Edit: Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Một khắc sau thi thể cháy đen tiến lại càng gần vợ Bình ca nhi, sự việc sau đó cũng giống với ‘Thúy nhi’, thây khô bóc da mặt của nàng ta, cho đến lúc hạ nhân của vợ Bình ca nhi chạy tới thì mọi người chỉ thấy một người toàn thân đang bị thiêu sống, hai tay bụm lại che mặt kêu thảm thiết. Mà vợ Bình ca nhi đứng ở rất xa, trên mặt còn mang theo nụ cười cứng ngắc, khuôn mặt đó giống như đeo một lớp mặt nạ bên ngoài.
Trong phủ liên tiếp phát sinh các chuyện kỳ quái như vậy, trong thời gian ngắn đã chết hai người, chuyện như vậy không còn coi là nhỏ được nữa.
Lúc trước tìm người để làm phép nhưng hiện tại có thể thấy được không có một chút tác dụng nào, trong phủ liên tiếp có người chết. Mỗi ngày đều có một người chết, phương pháp bị giết đều giống nhau, mọi người đều lấy hai tay che mặt kêu thê lương thảm thiết, toàn thân bị lửa đốt thành thi thể cháy đen, mấy ngày vừa qua đều như vậy, đến người ngu cũng hiểu được có điều không thích hợp rồi.
Trong Tôn phủ bắt đầu lưu truyền phu nhân Lý thị quay lại báo thù rồi, càng nói càng huyên náo, lòng người trong phủ càng lo sợ. Cũng có hạ nhân nghĩ cách chạy trốn, nhưng một khi Tôn Đạo Hải phát hiện thì sẽ rất độc ác, để cho đám hạ nhân đánh đến chết toàn bộ những kẻ chạy trốn. Phần lớn nô bộc của Tôn gia đều ký văn tự bán đứt, sống hay chết đều là tài sản của chủ nhân. Một khi biến thành trốn nô thì cho dù là đánh chết, thì cũng chỉ lên quan phủ báo án là được. Tôn Đạo Hải có quyền thế ngập trời, có một số việc nhỏ quan phủ đều tự động giúp đỡ lão làm việc thỏa đáng.
Nếu trước đây việc như vậy sẽ làm kích thích hạ nhân trong phủ hoang mang sợ hãi, nhưng tình hình lúc này không giống như xưa nữa. Nếu bắt được trốn nô có khả năng bị đánh chết, nhưng nếu ở lại trong phủ thì chắc chắn sẽ chết. Vì vậy Tôn Đạo Hải dù đã giết gà dọa khỉ nhưng nhiều người vẫn tiếp tục tìm cách trốn.
Nhưng lại xảy ra chuyện rất kỳ quoái, những hạ nhân trốn đi lại tự nhiên trở lại Tôn phủ, ban đầu còn tưởng rằng những hạ nhân này bị dọa sợ, trước đấy đã đánh chết hai người rồi, lại phát hiện thêm những người khác trốn, nhưng những người này lại lần lượt trở lại, cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó khác thường.Trong phủ người bị chết cháy ngày càng nhiều, toàn bộ phủ đắm chìm trong không khí khủng bố, Tôn Đạo Hải cũng bắt đầu luống cuống. Một mặt bắt đầu cho người đi mời các đạo sĩ nổi tiếng trong thành Vân Dương đến phủ để trừ tà, một mặt thì bắt đầu mua nhà mới.
Cả phủ lâm vào sự tuyệt vọng cùng sợ hãi, mỗi ngày lại có người chết, trong phủ giống như cả bốn phía đều có thể ngửi được mùi thúi của da thịt bị đốt cháy. Không biết có phải do từ ngày thi hành hình phạt đóng dấu nung mà sương mù trong phủ ngày càng dày. Mỗi ngày chờ đến hửng đông càng ngày càng muộn, trong phủ thường xuyên có một cỗ sương mù dày đặc, ánh mặt trời dường như cũng không thể xuyên thấu qua lớp sương mù này, sương mù giống như muốn bao lại toàn bộ mọi người trong phủ.
Tôn phủ trước kia tổng cộng ước chừng khoảng trăm người Hoàng thị trước kia dương dương đắc ý vì đã loại trừ được Lý thị bây giờ cũng bắt đầu hoang mang, bà ta hối thúc Tôn Đạo Hải dọn nhà. Nhưng điều quỷ dị lại xảy ra, vừa mới chuyển ra khỏi nhà cũ không được bao lâu, nhưng không biết làm thế nào mà lúc tỉnh dậy lại vẫn ở trong Tôn phủ, bọn họ không thể trốn thoát khỏi nơi này.
