Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

chương 22: hùng tráng quá a!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Yêu thích ?

Đại thần có thích cậu không?

Chắc là ... có thích đi!

Bởi vì đại thần nói rằng cậu là đứa nhỏ nhà anh ấy .

Hai má Lâm Hân hơi ửng đỏ, người đàn ông tựa đầu vào vai cậu, đôi môi mềm mại áp lên cổ cậu như không thể nhận thấy, mảnh da đó cực kỳ mẫn cảm.

Thiếu niên bất giác nghiêng đầu, bỏ qua chủ đề, hỏi: “Cậu có thể đổi lại thành quả cầu được không?”

Huyền Minh nói: “ Có thể . Trước khi ngã xuống, tôi đặc biệt dành một chút năng lượng cho những trường hợp khẩn cấp.”

Lâm Hân thở phào nhẹ nhõm : “Ồ.”

Miễn là nó có thể đổi lại thành bóng , cậu có thể mang nó đi.

Xứng đáng là một cơ giáp sinh học hàng đầu, có da dày thịt dày, có thể chịu được sự quăng quật.

Huyền Minh truyền động nguồn năng lượng, thân thể phát ra tiếng "click, click, click", sau mười giây, tất cả các bộ phận đều co lại rồi dung hợp lại, ngưng tụ thành một quả cầu vàng đầy một cục.

Quả bóng lăn theo Lâm Hân và cùng nhau đến mép vực.

“Cần giúp đỡ một tay không?” Quả bóng bay lên vài mét và hỏi.

"Không cần." Lâm Hân nhìn lên và kiểm tra chiều cao.

Hố sâu chừng mười mét, vách hố nhẵn nhụi, không có chỗ đứng, dùng tay không trèo lên lưng đại thần, hoàn toàn không có thể lực, may mà có công cụ.

Cậu đã tự đeo một đôi găng tay cho mình. Đôi găng tay này được làm bằng kim loại đặc biệt, dày và mềm, được tích hợp cơ chế tinh vi. Chỉ cần vuốt nhẹ tay phải, một sợi dây thép có đinh và móng vuốt sẽ bật ra khỏi lòng bàn tay .

Chiếc móng tay đã cắm sâu vào vách hố, Lâm Hân nắm lấy sợi dây thép và kéo mạnh để đảm bảo rằng chiếc móng đủ chắc, tiếp tục kéo theo cơ chế.

" Vèo ---"

Chỉ thấy sợi dây thép rút ngắn lại nhanh chóng, nhanh chóng đỡ hai người họ lên. Khi họ sắp va vào vách hố, Lâm Hân giẫm chân một cái để ổn định cơ thể, bắn sợi dây thép lên trên bằng tay trái, móng tay cắm vào chỗ cao hơn. Trên vành hố, móng tay phải biến dạng và dễ dàng tách ra.

Sợi dây thép bên trái bị co lại, Lâm Hân lại nhảy lên.

Hai ba lần sau, hai người thuận lợi rời khỏi cái hố lớn, tuy nhiên chưa kịp đứng vững, cậu đã ngã về phía trước nằm trên mặt đất, cánh tay run rẩy liên tục, người trên lưng càng ngày càng nặng, ép tới cậu có chút thở không ra hơi.

Quả bóng nổi lên thấy thế, quan tâm hỏi: “Cậu có khỏe không?”

“Không sao đâu.” Lâm Hân hơi thở hổn hển.

Cánh tay chịu sức nặng ngay lập tức cơ bắp hơi căng ra.

Cậu bé áp mặt vào cỏ dưới đất, ngửi thấy mùi đất và hạ quyết tâm. Khi rời khỏi đây, cậu phải tăng cường luyện tập để phục hồi sức bền và thể lực trước đây.

“Tách , tách.”

Lâm Hân ngẩng đầu nhìn quả bóng đang lơ lửng trên không trung nghi ngờ: “Cậu… cậu đang làm gì vậy?”

Nếu cậu nghe không lầm thì đó là tiếng chụp ảnh.

“Ồ, nhân tiện chụp ảnh và quay video.” Huyền Minh bình tĩnh nói, không có chút lúng túng vì bị bắt gặp.

Đương nhiên, nếu là cơ giáp có chức năng lúng túng.

Lâm Hân không hiểu , trên mặt đều là dấu chấm hỏi.

Huyền Minh đi một vòng quanh hai người trên mặt đất rồi giải thích: "Ghi lại cuộc phiêu lưu của chúng ta trên hành tinh xa lạ. Khi Nguyên soái tỉnh lại, để cho hắn xem cậu cùng hắn hôn mê khó khăn như thế nào. Sau này cần thiết, cậu có thể yêu cầu một cái gì đó từ nguyên soái dựa trên những bằng chứng này. "

Lâm Hân : ...

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một cơ giáp có thể phá tài sản của chủ sở hữu!

Đại thần có biết cơ giáp của mình ở bên ngoài làm chuyện xấu không nhỉ ?

