Trời còn chưa sáng hẳn, Vô Niệm không ngủ được, cô ngồi trên chiếc bàn dài ngắm bình minh.
Biển buổi đêm từ tối dần dần sáng lên, vầng thái dương đỏ bừng mọc từ đằng Đông, ly trà bưởi mật ong trong tay cô dần nguội đi, trên bờ cát chỉ có vài con chó đi dạo, rồi dần có thêm nhiều người, Vô Niệm lẳng lặng ngồi một chỗ ngắm nhìn biển rộng, nước mắt rơi lã chã.
Trước đây thất bại một lần, cô không có cách nào nhìn nhận tình cảm của bản thân nữa.
Cô im lặng, trong đầu hiện lên gương mặt của Triệu Hải Khoát, tối hôm đó anh hỏi cô chưa từng yêu anh ư, câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô cũng từng hỏi bản thân mình rằng cô có yêu anh không?
Tiếc là cô không khẳng định, cũng không phủ định, trước kia tình yêu làm cô tổn thương, cô rất sợ nó, những cảm xúc tiêu cực làm cô đè nén cảm giác thật của bản thân, khiến cô không ngừng tự nhủ: tôi không cần tình yêu, không cần tình cảm của Triệu Hải Khoát, không có anh ấy thì tôi vẫn sống được.
Nhưng yêu hay không yêu cô lại không trả lời được.
Nương theo suy nghĩ ấy, Vô Niệm buông bỏ tất cả mọi thứ, trở về cuộc sống bình thường, không có bất cứ dao động gì, không vui cũng chẳng buồn.
Tới giờ chiều, cô xuống quán trà sữa, bắt đầu làm việc.
Từ lời kể của Điền Triết Kiệt, Vương Vũ Điềm và Vu Tình cũng biết xảy ra chuyện gì, cho nên tới lúc giờ tối, hai người đều cẩn thận sợ mình làm sai, sợ gây ra chuyện không cần thiết.
“Tôi ra bờ cát ngồi đây, hai cô cũng về đi.” Vô Niệm đi tới bờ cát, cô ngẩn người.
Quán Nhất Túc lại trở về dáng vẻ lúc mới khai trương, bà chủ không nói lời dư thừa, hai nhân viên cũng không dám nói chuyện, vừa dè dặt lại cẩn thận.
Những chuyện xảy ra trong quãng thời gian trước, ăn uống nhậu nhẹt vui chơi tựa như giấc mộng, chóng qua chóng tàn.
Tới đêm, biển sâu thẳm nhưng tâm trạng người ngắm không giống như xưa nữa.
“Xin chào, cô có thể chụp hộ tôi một bức ảnh được không?”
Có người vỗ vai Vô Niệm, cô vui vẻ ngoảnh đầu lại, còn tưởng Triệu Hải Khoát tới tìm mình, tới lúc trông thấy một đôi yêu nhau, cô mới hiểu ra, Triệu Hải Khoát sẽ không xuất hiện nữa.
“Được.” Vô Niệm đồng ý, hai người họ đứng bên bờ biển, tạo đủ mọi dáng, Vô Niệm cũng chụp rất lâu.
“Cảm ơn cô nhé.” Cô gái cầm điện thoại, ngắm mấy bức ảnh, gương mặt tràn đầy vui sướng.
Hai người họ đi rồi, Vô Niệm lại ngồi trên bờ cát, cô thở dài, hâm mộ người khác có tình yêu trọn vẹn. Thỉnh thoảng cô lại nhìn sân thượng ở Trùng Lãng Đim, nơi đó chẳng có ai hết, cũng không có Triệu Hải Khoát.
Lúc này, Triệu Hải Khoát im lặng ngồi lau ván lướt sóng.
“Đi ăn cơm đi, hôm nay có rượu ngon, mọi người cũng uống nhé.” Điền Triết Kiệt kéo anh ra khỏi bầu không khí ảm đạm.
