Biên Niên Sử An Nam

chương 9: an nam quốc diệt vong hậu truyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kị binh quân đoàn An Nam Quốc, sau khi tiêu diệt xong cái quân đoàn cự thuẫn kia, cũng không có ham chiến, liền tức tốc rút lui về sau trận tuyến.

Quân đội An Nam quốc không có phát binh tiếp tục công kích, mà cơ bản là chờ những đợt tấn công tiếp theo của Bắc Quốc, để có thể phán đoán một cách chính xác.

Bởi lẽ địch đông ta mạnh, chỉ có thể tùy thời chờ đợi, mà bẻ gãy những mũi công kích của địch mà thôi.

Tiếp theo sau đó Bắc Quốc liên tiếp tung ra những đợt tấn công như vũ bão, từng quân đoàn một, từng quân đoàn một, liên tiếp tiến công.

Mục đích của Bắc Quốc đã quá rõ ràng, chính là muốn làm tiêu hao sinh lực đội quân của An Dương Vương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quân đội An Nam quốc có tinh nhuệ đến đâu, cũng bị làm cho mệt mà chết.

An Dương Vương lúc này đã biết rõ âm mưu của địch nhân, liền tổ chức một đợt công kích vô cùng quy mô, đánh thẳng vào mạn phải cánh quân Bắc Quốc, chính là một trăm vạn quân.

Quân đội cánh phải Bắc Quốc, chưa có chuẩn bị gì, đã phải hứng chịu một đòn công kích kinh khủng như vậy, cũng không có chống đỡ được, liên tiếp bị diệt sát, liên tiếp có những tiếng thét ghê rợn.

Đợt tấn công quy mô lần này, không những làm thiệt hại nặng nề cánh phải đội quân Bắc Quốc, mà còn làm triệt tiêu hoàn toàn nhuệ khí của đội quân này.

Nhưng bất quá, cái sự nhụt sĩ khí đó cũng không có duy trì được lâu. Các binh sĩ Bắc Quốc nhìn đảo về chiến trường, rồi nhìn đảo về ưu thế bên mình, có sự vượt trội về số lượng rõ ràng. Nhuệ khí nhất thời lại tăng vọt.

Hơn một trăm vạn quân An Nam quốc điên cuồng tấn công, thọc sâu vào lòng địch, ánh mắt họ đỏ lừ, như chìm vào cơn chém giết, với họ, tất cả bây giờ chỉ là giết.

An Dương Vương cũng hăng máu không kém đội quân của mình, Đoạn Huyền Kích liên tiếp quét ra, bức ra những màn sáng từ đầu kích, An Dương Vương đi đến đâu, từng mảng từng mảng binh sĩ bay tung tóe thét vang.

Cứ như khi chúng ta tát vào mặt nước vậy, từng giọt từng giọt nước tung lên khắp không trung. Quả thật không hổ là cường giả tầng ba sơ kì.

Cái chiến trường mới đầu, khi thấy cái đạo quân nhỏ nhoi của An Nam quốc công kích, thì bên phía Bắc Quốc cũng không có coi trọng, bởi sự vượt trội đã quá rõ ràng, một đạo quân có tinh nhuệ hay mạnh mẽ đến đâu, thì cũng không thể lấy một chọi mười, lấy trăm vạn chọi nghìn vạn được.

Thế nhưng sự thật lúc này lại không có như vậy, cái đạo quân nhỏ nhoi mà Bắc Quốc không có coi trọng kia, lại mạnh mẽ vô cùng. Nếu như từng mảng từng mảng đội quân cánh phải của Bắc Quốc bị tan rã và bị diệt sát, thì cái đội quân tinh nhuệ của An Nam quốc kia, chỉ thỉnh thoảng mới có một hai người ngã xuống.

Và dường như, cứ mỗi một binh lính An Nam quốc kia ngã xuống, thì lại càng kích phát cái sự điên cuồng diệt sát của những binh sĩ sống sót còn lại thì phải.

Chẳng bao lâu, cái đạo quân Bắc quốc hùng mạnh kia cứ như bị gặm nhấm ăn mòn từ bên trong vậy. Mới đầu chỉ là quân đội cánh phải, còn bây giờ là cả đội quân Bắc Quốc, đều bị gặm nhấm, tất cả cái đội hình chỉnh tề hoàn toàn tan rã.

Nếu như, lúc đầu Bắc Quốc chỉ bị thiệt hại vài vạn, thì bây giờ đã thiệt hại đến mấy chục vạn, và dường như đang tăng lên con số trăm vạn.

