Biên Thành Lãng Tử

chương 42: kiếm nhanh tay đứt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mã Phương Linh hỏi:

- Ngươi không vừa lòng những lời ta nói ?

Phó Hồng Tuyết gồng tay cầm, gân xanh nổi vòng, gằn từng tiếng:

- Ngươi nói thêm một tiếng, ta giết ngươi ngay !

Mã Phương Linh mỉm cười. Lúc nàng bắt đầu hé môi cười, một người xuất hiện bên cạnh nàng.

Người đó có thân vóc cao lớn, trong lứa thiếu niên, vận áo gấm, mặt đầy ngạo khí.

Y có lý do để mà cao ngạo.

Thân vóc khôi vĩ, tướng mạo anh tuấn, đôi mày lưỡi kiếm biểu lộ oai nghi, mắt sáng như sao, vận y phục sang quý.

Vô luận là ai, nhìn thoáng qua cũng biết y thuộc hạng người độc đoán, độc hành, muốn làm gì là làm ngay, đừng mong ai ngăn trở.

Hiện tại, y nhìn đăm đăm Phó Hồng Tuyết rồi lạnh lùng hỏi:

- Vừa rồi, ngươi nói gì ?

Phó Hồng Tuyết hiểu ngay tại sao Mã Phương Linh cải biến tâm tình.

Thiếu niên áo gấm lập lại câu hỏi:

- Có phải là ngươi muốn giết nàng ?

Phó Hồng Tuyết gật đầu.

Thiếu niên hỏi:

- Ngươi biết nàng là chi của ta chăng ?

Phó Hồng Tuyết lắc đầu.

Thiếu niên tiếp luôn:

- Vợ ta đó !

Phó Hồng Tuyết bỗng cười lạnh:

- Nếu vậy, nàng mà nói thêm một tiếng nữa, thì ngươi nên tìm một mỹ nhân khác, lấy làm vợ, nàng không sống sót để ăn ở đời với ngươi nữa đâu.

Thiếu niên trầm gương mặt:

- Ngươi biết ta là ai chăng ?

Phó Hồng Tuyết lắc đầu.

Thiếu niên tiếp:

- Ta họ Đinh.

Phó Hồng Tuyết thản nhiên:

- Ạ ?

Thiếu niên tiếp:

- Đinh Linh Trung !

Phó Hồng Tuyết vẫn thản nhiên:

- Ạ ?

Đinh Linh Trung tiếp:

- Tuy ngươi vô lễ, ta vẫn có thể tha thứ, vì hiện tại ngươi không có vẻ có khả năng giết người.

Đích xác, Phó Hồng Tuyết không có vẻ đó.

Hắn thừa nhận sự nhận xét của Đinh Linh Trung.

Đinh Linh Trung lộ vẻ đắc ý, biết rằng cái tên của y thừa sức dọa khiếp một số người trên giang hồ, cho nên lúc nào không cần thiết, y không bao giờ xuất thủ. Y mãn nguyện lắm, và chính vì mãn nguyện mà dù tự cao, y vẫn tránh được trở thành con người táo bạo.

Y không thể không tỏ lộ cho người vợ mới cưới của y biết, là y có đủ lực lượng bảo vệ nàng.

Bằng cách này, hay cách khác.

Y điểm nhẹ một nụ cười, quay đầu sang Mã Phương Linh, bảo:

- Vô luận hiền thê muốn nói gì, cứ nói ra đi, chẳng sao đâu !

Mã Phương Linh cắn môi, hỏi:

- Vô luận tôi muốn nói chi, cũng không quan hệ ?

Đinh Linh Trung mỉm cười:

- Có ngu huynh bên cạnh, không việc gì hiền thê phải sợ !

Mã Phương Linh cao giọng:

- Tôi nói, gã thọt chân đó yêu một con điếm, say mê một con điếm không đáng giá một đồng tiền !

Phó Hồng Tuyết biến sắc mặt, bàn tay tả chụp bàn tay hữu, tay hữu đang nắm cứng chuôi đao.

Chừng như tay này giữ cho tay kia đừng vung lên đột ngột.

Đinh Linh Trung hỏi:

- Ngươi dám động thủ ư ?

Phó Hồng Tuyết không đáp.

Thần thái của hắn quá rõ rệt, cần gì phải đáp. Bất cứ ai cũng trông thấy, không một lực lượng nào trở ngăn hắn xuất thủ.

Tự nhiên Đinh Linh Trung phải thấy. Y hét lên một tiếng, rút kiếm khỏi võ, vung tay luôn.

Kiếm biến thành một cái mống dài, bắn qua yết hầu của Phó Hồng Tuyết.

Kiếm pháp của họ Đinh không phải tầm thường. Trước thế công của Đinh Linh Trung, trên giang hồ chỉ có một số ít có đủ lực lượng hoàn thủ mà thôi.

Và Phó Hồng Tuyết ở trong một số ít đó.

Hắn không né tránh, không đón đở, không làm một cử động.

Bất thình lình, ánh đao chớp lên.

Chỉ một lần chớp thôi.

Theo ánh đao chớp, máu chớp theo máu bắn tung tóe, máu phun dài dài, theo đà bay của vật gì đó.

Vật đó là một thanh kiếm, kiếm của Đinh Linh Trung, kiếm cắm phập vào một thân cây, xa xa, chuôi kiếm còn rung rung.

Cánh tay của Đinh Linh Trung cũng bay theo, bàn tay còn nắm chuôi kiếm, thòng xuống, lắc lư, máu rõ ròng ròng.

