Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

chương 119: tiên nhân chiến (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

« Ma Linh chi cảnh ? Ngươi thật sự đã từng đến từ Ma giới ? »

« Không những lão phu đến từ Ma Giới, mà tại Ma giới, Đa Nhân Cổn cũng không tổn hại được lão phu ! »

« Ngươi còn biết cả tên tự của Quỷ thánh là Đa Nhân Cổn ! »

Tiêu Hân Nương hoảng sợ thốt lên, rốt cuộc trước mắt lại không ngừng đánh giá con người Cung Kiếm Phi trước mắt, nói như vậy, Nhân Vương mà Cung Kiếm Phi nhắc tới hẳn thật không tầm thường.

Nhân vật lớn như vậy, tại sao Tiên giới lại chưa từng lưu truyền.

Chuyện này một khi báo cho thượng tiên Tiên giới, hẳn là Phần Thiên Kiếm Phái sẽ có được không ít uy vọng, thậm chí có thể được Ngọc Đế chú ý đến khen thưởng.

Nghĩ đến đây Tiêu Hân Nương trong lòng hoảng sợ có giảm bớt, mà lại là tràn ngập hưng phấn.

Cung Kiếm Phi lại nhác thấy Tiêu Hân Nương như điểm được vàng, trong lòng lại xuất hiện dè chừng. Bởi lẽ, mỗi khi Tiêu Hân Nương xuất hiện bộ mặt như vậy, nhất định là còn lá bài phía sau ẩn giấu còn chưa có tung ra.

Lại nhận thấy Tiêu Hân Nương kia bớt đi vẻ điên cuồng, lại dần hòa hoãn. Lúc này còn phủ lời mật ngọt :

« Lão già, hôm nay ngươi khó mà giết nổi ta, chi bằng chúng ta dừng lại giao phong ở đây, từ nay nước sông không phạm nước giếng. Tên tiểu tử Lý Thần Quân kia ta cũng sẽ không tính toán, Nam Thiên này vẫn là của hắn ! »

Nói rồi chợt quay mặt đi, hô lớn :

« Phi tiểu tử, chúng ta đi thôi ! »

« Ha ha, chậm đã, con cuồng nữ kia sao nghĩ lão phu ngu ngốc như thế ! »

Cung Kiếm Phi bỗng khuôn mặt cuồng tiếu mà nói :

« Thời gian thi pháp đã sắp hết, ngươi đã như con cá nằm trong rọ, căn bản bây giờ ngươi không có quyền thượng lượng đối với ta, ngoan ngoãn mà chịu trói đi ! »

Cung Kiếm Phi lời vừa dứt, đã trực tiếp cầm Lai Thần Kiếm lao tới chém giết. Tiêu Hân Nương dù đã đoán biết trước được, nhưng cũng không khỏi luống cuống. Bởi lẽ mọi con bài ả ẩn giấu đều đã tung ra, giờ này không còn thứ gì có thể chống lại được Cung Kiếm Phi công kích, chỉ còn một cách là tự bạo ra Tiên Đan mà chạy trốn.

Mà tự bạo Tiên Đan như vậy, sau này không thể tu luyện được nữa, so với chết còn muốn khổ hơn gấp trăm lần. Thế nhưng lại để mặc cho Cung Kiếm Phi tự tác, ả cũng không cam tâm, cho nên càng gắng sức chống đỡ.

"Lão già, không nên như vậy a!"

Được mấy khắc thời gian nữa, đoàn tinh linh hộ thể cuối cùng cũng bị thiêu đốt.

Bá khí Lai Thần Kiếm từ Hoang Nguyên Thái Cổ lập tức tràn ngập. Tinh Linh hộ thể của Tiên Nhân, bất quá chỉ có thể cầm chân nó, tuyệt không thể tiêu diệt được nó đến tận căn cốt.

Bá khí vừa xuất, ưu thế Cung Kiếm Phi liền vượt trội rõ ràng. Xuân Phân Bí Tịch trên người Tiêu Hân Nương cũng có dấu hiệu biến chuyển, từng cái cành lá dần khô héo mất đi sắc xanh.

Điểm điểm lá hoa đều tàn úa mà rụng xuống, mất đi hoa lá quanh thân, Tiêu Hân Nương sức mạnh giảm thấy rõ, hơi thở gấp gáp như cá mắc cạn. Toàn thân lõa lồ không có một thứ gì che đậy, ngay cả nơi tư mật nhất cũng đều phơi bầy, khiến mọi nam nhân nhìn vào, dục tính liền bộc phát đến điên cuồng.

