Xong cơm trưa, Tần Luật vùi mình ở phòng ngủ vọc máy tính, weibo đăng từ trưa được rất nhiều fan chú ý.
L: (⊙ o⊙) Bóng lưng này… là Khổ Đinh Trà?
L: ~(≧▽≦)/~ Bóng lưng nhìn rất ấm áp, sama chắc chắn đang muốn dựa vào đi! Chỉ nhìn thui mà iêm cũng muốn dựa!
L: o(////▽////)q Minh Nguyệt-sama sao anh nỡ để Khổ Đinh Trà-sama một thân một mình ở trong bếp lao động vậy ~
…
Không trả lời bình luận của fan, Tần Luật mở nhóm chat ‘Cúc thơm đầy vườn’, cậu tính bàn bạc thời gian tổ chức ca hội đêm Giáng sinh.
Tần Thời Minh Nguyệt: = ̄ω ̄= Mọi người nhào ra đây!
Thính Phong: XD Sama vạn dặm tìm chồng nha ~
Tần Thời Minh Nguyệt: (‵′) 凸! Mọi người muốn tổ chức ca hội không!!
Tiểu Meo Meo: o(≧ o ≦) o Ca hội? Sama không hưởng thụ thế giới hai người ấm cúng bên Khổ Đinh Trà ư?
Đậu Đậu: o(////▽////)q Khoảnh khắc tốt đẹp thế mà Khổ Đinh Trà-sama cũng đồng ý cho anh tham gia ca hội sao?
Thính Phong: anh chắc chắn Khổ Đinh Trà-sama không để ý chứ?
Tần Thời Minh Nguyệt: (╰_╯) Cậu ta dám có ý kiến!
Tiểu Meo Meo: o(////▽////)q Khổ Đinh Trà-sama quá nhanh quá nguy hiểm, mới thế mà lừa được thụ tới tay rồi ~
Thính Phong: ╮(╯▽╰)╭ Công chỉ cần ở trên giường nắm chắc tiểu thụ là được, dưới giường cần gì so đo ~
Đậu Đậu: ^O^/ Cho nên ~ Nguyệt thụ đêm nay anh hãy để Khổ Đinh Trà-sama ăn thật no vào ~ Để ngày mai có thể cùng bọn quẩy Giáng sinh!!
Tần Thời Minh Nguyệt: (‵′) 凸!!!
Hướng Trạch đang rửa dọn trong bếp ló ra hỏi: “Buổi chiều muốn ra ngoài mua gì không?”
Tần Luật lắc đầu, đứng dậy uốn éo giãn cơ rồi nhào lên giường: “Không hứng thú, sáng dậy sớm, giờ buồn ngủ.”
“Buồn ngủ thì đi ngủ đi, dém chăn kín coi chừng lạnh.” Vừa nói vừa đi vào phòng kéo rèm che cửa sổ.
Tần Luật lề mề cởi quần áo: “Nhà anh có áo phông không, tôi thích mặc áo phông đi ngủ.”
Hướng Trạch lôi một cái từ trong tủ quần áo đưa cho Tần Luật, Tần Luật nhận quần áo rồi ù té chui tọt vào phòng tắm. Chờ đến khi Tần Luật ôm tay từ phòng tắm đi ra, Hướng Trạch đã giúp cậu trải chăn nệm gọn gàng.
“Mặc dù nhà có hệ thống sưởi, nhưng giữa mùa đông mặc áo phông vẫn lạnh ghê!” Nói xong nhanh như chớp vọt lên giường bọc chăn kín người, còn luôn miệng than “Lạnh quá lạnh quá”. Hướng Trạch lại gần giúp Tần Luật đắp chăn cho kín rồi ra phòng khách xem TV.
Ngủ hết cả chiều, đến khi Tần Luật mở mắt thì phát hiện mình bị người ôm từ đằng sau, giật giật tay, người kia nới lỏng tay đổi tư thế ôm chặt hơn. Dụi dụi mắt, Tần Luật khẽ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hướng Trạch lúc này mới buông Tần Luật, mò trong hộc tủ lôi di động ra xem: “Gần năm giờ.”
“Trễ như vậy?” Tần Luật cọ cọ gối, “Ngủ lăn lóc cả buổi chiều vẫn thấy bã cả người, không muốn động. Sao tự dưng anh lại đi ngủ?”
“Chả biết nên làm gì, ngủ lấy sức cũng tốt.” Hướng Trạch ngồi dậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt, đang lau mặt sực nhớ: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Tần Luật nằm ì trên giường léo nhéo trả lời: “Buổi trưa ăn quá nhiều, vẫn no căng, tối ăn cái gì nhẹ nhẹ thôi.”
“Ừ.” Hướng Trạch rửa mặt xong đến bên giường ngồi, khẽ vuốt tóc Tần Luật, “Chưa chịu dậy?”
Tần Luật nghiêng đầu né Hướng Trạch, chôn đầu vào trong chăn, ậm ừ trả lời: “Dậy đây dậy đây, đừng xoa nữa.” Giãy ra khỏi tay Hướng Trạch, Tần Luật bật người vào phòng vệ sinh.