Chính y cũng không biết tại sao cánh tay bị chặt đứt, bởi thế đao của Phó Hồng Tuyết nhanh vô tưởng.

Y ngã xuống, bất tỉnh luôn.

Mã Phương Linh cũng muốn xỉu luôn, không phải vì chồng thọ thương, mà là vì sợ, vì giận, vì thất vọng.

Nàng nhìn xuống Đinh Linh Trung, chợt quay mình, phóng chân chạy cuồng loạn.

Bên đường, có cỗ xe, nàng chạy về phía đó, kéo mạnh cửa xe.

Trong xe, có một người.

Người đó, là Đinh Vân Lâm.

Phó Hồng Tuyết thấy nàng, tự hỏi tại sao nàng cũng có mặt ở đoạn đường này, và tại sao Diệp Khai không kèm một bên nàng.

Mã Phương Linh hét:

- Hắn sát hại nhị ca cô, sao cô nương bất động ?

Đinh Vân Lâm nhìn nàng, lâu lắm, mới hỏi:

- Cô nương muốn tôi báo cừu ?

Mã Phương Linh đáp:

- Tự nhiên ! Y là nhị ca của cô nương, là chồng của tôi.

Đinh Vân Lâm cười mỉa:

- Cô nương nhận nhị ca tôi là chồng ?

Mã Phương Linh biến sắc:

- Cô nương ... nói thế là ý tứ làm sao ?

Đinh Vân Lâm lạnh lùng:

- Cái ý tứ của tôi, cô nương nên minh bạch, nhị ca của tôi dù thực sự có chết đi nữa, cô nương cũng không hề vì người mà rỏ giọt lệ thương tâm. Nhị ca tôi sống hay chết, cái đó không thành vấn đề đối với cô nương.

Bây giờ thì những lời nói của Đinh Vân Lâm là những ngọn roi, những mũi châm quất vào tim, đâm vào óc Mã Phương Linh.

Cũng như trước kia, nàng đã nói những lời cay độc với Phó Hồng Tuyết.

Nàng biến sắc mặt.

Đinh Vân Lâm bồi luôn:

- Cô nương muốn cho tôi đi giết một người để báo cừu bất quá chỉ vì cô nương hận người đó, hận như đối với Diệp Khai. Cô nương hận vì cô nương, chứ không vì nhị ca tôi.

Nàng cắn môi, đoạn tiếp:

- Đối với nam nhân khác, cô nương hận đến mất mạng, bởi cô nương cho rằng tất cả nam nhân đều không xứng đáng với cô nương, đến phụ thân của cô nương mà cô nương cũng còn khinh thường thay, huống hồ người khác ! Sở dĩ cô nương lấy nhị ca tôi là vì cô nương định mượn tay nhị ca tôi báo hận cho cô nương.

Mã Phương Linh muốn điên lên được.

Nàng hét lớn:

- Ta biết, ngươi hận ta, chỉ vì ta muốn nhị ca ngươi tìm bắt ngươi đưa về nhà. Còn ngươi thì lại thích lang thang đó đây với con chó hoang Diệp Khai.

Đinh Vân Lâm hừ lạnh:

- Phải ! Ta thích lưu lãng khắp sông hồ với hắn bởi vì ta yêu hắn.

Lạnh lùng nhìn Mã Phương Linh, nàng tiếp:

- Đương nhiên ngươi biết ta yêu hắn, nên ngươi tật đố, ngươi bảo nhị ca làm áp lực, ly khai bọn ta, bởi ngươi cũng yêu hắn, yêu chết sống.

Mã Phương Linh bật cười cuồng dại:

- Ta yêu hắn ? ... Ta chỉ cầu nguyện cho hắn chết sớm thì có !

Đinh Vân Lâm lắc đầu:

- Hiện tại, ngươi giận hắn, bởi ngươi biết hắn không bao giờ yêu ngươi ! Tình yêu không được đáp lại, ngươi quyết hủy diệt con người mà ngươi yêu, quyết phá tan mọi hạnh phúc của người ngươi yêu. Ta còn lạ gì mẫu người độc ác của ngươi, ăn không được thì phá cho hôi cái đó ! Ngươi nên chết đi là phải hơn, sống làm gì cho bẩn mắt thiên hạ !

Mã Phương Linh vẫn còn cười cuồng dại, nhưng giọng cười biến dần thê thảm như tiếng khóc.

Hiện tại, không rõ nàng gào khóc hay cười điên.

Bỗng, nàng quay đầu về phía Phó Hồng Tuyết khàn giọng hỏi:

- Ngươi muốn giết ta, sao không bước tới mà giết ?

Phó Hồng Tuyết không hề nhìn nàng, nhưng hắn bước tới, hắn muốn đối diện với Đinh Vân Lâm.

Mã Phương Linh vụt chạy đến, ôm chầm lấy hắn, quát:

- Nếu ngươi không giết ta, thì hãy đưa ta đi, vô luận đến điïa phương nào, ta cũng theo ngươi ! Vô luận ngươi bảo làm gì, ta cũng tuân hành.

Phó Hồng Tuyết lạnh người, không tưởng nàng trơ trẽn đến cỡ đó.

Mã Phương Linh lại òa lên khóc.

Nàng thốt qua nức nở:

- Chỉ cần ngươi mang ta theo ngươi, thậm chí ngươi bảo ta đưa ngươi đi tìm gia gia ta, ta cũng sẵn sàng đưa ngươi đi.

