Hắn bưng tách trà thổi thổi, nói: "Không có gì không hài lòng, không cần xem nữa. Ta chờ phu nhân của ta."
Ta cùng phu quân về nhà.
Mặt hắn đen như đít nồi, ngồi trên ghế giận ta.
Ta ôm bụng đứng trước mặt hắn.
Hắn bảo ta ngồi, ta ngồi xuống.
Hắn gõ ngón tay lên bàn, nói: "Lý Bích Đào, bụng nàng không nhỏ, gan cũng không nhỏ."
Ta cúi đầu nhìn bụng, đúng là không nhỏ.
Hắn nói: "Nàng dám lén ta ra ngoài, nàng không sợ đi lạc, còn ta sợ xanh máu mặt."
Hắn sợ mất mặt thì có.
Hắn nói: "Lỡ như xảy ra chuyện gì, nàng bảo ta phải làm sao đây? Lật tung Dương Châu này lên à?"
Mẫu thân mang thai ta còn đi khắp nơi, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.
Hắn nói: "Nàng im lặng làm gì? Ta nói nàng một câu, trong lòng nàng đáp trả ta mười câu."
Không có mười câu đâu, ta chỉ đáp lại một câu thôi.Hắn thở dài, nói: "Qua đây."
Ta đứng dậy, qua thì qua.
Hắn kéo ta ngồi lên đùi, xoa bụng ta bất lực nói: "Đào Nhi, phu quân ngày nào cũng bận rộn, nàng để phu quân yên tâm. Chờ ta rảnh rỗi, ta sẽ đi cùng nàng, ở bên nàng, như vậy ta mới yên tâm."
Hắn nào có lúc rảnh rỗi chứ.
Mùa thu mưa lớn liên miên, hắn bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, không có thời gian thay quần áo, thậm chí không có thời gian về nhà.
Hắn phải dẫn người đi chống lũ đắp đê, tránh cho nước lớn làm hỏng ruộng đồng, nhấn chìm thành Dương Châu, phá hủy kế sinh nhai của người dân.
Lúc hắn ra ngoài, hắn quay đầu nhìn ta, ta nói: "Chàng cứ yên tâm đi, ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà."
Ta ngoan ngoãn ở nhà, ta bảo phu quân yên tâm.
Đứa bé trong bụng không chịu yên, bên ngoài mưa to gió lớn nhưng đứa bé lại vội vàng muốn ra đời.
Tiểu Thúy cuống cuồng, cả phủ trên dưới đều cuống cuồng.
Mặt ta tái mét, mồ hôi đầm đìa, bình tĩnh nói với họ: "Mời bà đỡ đến, đun nước nóng, không được làm kinh động đến đại nhân."
Bên ngoài mưa như trút nước, tiếng ta hét còn lớn hơn cả tiếng mưa.
Bà đỡ nói: "Phu nhân, đừng lên tiếng, giữ sức mà rặn."
Ta cắn môi, không lên tiếng, giữ sức mà rặn.
Đứa bé rất cứng đầu, không chịu ra khỏi bụng mẹ.
Bà đỡ ấn bụng ta nói: "Phu nhân, đừng sợ, rặn theo hướng này."
Ta không sợ, ta rặn theo hướng đó.
Trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, mưa vẫn không ngừng.
Ta không còn sức, giọng khản đặc, đầu óc choáng váng.
Tiểu Thúy khóc lóc đút cho ta nước đường, ta nghĩ đến phu quân của ta đang ở đâu, hắn đã ăn cơm chưa, có bị ướt mưa không.
Ta thầm nói với đứa bé, con ơi, con phải cố lên.
Ta thầm nói với chính mình, Lý Bích Đào, ngươi phải cố lên.
Bà đỡ nói: "Phu nhân, sắp rồi! Đứa bé đã ló đầu ra! Đừng nản lòng, tiếp tục rặn!"
Ta không nản lòng, tiếp tục rặn.
Ta dùng hết sức bình sinh, nghe thấy tiếng cười, nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Có người bế một thứ nhỏ xíu đến trước mặt ta, nói: "Chúc mừng phu nhân, là một tiểu thiếu gia."
Con trai ta đỏ hỏn, nhăn nheo, không đẹp trai như cha nó, xấu xí vô cùng.
Con trai ta chào đời mấy ngày rồi, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, vẫn chưa gặp cha.
Chưa gặp cha mà nó vẫn vui vẻ, chỉ cần trêu một cái là nó cười toe toét.
Ta dỗ con ngủ, dỗ đến nỗi chính ta cũng buồn ngủ, ta vừa chợp mắt thì thấy đầu giường có một Chung Quỳ.
Nhìn con trai ta mà rơi nước mắt.
Hắn khàn giọng gọi ta là Đào Nhi, ta mới nhận ra là phu quân của ta.
Hắn hôi hám, bẩn thỉu, râu ria xồm xoàm, toàn thân đầy bùn đất.
Hắn nhìn chằm chằm vào con trai ta, không chớp mắt, cẩn thận hỏi: "Đào Nhi, đây là ai?"
Ta nói: "Đây là con trai của chàng, vẫn chưa có tên."
Hắn nói: "Ừ. Nó có tên, tên của nó là Cố Duy, tiểu danh là Nguyên Phương."