Bữa tối do Hướng Trạch nấu, một bàn vô cùng phong phú, Tần Luật ăn rất high. Cơm nước xong xuôi, Tần Luật ngồi bên Hướng Trạch, mỗi người một máy ngồi chat chít trên mạng.
Tần Thời Minh Nguyệt: Nào mọi người tập hợp o(≧▽≦)ツ
Tiểu Meo Meo: ^O^/ Được công-kun xoa dịu có khác, vui vẻ hơn hẳn bình thường ╮(╯▽╰)╭
Cà Phê: Minh Nguyệt hai đã???? Ừ ứ ư rồi????
Tần Thời Minh Nguyệt: Ừ ứ ư cái quái gì! Hai chúng tôi chỉ đơn thuần ngủ!
Thính Phong: Úi dà ~~~~~~ Đơn thuần! Ngủ! Một giường!
Cà Phê: o(≧v≦) o~~ Nói ai tin ~
Tần Thời Minh Nguyệt: Này này!!
Khổ Đinh Trà: Không phải nói chuyện tổ chức ca hội sao?
Đậu Đậu: →_→ Sama, anh định đánh trống lảng sao…
Thính Phong: →_→ Quả nhiên không chấp nhận việc thụ thụ bị trêu…
Bụi Bặm: →_→ Muốn trêu cũng chỉ mình mình được trêu…
Tiểu Meo Meo: Bụi Bặm-sama!!
Tần Thời Minh Nguyệt: Bụi Bặm ông @! %
Khổ Đinh Trà: Đột nhiên nhớ ra, tối mai ở quảng trường tổ chức chương trình, Minh Nguyệt, cùng đi không?
Tiểu Meo Meo: TOT Sama! Bọn em từ nay không dám làm càn nữa, đến quảng trường làm gì, mở ca hội tốt hơn!!!
Thính Phong: TAT Đúng đúng! Bọn em đã thông báo cho bao nhiêu người rồi!!
Tần Thời Minh Nguyệt: ╭(╯^╰)╮Hai người tụi tui sẽ đi quảng trường chơi!!
Tiểu Hoa Đào: TVT Sama mau vuốt lông Nguyệt thụ!
Khổ Đinh Trà: Mọi chuyện theo ý cậu ấy.
Tần Thời Minh Nguyệt: ╭(╯^╰)╮
Đậu Đậu: ╮(╯▽╰)╭ Có công-kun làm chỗ dựa quả nhiên là phải khác!
Tiểu Meo Meo: Khổ Đinh Trà-sama thật oai phong!
“Muốn đi quảng trường thật sao?” Hướng Trạch nhìn Tần Luật thắc mắc.
Tần Luật khua tay: “Nói chơi thôi, đừng tưởng thật, ngày mai mà đi thì có mà chen bẹp ruột!”
Hướng Trạch đóng máy tính, lấy quần áo từ trong tủ. Tần Luật nhìn Hướng Trạch hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Đi tắm.”
“Hey, hơn chín giờ rồi, sao không thấy buồn ngủ tý nào nhỉ…”
“Chắc do chiều ngủ nhiều quá, tắm xong ngồi trên giường xem TV.”
“Vậy tôi đi tắm liền, nằm giường êm hơn ngồi sôpha.”
Cà Phê: = ̄ω ̄=
Tần Thời Minh Nguyệt: -_-|| Cái gì?
Cà Phê: Kỹ thuật Khổ Đinh Trà tốt chứ? Có đau không?
Tần Thời Minh Nguyệt: (‵′) 凸! (‵′) 凸! Chúng tôi chẳng làm gì hết!!
Cà Phê: @[email protected] Anh ấy không nổi hứng với cậu?
Tần Thời Minh Nguyệt: →_→ Nhanh như vậy đã đến bước cuối, anh ấy đâu phải đồ háo sắc…
Cà Phê: Cả hai đều là đàn ông! Sắp đầu ba cả rồi! Tiến triển nhanh cái gì?? Cậu ở cùng anh ấy mà không có cảm giác kích động thôi thúc đến gần nhau sao?
Tần Thời Minh Nguyệt: Như bây giờ là ổn rồi, tôi không muốn thêm bước nữa gấp rút vậy.
Cà Phê: = 口 = Khổ Đinh Trà cũng không muốn?
Tần Thời Minh Nguyệt: …Không biết
Cà Phê: →_→ Cẩn thận người ta ở ngoài dan díu với người khác…
Tần Thời Minh Nguyệt: (‵′) Anh ta dám!
Cà Phê: Cậu từng làm chưa?
Tần Thời Minh Nguyệt: (‵′) 凸 Tôi là dạng dễ dãi vậy sao??
Cà Phê: o(╯□╰) o Ừ ừ, hai người dự định dậm chân tại chỗ mãi như vậy?
Tần Thời Minh Nguyệt: Từ từ rồi tính.