Phó Hồng Tuyết chợt co cánh chỏ, thúc vào bụng nàng.

Mã Phương Linh khuỵu lưng liền.

Phó Hồng Tuyết quát:

- Cút !

Mã Phương Linh gượng đứng lên, mất hết niềm tự tin, sự tự tin dụ hoặc được nam nhân bằng nũng nịu hờn dỗi.

Nàng trừng mắt nhìn Phó Hồng Tuyết, gằn từng tiếng:

- Được ! Ta cút ! Ngươi không cần ta thì ta cút, song ta hỏi, chẳng lẽ ngươi quên đêm ấy, ngươi vồ lên mình ta như con dã thú vồ mồi ! Chẳng lẽ chỉ khi nào vắng bóng người, ngươi mới dám cưỡng hiếp ta ?

Phó Hồng Tuyết không đáp, không quay nhìn nàng.

Đinh Vân Lâm mỉa mai:

- Có phải là bây giờ ngươi hối hận lúc đó không đáp ứng sự đòi hỏi của hắn ?

Mã Phương Linh cười lạnh:

- Ngươi đừng đắc ý ! Ngươi cho rằng Diệp Khai thực sự thích ngươi à ? Nếu hắn yêu ngươi thật tình thì khi nào hắn để cho bọn ta tách rời ngươi với hắn, bắt ngươi đưa về nhà ? Hiện tại, biết đâu hắn chẳng đang ôm ấp một nữ nhân nào đó ? Biết đâu nữ nhân đó chẳng phải là Thúy Bình ?

Nàng lại cười vang, cuồng dại, vừa cười vừa lùi, lùi mãi đến rặng cây phía sau

lưng.

Rồi nàng ngưng cười.

Không còn ai thấy nàng nữa. Đinh Vân Lâm thở dài thốt:

- Nàng vốn là một thiếu nữ đáng thương, rất tiếc làm việc gì cũng sai lầm hết, cái sai lầm lớn của nàng là chọn sai nam nhân.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Còn ngươi.

Đinh Vân Lâm đáp:

- Ta không lầm.

Phó Hồng Tuyết bỉu môi.

- Diệp Khai ...

Đinh Vân Lâm chận lời:

- Ta sớm biết Tiểu Diệp là con người như thế nào. Dù cho hắn không ưa thích ta, cái đó cũng không sao. Chỉ cần ta ưa thích hắn là đủ.

Phó Hồng Tuyết buông nhanh:

- Nhưng ngươi ly khai hắn !

Đinh Vân Lâm đáp:

- Chỉ vì ta không còn làm sao hơn.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Tại sao ?

Đinh Vân Lâm căm hận:

- Bởi vì Đinh lão nhị của ta thừa lúc ta sơ ý, điểm vào huyệt tê nơi chân ta !

Phó Hồng Tuyết cau mày:

- Diệp Khai không can thiệp.

Đinh Vân Lâm cười khổ:

- Tư cách gì hắn can thiệp ? Đinh lão nhị là nhị ca của ta mà !

Nàng chớp mắt, ánh mắt ngời lên, tiếp:

- Nhưng ta biết, sớm muộn gì hắn cũng đến tìm ta. Tuy có vẻ dững dưng với mọi sự, hắn xem ra cũng là một tay đa tình, ta thấy rõ hắn đau khổ khi ta bị nhị ca bắt đi !

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Bây giờ ngươi có muốn đi tìm hắn không ?

Đinh Vân Lâm điểm một nụ cười:

- Trên đời, có hạng người, vĩnh viễn không ai tìm ra, chỉ còn có cách là chờ người đó đến, Diệp Khai thuộc hạng người đó.

Phó Hồng Tuyết nhìn nàng, thần sắc biến đổi kỳ quái.

Đinh Vân Lâm tiếp:

- Tuy ngươi gây thương thế cho nhị ca ta, ta vẫn không trách ngươi.

Phó Hồng Tuyết bâng quơ:

- Ạ ?

Đinh Vân Lâm tiếp:

- Tuy nhiên, ngươi phải hiểu, chẳng phải ta nói thế là vì ta hận nhị ca ta bắt ta đưa về nhà đâu nhé !

Phó Hồng Tuyết lại ạ lên một tiếng.

Đinh Vân Lâm tiếp:

- Nhờ ngươi chặt đứt cánh tay, nên y thức ngộ thực chất của mẫu người Mã Phương Linh. Nếu không mất một cánh tay ngày nay, thì y sẽ còn bị Mã Phương Linh lung lạc đến độ mất cả sáng suốt, và hậu quả tai hại đến cả giòng họ Đinh của ta cũng nên.

Một nam nhân kết hợp với một nữ nhân điêu ngoa, giảo hoạt thiếu thành tâm, thực ý thì chắc chắn là không hưởng hạnh phúc rồi, và chỉ đến ngày mà chờ một kết cuộc thê thảm thôi !

Đinh Vân Lâm tiếp:

- Cho nên, từ phút giây này ngươi có thể đi, ngươi càng đi gấp càng hay, đừng để cho nhị ca ta thấy ngươi khi tỉnh lại.

Phó Hồng Tuyết không đi.

Đinh Vân Lâm chờ mãi, chẳng thấy hắn nhích động, bèn hỏi:

- Tại sao ngươi không đi !

Phó Hồng Tuyết đáp:

- Vì ta đang suy nghĩ về một việc.

