Trên võ đài, cơ giáp màu xanh lam di chuyển nhanh như chớp giật, nhanh nhẹn qua lại bên trong lửa đạn ,như chẻ tre mà tiến công, làm Alpha thành niên ngồi bên trong cơ giáp màu đen sợ đến luống cuống tay chân, suy nghĩ cũng dừng lại, trong nháy mắt lộ ra sơ hở.
"Ầm ầm ầm —— "
Âm thanh đinh tai nhức óc vang liên tiếp không ngừng, cơ giáp màu đen bị bức ép phải lùi về sau mấy chục bước, lảo đảo một cái , chân trái bước hụt, cơ giáp màu xanh lam cầm trường kiếm đâm về phía trước , Alpha thành niên sợ hãi phát ra tiếng kêu, hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, cơ giáp màu đen ngửa ra sau , ầm ầm ngã xuống đất.
Trường kiếm sắc bén chỉ thẳng trước ngực cơ giáp màu đen , không có đâm, đối thủ đúng lúc chịu thua, tránh thoát vận mệnh bị giết.
Cơ giáp thế giới có khả năng mô phỏng thực tế là trăm phần trăm , cảm giác của cái chết thật đáng sợ, là người cũng không dám thử nghiệm cái chết dễ dàng như vậy .
Alpha thành niên mồ hôi đầm đìa từ buồng lái bò ra ngoài, sắc mặt tái nhợt.
"Khó trách mười hai ngày ngắn ngủi cậu ở bên trong võ đài trở thành một trong top hai mươi người đứng đầu, quá, quá mạnh! Ông đây... chịu thua!"
Lâm Hân ngồi cơ giáp màu xanh lam không có trả lời, suất khí mà thu kiếm, nghe thấy hệ thống âm thanh nhắc nhở , khóe miệng cũng kéo lên một chút.
"Keng! Đài chủ thủ lôi thành công, thu được tiền thưởng ngàn tiền tinh tế !"
Alpha thành niên thấy đài chủ đối với mình hờ hững , xoa xoa mũi, mất mặt mà leo xuống cơ giáp, cơ giáp biến mất, khôi phục trở thành tấm card.
Trước khi rời đi, hắn không từ bỏ mà dò hỏi: "Ừm, cậu có hứng thú gia nhập chiến đội của chúng tôi hay không ?"
Chiến đội?
Lâm Hân rốt cục có chút phản ứng: " Chiến đội tên gì ?"
"Chiến đội Tàn Sát Lang !" Alpha thành niên thấy có hi vọng, tràn đầy phấn khởi nói , "Một tháng sau cơ giáp thế giới muốn tổ chức giải thi đấu thanh thiếu niên tinh tế cơ giáp , quán quân đội, sẽ nhận được được một ngàn vạn tiền thưởng, cùng với một chiếc Grimm cơ giáp chân chính cấp bốn . Thế nào? Có hứng thú hay không?"
Lâm đồng mở cửa buồng lái, nhẹ nhàng nhảy xuống võ đài .
"Không có hứng thú ." Cậu lạnh lùng nói.
Alpha thành niên sắc mặt liền cứng đờ ,cực lực thuyết phục ," Suy nghĩ một chút đi mà! Tôi thấy thực lực cậu không tệ tí nào , mới đưa ra lời mời, người bình thường đều không vào được chiến đội của chúng tôi!"
Lâm Hân thẳng thắn: "Dùng tài nghệ của cậu , không thắng được giải quán quân đâu."
Alpha thành niên bị ngàn dao phóng thương , muốn phản bác lại không thể .
Hắn nghe nói gần đây có một tiểu A tể tể đánh lôi đài đặc biệt ngưu, sau khi hiếu kì thì đến đây thăm dò thực lực, không nghĩ tới đấu võ không tới năm phút đồng hồ, chính mình thất bại thảm hại.
Không phải không thừa nhận, cái ID gọi là Phá Quân này thực sự lợi hại.
Hắn đấu pháp nhanh, tàn nhẫn, chuẩn xác , ra tay tức sát miểu, có thể lợi hại so bằng với ca ca đã đi chiến trường của hắn .
Đứa nhỏ này nhất định xuất thân từ quân nhân , bằng không không có khả năng có thể ra tay ngoan tuyệt thân thủ đến vậy.
