ tay điều khiển bộ nhận diện mới tinh.

Mặc dù các công cụ nhận dạng do Cục Nội vụ thống nhất cấp, nhưng chúng được chia thành ba cấp độ theo ngoại hình, chất liệu, hiệu suất, năng lực và độ bảo mật.

Thứ cậu đánh mất chỉ là một cái bình thường cấp một, rẻ tiền, dùng hơn mười năm, sẽ sớm bị đào thải. Bây giờ đây chỉ là cấp độ thứ ba dành riêng cho những người giàu có và quyền lực, chỉ cần nhìn vào bề ngoài của những viên kim cương là bạn biết rằng giá cả đắt đỏ.

Khi thanh toán tiền, ông nội Bạch không chớp mắt, hai triệu đồng tiền liên sao vụt qua.

Lâm Hân thấy thiết bị nhận dạng trong tay cũng là Cấp độ , lời ngăn cản hiện ra trên môi, cậu đột ngột kìm lại.

Bộ nhận dạng ba cấp kết nối thần kinh của mọi người. Khi Lâm Hân suy nghĩ, một giao diện hoạt động ảo bật lên trong không khí.

Giao diện hoạt động này chỉ có Lâm Hân mới hiển thị và có tính bảo mật tuyệt vời.

Lâm Hân lần đầu kiểm tra tài khoản ngân hàng và thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện số dư còn hơn , triệu.

Tiền vẫn ở đó!

Có vẻ như những kẻ buôn lậu đã lấy đi giấy tờ tùy thân của cậu, chỉ muốn cậu trở thành một tài khoản mờ ám không có giấy tờ tùy thân, để có thể đem ra đấu giá.

Nếu cậu bị mua bởi các chức sắc của một đất nước vào thời điểm đó, cậu có thể đã bị giam trong lồng suốt phần đời còn lại, trở thành một con chim hoàng yến không có tự do và không có tên cho đến khi chết.

May mắn thay, cậu đã gặp được huấn luyện viên , anh ấy đã giải cứu cậu khỏi tuyệt vọng, khôi phục lại danh tính của cậu , cho cậu một cuộc sống mới.

Nhìn thấy thiếu niên dãn mày ra, Bạch Húc nhẹ nhàng đặt bình trà đã pha lên chiếc bàn nhỏ, yên lặng ngồi bên cạnh không quấy rầy thiếu niên .

Lâm Hân ngửi được mùi trà, ngẩng đầu khẽ cảm ơn, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm giao diện thao tác.

Biểu tượng giao tiếp liên tục nhấp nháy.

Đây là một lời nhắc nhở về thông tin đến.

Cậu khẽ cắn môi, chần chừ không mở ra.

Vào ngày cậu rời khỏi nhà, cậu đã chặn tất cả mọi người, bao gồm cả cha mẹ và bạn học , để ngăn chặn việc rò rỉ tung tích của cậu. Bây giờ thay bộ nhận dạng mới, không biết chức năng che chắn có còn hiệu quả không?

Nếu không hợp lệ thì bố mẹ có nhắn tin cho cậu ấy không?

Đó là nghi vấn hay đổ lỗi?

Lâm Hân cụp mắt xuống, ngón tay run run.

Sự kỳ lạ của cậu bé khiến Bạch Húc chú ý, ông quan tâm hỏi: "Phu nhân gặp phải vấn đề khó khăn gì sao?"

Lâm Hân lắc đầu im lặng.

Cậu không biết phải trả lời như thế nào.

Chẳng lẽ nói chính mình bị bố mẹ từ bỏ vì phân hóa thành Omega , chỉ vì triệu mà bị bán cho một tên buôn lậu?

Quá lúng túng rồi!

Bạch Húc đã biết được thân thế của cậu bé từ nguyên soái, ông đầy lòng xót xa và đau lòng với những gì đã xảy ra với thiếu niên .

Cha mẹ nào nhẫn tâm bỏ rơi một đứa trẻ ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy kia chứ?

"Mọi chuyện đã qua." Ông dịu dàng an ủi, "Tương lai và vận mệnh của phu nhân bây giờ đều nằm trong tay ngài . Không ai có thể ngăn cản ngài tiến về phía trước và thay đổi lý tưởng và niềm tin của mình."

Lâm Hân giật mình đối diện với cặp mắt của quản gia , cơ trí đến mức có thể nhìn thấu mọi thứ, mũi cậu chua xót.

Đúng vậy!

Giờ cậu đã có nhà mới, người yêu thân thiết, đã thay đổi danh tính, quốc tịch, không còn lo bị cha mẹ sai khiến.

"Con biết rồi , ông nội Bạch." Lâm Hân tản đi bất an , dũng cảm mở tin nhắn.

Không phải là cha mẹ, càng không phải là người mà cậu quen biết từ trước.

Đó là huấn luyện .

[Tiểu Hân , em đã có công cụ nhận dạng mới chưa?]

