Bia Đỡ Đạn Tiến Công Chiếm Đóng

quyển 3 chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bây giờ vợ chồng Diệp Khai Lương trở về, cô con dâu là Bách Hợp đương nhiên phải đi nghênh đón. Diệp gia đã chuẩn bị xe. Lúc ngồi trên xe, Bách Hợp cũng không lãng phí cơ hội luyện công. Trong mắt người khác thì cô chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tuy lúc này xe hơi không phải thứ gì hiếm lạ, nhưng xe của Diệp gia là hàng nhập khẩu từ nước ngoài nên đương nhiên người trong thành Nam Hoa đều nhận ra. Khi Bách Hợp còn chưa chú ý thì đã có rất nhiều người nhìn chòng chọc vào cô.

Xe đi hơn nửa giờ, còn chưa ra khỏi Nam Hoa thì một chiếc xe của Đức có vẻ ngoài khá bình thường đã đi về phía họ.

“Thiếu phu nhân, là xe của đại soái.” Tài xế vừa dứt lời, chiếc xe kia đã nhanh chóng dừng lại, một phụ nữ mặc sườn xám thêu mẫu đơn, chân đi giày cao gót, vai choàng khăn gấm màu trắng, tóc búi sau đầu, có vẻ đẹp cổ điển. Bà ta còn đội một chiếc mũ dạ hoa mỹ. Nhân lúc mọi người xung quanh chưa phát hiện ra, bà ta liền đi về phía Bách Hợp, đợi bà ta tới gần, cửa xe lập tức mở ra.

“Tiểu Hợp, đã lâu không gặp.” Người phụ nữ bỏ mũ dạ xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc Trân. Đây là lần đầu gặp mẹ chồng của thân thể này, tuy nhìn Lâm Ngọc Trâm có chút lạnh lùng nhưng giữa lông mày lại có mấy phần từ ái, đôi mắt nhìn Bách Hợp còn thoáng qua phần bụng bằng phẳng của cô, mỉm cười nói: “Nghe nói con lại mang thai rồi, trong nhà đánh điện tới, mẹ và cha con rất lo lắng, Xung Cẩn không ở Nam Hoa thì mọi việc vẫn ổn chứ?”

Bách Hợp nghe Lâm Ngọc Trân nói vậy mới biết mình tự cho rằng ở trong nhà sẽ ngăn cách với thế giới nhưng lại quên mất có điện thoại trên đời. Thấy thái độ quan tâm của Lâm Ngọc Trân, cô gật đầu: “Cảm ơn mẹ, chuyến vào kinh này của cha vẫn thuận lợi chứ ạ?”

Trong mắt Lâm Ngọc Trân lộ ra ý cười dịu dàng, đột nhiên đưa tay xoa đầu Bách Hợp, vén mấy sợi tóc trên gò má cho cô. Động tác vô cùng thân mật.

“Còn biết quan tâm người khác nữa, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà không chịu mách với mẹ. Tiểu Hợp, lẽ nào gả đến Diệp gia rồi thì không thân với mẹ nữa, sợ mẹ sao?” Bà vừa nói ra thì Bách Hợp mới nghĩ tới chuyện lúc nguyên chủ chưa gả vào Diệp gia, mẹ Đường Bách Hợp và Lâm Ngọc Trân là bạn thân chốn khuê phòng, hai người còn vui đùa rằng muốn kết thông gia. Từ lúc Đường Bách Hợp và Diệp Xung Cẩn gặp mặt, Lâm Ngọc Trân vẫn rất thích cô. Hễ bà mở miệng là gọi con dâu, vậy nên tình cảm giữa Đường Bách Hợp và bà luôn tốt vô cùng. Nhưng sau khi gả vào Diệp gia, Lâm Ngọc Trân muốn con trai và con dâu có không gian riêng, hơn nữa Diệp Khai Lương lại có kế hoạch vào kinh đô, thế nên quan hệ giữa bà và Đường Bách Hợp cũng lạnh đi.

Lần này Lâm Ngọc Trân về Nam Hoa, Đường Bách Hợp đã đổi thành người làm nhiệm vụ là Bách Hợp. Nghĩ vậy, cho dù đã quen cảnh sinh li tử biệt thì trong lòng Bách Hợp vẫn thở dài một tiếng.