Bình ca nhi ngày càng sợ hãi, vợ của hắn càng ngày càng cảm thấy không đúng rồi. Mỗi ngày, lúc đi ngủ thân thể vợ hắn cứng ngắc lạnh băng, khi tiếp xúc với làn da cũng rất cổ quoái, giống như là người chết. Có một ngày sáng sớm hắn mở to mắt tỉnh lại thì thấy vợ hắn đang mở đôi mắt đen kịt nhìn hắn. Biểu cảm này làm cho hắn sởn hết cả gai ốc. Tiếng nói cũng không giống như trước, không như trước phàn nàn hắn hai câu, giữa hai người thời gian nói chuyện ngày càng ít, có khi thậm chí cả ngày cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn. Cho đến một ngày Bình ca nhi rốt cục không nhịn được nữa, mỗi lúc trời tối hắn cũng không dám đụng vào người thê tử của mình nữa, thân thể của nàng ta lạnh như băng dị thường, ngủ tới hửng sáng cũng không có chút độ ấm nào, hắn để cho hạ nhân chuẩn bị đồ đạc dọn vào thư phòng.
Vừa mới động, ‘vợ’ hắn liền trở về, dùng loại ánh mắt làm cho hắn sợ hãi di thường nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
Trong phòng đồ đạc của hắn đã thu dọn sạch sẽ rồi, hắn chuẩn bị muốn đi ra khỏi căn phòng này. Gần đây trong phòng có mùi hôi thối cùng mùi cháy khét rất rõ ràng, hắn sắp không thở nổi nữa. Bóng đen của cái chết đang bao phủ trên đỉnh đầu hắn, làm cho hắn suốt ngày không thể bình an được. Mỗi đêm hắn đều gặp ác mộng, mơi thấy mẹ của mình Lý thị bị đóng dấu nung đến chết, trước khi chết dùng một ánh mắt nhìn hắn làm cho hắn sợ hãi.
“Gần đây ta muốn đọc sách, nên là đến…”
Bình ca nhi cúi thấp đầu, cũng không dám nhìn thẳng khuôn mặt của vợ mình, nàng ta trang điểm khuân mặt rất cổ quoái. Môi tô son đỏ như máu, lông mi vẽ rất nhỏ, trên mặt thì bôi rất nhiều phấn mặt trắng bạch. Trên má còn cố tô thêm hai bên má hồng vừa đỏ vừa tròn, nếu không phải bộ dáng này là của vợ hắn, thì Bình ca nhi sẽ nghĩ nàng ta là tượng giấy được làm ra để đốt cho người chết đấy.
“Không cho phép.” Hắn nghe được tiếng vợ mở miệng nói vừa khàn vừa thô, còn ho hai tiếng. Gần đây thân thể của nàng ta quá lạnh rồi, năm nay mùa đông lại đặc biệt tới sớm, có lẽ bị nhiễm lạnh, nàng ta ho rất chậm, giống như muốn nhổ cái gì đó từ trong cổ họng ra. Mỗi lần khục một tiếng Bình ca nhi lại càng hoảng sợ, nàng ta vừa nói ra Bình ca nhi liền cúi đầu không nói.
Hắn không phát hiện được lúc hắn không nói lời nào ánh mắt ‘vợ’ hắn hiện lên vài phần oán độc, hừ lạnh một tiếng cũng không nói.
Một câu nói không cho phép của ‘vợ’ giống như một thần chú kim cô, Bình ca nhi lại chuyển đồ về phòng, nhưng hắn sợ hãi. Hắn sai người mua nến, tiền giấy ban đêm một mình ở trong nội viện đốt, gọi tên của Lý thị cầu khẩn bà buông tha cho mình. Lúc hắn trong nội viện quỳ khẩn cầu xám hối thì ‘vợ’ hắn đứng từ xa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, khóe miệng cười lạnh. Hiện tại mới biết sợ hãi, lúc trước đã làm những gì rồi? Lời của mẹ hắn một câu cũng không nghe, nhưng hôm nay lời của ‘vợ’ một câu đối với hắn lại là thánh chỉ, đã muộn rồi.
Một tháng qua đi, Bình ca nhi suốt ngày lo lắng chờ đợi, mỗi ngày hắn đều mơ tới ngày Lý thị chết, bên tai còn phảng phất giống như vang lên tiếng bà gọi mình ‘Bình ca nhi’, cầu hắn cứu bà. Chân của hắn lại giống như bị dính trên mặt đất, không di chuyển được. Hắn sợ hãi, hắn sợ Tôn phụ hận hắn biết rõ chân tướng rồi loại trừ hắn, hắn sợ sau này Hoàng thị xem hắn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Hắn sợ sau này ở Tôn gia hắn không có đất cắm dùi. Hơn ba mươi ngày mỗi lần ở trong mộng thấy Lý thị gọi hắn, hắn lại đứng bất động, thậm chí thấy Lý thị bị đóng dấu nung đến chết hắn lại kín đáo nhẹ nhàng thở ra.