Đinh Vân Lâm hỏi:

- Việc gì ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

- Ta không biết có nên giải huyệt cho ngươi hay không, để ngươi đi theo ta, hay là ta phải bế ngươi.

Đinh Vân Lâm biến sắc. Nàng kêu lên thất thanh:

- Ngươi có ý tứ gì ?

Phó Hồng Tuyết tiếp:

- Ý tứ của ta là mang ngươi đi theo ta !

Đinh Vân Lâm hét lên:

- Ngươi điên !

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:

- Ta không điên ! Ta biết ngươi không bao giờ chịu đi theo ta !

Đinh Vân Lâm kinh hãi, bỗng khoát tay, mấy chiếc lục lạc vàng khua vang leng keng.

Lục lạc bay ra, đánh vaò các yếu huyệt Nghinh Hương, Thiên Thực, Huyền cơ của Phó Hồng Tuyết.

Khoảng cách giữa nhau rất gần, nàng lại xuất thủ cực nhanh.

Phó Hồng Tuyết không né tránh, nhưng ánh đao chớp lên.

Ba chiếc lục lạc biến thành sáu mảnh.

Rồi ánh đao tắt, thanh đao chui vào vỏ, còn bàn tay Phó Hồng Tuyết thì chụp đúng cổ tay nàng.

Hắn xách nàng lên, quàng nhanh tay, ôm ngang hông nàng.

Đinh Vân Lâm gào thét vang ầm lên:

- Tên thọt chân vô liêm sĩ ! Buông ta xuống.

Phó Hồng Tuyết không nghe gì.

Trên xe, có xa phu, trên đường có khách bộ hành qua lại, ai ai cũng kinh hãi.

Phó Hồng Tuyết chẳng thấy gì.

Hắn ôm Đinh Vân Lâm chặy về hướng đông vùng núi, núi cao chót vót.

Đinh Vân Lâm không gào thét nữa.

Bởi nàng có làm gì, Phó Hồng Tuyết cũng lờ đi, cứ chạy thôi.

Nàng vừa sợ, vừa giận tự hỏi Phó Hồng Tuyết mang nàng đi đâu, và để làm gì

Nàng nhận thấy hắn mất bình thường, có thể là hắn đang điên loạn cũng nên.

Nàng nhớ, Mã Phương Linh nói câu này:

- Chỉ tại những nơi vắng vẻ người, ngươi mới dám gian dâm ta !

Câu nói đó thật là đáng sợ trong lúc này.

Càng lên cao, không khí càng lạnh.

Đinh Vân Lâm bắt đầu rung.

Phó Hồng Tuyết đặt nàng xuống, lạnh lùng nhìn nàng hỏi:

- Ngươi sợ ?

Đinh Vân Lâm vụt cười khan:

- Ta sợ cái gì ? Tại sao ta sợ ?

Dĩ nhiên, nàng cười rất miễn cưỡng, song cũng còn duyên dáng, không đến nỗi khó trông lắm.

Nàng tiếp:

- Chẳng lẽ ta sợ ngươi ! Ngươi là bằng hữu của Tiểu Diệp, bằng hữu của Tiểu Diệp là bằng hữu của ta, ta đi sợ bằng hữu sao ?

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Còn cừu nhân của hắn ?

Đinh Vân Lâm chớp mắt:

- Mường tượng hắn không có cừu nhân !

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:

- Nếu hắn có cừu nhân, đương nhiên là cừu nhân của ngươi !

Đinh Vân Lâm gật đầu:

- Có thể làm như vậy, chỉ vì ...

Phó Hồng Tuyết chận lời:

- Chỉ vì trên đời này, người thân cận nhất của ngươi là hắn !

Đinh Vân Lâm mỉm cười.

Lần này nàng cười thật sự, một nụ cười chân chánh, ôn nhu, ngọt ngào.

Nhớ đến Diệp Khai, là nàng biến thành dịu hiền ngay.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Nếu biết có người có thể giết hắn, thì ngươi phải làm sao ?

Đinh Vân Lâm lắc đầu:

- Không ai có thể giết hắn, không ai giết nổi hắn !

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Giả như có ?

Đinh Vân Lâm cắn môi:

- Ta sẽ không bao giờ dung tha kẻ đó, ta không hề tuyển chọn thủ đoạn. Bằng mọi cách, bằng mọi giá ta quyết đối phó với kẻ đó !

Phó Hồng Tuyết lập lại:

- Không chọn thủ đoạn !

Đinh Vân Lâm lắc đầu:

- Nhất định không !

Rồi nàng tiếp:

- Tuy ta không ác độc, song ta cũng dám ác độc với kẻ nào hãm hại Tiểu Diệp. Ta có thể cắn kẻ đó đứt từng mảnh thịt mà nhai tươi, nuốt sống !

Nàng chợt rung người, mường tượng linh cảm một sự bất tường.

Phó Hồng Tuyết quay mình, đưa lưng về nàng, hướng mặt về một cái gò nhỏ.

Cỏ chưa mọc trên gò, hiển nhiên là một cái gò mới được đắp lên.

Đinh Vân Lâm hỏi:

- Gò gì thế ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

- Một nấm mồ.

Đinh Vân Lâm biến sắc:

- Mộ ? Sao ngươi biết là một nắm mộ ?

Phó Hồng Tuyết đáp: - Ta biết, vì chính tay ta đắp lên.

Âm thinh của hắn bốc lạnh, hơn cái lạnh của gió, tuyết nơi lưng chừng núi cao

vời.