"Tôi không muốn.” Thiếu niên cụp mắt nói nhỏ: " Là huấn luyện viên đã cứu tôi.”

Nếu không gặp đại thần, không biết sẽ rơi vào bóng tối kinh khủng nào. Khi vượt qua hố sâu, đại thần thà vắt kiệt sức lực tinh thần để bảo vệ tốt cho cậu .

Cả đời này cậu cũng không thể đền đáp được ơn cứu mạng này.

Bây giờ chẳng qua là cõng đại thần đang bất tỉnh trên lưng , thật sự là nhỏ bé không đáng kể.

Quả cầu cơ lơ lửng lên xuống, trên bụng cuồn cuộn hình chữ V xuất hiện một tia sáng vàng, đột nhiên nói: “Vậy , cậu có muốn lấy thân báo đáp không?”

Lâm Hân cuối cùng cũng đứng vững, lại suýt nữa đập mặt xuống khi cậu nghe thấy nó.

" Cái ..cái gì ?" Đầu lưỡi cậu co thắt.

"Không phải sao? Lúc trước tôi tìm tiểu thuyết cổ đại trên mạng, anh hùng cứu tiểu thư, tiểu thư đều lấy thân báo đáp." Huyền Minh nói.

Lâm Hân nhìn chằm chằm.

Tại sao một cơ giáp hàng đầu lại tìm kiếm tiểu thuyết từ thời cổ đại?

Nhìn lên cảnh hoàng hôn nơi chỉ còn lại nửa khuôn mặt, anh cau mày nói: “Trước tiên chúng ta may rời khỏi đây và tìm một nơi an toàn đã.”

Một chiếc ăng-ten nhô ra từ đỉnh quả bóng, nó quay lại để tra xét xung quanh. .

"Đây là một khu rừng của động vật ngoại lai. Cấp bậc tương đối thấp. Trong bụi cây cách chúng ta mét, có một con quái vật ngoài hành tinh bậc ba đang theo dõi chúng ta."

"Cấp ba?" Lâm Hân giật mình với vẻ mặt ngưng trọng. .

Nếu không có vũ khí nhiệt, việc giết quái vật ngoài hành tinh Cấp bằng tay là một điều khó khăn, chưa kể đến việc cậu còn có một người trên lưng, hạn chế di chuyển, giảm hiệu quả chiến đấu, và cậu có thể sẽ làm thức ăn cho con thú ngoài hành tinh kia.

“Hình như cậu đang lo lắng?” Huyền Minh kỳ quái hỏi, “Chỉ là cấp , một nắm đấm là xong.”

Lâm Hân lẳng lặng nhìn quả cầu vàng .

Một nắm đấm?

Trước tiên , nó phải biến thành cơ giáp trước.

Dường như cuối cùng cũng nhớ ra mình chỉ là một quả cầu, Huyền Minh ho khan một tiếng nói: "Nguyên soái quanh năm đều đeo súng laze , giấu ở thắt lưng, tìm nó thử đi."

Năm phút sau, Lý Diệu đang nằm trên bãi cỏ, Lâm Hân quỳ xuống bên cạnh anh và nói xin lỗi: “Huấn luyện viên, tôi xin lỗi.”

Lý Diệu đang hôn mê , tự nhiên không có bất kỳ phản ứng gì.

Lâm Hân đưa tay ra, cẩn thận tìm một vòng quanh eo anh, chạm phải một vật cứng hình súng ở bên phải, cậu hài lòng, nhíu mày chuẩn bị lấy ra, nhưng lại gặp phải một chút rắc rối.

Áo choàng của quý tộc Bạch Hổ liên minh lộng lẫy, rườm rà, bên trong có ba lớp, bên ngoài có ba lớp, súng laze giấu trong lớp áo nào, lấy ra cũng phải khó khăn lắm đây .

Huyền Minh không biết đang do dự cái gì, thúc giục: “Mau lên, mặt trời sắp lặn.”

Lâm Hân nghiến răng, cởi thắt lưng đại thần, lột ra đường nét cứng rắn rõ ràng, cơ bụng săn chắc khỏe khoắn tản ra mị lực chí mạng.

Thiếu niên nhìn đến sững sờ.

Cơ thể của Alpha quá ... tuyệt vời?

Hay là đại thần là một trường hợp đặc biệt?

Cậu nuốt nước bọt vào tiềm thức, tránh tiếp xúc cơ thể người đàn ông càng nhiều càng tốt, vén áo choàng của anh lên,tìm thấy khẩu súng laze được lắp trong bao da quanh eo anh .

Rút súng ra, Lâm Hân vội vàng giúp người đàn ông mặc lại quần áo.

Tuy nhiên, chiếc thắt lưng đó rất dễ cởi và khó thắt lại.

Làm được một lúc, cuối cùng buộc lại thành một chiếc nơ xinh xắn.

Huyền Minh đã quay máy ảnh và chụp một vài bức ảnh chiếc nơ xinh xắn đó.

Lâm Hân nhìn nhìn vào khẩu súng lục laser.

