“Hừ, Momoi cậu không thấy bên ngoài đang mưa sao, tớ không muốn ra ngoài, tớ muốn đi ngủ.” Aomine một tay bị Momoi lôi, kéo đi sềnh sệch.
“Aomine! Không phải hôm qua cậu đã hứa sẽ cùng tớ đi xem Tetsu đấu cùng Midorima sao?” Momoi kiên quyết ôm cánh tay Aomine không tha.
“Có sao? Cậu lại dựng chuyện đi, tớ đồng ý hồi nào? Aaaa được rồi được rồi tớ đi cùng là được chứ gì, đừng kéo nữa đau muốn chết.”
Cuối cùng thì Aomine vẫn bị Momoi cưỡng ép đi xem trận bóng giữa Midorima và Kuroko. Cậu ấy rõ ràng cũng muốn đi đi, Momoi ở trong lòng thầm mắng.
“Seirin năm nay rất mạnh đấy. Nghe nói ở trận diễn tập Tetsu bọn họ đã đánh thắng cả Kise. Tetsu vẫn tiếp tục chơi bóng rổ nha, đã lâu rồi không được nhìn thấy cậu ấy.”
“Aiiii ồn ào muốn chết! Cậu không thể im lặng một chút sao?” Suốt ngày Tetsu Tetsu không thấy phiền à? Aomine đem nửa câu sau nuốt vào bụng.
Momoi nhìn biểu tình Aomine không kiên nhẫn liền im bặt, thật vất vả mới thuyết phục được cậu ấy đến đây cũng mình, chắc cũng không đến nỗi công dã tràng đi.
Mưa bắt đầu tí tách đổ, từng giọt từng giọt theo sườn mặt lạnh băng chảy xuống, không lưu lại dấu vết gì. Thật giống như sự tồn tại của Kuroko Tetsuya, tự tiện bước vào cuộc sống của người khác, rồi lại không hề lưu dấu vết nào mà biến mất. Đã lâu rồi không nhìn thấy cậu ấy. Momoi lải nhải rất nhiều bên tai nhưng duy chỉ có câu đó dư vang mãi trong đầu nó.
Đã lâu đến mức rốt cuộc cũng quên mất là bao lâu rồi.
Cậu ấy có khỏe hay không? — Nó đâu cần quan tâm.
Liệu có cao hơn chút nào không? — Vậy thì liên quan gì.
Đội trưởng mới liệu có giống Akashi nhìn ra được năng lực của cậu ấy không? — Liên quan gì tới nó.
Thật sự rất nhớ… — Ai nhớ ai cơ chứ!
Aomine giằng co qua lại với chính mình, trời mưa lớn khiến nhiệt độ giảm thấp không hiểu sao thân nhiệt lại có chút nóng. Trong lúc nó giãy giụa như vậy hai người đã đi tới sân vận động, lúc này đang có nhiều người trở ra, vừa đi vừa say sưa thảo luận.
“Thật phấn khích a.”
“Đúng vậy, thật không ngờ họ mới là học sinh cấp ba.”
“Hả? Đều là do cậu, trận đấu đã xong rồi.” Momoi ở một bên oán giận. Aomine tựa như nhẹ nhàng thở ra nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy có chút tiếc nuối. Thứ cảm xúc không tên bất chợt nảy sinh chính nó cũng không thể nắm bắt được.
“Chúng ta trở về thôi!” Momoi hiếm khi không phản bác lại mà cúi đầu đi theo Aomine. Đi ngang qua nhà kính Momoi đột nhiên “A?” một tiếng. Aomine nghi hoặc nhìn theo, trong nháy mắt đồng tử dường như mở lớn.
Hoàn toàn không nghĩ tới ở chỗ này sẽ gặp đội Seirin, nhìn biểu tình thoải mái của bọn họ xem chừng là đã thắng rồi. Lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đi cuối cùng, đang bị một người tóc đỏ có chút ngốc nghếch khoác vai lôi kéo lên phía trước, rõ ràng đối phương cao lớn hơn rất nhiều nhưng động tác lại thập phần cẩn thận. Đó không phải là Kuroko Tetsuya ư? Hai người một bên vui vẻ phấn chấn, một bên đạm đạm không biểu tình. Aomine biết, dù vẻ mặt thoạt nhìn có bình tĩnh như thế nào thật ra Kuroko vẫn đang từ tốn nói chuyện. Chỉ là mọi lời nói nhỏ nhẹ của cậu đều bị màn mưa nuốt mất.
Người bên cạnh hình như là Kagami Taiga, Momoi lúc trước đã thu thập dữ liệu phân tích về người này. Aomine tuy không để ý nhưng kì lạ thay vẫn luôn nhớ tên của cậu ta. “Là đồng đội của Tetsu, tên Kagami Taiga.” Và cũng là ánh sáng mới của cậu có đúng không, Tetsu?
Rõ ràng ở khoảng cách gần như vậy, rõ ràng chỉ cách một con đường thôi, Aomine có chút tham lam dõi theo hình bóng Kuroko. Vì cái gì, khuôn mặt quen thuộc, nhưng nó vẫn cảm thấy Kuroko thật xa lạ. Xa lạ sao? Đương nhiên rồi, bởi cậu ấy đã không còn là cái bóng của nó nữa.
Aomine thu hồi tầm mắt tiếp tục rời đi, Momoi nhất thời không kịp phản ứng chạy theo.
“Aomine, không qua chào hỏi sao?”
“Cậu muốn đi thì đi, tớ phải trở về ngủ.”
“A, phải gọi điện cho Midorima đã.”
Momoi ở bên cạnh nghe điện thoại, nói xong một tràng dài liền đưa điện thoại tới.
“Aomine, Midorima có chuyện muốn nói với cậu.”
“Tốt nhất nên cẩn thận một chút Aomine, đội bóng của Kuroko thực sự không đơn giản.” Midorima thần thần bí bí nói một câu không đầu không cuối.
“Midorima, cậu nói vớ vẩn gì vậy? Cậu nghĩ rằng tôi sẽ giống cậu mà thất bại ư?” Aomine dùng sức cầm chặt di động, vẫn như trước nghe không ra tâm tình, nhưng mi mắt lại cụp xuống tựa hồ muốn che đi gợn sóng trong đôi mắt. Midorima đang đứng ở bên ngoài trời mưa, từ ống nghe có thể truyền từng đến âm thanh mơ hồ.
Midorima không trả lời, Aomine lại nói, không biết là nói với chính mình hay với Midorima, “Trước đây như thế nào bây giờ không còn quan trọng, hiện tại gặp nhau thì chính là đối thủ.” Nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Những chuyện của ngày xưa, mặc kệ như thế nào đều không thể thay đổi, trằn trọc cả đời người cuối cùng cũng chỉ nhớ đến kết quả mà thôi.
Rung động thuở ban đầu, mấy ai còn nhớ rõ.