Phần B: Hổ Phách Mùa Xuân
CHƯƠNG 45: CHẬT VẬT NHẤT VÀ CŨNG KIÊN CƯỜNG NHẤT
Edit + Beta: V
Dù đã vả mặt cậu thanh niên kia nhưng lúc ký tên, sắc mặt Khâu Thanh vẫn rất khó coi. Fan nữ mới đến thấy cậu đẹp nên muốn chụp ảnh với cậu nhưng lại không dám lên tiếng, đành phải dùng máy cơ lén chụp.
Album không bán được nhiều như ở những thành phố trước, người ở lại để giao lưu với các ban nhạc cũng rất ít. Thậm chí, có một số fan lâu năm của ban nhạc địa phương chẳng biết học Punk nửa vời từ đâu, Khâu Thanh đoán ngay cả Rock and Roll bọn họ còn không biết viết thế nào, thế mà lại dám ăn nói bậy bạ với Ngân Sơn.
Mấy cô gái ở lại sau cùng muốn xin chữ ký, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm hỏi Cố Kỷ: “Có thể, có thể chụp ảnh với em được không ạ?”
Cố Kỷ dễ tính nên cười tủm tỉm đồng ý, thấy tầm mắt cô gái nọ dời sang Khâu Thanh thì anh ta muốn nói lại thôi, biết ý người ta nên bèn huých Khâu Thanh: “Cậu chụp chung luôn đi.”
Khâu Thanh đậy nắp bút lại, thầm nhắc nhở mình nhiều lần rằng “đây là công việc”, sau đó cậu phối hợp trưng ra nụ cười cứng ngắc.
Lúc chụp ảnh chung, cô gái nọ không ngừng canh góc, người đàn ông đứng bên cạnh bắt đầu “nói thầm” lớn tiếng mà chẳng kiêng dè gì: Đêm nay đúng là phí tiền, buồn ngủ chết đi được, nguyên cả buổi diễn phải đứng như bị phạt, sau này phải nói với bạn bè là đừng chỉ nhìn nhan sắc mà đu mấy ban nhạc chẳng có nội hàm lại chẳng có kỹ thuật này, ba cái đồ quỷ gã lên cũng được…
“Ê, cái thằng viết nhạc yếu xìu kia! Thằng ẻo lả, mày là đàn bà à?” Gã nọ đã quá chén, vừa nói vừa chen vào giữa mấy cô gái đang chụp ảnh, giở trò nhả khói thuốc lên mặt Khâu Thanh.
Địa điểm ký tặng của bọn họ ở sảnh ngoài của livehouse, người người chen chúc, bên cạnh là bàn dài bày album.
Khâu Thanh sững sờ, mùi thuốc lá nồng nặc khiến cậu nhắm mắt lại, đồng thời, công tắc nào đó cũng gạc xuống. Khói thuốc đã khởi lên sự hung ác mà cậu kìm nén cả đêm, Khâu Thanh cầm cái ly uống dở trên bàn rồi đột ngột tạt qua.
Có thể Lộc Dương là kiếp nạn của bọn họ.
Nhân viên livehouse đứng trông coi, tạt nước xong, Văn Hựu Hạ kéo Khâu Thanh lại, song cậu không bị đánh, bầu không khí lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, ông chủ đi ra khuyên can đủ đường mới cười làm lành không làm lớn chuyện – căng nhất là, để không đắc tội với chỗ sân bãi, bọn họ chủ động giảm phần lợi nhuận xuống.
Buổi diễn tối nay vô cùng ức chế, rốt cuộc, mỗi người chỉ nhận được vài trăm tệ.
Văn Hựu Hạ cũng nghĩ thoáng lắm, anh kêu cái này là “không hợp phong thủy”. Dọn hộp đàn xong, thấy Khâu Thanh rầu rĩ không vui đang ngồi xổm ở cửa thì bèn ôm cậu vào lòng: “Em giận hả?”
“Mẹ nó.” Khâu Thanh chửi: “Nếu biết phải bồi thường thì em đánh thằng đó một trận rồi!”
