“Biên Nhược Thủy, nếu có một ngày cậu phát hiện ra thế giới này không tốt đẹp như cậu vẫn nghĩ thì phải làm sao đây?”
“Thế giới này vốn không hề tốt đẹp rồi, tốt đẹp đều do tự cậu xây dựng trong lòng thôi…”
“Vậy nếu có một ngày, ngay cả sự tốt đẹp mà mình tự xây dựng nên cũng không còn thì sao?”
“…”
Chúng tôi im lặng, Biên Nhược Thủy dùng âm thanh nhỏ rí hỏi lại tôi: “Tống Thiên Lộ, có phải cậu muốn nói với tớ chuyện gì không?”
Tôi vươn tay khoác vai hắn, nói lấp liếm: “Không có, mau về nhà đi, tay lạnh cóng hết cả rồi…”
Lại một lần nữa tôi tới nhà Biên Nhược Thủy, cái cảm giác áp lực lại tăng thêm một bậc, hiển nhiên tâm trạng Biên Nhược Thủy cũng không tốt, từ lúc bước chân vào nhà, lông mày hắn đều nhíu chặt. Nhìn quanh nhà một vòng, rồi lại quay đầu nhìn tôi. Thấy tôi đứng, hắn kéo một cái ghế ra đưa cho tôi: “Cậu ngồi đi, tớ đi nấu cơm.”
Biên Nhược Thủy cởi áo bông định đi nấu ăn, tôi ngăn hắn lại, cầm lấy áo phủ lên cho hắn: “Tớ chưa đói, chúng ta ra bên ngoài một chút đi.”
Biên Nhược Thủy như chờ câu nói này của tôi từ lâu, lời vừa dứt, vẻ mặt hắn đã sáng cả lên: “Được! Chúng ta ra ngoài chơi đi!”
Vừa nói xong, Biên Nhược Thủy đã kéo tay tôi lôi ra ngoài, cảnh sắc sáng sủa bên ngoài so với trong nhà quả khác nhau một trời một vực. Tôi mơ hồ cảm nhận được Biên Nhược Thủy lại bắt đầu kỳ quái, từ lúc hắn bước chân vào nhà, hắn như đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
“Là tuyết đầu mùa đây!” Tôi hít sâu một hơi.
Biên Nhược Thủy gật gật, bốc một nắm tuyết dưới đất, rồi len lén ngắm mặt tôi, ném mạnh một cái. Tôi sớm đã biết hắn sẽ làm như thế, nhưng cũng chẳng thèm né, chỉ là muốn nhìn dáng vẻ vui tươi của hắn một lát mà thôi.
Tôi cũng cúi xuống vốc một nắm tuyết, Biên Nhược Thủy thấy thế vội vàng chạy ra xa, vừa chạy vừa cười to thoải mái, nhìn vô cùng rạng rỡ. Nếu như hắn tới sống cùng với tôi, mẹ tôi mà gặp được thằng nhóc ngoan thế này thì không biết là vui tới cỡ nào nữa. Tôi cùng tuổi với hắn, hai đứa con trai lớn tồng ngồng, đều đã mười bảy, mười tám tuổi rồi mà vẫn còn chơi ném tuyết trước cửa nhà. Hình như đây là lần đầu tiên Biên Nhược Thủy chơi, hắn từ xa dọn tới đây, ngại tiếp xúc với người khác, mà người ta cũng không có ý định kết thân với hắn.
Hai đứa chơi cho tới khi quần áo đều ướt mèm, Biên Nhược Thủy mệt không chơi nữa, còn tôi thì phải ngồi xuống để hắn rũ tuyết bám phía trong cổ áo. Tôi túm tay hắn giật một cái, Biên Nhược Thủy mất đà ngã vào lòng tôi, ngồi ngay trên cái đầu gối còn chưa lành đau tới thấu trời, trán tôi rịn mồ hôi cũng không dám kêu ra miệng nửa tiếng.
“Chơi vui không?” Biên Nhược Thủy thở dốc hỏi tôi.
Tôi cười khổ, chỉ biết đáp: “Chơi vui, vui lắm…”
Trước khi đi, hai đứa cùng đắp một con người tuyết, Biên Nhược Thủy nhìn người tuyết rồi cứ ngoác miệng cười với tôi mãi, trời tối dần, tôi mới ấp úng nói với hắn: “Biên Nhược Thủy, tớ phải về nhà rồi…”
Nụ cười trên mặt Biên Nhược Thủy thoáng chốc đã biến mất, nhưng rất nhanh trở lại vẻ bình thản, nhẹ giọng nói: “Về nhà đi, không thì dì lo lắm đấy.”