Mỗi khi hắn ở trong mộng tuần hoàn vô hạn thì ‘vợ’ hắn đều chưa ngủ, nằm cạnh nhìn hắn, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Giống như mỗi lần hắn từ trong mộng tỉnh lại, ánh mắt của ‘vợ’ hắn nhìn làm cho hắn sởn hết cả gai ốc, giống như hắn đã làm việc đại nghịch bất đạo. Hắn mặc dù sống nhưng lại không bằng chết, thân thể của hắn ngày càng gầy còm, sắc mặt vàng đen, một tháng qua đi mà giống như già hơn mười tuổi. Trong sân hắn tràn ngập mùi xác chết thối, trong nội viện chuột chết ngày càng nhiều, mỗi ngày hạ nhân đều phát hiện có xác chuột chết trong phòng. Tình huống này ngày càng đáng sợ, cho đến một đêm, hắn đột nhiên bị lạnh tỉnh lại, ‘vợ’ hắn còn chưa ngủ, nàng ngồi ở trước bàn giống như đang vẽ cái gì đó. Bên ngoài im lặng, một lớp sương mù dày tràn ngập làm ngăn cản tầm nhìn của hắn, Bình ca nhi không nhịn được nói:
“Nửa đêm canh ba, còn làm gì vậy? Có việc gì nghi không hết thì ngày mai lại làm.” Hắng tưởng rằng Hoàng thị lại giao nhiệm vụ mới cho ‘vợ’, nên nhắc nàng ngủ trước rồi mai làm tiếp.
Nhưng ai ngờ ‘vợ’ hắn lại nói: “Không được đâu.” Lúc nàng nói chuyện đã quay đầu lại, là một bộ tóc rối tung trước mặt, rõ ràng trong phòng u ám nhưng Bình ca nhi lại nhìn xuyên qua màn, thấy rõ ngồi bên chiếc bàn là một đôi má bị bỏng đến không nhìn ra khuôn mặt, khuôn mặt gồ ghề, không ít chỗ còn mục nát. Con mắt, cái mũi đã bị là phẳng, môi đã bị bỏng như giấy, lộ ra hàm răng lành lạnh, lúc này ‘nàng’ giống như đang cười đấy:
“Nếu hiện tại không vẽ tốt, ngày mai lấy gì mà gặp người đây? Ta cũng không thể gặp mặt con nha, Bình ca.”
Ngữ khí khi nói chuyện, cùng khuôn mặt bị đóng dấu nung khét lẹt rõ ràng là mẫu thân Tôn thị, bị thi hành hình phạt đóng dấu nung đến chết hơn một tháng trước ah! Trong tay này đang cầm một mảnh da người tái nhợt, bà còn cầm bút mực vẽ lông mày ở phía trên. Da mặt đã mất đi huyết sắc chính là của vợ hắn. Bình ca nhi trừng mắt lớn, đồng tử co lại giống như cây kim, hậu tri hậu giác phát hiện ra, khuôn mặt này đã làm bạn với hắn hơn một tháng nay. Nói cách khác hắn đã cùng mẫu thân Lý thị sống chung hơn một tháng rồi.
Bình ca nhi ngay lúc đó thét lên, sợ đến phát run, Lý thị nhếch miệng cười đi về phía hắn.
Ngày xưa lúc bà còn sống gương mặt còn tính là xinh đẹp, lúc này biến thành hình dạng này quả thực làm cho Bình ca nhi bị dọa đến hồn phi phách tán, trong miệng hô lớn; “Không được qua đây.”
Người trong phủ giống như đã chết hết, không có ai tới cứu hắn. Hắn thấy Lý thị ngày càng gần, còn ghé vào tai hắn hát một chút khúc hát ru, chỉ là ngày xưa thanh âm Lý thị êm tai như thế nào, thì bây giờ ngược lại thanh âm khô khốc khó nghe thế ấy. Bình ca nhi cầu khẩn, cầu Lý thị tha cho hắn một mạng, nhưng Lý thị lại nở nụ cười ‘Khặc khặc.c.c.c…’: “Con trai của ta, ngày đó ta cũng cầu xin ngươi cứu ta như vậy.”
Thế nhưng lúc ấy hắn đã làm như thế nào? Biết rõ Lý thị oan uổng, lại nói Lý thị là sỉ nhục của Tôn gia, đáng bị phanh thây xé xác.
Nếu sớm biết được có ngày hôm nay thì hắn tuyệt đối sẽ không đứng về phía Hoàng thị.
Bình ca nhin dốc sức liều mạng quỳ trên giường khẩn cẩu, hắn khóc hô hào gọi ‘Mẹ’, Lý thị chỉ kéo thân thể cúng ngắc run rẩy của hắn vào trong ngực. Bình ca nhi liều mạng dốc sức giãy dụa nhưng không thể thoát. Ngoài phòng rõ ràng có người, có thể đã nghe được tiếng hắn kêu gào, nhưng không có ai đi vào.