Đây là loại vũ khí quân dụng cao cấp, nhưng cách bắn cũng gần giống như súng thực hành của học viện. Cậu cố gắng nhắm vào cái cây cao chót vót cách đó mười mét và bắn một phát sạch.

"Bùm--"

Thân cây dày bị bắn làm hai ngay tại chỗ, ngã xuống đất phát ra âm thanh chói tai, đám thú lạ gần đó hoảng sợ bỏ chạy.

Con quái vật lạ cấp ẩn mình trong bụi cây lặng lẽ rút móng vuốt, từ từ lùi lại rồi im lặng bỏ đi.

"Nó chạy mất rồi.” Ăng-ten trên đầu Huyền Minh chỉ về hướng dã thú rời đi.

“Ừ.” Lâm Hân cất súng laze đi.

Có nơi dựa dẫm, không sợ hãi điều gì .

Cậu lại nhấc đại thần lên, dùng dây thừng trói chặt, theo hướng Huyền Minh chỉ, từng bước từng bước đi vào trong rừng.

Trên đường đi, vài con quái thú cấp lao ra, Lâm Hân cầm súng laze bắn , sát thương cực lớn, nó làm choáng váng những con thú khác đang chuẩn bị di chuyển ...

Sau đó, tất cả đường đi đều không bị cản trở.

Cuối cùng, trước khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, Huyền Minh đã dẫn cậu đi tìm một hang động tự nhiên.

May mắn thay, không có động vật lạ bên trong.

Lâm Hân tháo dây và đặt đại thần xuống, mồ hôi nhễ nhại vì kiệt sức.

Khi quả cầu sáng lên, nó sẽ trở thành một ánh sáng lớn, trong tích tắc, quang cảnh trong hang hiện ra rõ ràng.

Đây là một hố nhỏ, sâu khoảng m, rộng m, vách hang phủ đầy rêu và địa y, nhìn tổng thể sạch sẽ, không có mùi hôi đặc biệt.

Lâm Hân khá hài lòng, từ chiếc hoa tai không gian, cậu lấy ra chiếc lều con nhộng, một công cụ không thể thiếu để chấn áp những con thú rục rà rục rịch ...

Viên thuốc to phồng lên trong chốc lát khi chạm vào không khí, biến thành một cái lều hình bầu dục, chiếm / diện tích toàn bộ hang động.

“Cái lều này tốt quá.” Quả bóng lượn vòng vòng, đập vào bụng nó vào bề mặt kim loại của chiếc lều, phát ra âm thanh “dang dang dang”, vang dội liên tục trong hang.

“Có thể chống lại dị thú cấp hai.” Lâm Hân đẩy mở cửa lều, kéo đại thần đi vào, vừa kéo vừa ôm.

Căn lều tuy nhỏ nhưng có đầy đủ các bộ phận bên trong.

Có giường, ghế, bàn, máy lọc nước, quầy bếp đơn giản, nhà vệ sinh riêng biệt, hệ thống thoát nước thải thân thiện với môi trường.

Nó là một sản phẩm công nghệ cao, với đầy đủ các chức năng, dễ dàng mang theo và tất nhiên giá thành cũng đắt đến bất ngờ.

Lâm Hân đem đại thần lên trên giường, xoay người vào phòng tắm , một lát sau liền bưng một chậu nước đến bên giường, chuẩn bị lau người cho đại thần.

Sau khi bị cậu cõng , đại thần có chút bẩn .

Do kích thước của hai người khác nhau, hai chân của đại thần gần như bị kéo lê trên mặt đất, giày đã mòn từ lâu, viền áo và ống quần đều dính bùn, có vết xước trên cơ thể, mái tóc bạc dài đến thắt lưng được bao phủ bởi bùn xám và lá cây .

Thiếu niên cắn môi tự trách.

Cậu thậm chí không thể chăm sóc tốt cho đại thần.

Quả bóng hạ cánh trên bàn và nói : "Tôi đã thăm dò, không có sinh vật lạ ở lân cận cậu có thể ngủ một chút vào ban đêm."

"Ừ" Lâm Hân cúi đầu xuống, trông có vẻ tập trung, giúp người đàn ông lau người sạch sẽ một chút .

Trong vô thức, người đàn ông trên giường đã bị cậu lột sạch.

Lâm Hân lấy một chiếc khăn ướt ấm lau người không chút phân tâm từ trên xuống dưới, rồi— đôi mắt đen láy từ từ mở to, ngơ ngác nhìn "Quái vật khổng lồ" trước mặt.

Alpha ... tất cả đều to lớn như vậy sao?

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên tràn đầy ngạc nhiên, có chút tò mò và ghen tị, giống như đang xem tác phẩm nghệ thuật nào đó, ánh mắt chăm chú.

"Hài lòng không?"

Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông đột ngột vang lên.

Lâm Hân bất ngờ quay đầu lại một cách máy móc, đối diện với một đôi mắt đang cười.

Đại thần tỉnh rồi! ! ! !

Truyện Chữ Hay