“Vậy mấy buổi diễn sau đó phải dẹp hết.” Văn Hựu Hạ nói rất có đạo lý: “Nghĩ thoáng chút đi mà, em không sai, bọn họ không sai, chỉ là hai bên không hiểu nhau thôi… Biết chưa?”
Khâu Thanh nghiêng đầu sang chỗ khác: “Chưa.”
“Vậy cũng đừng coi nó là chuyện to tát.” Văn Hựu Hạ nói.
Anh đã chứng kiến sự hiểm ác của xã hội nhiều hơn Khâu Thanh mấy năm, anh đã quen với ý tốt và ý xấu của người khác. Suy cho cùng cậu vừa mới rời khỏi tòa tháp ngà [*], có một số tình huống cậu chưa hiểu, dù hiểu nhưng lại không vượt qua cửa ải kia được. Văn Hựu Hạ biết Khâu Thanh rất để ý mấy chuyện vụn vặt, cậu có thể chìm trong mớ bòng bong đó mấy ngày trời.
[*] 象牙塔 – Tháp ngà là một nơi ẩn dụ – hay một bầu không khí – nơi mọi người vui vẻ tách khỏi phần còn lại của thế giới để theo đuổi những mục đích riêng của họ, thường là những mục tiêu tinh thần và bí truyền.“Không hay hả anh?” Dường như Khâu Thanh không nghe lời khuyên của anh: “Tại sao bọn họ lại đối xử với em như vậy? Vì cảm thấy không có nội hàm sao? Rõ ràng là có mà, bọn họ nghe không hiểu hay cố ý tìm cớ?”
“Có lẽ họ không thích.”
“Rock and Roll không phải chỉ có hò hét, hăng máu, phong cách của chúng ta không phải tiên phong, cũng không quá khó hiểu. Anh nói mình cố gắng nỗ lực thì có người sẽ cảm nhận được, bọn họ cảm nhận được cái gì?”
Cậu lại bắt đầu rồi.
Cậu có thể phỏng đoán suy nghĩ của người khác vô số lần, nhưng không bao giờ chịu thừa nhận rằng mình có lỗi.
Văn Hựu Hạ nói: “Em phải quen đi, dù sao ngay cả ban nhạc vĩ đại nhất cũng có người nghe không hiểu mà.”
“Vậy thì mua vé để làm gì?” Khâu Thanh bực mình, song, khi phát hiện mình đang trút giận với Văn Hựu Hạ thì cậu hít một hơi thật sâu: “Thôi, anh đừng an ủi em nữa, em tự bình tĩnh lại một chút.”
Văn Hựu Hạ nói: “Vậy anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Khâu Thanh sầm mặt gật đầu, cầm bản nhạc lên viết nguệch ngoạc, cứ gạch bỏ rồi viết lại mà chẳng có trật tự gì cả. Văn Hựu Hạ rời đi, anh đứng ngay cửa nhìn Khâu Thanh – tứ chi cứng ngắc, đốt ngón tay cầm bút trắng bệch vì căng thẳng, thỉnh thoảng dùng nắp bút đâm vào ngực, dừng lại thở vài hơi rồi tiếp tục.
Anh đoán, chắc chắn nhịp tim bây giờ của Khâu Thanh rất nhanh, có lẽ dạ dày cũng bắt đầu khó chịu, viền mắt sưng ê ẩm, cổ họng khô khốc, vài phút nữa, sau lưng sẽ đổ mồ hôi không ngừng.
Nhưng hình như những lúc này anh không giúp được gì cho Khâu Thanh cả.
Khâu Thanh cũng không để anh giúp, loại cảm giác đó không có cách nào cộng hưởng cả, khi nói chuyện, cậu rất dễ bị phân tâm bởi những tạp âm lộn xộn bên tai, thậm chí tứ chi cũng mất khả năng tự chủ. Cậu đã quen với việc tự vượt qua cảm xúc khó chịu, bất đắc dĩ lắm mới uống thuốc an thần, dáng vẻ chật vật nhất cũng để Văn Hựu Hạ thấy rồi, Khâu Thanh càng phải kiên cường hơn để anh không đau lòng nữa.