Tiêu Hân Nương thở hắt, hận thù nhìn Cung Kiếm Phi mà nói :

« Lão thất phu, Phần Thiên Kiếm Phái là Kiếm Phái Đệ Tam trọng của Tiên Giới ! Ngươi giết ta nhất định khiến Phần Thiên Kiếm Phái chùm xuống cường giả cao cấp ! Chi bằng tha cho ta một mạng, sau này nước sông không phạm nước giếng ! »

« Ha ha, tha cho ngươi một mạng cũng được, bất quá ngươi phải theo ta về Việt Dương triều kiến Nhân Vương, để cho Nhân Vương xử lý ! Thế lực của Ngọc Đế mò thấy Thánh Chiến đạo, cho dù không giết ngươi, ngươi sau này cũng đừng hòng có thể mơ tưởng trở về Tiên giới ! »

Nói đến đây, chẳng chờ Tiêu Hân Nương đáp lại. Cung Kiếm Phi đã xuất ra một cái túi vải, trực tiếp thu lại Tiêu Hân Nương vào trong túi vải, ba mươi ba nữ nhân dưới điện cũng thu không sót một người.

Lý Thần Quân nhìn thấy mỹ nhân bị thu vào trong túi vào, chỉ bịn vạt áo mà nuốt nước bọt. Lại hướng tới Cung Kiếm Phi cúi mình mà nói :

« Loạn trong ngoài nay đã được dẹp bỏ, không biết nữ nhân kia sau này sẽ xử lý ra sao ? »

Cung Kiếm Phi lúc này mới nhác sang Lý Thần Quân dò xét :

« Khi nãy Thiên tử ngài bị mê hoặc, giờ đã hết hay chưa ! Còn về chuyện nữ nhân này, ngài cũng đừng mơ tưởng gì nữa. Nó tự xưng là Tiên nhân, nhưng cũng chẳng khác gì yêu nhân mê hoặc đàn ông, nếu đụng vào ắt sẽ tổn thọ ! »

Lý Thần Quân đến đây lộ vẻ tiếc nuối :

« Không dám giấu Thánh Sử, quả thật bổn đế đã thực xiêu lòng trước nàng, nếu có thể Thánh Sử bẩm báo Nhân Vương ! Ra tay nhẹ nhàng, có thể phế bỏ tu vi, sau này có thể ban nàng cho ta thì cũng có thể thỏa mãn được tâm nguyện ! »

Cung Kiếm Phi thở dài :

« Thiên tử đã bị yêu nữ mê hoặc, khó mà thay đổi, nếu không tác thành e lại bị tương tư dày vò mà hỏng đại sự. Đã là như vậy chuyến này hồi báo Nhân Vương lão phu nhất định sẽ hồi báo y như nguyện! »

Nói rồi trực tiếp độn hư không mà biến mất.

Lý Thần Quân ngây ngất chốc lát, lòng vẫn còn thương nhớ Tiêu Hân Nương kia, lại nhìn xuống chính điện, thấy Phi Mạnh An đang co quắp run sợ, liền trỏ tay mà rít lên :

« Thằng phản đồ to gan, băm vằm làm trăm vạn đoạn cũng không thỏa được lòng ta. Trước bắt nó nhốt vào ngục, đợi nay mai đem tế trước mộ của phụ vương ! »

Lý Thần Quân nói đến đây, quân lính liền nhanh chóng gông xích cổ Phi Mạnh An lôi đi, trên đường còn không có được đi thong thả. Chốc lát lại bắt chầu về hướng chính điện quỳ lạy dập.

Phi Mạnh An biết đại thế đã mất, muốn cắn lưỡi tự tử. Nhưng lại bị quân tốt nhanh chóng nhét giẻ nát vào miệng, sặc sụa ho khàn mà chảy nước mắt.

Triệu Kim Nam sau khi bày kế thi hành truyền bá Tín Ngưỡng đạo, trở lại Việt Dương Kính Bảo Điện chờ đợi tin tức đám đệ tử của Cung gia, chưa đầy vài ngày, đã thấy đám trưởng lão nhốn nháo chạy vào mừng rỡ mà kêu lên :

« Tông chủ, đã phát hiện tung tích Vân Mộng đảo ! »

« Chúng trưởng lão mau nói rõ ! »

Triệu Kim Nam dụng tâm chú ý, cực kì coi trọng, Vân Mộng đảo là thứ thật sự chỉ ngộ chứ không thể cầu, năm xưa hắn may mắn có thể xâm nhập vào hòn đảo này, lấy đi được thứ nước từ dòng thác trong đó. Khiến cho bản thân tu vi đại tăng, lúc này có thể lấy được Thần Tuyền ấy, cũng coi như có một tấm bài hậu thuẫn chắc chắn bảo toàn mạng sống.