“Mẹ nói gì thế, con sợ ai thì cũng không sợ mẹ Ngọc Trân đâu.” Bách Hợp gọi Lâm Ngọc Trân theo cách mà nguyên chủ vẫn xưng hô. Đôi mắt Lâm Ngọc Trân đỏ bừng, gật đầu:

“May mà con và Xung Cẩn còn trẻ, bây giờ lại có cốt nhục lần nữa đúng là chuyện tốt vô cùng. Cũng may Xung Cẩn đã xử lý con tiện tì kia để nói khỏi làm bẩn mắt con. Nếu không thì khi mẹ trở về cũng không để nó yên. Có điều…” Lâm Ngọc Trân nói tới đây, vẻ mặt có phần do dự, bề ngoài của bà dịu dàng nhưng thủ đoạn rất sắc bén sạch sẽ, làm việc không kéo bùn dính nước, tính cách quyết đoán hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của bà. Cô vừa định hỏi thì Lâm Ngọc Trân đã thở dài một hơi:

“Tuy Xung Cẩn không nói với mẹ nhưng chuyện sẩy thai này chắc chắn không thể không liên quan đến con hầu Lưu Dung bên cạnh con đúng không?”

Không hiểu sao Lâm Ngọc Trân lại nhắc tới Lưu Dung, Bách Hợp ngẩn người, gật đầu: “Sao mẹ lại biết vậy?”

Lời này của cô chính là thừa nhận một cách gián tiếp, sắc mặt Lâm Ngọc Trân lập tức sầm xuống:

“Chuyện cụ thế thế nào, nói rõ cho mẹ.”

Bách Hợp không do dự, kể lại gia đình Mã Dung bị Diệp Xung Cẩn giết thế nào, chỉ còn lại mình cô ta trốn được, rồi được Đường gia cứu, ở lại bên mình, theo mình gả vào Diệp gia, muốn lợi dụng mình báo thù. Cô vừa dứt lời, Lâm Ngọc Trân liền nở nụ cười lạnh lùng:

“Con đĩ này, quả nhiên có bản lĩnh.” Nói xong, bà ta như oán trách: “Xung Cẩn đúng là, làm việc lo đầu không lo đuôi, nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi tới mầm non lại trồi. Thằng nhãi Lâm gia kia cũng sống ra trò ở thành Nam Hoa này. Dưới mí mắt nhà ta sao có thể để lũ tôm tép nhãi nhép làm loạn được chứ!” Nói mấy câu về Diệp Xung Cẩn trước mặt Bách Hợp xong, thấy cô vẫn cúi đầu không nói gì, bà đành ném ra một quả bom:

“Bây giờ Mã Dung đang ở cạnh cha các con, được ông ấy thu làm tiểu thiếp.”

Không ngờ mình đã thay đổi mọi chuyện, ép Mã Dung phải lộ bộ mặt thật, vậy mà cô ta vẫn có bản lĩnh lướt qua một đống sự kiện, trực tiếp tiến hành giai đoạn sau. Bách Hợp kinh hãi, vội vàng nói:

“Mã Dung? Không phải Mã Dung đã chết sao?”

Lâm Ngọc Trân cười lạnh hai tiếng, hai bàn tay ngọc được bảo dưỡng chu đáo mân mê vành mũ, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, mắt lóe ra hàn quang: “Cô ta mạng lớn, trốn thoát một lần, lấy danh nghĩa của con nên không bi ai nghi ngờ, cũng là do mẹ không cẩn thận.” Bà nói xong, thấy miệng Bách Hợp khẽ nhếch lên thì cười nhẹ một cái, mỉm cười tao nhã: “Thành Nam Hoa có phản đồ.”

Đương nhiên Mã Dung biết rõ con trai mình có năng lực thế nào, Mã Dung tuyệt đối không thể có bản lĩnh lớn đến mức thoát khỏi tay con bà. Khả năng duy nhất là thành Nam Hoa có phản đồ.

Thành Nam Hoa là miếng thịt béo trong mắt nhiều người, hận không thể nuốt trọn một lần. Diệp gia lớn như vậy, ngư long hỗn tạp, có những kẻ ủ mưu trong lòng, Lâm Ngọc Trân hiểu rất rõ. Trước đây là bà không muốn quan tâm, nhưng bây giờ xem ra một số kẻ cứ tưởng là bà không biết, nhảy nhót dữ thật đấy.