Binh sĩ Bắc quốc nếu như lúc đầu còn dựa vào sự đông đảo của phe mình mà dâng cao sĩ khí, thì bây giờ cái điều đó họ cũng chẳng bám víu được.

Ngoài những tiếng la hét thảm thiết của những binh sĩ bị diệt sát, là những tiếng binh khí bằng thép, của binh sĩ Bắc Quốc kêu lạch cạch va vào nhau, bởi vì lúc này, họ thật sự đã run sợ cực điểm.

Tần Hoài Công khẽ than một tiếng " Thật đáng sợ, nếu ta có đội quân này, lo chi không lấy được thiên hạ".

- " Hừ, thật không biết lượng sức". Đến lúc này lão hán tử Kha Vũ mới lên tiếng. Rồi vung tay thật cao khoát một cái.

Một nhóm hơn trăm người, tức tốc từ sau hậu đài tướng, khinh công bay lên giữa trung tâm chiến trường hỗn loạn. Đồng loạt lẩm bẩm chú ngữ, vung những thanh kiếm, vẩy ra những màn xanh màu về đội quân An Dương Vương.

Ngay lập tức có một nhóm cao thủ hơn trăm người khác, trên tay mỗi người đều mang một chiếc nhẫn phát ra ánh sáng chữ Triệu trên mặt nhẫn. Đại phát khinh công từ sau trận tuyến phòng thủ đội quân An Nam quốc.

Tức tốc ngăn chặn màn công kích ánh sáng màu xanh kia. Rồi quét đường nhẫn chầm chậm nói lớn Mị...Huyễn...Động....Tâm............Thuậ t, lập tức, những tia sáng tráng li ti ánh về phía quân đội Bắc Quốc.

Đội quân Bắc quốc lúc này mắt nhất thời trở lên ngây dại, đang chuẩn bị chĩa mũi công kích về phía đồng đội. Thì bỗng từ đâu những tiếng thét lớn Phá.... Huyễn... Tâm....Minh.........Thuật.

Lập tức những tia li ti ánh sáng màu xanh, hất lên trên những binh sĩ trong mắt ngây dại kia. Những binh sĩ kia nhất thời tỉnh lại ngay, tuy nhiên trong mắt vẫn còn vương lại sự khiếp sợ, bởi một thoáng chốc trước họ không tự chủ được bản thân.

An Dương Vương lúc này hất tung một đám binh sĩ, ánh mắt quắc lên về phía không trung, khẽ khàng thốt lên một câu " Không xong".

Binh sĩ An Nam quốc đánh một lúc lâu giờ cũng đã thấm mệt, không thể chống cự được nữa, đã xuất hiện những nhóm lớn lần lượt ngã gục.

An Dương Vương ánh mắt đỏ như máu, gào lên một tiếng vang vọng trời đất " Lui Binh".

Những binh sĩ An Nam quốc tức tốc hình thành một vòng bảo vệ quanh An Dương Vương, liều mạng trùng kích vòng vây trốn thoát.

Sau một đợt công kích quy mô, lúc này trận thế Bắc Quốc đã hoàn toàn tan rã, An Dương Vương thất thểu dẫn tàn quân đoàn lui về trận tuyến phòng thủ. Miệng còn lẩm bẩm và run rẩy " Bại binh, bại binh... Một trăm vạn quân tinh nhuệ của trẫm, một tram vạn người anh em, thế mà giờ đây chỉ còn tàn quân hai mươi bảy vạn".

-"Lui quân Tam Quan, trấn thủ ải Chi Lăng". An Dương Vương thét vang một câu, giọng nói khàn khàn vì đã quá đau khổ.

Chín mươi bảy vạn quân còn lại lúc này, buồn bã rười rượi rút lui, nhưng cũng không có rối loạn. Họ đang sót thương cho những người anh em của mình bị hy sinh.

Chiến tuyến Tam Quan phòng thủ mạnh mẽ nhất đã thất thủ, ước chừng ải Chi Lăng cũng không giữ được bao lâu.

Ba ngày sau quân đội Bắc Quốc đã có mặt tại ải Chi Lăng, nhất loạt tấn công quy mô lớn. Trận đại chiến Tam Quan cửa khẩu khi trước Bắc Quốc thiệt hại hai trăm hai mươi ba vạn binh, nên lần này chỉ còn hơn bảy trăm vạn binh, thế nhưng cũng là một con số hết sức đông đảo.

An Dương Vương một trăm vạn hùng binh còn lại, liều mạng tử thủ. Hai ngày sau, An Dương Vương đế quân tử trận hy sinh. Kể từ đây triều đại An Nam Đại Đế Quốc hoàn toàn chấm dứt.

Truyện Chữ Hay