Thật khiến cho người ta ước ao.
"Tài nghệ của tôi mặc dù có hạn, nhưng đồng đội trong tàn sát lang đội đều là trong top hai mươi người đứng đầu khu A , nếu không phải giải thi đấu thanh thiếu niên có hạn chế về tuổi, người tham gia bắt đầu từ tuổi đến tuổi, chúng tôi cũng sẽ không nhận người từ bên ngoài vào đâu . Nếu như cậu nguyện ý gia nhập chiến đội chúng tôi, huấn luyện chung với nhau một tháng, lấy được giải quán quân tuyệt đối không thành vấn đề! Cậu suy nghĩ một chút, một vạn tiền tinh tế cùng cơ giáp cấp bốn ! Phần thưởng còn rất phong phú a!"
Alpha thành niên kia nói tới hăng say, Lâm Hân trông đôi con ngươi đen bóng chợt lóe lên một tia sáng, nhưng mà rất nhanh liền biến mất, cuối cùng lãnh khốc vô tình cự tuyệt.
"Ai, được thôi ——" Alpha thành niên không tình nguyện mà từ bỏ, hướng Lâm Hân ném lời mời kết bạn , "Thêm bạn tốt chứ, ngày nào đó cậu muốn là thay đổi chủ ý, cần phải nghĩ tới suy xét chiến đội Tàn sát lang ."
Lâm Hân do dự một chút, chấp nhận lời mời bạn tốt của hắn .
Chờ người vừa đi, Lâm Hân cũng logout cơ giáp thế giới.
"Tích tích —— lách tách —— ".
Hừng đông mười hai giờ , vòng phân biệt thân phận đúng lúc vang lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Hân lấy xuống mũ giáp , chậm rãi mở mắt ra.
Ngày hôm nay, là sinh nhật mười tám tuổi của cậu.
Từ trên ghế đứng dậy, mở rộng tay chân cứng đờ , chờ máu lưu thông chảy đều trong thân thể , cậu từ từ nhìn mười mấy năm căn phòng chung quanh.
Quang não trên bàn , trên giá sách thư sách chỉnh tề , trên tường treo một tấm áp phích quảng cáo cơ giáp , trong tủ thi đấu là cúp cùng bằng khen, xếp chỉnh tề giường chiếu, bên trong góc đá bị túc cầu mài mòn , cùng với cặp sách treo trên giá và đồng phục quân trang học sinh...
Mím mím môi, Lâm Hân rũ mắt, lông mi run rẩy, ánh đèn dìu dịu hạ xuống ,đeo vào bên tai phải vòng tai không gian lộng lẫy .
Sau mười phút, cậu đứng ở trước cửa sổ , giải phóng tinh thần lực, xác nhận ba mẹ dưới lầu đã ngủ say..
" Hẹn gặp lại ....Mẹ....Ba..."
Cậu không chút tiếc nuối mà tạm biệt , quyết tuyệt mở cửa sổ ra .
Mặc vệ y cùng mũ, tay đẩy một cái ,nhảy lên bệ cửa sổ ,hít sâu một hơi, thả người nhảy xuống một cái , không chút do dự nhảy từ tầng xuống.
Dưới tác dụng của trọng lực, thân thể cực nhanh rơi xuống , thiếu niên mặt không biến sắc, trên không trung bổ nhào lật người , điều chỉnh tư thế, hai chân duỗi một cái, lòng bàn chân chạm được vách tường, giày thể thao nhiều chức năng giúp vững vàng mà hút lại mặt tường, trong phút chốc, đình chỉ rớt xuống.
Tinh thần lực rót vào hai chân, Lâm Hân điều khiển giày thể thao, như giẫm trên đất bằng trong nhà mà dẫm bức tường nằm ngang đi xuống để chạy trốn, không tới mười giây, vòng khí cụ vang lên một tiếng nhỏ , an toàn .
Đứng trong hẻm nhỏ u ám , cậu ngẩng đầu nhìn lên lầu kia.
Nên vui mừng vì trong nhà không giàu có hay là nên vui mừng khi chỉ sống nổi một cái lầu sát nhà trọ cho thuê lâu đây.
Mũ trùm hết mặt , giấu trong bóng tốt.
Nhìn lại nhà một lần cuối, Lâm Hân kéo căng mũ , tránh né camera quan sát, không quay đầu mà chạy ra khỏi hẻm nhỏ.