Cà Phê: Phục hai người luôn!
Tần Thời Minh Nguyệt: Không thèm nói chuyện với cậu nữa, đi tắm đây.
Khổ Đinh Trà đi ra, Tần Luật vào phòng tắm. Chờ đến khi Tần Luật tắm xong, Hướng Trạch đã tải xong phim. Lần này Hướng Trạch chọn phim tình cảm nghệ thuật, vì chiều ngủ quá nhiều, hơn nữa chịu chút ảnh hưởng từ lời nói của Trầm Sâm, cho nên lần này Tần Luật không bị thôi miên lúc xem phim.
“Chậc chậc chậc, yêu từ cái nhìn đầu tiên? Ô, nghe đã thấy điêu!” Xem một đoạn, Tần Luật bắt đầu thổ tào.
Hướng Trạch nhét cái tay đang khua khoắng vào trong chăn: “Nói thì cứ nói, lộn xộn làm gì.”
Một lúc sau, Tần Luật lại mở miệng: “Ôi, mới gặp nhau được bao lâu mà đã kết hôn? Yêu nhau vì tiền phỏng? Chắc chắn không thật lòng kết hôn! Phải không?” Tần Luật ngẩng đầu nhìn Hướng Trạch tìm kiếm đồng tình.
“Ha ha, phim mà.”
Lại thêm xíu nữa.
“Chậc chậc chậc, giả dối! Ha ha ha! Thú vị thật!”
Hướng Trạch bất đắc dĩ nhìn kẻ đang vùi trong lòng mình cười nghiêng ngả: “Hình như chúng ta đâu phải đang xem phim hài đâu?”
Hai phút trôi qua, Tần Luật xoay tới xoay lui, “Lại sao nữa?” Hướng Trạch ôm cứng Tần Luật cố định cậu vào chỗ.
“Muốn uống nước.”
“Tôi lỡ quên mất, để tôi đi rót cho cậu cốc nước.” Nói xong mở đèn bàn đầu giường đứng dậy ra phòng khách rót nước.
“Nước lạnh đó!” Tần Luật từ phòng ngủ nói vọng ra.
Lát sau, Hướng Trạch bưng cốc vào phòng đưa Tần Luật: “Uống đi.” Tần Luật ngửa đầu tu ừng ực.
Hướng Trạch giúp cậu lau nước bên khóe miệng, lại ra phòng khách rót thêm cốc nữa đặt lên tủ đầu giường.
Uống xong cốc nước, Tần Luật cuối cùng cũng nghiêm chỉnh ngồi xem. Gần đến cuối phim, Tần Luật bắt đầu rộ lên cười: “Ha ha, chả hiểu gì cả, loại phim này lần nào xem cũng thấy thật hài.” Tần Luật cười cười rồi đột nhiên ngồi dậy.
Hướng Trạch ù ù cạc cạc hỏi: “Đứng lên làm gì thế?”
Tần Luật dùng chân kéo kéo dép đi trong nhà: “Đi vệ sinh.”
Lúc quay vào thì Hướng Trạch đang tìm một bộ phim khác, Tần Luật nhanh chóng trèo lên giường, nhét đôi chân lạnh lẽo dán lên đùi Hướng Trạch, Hướng Trạch ngay lập tức dùng chân kẹp chặt chân Tần Luật làm túi sưởi cho cậu.
“Tiểu Luật, cậu muốn xem phim gì hở?”
Tần Luật hơi lưỡng lự một chút mới trả lời: “Hay chúng ta xem phim hành động đi?”
“Không phải cậu không thích xem phim hành động trước khi đi ngủ sao? Bảo dễ mất ngủ cơ mà.”
Tần Luật vốn nói tới thể loại phim hành động mà Trầm Sâm đã mạnh dạn đề cử. Loại phim hành động ứ ừ chứ không phải dòng phim hành động kia, mỗi tội Hướng Trạch không lĩnh hội được ẩn ý mà Tần Luật nhắm tới, chỉ nghĩ phim hành động là mấy loại phim chiến đấu chíu chíu pằng pằng, Tần Luật không dám giải thích cụ thể gợi ý của mình, đành để mặc Hướng Trạch.
Tần Luật lợi dụng khóe mắt lén ngó Hướng Trạch, sau đó giả vờ tùy ý khoác tay ôm lấy hông Hướng Trạch, nhìn Hướng Trạch không có phản đối, cánh tay trên lưng từ từ lần vào vạt áo, mò mẫm hướng đến ngực Hướng Trạch.
Bất thình lình Hướng Trạch vươn tay nắm lấy cái tay đang tác loạn trên người mình cảnh cáo: “Sờ lung tung gì, tập trung xem phim!”
Tần Luật vừa tức vừa ngượng, vội vàng rút tay: “Hứ! Ai thèm!” Nói xong muốn cựa mình tránh khỏi tay Hướng Trạch, “Bỏ ra!! Tôi muốn đi ngủ!” Ngã người xuống giường, trùm chăn qua đầu đi ngủ.