Ý lạnh của âm thanh đó chuyển nhanh khắp người Đinh Vân Lâm, làm cho nàng run lên, dù nàng không nhát gan lắm !

Một lúc sau, nàng hỏi:

- Người nằm dưới mộ là ai ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

- Ngươi thân cận của ta !

Đinh Vân Lâm kêu lên:

- Ngươi ... ngươi yêu nàng đến thế ?

Phó Hồng Tuyết gật đầu:

- Tình cảm của ta dành cho nàng thâm hậu hơn tình cảm của ngươi và Diệp Khai !

Đinh Vân Lâm gượng cười:

- Ta hy vọng nàng chết không phải vì bị người khác giết. Chứ nếu nàng bị ai đó giết thì chắc là ngươi cắn kẻ đó từng mảng thịt, từng mảng, mà nhai tươi nuốt sống rồi !

Phó Hồng Tuyết trầm giọng:

- Nàng bị người khác giết !

Đinh Vân Lâm giật mình, lẩm nhẩm:

- Nơi đây, gió lạnh quá !

Phó Hồng Tuyết thốt:

- Ngươi đừng lo cho nàng. Bây giờ thì nàng không còn sợ lạnh nữa !

Đinh Vân Lâm lắc đầu:

- Nhưng ta sợ !

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Sợ ta ?

Đinh Vân Lâm đáp:

- Sợ lạnh !

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:

- Ta sẽ chôn ngươi, ngươi hết sợ lạnh. Gió không quét sâu xuống lòng đất đâu.

Đinh Vân Lâm cười gượng gạo hơn:

- Cái đó thì ngươi khỏi nhọc công lo nghĩ, bởi ta chưa chết mà !

Phó Hồng Tuyết thốt:

- Nhưng nàng đã chết rồi ! Ngươi chưa chết tại sao nàng lại phải chết ? Tại sao ?

Giọng hắn biểu lộ một niềm oán độc vô cùng.

Đinh Vân Lâm đáp:

- Mỗi cá nhân đều phải chết, bất quá chết sớm hay chết muộn vậy thôi ! Cái số của nàng rất vắng như vậy, thôi thì ngươi cũng đành đi ! Thương tâm mà làm gì ?

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Diệp Khai chết, ngươi thương tâm hay không ?

Đinh Vân Lâm ấp úng:

- Ta ... ta ...

Phó Hồng Tuyết chận luôn:

- Ngươi không thương tâm, chỉ vì Diệp Khai chưa chết, Diệp Khai không thương tâm chỉ vì ngươi chưa chết. Nhưng nàng thì ... nàng đã chết rồi !....

Đột nhiên hắn quay mình, trừng mắt nhìn Đinh Vân Lâm, ánh mắt chớp lửa sáng ngời, lửa phẫn nộ, lửa cừu hận.

Hắn cao giọng tiếp:

- Tại sao ngươi không hỏi, ai giết nàng ?

Con tim trầm xuống, khí uất bốc lên, nàng không thốt thành lời !

Nàng uất ức vì cuộc đối thoại bất đắc dĩ này !

Phó Hồng Tuyết tiếp:

- Ngươi không hỏi ta, là vì ngươi biết ai giết nàng, phải không ?

Đinh Vân Lâm vụt hét to:

- Ta không biết ! Làm sao ta biết được !

Phó Hồng Tuyết trầm giọng:

- Đáng lẽ ngươi phải biết !

Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:

- Tại sao ?

Phó Hồng Tuyết gằn mạnh:

- Vì, người giết nàng là Diệp Khai.

Đinh Vân Lâm hét:

- Vô lý ! Không thể có việc đó ! Ta luôn luôn ở bên cạnh hắn, ta bảo chứng hắn không bao giờ giết người !

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Đêm qua, ngươi có cùng đi chung với hắn không ?

Đinh Vân Lâm nín lặng.

Sáng sớm hôm qua, nàng đã bị Đinh Linh Trung bắt đi theo y rồi.

Từ đó, nàng không còn gặp Diệp Khai nữa.

Phó Hồng Tuyết tiếp:

- Ngươi biết đêm qua, hắn ở đâu chăng ? Hắn làm gì chăng ?

Đinh Vân Lâm cúi đầu. Nàng làm sao biết được ?

Phó Hồng Tuyết lấy ra một thanh đoản đao, mỏng và bén.

Hắn quăng trước mặt nàng, hỏi:

- Ngươi nhận ra vật của ai chứ !

Đinh Vân Lâm cúi thấp hơn.

Nàng nhận được thanh đao. Mường tượng đao cắm nơi con tim nàng.

Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, cao giọng thốt:

- Diệp Khai là ta, ta là Diệp Khai, nếu ngươi nhận là Diệp Khai giết nàng thì cứ giết ta !

Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Ngươi bằng lòng chết cho hắn ?

Đôi mắt sáng lên, Đinh Vân Lâm không do dự:

- Phải !

Phó Hồng Tuyết nắm chặt đôi tay.

Hắn nhớ đến nụ cười ôn như của Thúy Bình, nụ cười cuối cùng.

Trong phút giây hắn muốn quật mồ, nhìn lại mặt nàng, nhìn lại nụ cười đó.

Đinh Vân Lâm giục:

- Ngươi muốn giết ta, cứ lại đây mà giết ?

Phó Hồng Tuyết trầm ngâm một lúc lâu, mới từ từ đáp:

- Ta không tưởng giết ngươi !

Đinh Vân Lâm trầm giọng:

- Vậy ngươi tưởng cái gì ?