“Tách” – tiếng bật lửa vang lên, Văn Hựu Hạ ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa, anh nhẹ nhàng khép cửa phòng nghỉ lại.
“Khâu Nhi tự nhốt mình lại à?” Không biết Cố Kỷ đã đến từ bao giờ, sau khi nhận được đáp án chắc chắn thì anh ta đưa Văn Hựu Hạ một viên kẹo: “Ăn không?”
Văn Hựu Hạ nhận lấy, vò giấy gói kẹo thành một cục.
Cố Kỷ ăn kẹo nhìn về phía xa, hồi lâu bỗng nói: “Hôm nay tôi rất sợ nó sẽ đánh nhau với người ta, cậu cũng thấy nên mới ra mặt đúng không.”
Văn Hựu Hạ không phủ nhận.
“Nó đã như vậy từ năm ngoái rồi, làm việc với cường độ cao gần một năm… tôi nghi nó không thèm nghỉ ngơi đấy.” Cố Kỷ cười, hiếm khi bày ra dáng vẻ đàn anh trong ban nhạc với Văn Hựu Hạ: “Nhưng đã có cậu rồi.”
“Tôi?”
“Đúng vậy, mặc kệ nó nói gì cậu cũng ủng hộ vô điều kiện, mỗi lần Khâu Nhi nghe cậu nói “được” thì dù uể oải tới mấy nó sẽ lập tức hăng hái lại ngay, hận không thể làm xong mọi chuyện trong ngày mai…” Cố Kỷ nói mãi rồi bắt đầu phiền muộn: “Nhưng nói thật, cậu đừng tiếp tục chiều theo nó nữa, nếu không thằng nhóc ấy sẽ không bao giờ cảm thấy mình sai. Không phải lúc nào các cậu cũng êm đềm mà, ba ngày ầm ĩ một trận nhẹ, năm ngày ầm ĩ một trận nặng, suy cho cùng cũng do nó khơi lên, cậu đừng có thuận theo rồi sau đó đi dỗ… làm vậy không tốt đâu.”
“… Vẫn tốt mà.”
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, “dù gì vẫn còn tôi ở đây”, “dù gì cãi nhau cũng không chia tay”, đúng không?” Cố Kỷ nghiêm túc nói: “Khâu Thanh ấy à… có lúc, Văn Hạ, cậu thử thả nó ra ngoài xem… Những chuyện cậu từng thấy giờ hãy để nó thấy, trên thế giới này tốt và xấu đều có cả.”
Văn Hựu Hạ chậm rãi liếm viên kẹo kia, anh ngậm miệng lại, vị chua ngọt xộc thẳng lên đỉnh đầu. Anh không trả lời Cố Kỷ, khi đối phương cho rằng anh không đáp lại thì Văn Hựu Hạ ăn hết viên kẹo.
“Cũng bởi vì tôi đã thấy nên mới không muốn để em ấy thấy. Còn về cãi nhau… dù gì cũng phải có không gian để em ấy giải tỏa cảm xúc, trút lên tôi đỡ hơn trút lên Tiểu Lư mà, đúng không?” Văn Hựu Hạ nói: “Hơn nữa, tôi chỉ hy vọng em ấy có thể quý trọng bản thân, tốt nhất là được tự do mãi mãi.”
Lập trường khác nhau nên Cố Kỷ thỏa hiệp: “Thôi tùy cậu, nhưng tôi không cho rằng đây là một mối quan hệ lành mạnh.”
“Cảm ơn.” Văn Hựu Hạ đột ngột nói.
Cố Kỷ sững sờ, sau đó bật cười: “Xùy! Muốn cảm ơn thì giúp tôi viết nhạc đi.”
“Anh làm được mà.” Văn Hựu Hạ bình tĩnh: “Anh Kỷ, tôi thấy anh rất giỏi.”
Sinh nhật của anh đến chậm hơn Cố Kỷ ba tháng, lúc bình thường rất ít khi gọi anh. Cố Kỷ thở dài rồi ngẩng đầu lên, trời đêm Lộc Dương với tầng tầng lớp lớp mây khói khiến người ta cảm thấy ngột ngạt không thôi.
