Hắn cân nhắc mấy ngày, trả lời hoàng thượng: "Lý thị một năm không có con, thần đã sớm có ý định bỏ. Chỉ là giờ mới đỗ đạt đã bỏ vợ cưới người khác, thần tuy không sao nhưng sợ làm tổn hại thanh danh của công chúa. Không bằng đợi thêm một năm, thần chắc chắn sẽ bỏ vợ."
Ta nghe mà toàn thân run rẩy, là ai nói ta tuổi trẻ không nên mang thai, lại vứt đầy ruột dê trên đất. Giờ lại nói ta một năm không có con, muốn ép ta xuống đài.
Triệu Ảnh Thăng càng nói càng khó xử, hắn nói: "Tẩu phu nhân, có lẽ là giấy vàng rượu say làm mờ mắt người, chưa đầy mấy tháng, danh tiếng phong lưu của hắn đã truyền khắp kinh thành. Hắn vừa là phò mã được định sẵn, vừa dây dưa không rõ với tiểu thư nhà Trung đường, công chúa tức giận, hoàng thượng còn tìm hắn khiển trách mấy lần. Hắn không sửa đổi bản tính, thỉnh thoảng còn lưu luyến chốn lầu xanh."
Hắn đồng cảm nhìn ta nói: "Bích Đào cô nương, ta coi thường hành vi của hắn, đã sớm không qua lại với hắn nữa rồi. Lúc rời kinh, ta cũng đi tìm hắn, hỏi hắn có tin tức gì muốn ta mang về cho cô không. Lúc đó hắn say trong hương rượu, cười nói, không có tin tức, chính là tin tức tốt nhất."
Ta ngồi ở nhà mấy ngày.
Mẹ ơi, con hối hận không nghe lời mẹ, con mới rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay. Con vốn muốn mượn hắn sinh một đứa con, ta nuôi con lớn, con nuôi ta. Giờ đây, con không mượn được con, còn bị bỏ.
Ta nói với Đậu Hoàng: "Đậu Hoàng, giờ ngươi chỉ còn lại mẹ, chúng ta qua cầu về nhà thôi."Đậu Hoàng đối diện với ta ư ử r3n rỉ vẫy đuôi, cọ mặt vào tay ta, còn muốn đến li3m mặt ta.
Ta lau sạch nước mắt, đến thư phòng của hắn ngồi xuống.
Ta mài mực, cầm bút, viết hai chữ phu quân, xiêu xiêu vẹo vẹo xấu vô cùng. Quả nhiên hắn không nắm tay ta, ta vẫn vẽ bùa.
Ta vo tròn tờ giấy vứt đi, chỉnh trang y phục ra ngoài.
Ta đi đến đầu ngõ quầy bói toán của Sái Tiên Sinh, bảo hắn ta giúp ta viết thư.
Ta nói, hắn ta viết.
Ta nói: "Phu quân, nghe nói chàng đỗ Thám hoa lang, còn muốn cưới công chúa nạp tiểu thư."
Sái Tiên Sinh dừng bút nhìn ta.
Ta nói: "Sao lại dừng rồi, viết tiếp đi."
Sái Tiên Sinh tiếp tục viết.
Ta tiếp tục nói: "Ta vốn muốn mượn chàng sinh một đứa con, giờ thành thân một hai năm, đến nửa đứa con cũng không có, ta hơi thiệt. Ta thấy chàng chắc là không có giống, vậy thì chúng ta hòa ly. Chàng đừng làm lỡ dở ta, ta cũng không làm lỡ dở chàng."
Sái Tiên Sinh sặc một ngụm nước nói: "Viết thẳng như vậy sao? Để ta giúp nương tử tô son trát phấn."
Ta hỏi: "Tô son trát phấn có tốn thêm tiền không?"
Hắn ta nói: "Không tốn."
Ta nói: "Vậy tô đi."
Ta ngồi trên ghế đẩu chờ Sái Tiên Sinh tô son trát phấn.
Phía sau có người nghiến răng nghiến lợi: "Ai không có giống? Nàng muốn hòa ly với ai?"