Phó Hồng Tuyết lắc đầu:

- Không tưởng gì cả.

Đinh Vân Lâm hỏi:

- Vậy ngươi mang ta đến đây, để làm gì ?

Nàng lộ vẻ sợ hãi rõ rệt. Chết, nàng không sợ, nàng chỉ sợ hắn hành hạ vũ nhục nàng.

Phó Hồng Tuyết lại suy nghĩ giây lâu, rồi lạnh lùng thốt:

- Ngươi có nói, sớm muộn gì hắn cũng đến tìm ngươi.

Đinh Vân Lâm gật đầu, cất cao giọng:

- Đương nhiên là hắn đến tìm ta, hắn tuyệt đối không phải là kẻ vô tình.

Phó Hồng Tuyết nhìn ra phương trời xa, rồi từ từ thốt:

- Nơi đây, an tĩnh lắm. Nếu hắn chết an ổn tại chốn này thì đúng là hắn có diễu phúc hơn người, như thế là cao xanh ưu đài hắn ghê !

Đinh Vân Lâm giật mình:

- Ngươi đợi hắn đến ?

Phó Hồng Tuyết không đáp, nhìn xuống thanh đao.

Thanh đao đã nhiễm quá nhiều máu. Máu của người lớp trước, máu của người lớp sau. Máu do cả hai bàn tay của hai thế hệ khơi giòng.

Đinh Vân Lâm rung rung giọng, thốt:

- Nhưng hắn đâu có biết ta ở đây ?

Phó Hồng Tuyết điềm nhiên:

- Hắn có thể biết.

Đinh Vân Lâm hỏi:

- Tại sao ?

Phó Hồng Tuyết giải thích:

- Nhiều người trông thấy ta mang ngươi đi về phía này.

Đinh Vân Lâm lại hỏi:

- Dù hắn có đến đây đi nữa, thì sao ? Chẳng lẽ thực sự ngươi muốn giết hắn ?

Phó Hồng Tuyết nín lặng, như thanh đao im lặng. Đao không bao giờ lên tiếng, nhưng đao giết người như thường.

Đinh Vân Lâm lớn tiếng tiếp:

- Thực sự ngươi có thể hạ độc thủ ? Chẳng lẽ ngươi quên những gì hắn đã làm cho ngươi ngày trước ? Nếu không có hắn, liệu ngươi còn sống đến hôm nay chăng ?

Phó Hồng Tuyết thống khổ quá !

Hắn gằn từng tiếng:

- Hắn để cho ta sống, là muốn cho ta chịu dày vò cùng cực trong niềm thống khổ vô biên.

Đinh Vân Lâm hiểu, sống với niềm thống khổ dày vò, ray rứt triền miên là kéo dài một cực hình, thà chết đi, còn sướng hơn.

Với ý tưởng đó, Phó Hồng Tuyết hận Diệp Khai, hận tràn lòng, tự nhiên hắn không ngần ngại giết chàng. Bởi, hắn không cho rằng chàng thi ân, mà cứ nghĩ là chàng có thâm ý.

Nàng đâm sợ hơn trước.

Nhìn Phó Hồng Tuyết, nàng rung giọng thốt:

- Hắn từng nói với ta, ngươi hành sự tuy đáng sợ song cái tâm của ngươi rất thiện lương. Thế ngươi ... ngươi biến thành tàn độc từ bao giờ ?

Phó Hồng Tuyết nhìn thanh đao nơi tay, không nói gì ?

Chừng như có mưa nơi chân núi.

Nhưng, trên núi, sương mù nặng hạt, thấm ướt y phục của Đinh Vân Lâm, nàng nghe lạnh hầu như hết chịu nổi !

Rồi cái đói lại đến, dạ dày cào cấu từng cơn.

Phó Hồng Tuyết ngồi ỳ một chỗ, bất động.

Chẳng lẽ hắn không lạnh, không đói ! Hắn là con người gỗ sao ?

Chừng như vượt quá mức kiên nhẫn, bình tĩnh, Đinh Vân Lâm cuối cùng buột miệng thốt:

- Có thể hắn không đến !

Phó Hồng Tuyết nín lặng.

Đinh Vân Lâm lại hỏi:

- Giả như ba hôm nữa, hắn mới đến, ngươi vẫn ở đây chờ đủ ba hôm ?

Lâu lắm, Phó Hồng Tuyết đáp:

- Ba năm nữa hắn mới đến, ta chờ đủ ba năm.

Đinh Vân Lâm kêu lên:

- Rồi ngươi cũng bắt ta ở đây đủ ba năm với ngươi ?

Phó Hồng Tuyết hỏi lại:

- Ta chờ được, sao ngươi không chờ được ?

Đinh Vân Lâm đáp:

- Chỉ vì ta là con người !

Phó Hồng Tuyết không cáu:

- Ạ ?

Đinh Vân Lâm tiếp luôn:

- Nếu là con người, thì không ai đợi ba năm. Dù cho ba hôm, cũng không thể chờ được.

Phó Hồng Tuyết điềm nhiên:

- Ạ ?

Đinh Vân Lâm tiếp:

- Nếu ngươi bắt ta ngồi đây chờ, dù không chết lạnh cũng phải chết đói.

Phó Hồng Tuyết không đáp.

Đinh Vân Lâm tiếp:

- Thực ra, ngươi không cần phải đợi. Ngươi có thể xuống núi tìm hắn, như vậy còn dễ chịu hơn là ngồi đây chờ.