“Cậu nói coi, tôi nên viết gì đây?” Cố Kỷ lẩm bẩm.
Văn Hựu Hạ nói hay là viết về tự do đi, anh ta cười chửi một câu “trừu tượng ghê nhờ”, nhưng không phản đối.
Chuyến lưu diễn được chia thành hai đợt, mỗi đợt cách nhau chưa tới nửa tháng, sắp xếp như vậy để tiện ăn Tết xong rồi lại tiếp tục. Sang năm, Thái Quả đã giúp bọn họ đàm phán được một buổi diễn Rock and Roll tại nhà hát.
Sau khi kết thúc hai buổi diễn tại Lộc Dương, ban nhạc trở về Đông Hà nghỉ ngơi.
Văn Hựu Hạ và Khâu Thanh đã ngầm hiểu về việc sống chung, căn hộ một phòng ngủ mà bọn họ thuê chất đồ nhiều đến mức ngoại trừ giường ra thì không còn chỗ nào ngồi được cả. Bạn bè không đến, Khâu Thanh mang theo chìa khóa, Văn Hựu Hạ thì quen gõ cửa về nhà mỗi khi ra ngoài mua đồ.
Đến Đông Hà đã là buổi tối, anh ngủ không ngon nên sáng sớm hôm sau nhẹ nhàng rời giường. Cứ tưởng Khâu Thanh mệt nên ngủ sâu nhưng nào ngờ, Văn Hựu Hạ vừa rút tay ra thì cậu lập tức mở mắt.
“Anh đi đâu vậy?” Cậu cảnh giác hỏi, ôm chặt lấy Văn Hựu Hạ.
Mùa đông, nền trời lúc tờ mờ sáng ở thành phố ven biển đã ánh lên một lớp xám, ngoài rìa chùm mây có một, hai điểm sáng chiếu xuyên qua khe hở, len lỏi qua tầng không khí trong suốt rồi lọt vào căn phòng chật hẹp. Ánh mắt của Khâu Thanh như bị chút ánh sáng kia phủ lên màu lam đậm, Văn Hựu Hạ cúi đầu sờ má cậu.
Anh khẽ nói: “Về nhà một chuyến, hôm nay anh dẫn Đông Đông đi khám sức khỏe định kỳ.”
“Anh có nói với em gì đâu.”
“Anh có nói một lần.”
Khâu Thanh bặm môi suy nghĩ một chút: “Em không nhớ.”
“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Văn Hựu Hạ liếc nhìn điện thoại di động, thấy vẫn còn sớm thì bèn nằm xuống ôm Khâu Thanh vào lòng, thủ thỉ “em đừng lo mà”, “vẫn còn thời gian, anh ở cạnh em thêm chút nữa…”, “có một ít bánh mì đặt ở đầu người, em tỉnh thì nhớ ăn, không thôi bị hạ đường huyết”.
“Ừm ừm ừm…” Khâu Thanh gật đầu, hít lấy hít để nhiệt độ trong áo anh: “Có thể xong trong buổi sáng không?”
“Anh sẽ cố gắng.”
“Em thấy lâu rồi anh không về nên bọn họ sẽ giữ anh lại ăn cơm trưa.”
Văn Hựu Hạ cố ý hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Ăn thì ăn thôi… hay là em đi chung với anh, em cũng đi thăm Đông Đông.” Khâu Thanh nửa đùa nửa thật nói, cậu biết Văn Hựu Hạ sẽ không công khai với gia đình, nhưng đôi lúc cậu không nhịn được mà thăm dò.
Quả nhiên Văn Hựu Hạ do dự: “Lần sau nhé?”
Biết ngay.
Khâu Thanh bỗng cảm thấy tẻ nhạt và vô vị, cậu cười: “Em đùa với anh thôi, ba mẹ ruột đồng ý hay không em còn không thèm quan tâm chứ đừng nói người “ông” không có máu mủ gì kia.”