Bách Hợp còn kinh ngạc đến ngây người, cô không ngờ nhiệm vụ lần này xem như đơn giản, không có yêu ma quỷ quái gì, cũng không có đại hiệp rồi võ công, chỉ cần tiêu diệt Mã Dung, thay đổi kết cục của nguyên chủ mà thôi. Hóa ra ở đây mọi người không cần vũ lực mà đi chơi trò đấu trí. Chỉ số thông minh của cô hiện giờ sao có thể đấu với bọn họ được, tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Lâm Ngọc Trân cho rằng những gì mình nói đã làm Bách Hợp sợ, bà có chút thương xót nhìn cô. Từ nhỏ tới lớn bà vẫn luôn thích cô, nhưng thành Nam Hoa nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của Bách Hợp. Trước đây cô được Đường gia và Diệp Xung Cẩn bảo vệ dưới cánh chim của mình, nhưng sớm hay muộn cô cũng sẽ là phu nhân cầm quyền ở Diệp gia, sau này sẽ sóng vai với Diệp Xung Cẩn. Bất kể sau này Diệp Xung Cẩn có bao nhiêu phụ nữ thì cô cũng vẫn là bà chủ thành Nam Hoa, trọng trách rất lớn.

Trong quá khứ, Lâm Ngọc Trân không nỡ ép buộc cô con dâu này. Thấy cô nhát gan yếu đuối thì cũng để cô trốn tránh hiện thực, nhưng hôm nay Lâm Ngọc Trân thích thú phát hiện ra Đường Bách Hợp thay đổi. Không biết có phải vì đã là mẹ nên cô trở nên mạnh mẽ hơn không. Là một người mẹ, con cô lại từng bị Mã Dung hại chết, vì vậy mà nhìn cô kiên cường hơn trước rất nhiều. Nghe mình kể chuyện kia mà cũng không có vẻ sợ hãi lo âu, bà rất vừa lòng. Vốn dĩ hận Mã Dung tới thấu xương, nhưng giờ thì sự chán ghét với cô ta đã giảm đi mấy phân. Xem ra dù vô dụng đáng chết thế nào thì cũng có thể phân ra thành nên chết sớm và chết muộn một chút.

Mọi người trở lại Diệp gia. Bách Hợp nghĩ tới chuyện Lâm Ngọc Trân gả vào Diệp gia đã nhiều năm, tình cảm với Diệp Khai Lương rất sâu nặng, vì sao không đi cùng một chiếc xe với ông ta. Ai ngờ cô vừa xuống xe, đứng chờ Lâm Ngọc Trân thì đã thấy Diệp Khai Lương khoác áo bước xuống từ một chiếc xe khác. Trong tay ông ta cầm điếu thuốc, đầu đội mũ màu da, theo sau ông ta là Mã Dung, mái tóc uốn xoăn tinh tế, mặc bộ âu phục ren màu hồng phấn, gương mặt đầy vẻ yếu ớt.

Diệp Khai Lương thấy con dâu thì trong mắt lóe lên chút xấu hổ, một tay đỡ Mã Dung xuống xe, gượng cười với Bách Hợp:

“Tiểu Hợp, tới đây nào, cha giới thiệu với con.”

Thân là Tổng đốc Nam Hoa, khí chất nho nhã, trên mặt Diệp Khai Lương tràn đầy tự tin và khí thế của kẻ bề trên. Ông ta rất phong độ dắt Mã Dung tới, làm như không biết Mã Dung từng biết Bách Hợp. Lâm Ngọc Trân thấy thế thì thân thể cứng đờ, định mở miệng nhưng khi quay đầu lại đã thấy gương mặt mỉm cười của Bách Hợp. Bà ta cười thầm, vốn dĩ định ngăn Diệp Khai Lương rồi lại im lặng.

Gương mặt Mã Dung đầy ý cười, có điều trong đôi mắt đã ẩn tàng mấy phần oán độc, không biết là Diệp Khai Lương làm như không thấy hay là tuổi già nên hùng tâm tráng chí đã mất, thấy sắc đẹp thì mê muội đến váng đầu.

“Khai Lương, đây không phải là thiếu phu nhân của em sao? Ông thực sự cho rằng em không biết sao?” Cô ta nũng nịu che miệng, thớ thịt bên khóe môi co giật hai cái, có lẽ sâu trong nội tâm cô ta không bình tĩnh như vẻ ngoài. Bách Hợp cũng ra vẻ giật mình:

“Mã Dung? Lại là cô à?”

P/S: Sau bao nhiêu ngày ko có máy tính, cuối cùng tớ đã quay lại với xã hội văn minh

Truyện Chữ Hay