Phó Hồng Tuyết không đáp.

Đinh Vân Lâm trầm giọng:

- Tại sao ngươi không nói gì hết ? Chẳng lẽ ...

Nàng bỏ dở câu nói vì nàng phát giác Phó Hồng Tuyết mất dạng.

Bên dưới, tiếng mưa còn vọng lên. Trước mắt Đinh Vân Lâm là lớp sương mờ.

Nàng nhìn ra, chẳng thấy gì cả.

Nàng gọi to:

- Phó Hồng Tuyết ! ... Ngươi ở đâu ? ... Trở lại đây !

Không có tiếng đáp.

Đinh Vân Lâm rung người.

Còn Phó Hồng Tuyết đó, nàng sợ, mất Phó Hồng Tuyết rồi, nàng sợ hơn.

Trong phút giây này, nàng mới cảm thấy cô độc và tịch mịch là những cái gì đáng sợ nhất đời.

Bất quá Phó Hồng Tuyết đi đâu đó trong chốc lát, thế mà nàng cũng sợ tịch mịch cô độc như thường.

Nàng muốn chạy đi, song đôi chân bị điểm huyệt cứng đờ, làm sao chạy được ?

Bây giờ thấm thía cái cô độc, tịch mịch nàng sanh đồng tình với Phó Hồng Tuyết.

Hắn đáng thương quá chừng.

Bỗng, có giọt nước rơi trong bàn tay nàng, nàng nhìn xuống bàn tay.

Không phải giọt mưa, không phải giọt sương.

Mà là máu !

Bất giác, nàng xỉu liền.

Khi tỉnh lại, nàng nhận ra mình nằm cạnh đống lửa, trong mình cồm cộm những vật gì ấm áp.

Phó Hồng Tuyết ngồi gần đống lửa, lột da một con thỏ rừng, cào than quăng nó vào, nướng.

Để chứng tỏ là mình không phải vì thấy máu mà sợ đến xỉu, nàng thốt:

- Lạnh quá, ta không chịu nổi phải ngất đi !

Đoạn nàng hỏi:

- Chính ngươi gầy ngọn lửa đó ?

Phó Hồng Tuyết gật đầu:

- Chúng ta không thể ăn sống con thỏ này.

Đinh Vân Lâm hỏi tiếp:

- Ai nhét những vật ấm vào mình ta ? Ngươi ?

Phó Hồng Tuyết gật đầu.

Đinh Vân Lâm hét:

- Ai cho phép ngươi sỗ sàng thế ?

Phó Hồng Tuyết cười mỉa:

- Đáng lẽ ta không nên làm thế ! Ta nên lột trần ngươi, quăng vào lửa, nướng chín mà ăn, khỏi phải đi bắt thỏ.

Đinh Vân Lâm run sợ, giữ rịt y phục, sợ Phó Hồng Tuyết làm thật.

Phó Hồng Tuyết không nhìn nàng, chăm chú nhìn con thỏ, khi thịt chín rồi, hắn xé làm hai phần, trao phần nhiều hơn cho nàng.

Đinh Vân Lâm vui ngay.

Nếu Phó Hồng Tuyết chia cho nàng phần ít hơn, hẳn là nàng hận.

Đói thì ăn, đói quá ăn phải ngon, chứ thịt thiếu muối nêm, nhạt nhẽo quá, lúc thường không ai nuốt được nhiều.

Ăn xong, Phó Hồng Tuyết đứng lên, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi tự cởi y phục được chăng ?

Đinh Vân Lâm biến sắc, kêu lên:

- Ngươi ... ngươi có ý tứ gì ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

- Ta không muốn ngươi chết lạnh, chết bịnh ! Ngươi không tự cởi được, ta cởi cho !

Đinh Vân Lâm phát hiện ra, lửa tắt, vật ấm trong mình lạnh, y phục ướt trở lại, đất cũng ướt luôn.

Vậy y phục đó, nằm trên đất đó, dù con người bằng gỗ, gỗ cũng phải mục.

Nhưng, có thể nào nàng để thân mình trần truồng trước mắt một nam nhân không phải là Diệp Khai ?

Nàng cắn mạnh môi, hỏi:

- Ngươi có gian dâm Mã Phương Linh chăng ?

Phó Hồng Tuyết cố đè nén cơn thống khổ, gật đầu !

Đã làm việc gì, hắn không chối. Hắn chưa gian dâm, bất quá chỉ cưỡng bức thôi, và sự việc bị ngăn trở vì Diệp Khai xuất hiện.

Đinh Vân Lâm hỏi:

- Ngươi có thể cưỡng gian ta chăng ?

Phó Hồng Tuyết hỏi lại:

- Ngươi đề tỉnh ta ?

Đinh Vân Lâm đáp:

- Hiện tại, nếu ngươi muốn, thì ta không thể nào phản đối. Nhưng ta hy vọng ngươi hiểu một việc...

Phó Hồng Tuyết chờ nghe ...

Đinh Vân Lâm tiếp:

- Trừ Diệp Khai ra, bất cứ nam nhân nào mó đến ta, là ta mửa liền. Bởi vì ta cho rằng trên đời này không nam nhân nào sánh được với hắn.

Thống khổ và cừu hận bừng lên ánh mắt, Phó Hồng Tuyết không nói gì.

Đinh Vân Lâm tiếp:

- Ngươi hận hắn có thể không phải vì hắn giết Thúy Bình mà là vì ngươi biết, vĩnh viễn ngươi không sánh kịp hắn.