Lúc trời vào thu, ba mẹ mà Khâu Thanh tránh mặt đã gọi đến Đông Hà.
Sau khi tốt nghiệp đại học không có tin tức gì về con mình nên bọn họ đến trường xin số điện thoại của Khâu Thanh, tưởng cậu mất tích nên suýt nữa là báo cảnh sát – bọn họ chưa từng nghe nhạc rock, càng không quan tâm đến ban nhạc underground nên hoàn toàn không biết và cũng không hiểu Khâu Thanh rốt cuộc đang làm gì.
Số lạ gọi đến, Khâu Thanh nghe máy, cậu cãi nhau um trời với ba mẹ.
Có vẻ cậu chưa từng bận tâm đến cảm nhận của ba mẹ, cũng bỏ qua khả năng đứng từ góc độ khác để suy nghĩ, cậu lớn tiếng tuyên bố “con chỉ là công cụ để hai người thực hiện ý nghĩa cuộc sống của mình thôi”, “đó giờ hai người chưa từng quan tâm con muốn làm gì hay muốn trở thành người như thế nào”. Tuổi nổi loạn muộn màng là sự phản kháng đã tích lũy suốt mười năm, trong khoảng thời gian đó, cậu chưa từng xuất hiện ở trước mặt ba mẹ. Mẹ cậu nghe vậy thì gào khóc, xin cậu đừng nói vậy, bảo cậu về nhà đi.
Nhưng lòng dạ Khâu Thanh sắt đá quá đỗi, cậu mặc kệ sự thỏa hiệp hiếm thấy này, thậm chí còn giáng thêm một đòn cuối cùng cho bọn họ.
“Về nhà?” Lúc đó cậu cầm điện thoại, thái độ cực kỳ lạnh lùng: “Con là người đồng tính, sau khi về nhà hai người tính ăn nói với người khác như thế nào? Hay là thôi đi, để đỡ phải mất mặt trước thân thích và đồng nghiệp.”
Cậu đổi số điện thoại, cạch mặt với gia đình xong xuôi. Khâu Thanh có đau lòng hay không, Văn Hựu Hạ không hỏi, anh chỉ biết trong khoảng thời gian ấy Khâu Thanh ngủ không ngon, có lần nửa đêm cả người cậu đổ mồ hôi lạnh rồi choàng tỉnh, phải uống hai viên thuốc an thần mới có thể nghỉ ngơi tiếp, dày vò trong suốt mấy ngày.
Thật ra, Văn Hựu Hạ không hiểu tại sao Khâu Thanh lại dứt khoát rời bỏ gia đình mình như vậy, anh muốn nói “có phải em quá vô tình rồi hay không?”, nhưng anh không trải qua nửa cuộc sống trước đó của cậu nên mọi đánh giá đều sẽ bất công.
Ấn tượng duy nhất về sự ấm áp của tình thân là hồi nhỏ ba mẹ nuôi dẫn anh đến Nam Kiều một lần.
Lúc ấy vẫn chưa có Văn Hạo Khiêm, sức khỏe Văn Đức Xương hãy còn tốt, một nhà bốn người lái xe về quê Văn Đức Xương tảo mộ trong dịp Tết Thanh Minh, núi non xanh ngắt một màu, hạt nắng long lanh soi lên từng hàng cây. Anh hiếm khi leo lên sườn đồi dốc như vậy nên bị ngã trầy đầu gối, chưa kịp khóc thì mẹ nuôi lập tức lấy hai trái thông tới an ủi, còn ba nuôi thì cười cõng anh trên lưng, chậm rãi rời khỏi rừng thông.
Văn Hựu Hạ đã giữ hai trái thông đó trên bàn làm việc rất nhiều năm, lúc luyện đàn vẫn luôn mang theo bên mình.
Về khía cạnh gia đình, anh nghĩ, anh và Khâu Thanh khác nhau một trời một vực. Đối với Khâu Thanh, đó toàn là những cảm xúc tồi tệ, còn đối với Văn Hựu Hạ, anh chỉ đang giữ lại một chút cảm xúc tốt đẹp còn sót lại không nhiều lắm mà thôi.