Nghĩ đến người đàn ông bị Bách Hợp đánh chết trong nhà còn có con nhỏ mới nửa tuổi, trong lòng Thẩm Xuân chán ghét Bách Hợp đến cùng cực. Anh ta không ngờ chỉ vì mình từ chối kết hôn với cô, vậy mà cô thay đổi nhiều như thế, không những ác độc còn coi thường mạng sống người khác, xem ra lúc trước anh ta từ chối kết hôn quả là đúng đắn, lý do lúc ấy chỉ là vì Bách Hợp không phải là mẫu người mà anh ta mong muốn, giữa hai người chỉ là loại quan hệ trên tình bạn một chút, mà vẫn chưa đủ để thành tình yêu mà thôi, thực ra anh ta cũng nghĩ, nếu trước bốn mươi tuổi vẫn chưa tìm được người trong mộng, vậy thì cứ cưới Tống Bách Hợp cho rồi, hai người cùng cố mà qua một đời vậy.
Bây giờ nghĩ lại, quyết định không kết hôn với Bách Hợp quá đúng, bản tính của cô hôm nay đã bộc lộ ra rồi đấy thôi!
“Tôi muốn đi đâu, là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh, nếu anh muốn đi, anh có thể cút!” Bách Hợp nhìn chằm chằm Thẩm Xuân, lãnh đạm nói: “Tôi cảnh cáo anh, nếu như còn để tôi nghe thấy những lời như vậy, đừng trách tôi không khách khí! Hiện tại tôi không muốn nghe anh lảm nhảm, tốt nhất nên ngậm miệng vào thì hơn!”
Thẩm Xuân bị cô quát như vậy, khuôn mặt thoạt xanh thoạt trắng, bờ môi giật giật, giống như muốn mở miệng cãi lại, vừa thấy ánh mắt lãnh lẽo của Bách Hợp, lời đến môi lại phải nuốt xuống.
Cũng may hiện tại ai cũng hốt hoảng, không chú ý tới việc anh ta mới bị Bách Hợp mắng, Thẩm Xuân nén giận, cúi đầu lặng im.
Ở đây yên tĩnh trở lại, mọi người trầm mặc, thần kinh căng cứng. Cũng không ai dám yên tâm nghỉ ngơi, chỉ biết nhìn loạn bốn phía, rất sợ nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy xuất hiện, quan trọng hơn là không nhìn cũng không được, lỡ mà có thứ gì đó, đến lúc ấy muốn trốn cũng trốn không được, đây đúng là một dạng tra tấn, Bách Hợp lấy ra một lá bùa bình an: “Mọi người có thể dán thứ này lên người, nghỉ ngơi trong chốc lát, nếu có thứ gì đó không nên đến mà đến cũng có thể có tác dụng. Trong một thời gian ngắn cũng không thể ra khỏi tòa nhà cổ này, nghỉ ngơi chốc lát để dưỡng tinh thần thì tốt hơn.”
Lá bùa cô cầm mọi người vốn đã thèm dỏ dãi, nghe Bách Hợp nói vậy càng ham muốn. Thần kinh ai cũng căng cứng, đã mỏi mệt không chịu nổi từ lâu rồi. Nghe Bách Hợp nói xong, mọi người lục tục tiến lên nhận phù bình an, ai cũng nắm chắc trong tay, rồi vài người dựa sát vào nhau ngồi xuống, trong lòng mới có chút an tâm.
Bọn họ co cụm lại thành đoàn. Có phù bình an, tâm lý được gửi gắm, ai cũng bịt tai nhắm mắt không dám nhìn xung quanh nữa. Bách Hợp liếc cảnh này, mới mở rộng cơ thể làm vài động tác Luyện Thể Thuật, linh lực dần nhập vào cơ thể, Đạo Đức Kinh chuyển động, thi độc trên tay nhanh chóng tan đi, một nửa số động tác Luyện Thể Thuật chưa làm xong thì đôi tay đã có lại cảm giác. Bách Hợp lấy một bọc bánh mì ra ăn, uống hai phần nước, bụng thấy no no, mới thu gom đồ đạc lại, hô lên: “Mọi người ăn chút gì rồi còn tranh thủ đi.” Trước khi mọi người tụ lại nghỉ ngơi, cánh tay đã tê dại, Bách Hợp nói xong, mọi người miễn cưỡng đứng lên, nói ăn không nổi.
Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, thi độc trong cơ thể Bách Hợp cũng được loại bỏ, dĩ nhiên là lại lên đường. Càng đi sâu vào trong, âm khí càng đậm đặc, loại lạnh lẽo này như truyền từ trong lòng ra ngoài, càng đi chân càng mất cảm giác. Mới vào tới cái sân nhỏ thứ hai, một người đàn ông đeo kính khoảng ba mươi khoát tay, thở hổn hển nói không ra hơi bảo mình không đi nổi nữa.Khi ở nơi âm khí dương khí trong người sẽ bị tiêu hao rất nhanh, rất dễ yếu đi, hơn nữa trong lòng còn khẩn trương và sợ hãi, cảm giác mệt mỏi gia tăng mấy lần, làm cho không ai đi nổi, sân nhỏ trong viện này và cái sân nhỏ trước đó lớn như nhau, chỉ là trong sân viện ngoài cỏ dại hai bên, có vài gốc cây không biết tên đã khô héo, bên cạnh còn có hòn non bộ, bàn đá, mọi người dựa vào đấy thở hổn hển, sắc mặt Thẩm Xuân cũng có chút xanh xao, tất nhiên nguyên nhân là do hít phải quá nhiều âm khí.
Người đàn ông deo mắt kính phất tay giọng khàn khàn nói “Nghỉ ngơi chút đi…”, hai chân anh ta run lẩy bẩy, Trang Thiên Minh cũng có vẻ không chịu nổi nữa, do dự một chút, Bách Hợp gật đầu. Ở chỗ này không ổn, âm khí quá dày, thoảng trong đó như có như không mùi thi thối, mà nữ quỷ trong tình tiết kịch bản vẫn còn chưa xuất hiện, không lẽ ẩn trốn ở đằng sau sân đầu.
Cô mấy máy môi, đột nhiên thò tay vào trong ba lô lấy chu sa, dùng nước khoáng hòa tan, vừa niệm chú ngữ, vừa vẽ vòng tròn trước mặt mọi người: “Tất cả ở trong này nghỉ ngơi cẩn thận, đừng đi ra ngoài.”
Tuy không ai hiểu cô làm như vậy có dụng ý gì, nhưng mọi người cũng gật đầu. Bọn họ ngồi xuống đấm chân, thở hổn hà hổn hển, đột nhiên có tiếng bước chân lạch bạch truyền tới, dường như có rất nhiều người đang đến, mọi người vừa mới yên ổn một chút lại bị dọa cho phát lạnh, sống lưng dựng thẳng tắp.
Trong tòa nhà cổ này vốn dĩ không có người, tiếng bước chân vang lên rất giống tiếng ai đó đang chạy trốn, hành lang kia làm bằng gỗ, đã rất cũ rồi, mỗi bước đi đều phát ra tiếng kẽo kẹt, đừng nói tiếng vang lớn như vậy. Vốn nhà này quá yên tĩnh, tiếng bước chân đột ngột vang lên, mọi người theo bản năng tụ lại một chỗ, ngay khúc cua tự nhiên có ánh đèn pin phát sáng, giọng nói run run:
“Ông Trang, ông Trang, có phải ông không?”
Trang Thiên Minh đang ngồi trong vòng tròn tự nhiên nghe có tiếng gọi, giật mình đứng dậy, vô thức muốn đi tới nơi có tiếng phát ra, Bách Hợp kéo ông ta giật lại, nghiêm giọng quát: “Chú điên rồi à?”