Anh không từ chối, anh cũng biết bây giờ ngẩn ngơ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, “Được, để tôi xem là loại rượu ngon gì mà cậu lại khen thế.”
Trên bàn, cả đám người vây quanh nhau, cả đám biết chuyện, không dám nói tới Vô Niệm, cũng không nói tới yêu đương, chỉ nói về lướt sóng.
Tới lúc uống say thì bắt đầu nói nhảm.
“Này lão Triệu, tôi nói này, cô gái kia không xứng với cậu đâu, theo tôi thấy ấy, cô ấy thấy cậu hiền lành nên lợi dụng cậu thôi. Nếu tôi là cô ấy, tôi không từ chối đâu, các cậu nói xem, có ai lại ngốc nghếch suốt ngày đi theo người ta chứ, ăn cơm rồi chạy bộ nữa.” Huấn luyện viên Lý nói.
Cả đám người sôi nổi bàn luận: “Tôi thấy… tôi nghĩ…”
Mấy lời trêu đùa lọt vào tai Triệu Hải Khoát như tra tấn anh, anh uống hết ly này tới ly khác cho đỡ buồn.
Mọi người anh nói một câu, tôi nói một câu, biến Vô Niệm trở thành cô gái hư hỏng, mà thật ra bọn họ cũng không hiểu hết con người cô.
Vô Niệm ngồi trên bờ cát, cô mong Triệu Hải Khoát sẽ tới đây giống như thường ngày, sẽ ngồi nói chuyện phiếm với cô, hoặc im lặng cũng được.
Nhưng cô chờ thế nào anh cũng không xuất hiện.
Dần dần, cửa hàng xung quanh đóng cửa, người trên bờ cát cũng ít đi, Vô Niệm đứng dậy đi về nhà, cũng nhận ra rằng: Triệu Hải Khoát không còn ở bên cô nữa.
Triệu Hải Khoát uống rượu xong, anh đi tới bờ cát, nhớ cô gái hay ngồi ngẩn ngơ ở đây, cô gái mà không yêu anh.
Mấy ngày sau, Vô Niệm dậy sớm chạy bộ như trước kia.
Cô tỉnh dậy, tự nhủ không chờ mong Triệu Hải Khoát xuất hiện, anh sẽ không đến.
Quả nhiên cô chạy một lúc lâu cũng không thấy dáng người kia, cô thất vọng, giận bản thân chỉ biết trốn tránh làm anh tổn thương, cũng nhắc bản thân dù không có anh thì cô vẫn sống tốt, mỗi ngày đều suy nghĩ mâu thuẫn như thế.
Cô đặt quần áo tắm Triệu Hải Khoát mua vào trong hòm, khóa nó lại, cô nghĩ chỉ cần làm vậy là có thể quên được anh, có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Cô tháo chiếc mặt nạ xuống, cất quãng thời gian ngắn ngủi kia đi.
Chiếc bụng được Triệu Hải Khoát nuôi không thể ăn đồ đông lạnh được nữa, mấy ngày nay cô không ăn mấy thứ đó. Cô tình nguyện phóng xe đi mua đồ mang về nhà ăn.
Nhát là buổi tối, cô hay nghĩ tới món mà Triệu Hải Khoát nấu, hương vị này làm cô không quên những chuyện kia được, thế nên cô quyết định thử vào bếp nấu nướng xem sao.
giờ sáng, Vô Niệm đang chạy thì đột nhiên muốn ăn món sò biển hấp phô mai Triệu Hải Khoát từng làm.
Cô vội vàng đi lên lầu, cầm chìa khóa đi tới chợ hải sản.
Trước đây Triệu Hải Khoát từng dẫn cô tới vài lần, đủ mọi hải sản nhưng hơi xa, đi đi về về mất tầm phút, mà Vô Niệm lại còn đi xe điện.
Dọc đường đi, cô lo lắng không biết nên xử lý đống đồ đó thế nào, còn tính nên mua nhiều, ăn lâu mới hết.