[Tôi đã nhận được lời nhắc về việc đăng ký tài khoản.]

[Em ở nhà đã quen chưa?]

[Chờ anh giải quyết xong chuyện này, anh sẽ cố gắng về nhà sớm với em.]

[Tối nhớ chia sẻ video nha.]

[Yêu em, bảo bối .]

Lâm Hân nhìn từng tin nhắn , nhìn xuống tin nhắn cuối cùng hai má cũng đỏ bừng.

"Là tin nhắn của nguyên soái sao phu nhân ?" Bạch Húc cười hỏi.

"Vâng." Lâm Hân mặt càng đỏ hơn ,cúi đầu trả lời bên kia.

[Lấy được .]

[Đã quen.]

[Được. ]

[Hẹn gặp lại anh tối nay.]

[...... Yêu anh. ]

Sau khi gửi, cậu nhanh chóng thoát ra khỏi tin liên lạc, cầm tách trà trên bàn lên, uống hai hớp dưới chiêu bài.

Bạch Húc bật cười, cũng không có vạch trần .

Ngoài cửa sổ xe, tòa lâu đài rực rỡ trong nắng.

Về nhà.

Sau bữa trưa, quản gia dẫn Lâm Hân vào phòng làm việc trên tầng ba của lâu đài, mở két sắt, lấy ra một chiếc hộp kim loại, đặt lên bàn.

Lâm Hân một mặt không rõ.

"Phu nhân, xin hãy ấn ngón tay vào đây." Bạch Húc chỉ vào một cái nút màu đỏ trên hộp kim loại.

Lâm Hân do dự duỗi ngón tay phải ra và nhẹ nhàng ấn vào nút màu đỏ.

"Nhập dấu vân tay mới." Hộp kim loại phát ra âm thanh AI cơ học.

Lâm Hân sửng sốt thu ngón tay lại.

"Đừng lo lắng, chỉ cần ngài nhập một dấu vân tay mới, gương này sẽ thuộc về ngài ." Bạch Húc nói, "Phu nhân , nhấp lại vào đây."

Lâm Hân bối rối ấn vào nút xanh bên cạnh nút đỏ.

"Crack--"

Nắp hộp kim loại tự động mở ra.

Người quản gia lấy ra những thứ bên trong bằng đôi tay đeo găng rồi đặt chúng lên bàn từng cái một.

Lâm Hân nhìn thấy chữ "Khế đất" trên một văn kiện nào đó liền mở to mắt kinh ngạc .

"Ông nội Bạch... đây là thứ gì vậy?"

Bạch Húc kính cẩn nói: "Tất cả tài sản của nguyên soái."

Lâm Hân : .

Nhìn thấy thiếu niên dại ra , Bạch Húc cười nói: "Tất cả tài liệu đều có hai bản . Phu nhân chỉ cần ký tên vào liền có thể cùng nguyên soái chia sẻ tài sản của ngài ấy. "

Lâm Hân từ chối một cách vô thức:" Con không thể nhận! "

Có rất nhiều văn kiện , có ít nhất năm mươi bản. Giá trị cũng không thể đếm được .Làm sao cậu có thể dễ dàng chấp nhận nó cơ chứ ?

Cậu sống với huấn luyện viên , không phải vì tiền của anh ấy.

Thiếu niên trông nghiêm túc và kiên quyết: "Ông nội Bạch, con sẽ tự kiếm tiền và làm việc chăm chỉ để nuôi gia đình với huấn luyện viên ."

Bạch Húc yên lặng chăm chú nhìn thiếu niên quật cường , một lúc lâu sau mới đem văn kiện cất lại vào hộp.

"Là tôi nóng lòng rồi ." Ông áy náy xin lỗi.

"Ông nội Bạch, ông không cần ..." Lâm Hân tay chân có chút luống cuống .

Bạch Húc ngồi dậy và nói: "Tôi rất hạnh phúc vì có một chủ sở hữu mới đã đến nhà ,tôi thật cao hứng, nhất thời hí hửng, bất quá ...."

Dừng lại một chút , ông thiết tha và nói : "Phu nhân hiện tại không ký cũng không sao , chờ ngài đăng ký kết hôn với nguyên soái, tài sản sẽ tự động sang tên cho ngài . "

Lâm Hân :"..."

Vậy lời từ chối của cậu ấy có ý nghĩa gì không?

Nếu không đọc nhầm vừa rồi, có một giấy chứng nhận quyền sở hữu của một quặng mỏ tinh trong số rất nhiều văn kiện trên bàn kia .

Huấn luyện viên đến cùng có bao nhiêu tài sản?

Trong lúc Lâm Hân đang ngẩn ngơ, Bạch Húc nhận được tin nhắn từ thị vệ.

Có khách đến thăm.

"Phu nhân , thiếu gia Vũ đến ."

Hả?

Thiếu gia Vũ?

Ai vậy?

Truyện Chữ Hay