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ mở rộng , chiếu sáng khắp phòng yên tĩnh thoáng đãng .
Mẹ Lâm mang theo tinh thần phấn chấn rời giường , mặc vào chiếc váy mỹ lệ nhất của mình, đi qua gõ cửa phòng của con mình .
" Tiểu Hân, đã rời giường chưa?"
Bà ôn nhu gọi to.
Lâm phụ mặc âu phục thẳng tắp, chiêu đãi vị Hoàng tiên sinh ghé sớm để đón người đi.
Thấy vợ mình gõ cửa mấy tiếng , con trai trong phòng cũng không thèm có chút phản ứng ,mặt hắn cũng xệ xuống dần dần.
"Lúc thường nó sáu giờ đã rời giường, hôm nay là sinh nhật nó, sao bây giờ còn chưa thức nữa?"
Có khách tới, Lâm mẫu nháy mắt với Lâm phụ một cái ,tìm lí do cho con trai: " Có thể do nó không biết hôm nay là ngày đi du thuyền vũ trụ du lịch , chắc nó hưng phấn nên ngủ muộn hôm nay còn chưa thức."
"Không vội." Hoàng tiên sinh ung dung thong thả uống trà. Hắn hôm nay còn nhiều thời gian, "Thuyền hàng" buổi chiều mới đến bến cảng.
Mẹ Lâm tiếp tục gõ cửa: "Tiểu Hân, Tiểu Hân, rời giường."
Thúc giục kêu gào, tiếng gõ cửa mạnh càng ngày càng vang.
Mẹ Lâm đều gõ đến đau tay, rốt cục cảm thấy có chút không bình thường.
"Có phải... Xảy ra chuyện gì rồi không ?" Bà bất an hỏi.
Lâm phụ đã sớm tức sôi ruột , đứng trước cửa, trầm giọng nói:
"Bà tránh ra."
Mẹ Lâm đứng ra bên cạnh, hắn giơ chân lên, dùng sức một đạp cửa phòng .
"Ầm —— "
Cửa phòng trong nháy mắt bị đạp ra.
Mẹ Lâm không kịp chờ đợi tiến vào, nhìn qua giường thì kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
Chăn được xếp ngăn nắp , ráp giường thẳng thớm , căn bản không giống như đã từng có người ngủ qua.
"Tiểu... Tiểu Hân?" Bà run rẩy gọi.
Ba Lâm ánh mắt sắc bén quét qua, nhìn thấy phòng trống rỗng, quay người đi tới phòng tắm.
Ngoài suy đoán, buồng tắm cũng không có .
"Chồng.. Tiểu Hân không thấy!" Mẹ Lâm không dám tin tưởng, sốt sắng đảo mắt quanh khắp phòng , đến gầm giường cũng nằm sấp xuống tra xét.
Nhưng mà, không quản bà tìm kiếm, đều không thu hoạch được cái gì.
Hoàng tiên sinh bước vào phòng ngủ nhỏ hẹp ,nhìn ba mẹ Lâm đang lo lắng bất đồng hắn thần sắc bình tĩnh, đứng ở bên cửa sổ, ngón tay mở rộng cửa sổ, nhìn xuống xem, đưa ra kết luận: "Hắn nhảy cửa sổ."
"A?" Tim mẹ Lâm thiếu chút nữa ngừng đập , thất kinh vọt tới trước cửa sổ mà nhìn ngó xung quanh, "Nhảy... Nhảy cửa sổ? Nơi này là lầu mười bảy a!"
Người bình thường từ lầu mười bảy nhảy xuống, không chết cũng là thương tổn cơ thể!
"Tự sát?"Ba Lâm mặt tái nhợt.
Hoàng tiên sinh nheo mắt, nhìn chằm chằm phía dưới hẻm nhỏ, "Không có vết máu, hẳn không phải là tự sát."
"Vậy... Rốt cuộc là như thế nào ?" Mẹ Lâm hai chân như nhũn ra, đứng cũng không vững.
Hoàng tiên sinh thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn về phía ba Lâm , khóe miệng khẽ nhếch: "Xem ra, đứa nhỏ nhà ông còn rất phản nghịch."
Ba Lâm miễn cường nở nụ cười: "Sao... Sao lại như vậy ?"