Buổi sáng, ở chợ rất náo nhiệt, người dân đi lại đông đúc, tiếng nói chuyện cũng to. Vô Niệm ở trong đám đông, không biết nên đi về hướng nào.
“Ông chủ, cho tôi con tôm hùm.”
“Xin chào, lấy cho tôi một tá sò biển.”
“Bà chủ, cho tôi cân này nhé.”
Vô Niệm hắng giọng bảo, cô không mặc cả, cũng không chọn, chủ cửa hàng chọn gì thì cô lấy cái đó, bảo bao nhiêu tiền thì cô đưa bấy nhiêu.
Một lát sau, Vô Niệm ôm một thùng hải sản to, còn cầm cả hai túi nilon, đống hải sản rất nặng, cô không đi nhanh được, đi một lát rồi lại nghỉ, sau đó chen qua đám người tới chỗ đỗ xe.
Vô Niệm đặt thùng hải sản ra đằng sau, treo hai chiếc túi nilon lên tay lái, chiếc xe rung lên, chuẩn bị phi về nhà.
Xung quanh có tiếng còi ồn ào xen lẫn tiếng người, tất cả làm cô nhớ về ngày trước. Triệu Hải Khoát từng nấu đồ ăn cho cô, bỗng nhiên cô không biết nên xử lý mấy con tôm hùm thế nào, quên mất vừa nãy không nhờ người ta làm luôn cho.
Cô lùi xe, vòng lại đi tới chợ.
Cô mải mê suy nghĩ nên không để ý mấy chiếc xe bên cạnh, có chiếc xe ô tô lao nhanh về phía cô, cô cũng không nhìn thấy.
Cuộc va chạm mạnh làm cô không động đậy được, thùng hải sản rơi xuống, mấy con tôm bị đè bẹp, trên đường còn có túi nilon rơi, Vô Niệm ngửi thấy mùi tanh tanh, còn có mùi máu tươi.
Cô bị tai nạn.
Cô không quá đau, cô cũng từng trải qua một lần rồi, nhưng hiện tại cô chỉ muốn mở mắt ra, cô không muốn chết, muốn sống thật tốt.
Khoảnh khắc cô ngã xuống, Vô Niệm đau đớn, vô thức gọi tên Triệu Hải Khoát, hy vọng anh ở cạnh cô.
Sau khi xảy ra tai nạn, có người gọi , đưa Vô Niệm vào bệnh viện. Tài xế đâm vào cô hoảng sợ, ngồi im trên ghế lái không dám nhúc nhích.
Cô từng bị thương bên tay trái, lần này lại bị tai nạn, thế nên mọi việc nghiêm trọng hơn.
Nằm trong bệnh viện, cô mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô vui vẻ chạy tới chỗ Triệu Hải Khoát, nhưng cách anh mét thì mọi thứ lại trở về lúc ban đầu, cô cố gắng làm lại, cố gắng chạy về phía anh nhưng lại không chạm được vào người anh.
Cô còn mơ thấy mình và Triệu Hải Khoát cùng sánh bước đi trên bờ cát ngắm ánh hoàng hôn, cô mỉm cười nói chuyện với anh, nhưng lại không nhìn rõ mặt anh, không nghe thấy giọng anh.
Yêu một người nhưng lại đánh mất người đó, trong mơ cũng nghĩ về anh, cũng biết anh sẽ không quay về.
Mất đi rồi mới biết quý trọng, Vô Niệm hiểu ra quá muộn.
Nhưng cũng không thể trách cô, cô từng đổ vỡ một phần, muốn thử lại phải cần có thời gian, cũng cần dũng cảm.
Trong mơ, cô bật khóc, mà ngoài hiện thực, y tá thấy cô khóc, nhìn vết thương trên người cô, mọi người đều nói cô thật đáng thương, khổ sở tới mức trong mơ cũng rơi lệ.