Phó Hồng Tuyết chụp áo nàng, nhấc bỗng nàng lên, rung giọng thốt:

- Ngươi lầm !

Đinh Vân Lâm lắc đầu:

- Ta không lầm !

Phó Hồng Tuyết tiếp:

- Ngươi không nên bức ta !

Hắn đặt nàng xuống, xé tét chiếc áo nàng.

Khi nàng ngã ra, gió lạnh quét ngang bộ ngực trắng nhu tuyết của nàng.

Nàng tuôn lệ, nghiến răng rít lên:

- Ta không lầm, chính Tiểu Diệp lầm ! Tiểu Diệp nhận xét lầm ngươi. Ngươi không là con người, ngươi là súc sanh !

Phó Hồng Tuyết rung người lên, bỗng ngã xuống, co rúm thân hình, gân giật mạnh, sùi bọt mép.

Đinh Vân Lâm kinh hãi.

Nàng nghe nói, Phó Hồng Tuyết có bịnh kín, song không tưởng bệnh hắn dễ phát như vậy.

Bệnh phát đáng sợ.

Trông Phó Hồng Tuyết, Đinh Vân Lâm một lần nữa thương xót hắn quá chừng.

Nhưng nàng làm sao giúp hắn được gì, bởi nàng không cử động được.

Vừa lúc đó, có tiếng chân vang lên.

Tiếng chân nhẹ, nhưng hổn độn, chứng tỏ có nhiều người đến.

Đinh Vân Lâm thầm nghĩ:

- Chẳng phải Diệp Khai ! Nếu hắn đến chẳng bao giờ có kẻ đi theo hắn.

Nàng trầm con tim xuống, chờ xem.

Đêm thu, khuya, giữa cảnh tuyết giá lạnh lùng, còn ai có hứng thú đến đây ?

Tiếng chân dừng lại ngoài sơn động.

Lửa tắt, than còn, thỉnh thoảng lửa bùng lên vì một vài đoạn cây thừa bốc cháy.

Có ánh sáng, là có người.

Cho nên, bên ngoài động, người dừng chân, nghe ngóng người bên trong. Một lúc lâu, có kẻ ướm hỏi: - Bằng hữu nào trong động đó, xin cho biết quý danh cao tánh. Đinh Vân Lâm cắn môi, tránh phát âm thanh.

Nàng hy vọng họ không vào liền, và Phó Hồng Tuyết qua nhanh cơn bệnh. Một thanh đao từ bên ngoài thọc vào, rồi Đinh Vân Lâm trông thấy người cầm

đao.

Cùng lên núi, có nhiều người.

Nhưng vào động, chỉ có một người.

Người đó có gương mặt trắng xanh, da láng, chớp chớp mường tượng chiếc nạ bằng đồng xanh.

Hắn nhìn thoáng qua Phó Hồng Tuyết, rồi nhìn sang Đinh Vân Lâm.

Da thịt nàng hiện lộ dưới lớp y phục rách tả tơi.

Vẻ dâm đãng ngời lên nơi ánh mắt người đó.

Hắn thở phào, xuôi tay đao, hắn không còn xem hai người nằm đó đáng sợ nữa.

Hắn mở mắt to hơn, nhìn hau háu Đinh Vân Lâm.

Đinh Vân Lâm nổi giận hỏi:

- Ngươi nhìn cái gì ? chẳng lẽ chưa bao giờ ngươi thấy một nữ nhân ?

Người đó mỉm cười, lấy đầu chân hất vào mình Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Gã là chi của ngươi ?

Đinh Vân Lâm gắt:

- Ngươi không cần biết !

Người đó hỏi:

- Có phải hắn là kẻ đã đánh đuổi Quan Đông Vạn Mã Đường chạy bỏ cơ nghiệp chăng ? Hắn là Phó Hồng Tuyết phải không ?

Đinh Vân Lâm hỏi lại:

- Sao ngươi biết ?

Người đó đáp:

- Ta vốn đi tìm hắn đấy !

Đinh Vân Lâm trố mắt:

- Tìm hắn để làm gì ?

Người đó đáp:

- Ta tìm hắn để nhờ hắn làm một việc. Nhờ hắn giết một người.

Hắn cười lớn, tiếp:

- Nhưng bây giờ thì hắn chỉ còn chờ người đến giết ? Hắn còn làm gì được ai trong tình trạng đó ?

Đinh Vân Lâm cười lạnh:

- Nếu ngươi có ý tưởng đó, thì chắc chắn là ngươi sẽ hối hận lớn.

Người đó cười âm trầm:

- Ta còn có ý tưởng khác nữa.

Đinh Vân Lâm hỏi:

- Ý tưởng gì ?

Người đó đáp:

- Thấy một nữ nhân phơi ngực như ngươi, lại đẹp, lại trẻ, thì nam nhân sẽ có ý tưởng như thế nào ! Chắc ngươi cũng hiểu chứ !

Đinh Vân Lâm lạnh người, kêu lên thất thanh:

- Ngươi dám ?

Người đó thản nhiên:

- Sao lại không dám ? Dù Phó Hồng Tuyết đủ sức bạt đao, ta cũng không ngán !

Đinh Vân Lâm quát:

- Ngươi.. ngươi không sợ thật sự ?

Người đó thốt:

- Nếu ngươi biết ta là ai, thì ngươi tự động hiến dâng liền.

Đinh Vân Lâm gằn giọng:

- Bằng vào đâu ?

Truyện Chữ Hay