Mẹ Lâm gấp giọng biện giải: "Tiểu Hân chỉ là tính cách trầm trầm, lúc thường rất nghe lời, mấy ngày nay còn chủ động giúp tôi làm việc nhà ..."
Bỗng dưng bà sửng sốt.
Hoàng tiên sinh nói: "Hắn đã từng là một chuẩn A , bị cho rằng là dự bị huấn luyện mười năm, chỉ cần có công cụ, nhảy cái lầu mười bảy dễ như ăn cháo."
Ba mẹ Lâm hai mặt nhìn nhau.
Hoàng tiên sinh rũ mắt, cười như không cười nói , "Các người đối thực lực của con mình cũng không biết gì cả, hắn mặc dù là Omega, cũng không phải là chim hoàng yến nuôi nhốt, mà là một chú chim ưng nắm giữ hùng tâm tráng chí."
Rất thú vị, không phải sao?
Vận mệnh bị cha mẹ an bài, không lộ ra vẻ gì mà tìm đường lui, dùng ngoan ngoãn hiếu thuận giả tạo để làm lui phòng ngự của ba mẹ, chịu khổ đến mười tám tuổi, vô thanh vô tức trốn chạy.
Đáng thương cho cặp cha mẹ này còn chẳng hay biết gì.
"Nó... trốn đi ?" Mẹ Lâm thất thần lẩm bẩm, "Nó làm sao dám? Làm sao dám?"
Ba Lâm thiếu chút nữa tức không thở được ,đấm ngực dậm chân ,nín nhịn đến mắt đỏ bừng , chỉ vào mặt mẹ Lâm oán giận, "Bà nuôi được một đứa con ngoan như vậy đấy à."
Mẹ Lâm hai chân mềm nhũn, co quắp ngồi dưới đất, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo đều bị nước mắt cuốn trôi , vô cùng chật vật."Tôi đối xử nó không tốt sao? Nhọc nhằn khổ sở nuôi nó khôn lớn , nó muốn đọc trường quân đội, chúng ta đều cố gắng làm việc kiếm tiền cho nó nộp học phí! Chính nó không muốn thành O, chúng ta còn có biện pháp gì? Nó liền như vậy bỏ đi , nó không nghĩ tới cảm thụ của chúng ta sao?"
Ba Lâm nghiến răng nghiến lợi: "Bây giờ nói có ích lợi gì? Còn không bằng báo cảnh sát!"
Hoàng tiên sinh nhìn ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, lắc đầu nói: "Người trưởng thành nếu mất tích giờ sau mới có thể lập án đi tìm ."
giờ đủ để cậu ngồi trên phi thuyền vũ trụ, rời khỏi trái đất, bay lên vũ trụ.
Ba Lâm động tác muốn gọi cũng dừng lại.
Mẹ Lâm thất thần nói: "Nó đã tính toán kỹ rồi! Nó sớm đã tính ra một cái kế hoàn hảo !"
Hóa ra Hoàng tiên sinh nói mấy ngày trước muốn dẫn cậu đi , cậu lại kiên trì muốn ở nhà đón hết sinh nhật mười tám tuổi. Là do khi trốn tuổi đã trưởng thành giờ sau mới có thể tìm.
Mười tám tuổi đã là người trưởng thành, quyền giám hộ của cha mẹ cũng bị giảm xuống, không được bản thân cho phép, cảnh sát không sẽ tiết lộ hành tung của đối phương !
"Làm sao bây giờ?" Ba Lâm cau mày, có chút không dám nhìn mặt Hoàng tiên sinh. Không có người, bốn trăm vạn của hắn còn có thể về sổ sao ? Nghĩ đến thằng con đào hôn, hận không thể đánh gãy chân nó.
Hoàng tiên sinh khuôn mặt anh tuấn cũng không có một tia tức giận, ngược lại an ủi đôi vợ chồng đang hoang mang lo sợ kia.
"Yên tâm đi, tôi sẽ tìm bằng hữu hỗ trợ, nhất định có thể tìm người, dù sao ——" hắn cười híp mắt nói, "Tiểu Hân là 'Vị hôn thê' của tôi ."
Nhìn nụ cười của người đàn ông kia , mẹ Lâm không biết tại sao, không nhịn được rùng mình một cái.