“Cậu…”
“Sao?” Biên Nhược Thủy nghiêng đầu chờ tôi nói tiếp.
Tôi nuốt lại câu nói vào bụng, quên đi, giờ cứ chờ tôi thuyết phục được mẹ rồi hẵng hỏi xem hắn có chịu ở cùng với tôi hay không. Tôi nhìn nhìn người tuyết, hạ giọng nói với Biên Nhược Thủy: “Trước khi người tuyết bị tan ra, chắc chắn tớ sẽ trở lại.”
“Đừng lo mà, tớ không sao đâu, nếu người tuyết tan, tớ sẽ đắp con khác chờ cậu…”
Tôi gật đầu, quay người bước nhanh.
Trên đường về nhà, tôi chỉ chăm chăm nghĩ cách nào để có thể nói với mẹ chuyện này, kết quả là lúc đi đường suýt bị xe tông mấy lần. Tới trước cửa nhà, tôi do dự một hồi, vào nhà bằng cách nào đây? Gõ cửa hả? Nhỡ may mẹ tôi không vào phòng tôi thì chẳng phải tôi thiệt hả, vậy thì không lẽ lại leo ống nước? Những mà nhỡ may mẹ tôi đã vào phòng tôi rồi, thì chẳng phải tôi lại chịu thiệt nữa à, huống hồ tụt xuống thì dễ, leo lên lại là một chuyện hoàn toàn khác a!
“Còn không vào nhà đi hả?”
Nghe tiếng quát, tôi ngẩng đầu lên, mẹ đang mặc tạp dề, đứng trên ban công quát vọng xuống. Tôi cười cười, vội vàng chạy lên lầu. Vừa bước chân vào cửa, mẹ tôi đã lao ra cốc cho tôi một cái đau điếng. Tôi xoa xoa đầu, cười cầu hòa: “Mẹ, đánh con mà còn phải kiễng chân lên, mẹ không sợ bị trẹo chân sao.”
“Đi đâu đó?”
“Con ra ngoài chơi.”
“Chơi cái gì?”
“Thì lên mạng.”
Mẹ nhìn tôi nheo mắt, cười cười, “Nhà có máy tính, còn ra ngoài lên mạng làm gì?”
“Máy nhà tốc độ chậm lắm.”
Mẹ tôi nhíu nhíu mày, chỉ chỉ vào trán tôi: “Đừng có gạt mẹ, mày không có tiền thì lên mạng cái gì chứ?”
“Con còn tiền riêng mà.”
“Lừa ai đó hả? Mày có bao nhiêu tiền thì mẹ lấy cả rồi còn đâu.”
Mẹ hất hàm nhìn tôi đắc ý, hóa ra là do mẹ lấy đi hết, thế mà còn nói được, ra điều tự hào lắm ấy.
“Là bạn con cho.” Tôi thuận miệng đáp, tính nhanh chân lủi vào phòng.
“Di động không mang theo, hơn nữa mẹ cũng kiểm tra rồi, cả buổi chiều mày không gọi điện, cũng không nhắn tin cho ai. Làm sao liên lạc với bạn được hả?”
“Thật đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng a!” Tôi gật gù nhìn mẹ, đúng là lúc cần thông minh thì không thấy thông minh đâu, lúc không cần thì lại cứ thế mà thông minh. “Thì cái tính lanh trí này của con được di truyền từ mẹ chứ ai.”
“Cái gì mà di truyền từ mẹ chứ, mẹ nói cho mày biết, mẹ mày không chỉ là lanh trí, mà là cực thông minh nha. Hồi ba mẹ mới lấy nhau, trong tay chả có thứ gì, nếu không…”
Mẹ tôi vừa nấu cơm trong bếp vừa kể chuyện hồi trẻ thế này, hồi trẻ thế kia, tình yêu tình đương, cuối cùng thì mục đích câu chuyện ban đầu cũng bay đâu mất tiêu.
Buổi tối cơm nước xong, ba tôi ngồi lù lù trên sô-pha, nói không nói, động đậy cũng không luôn. Thực không hiểu mấy cái ảnh từ thời chiến tranh cũ xì đó thì có gì hay mà ông có thể nhìn tới từng ấy năm trời. Mẹ tôi thì cứ đi tới đi lui trong phòng, thấy có việc gì làm là làm ngay, tôi ngồi bên đợi lâu lắc, mãi mới chộp được lúc mẹ rảnh tay, bèn nhanh vọt tới.