Kiệt Xương trưởng lão đi đầu chúng trưởng lão cúi mình nói rõ :

« Tông chủ, nội sự đường sau khi chú ý lại chuyện của đám đệ tử Cung gia, liền lập tức phái một đám nhân mã theo tung tích trước đó, tiến tới khu vực xuất hiện lưu vực biến chuyển ! Phát hiện không ngờ có luồng mây mù ngày càng đậm đặc, truy theo mấy trăm dặm nữa cũng không thấy có gì xuất hiện. Thế nhưng đám mây mù này ngày càng xuất hiện lớn hơn, còn tiềm ẩn bão tố linh khí cực kì nồng đậm ! »

Triệu Kim Nam lập tức vỗ bàn hưng phấn mà nói :

« Đích thị Vân Mộng Đảo hẳn là sẽ xuất hiện không sai ! »

« Chúng trưởng lão nghe rõ ! »

Triệu Kim Nam nội tâm bừng bừng dậy sóng, phấn khích hô lớn. Chúng trưởng lão Triệu Thánh Tông cũng cảm nhận được cỗ cuồng nhiệt không dứt lan truyền, lại nhìn Triệu Kim Nam hắn phấn khích theo không ngừng.

Hơn mấy mươi người, cứ bị cỗ khí thế ấy kích phát, bất giác không có âm thanh nào thốt lên mà nhiệt khí đã bừng bừng. Tất cả tim đập đều loạn nhịp, cố gắng nín nhịn hơi thở như chờ đợi thời khắc cam go như sẽ đến.

Chỉ thấy Triệu Kim Nam vừa mở miệng nói :

« Thánh Tông trăm năm phát dương quang đại là đây ! »

« Chúng trưởng lão ! »

Lập tức âm thanh đáp lại to lớn :

« Nghe rõ ! »

« Thánh Tông đệ tử trên dưới nhất vạn, toàn bộ triều kiến thần đảo, trùng hưng kiến nghiệp Thánh Chiến đạo ! »

« Hô !! »

Một lời vừa nói, lập tức xung quanh oanh động âm vang, như sóng nổ tuôn trào. Núi lửa kìm nén lòng đất bấy lâu đều nhất mạch phun ra, chúng trưởng lão cảm nhận nhiệt khí đến cực thịnh, quả tim mỗi người đều là thấy phấn khích đến phát điên mà muốn nổ tung ra.

Nhất loạt đều thi nhau kêu gào :

« Thánh Tông đệ tử, triều kiến Thần đảo ! »

Tiếng hô vang rộn, Việt Dương thành như muốn nổ tung.

« Cái gì, thông tin từ Việt Dương Kính Bảo Điện, phát hiện Vân Mộng đảo ? »

« Tin tức tuyệt đối chính xác, đám trưởng lão bây giờ người nào cũng phát điên ! »

« Đúng vậy, ngươi thử nghĩ xem, nếu trực tiếp có thể ngâm mình trong Thần Tuyền truyền thuyết. Ta ngay cả Tiên Nhân cũng muốn chiến một trận… »

Người người hô hào dậy sóng, mỗi người nghe thấy thông tin đều phấn khích muốn phát điên. Việt Dương thành chẳng mấy chốc tinh thần lan truyền nhanh chóng, người người cuồn cuộn nháo nhào đổ dồn về Triệu Thánh Tông.

Đám đệ tử Triệu Thánh Tông so với cư dân Việt Dương còn muốn điên hơn gấp bội, mọi cách ăn mừng kinh dị nhất đều muốn áp dụng triệt để. Cắt thịt rạch da, uống máu tế huyết tiên tuyền, thứ nào cũng làm, người nào cũng bị nhiệt khí khiến cho phát điên hết cả.

Ngay cả Việt Dương thành cũng muốn loạn, khi trước được ra nhập Triệu Thánh Tông đã là may mắn, lúc này người nào cũng đều tiếc hận, muốn bằng mọi giá có thể tiến nhập Triệu phái cũng phải trả.

Hiện tại khát vọng gia nhập Triệu Thánh Tông còn điên cuồng hơn tất cả.

« Tất cả các ngươi hết thảy đều tránh ra, ta là ưu tú hơn hết thảy, chỉ có ta mới có tư cách tiến vào Triệu Thánh Tông ! »

« Ngươi thứ gì cũng không bằng, phế vật mau tránh đường cho ta ! »

« Chỉ bằng một cái phế vật, đều không có tư cách đứng ở đây báo danh gia nhập Triệu phái ! »

Tiếng kêu gào tranh cướp nhốn nháo đều muốn loạn, Thần Tuyền còn chưa thực sự thấy, thế nhưng Việt Dương thành đã như muốn vỡ tung.

Truyện Chữ Hay