Lúc này Trang Thiên Minh mới kịp phản ứng lại, hai chân run run, té bịch xuống đất, tiếng nói càng ngày càng gần, lại hỏi tiếp:
“Ông Trang, phải bọn ông không? Mọi người đang ở đâu?”
“Chúng ta ở đây này!” Bách Hợp chưa kịp bảo ngừng, Thẩm Xuân đột nhiên cao giọng trả lời, Cô chỉ nhếch miệng, nhẹ mắng: “Ngu xuẩn.”
Chỉ là bọn người Thẩm Xuân đang kích động nên không để ý cô nói gì, càng không thấy được ánh mắt cô chợt tối lại. Nghe được tiếng Thẩm Xuân trả lời, đám người kia tìm được phương hướng, dần tiến lại đây, một số người còn giơ đèn pin lên soi, có người lưng đang đeo ba lô, người dẫn đầu chính là người trước đó đã khiêng máy quay, trong máy phát hiện được bóng ma của hòa thượng béo và Vương Tỷ, khi nhìn thấy mọi người, mắt anh ta sáng rực, nở nụ cười:
“Đúng là tìm được mọi người rồi!”
Cả đoàn sau khi đi vào đây đã phân tán ra, trừ người đài truyền hình trước khi vào sân nhỏ gặp thây khô đã chạy mất, còn có mấy người chạy trước khi hòa thượng béo bị thi cổ ăn thịt dường như cũng ở trong đó, khoảng chừng ba mươi người, nhìn qua thì đúng là người đông thế mạnh, so với số người bên này thì hơn rất nhiều. Vốn dĩ mấy người ở bên Bách Hợp không nhiều lắm, lại đúng lúc đang bị dọa cho hoảng sợ, tự nhiên gặp được nhiều người quen như vậy, mà họ vẫn còn sống, cảm giác này giống như là sắp phải chết tự nhiên gặp được người thân, giống như tìm được người đến cứu mạng vậy.
Người nhiều thì tự nhiên cũng can đảm hơn hẳn.
Ai cũng vui mừng, Trang Thiên Minh cũng không tự chủ được mà cười cười, đám người kia còn đang muốn đi tới, người dẫn đầu là người đàn ông bên đài truyền hình tự nhiên nhìn thấy Bách Hợp, hét lên, khuôn mặt méo mó sợ hãi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhìn mặt người đàn ông kia như gặp thứ gì đáng sợ nhất trên đời, biểu lộ vô cùng kinh khủng, Trang Thiên Minh không tự chủ được hỏi, hắn ta chỉ vào Bách Hợp gào lên:
“Quỷ, quỷ, quỷ kìa…” Một câu nói như ném hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng, bao nhiêu gợn sóng trào lên!
Mọi người đứng trong vòng tròn còn không hiểu được hắn ta gào thét như vậy là có ý gì, ở trong này âm u khủng bố, hết lần này tới lần khác có người gào lên có quỷ, dọa cho mọi người sợ hãi đến trắng bệch, một cô gái trẻ biến sắc hỏi lại: “Quỷ, quỷ ở đâu?”
Cô ta rất muốn khóc, trong lòng chỉ muốn trốn đi, nhưng hết lần này đến lần khác không nhấc nổi bước chân, Bách Hợp đứng trong vòng, hai tay ôm vai, nhìn đám người bên ngoài cười lạnh, người đàn ông chỉ vào Bách Hợp kêu “Quỷ” run rẩy nói: “Cô ta, cô ta chính là quỷ”
“Sao có thể như vậy được?”
Trang Thiên Minh vô thức trả lời, hắn càng sợ hãi tuyệt vọng: “Thật, thật mà, không tin, các người nhìn xem.” Khi hắn ta nói xong, tay chỉ về phía sau, trong bóng tối, mỗi người đi tới đều cầm theo đèn pin, khiến cho tòa nhà cổ vốn âm u đáng sợ được chiếu sáng ngời, mà theo hướng ngón tay hắn ta chỉ, kể cả người trong vòng lẫn người ngoài vòng, đều nhìn thấy từ trong đám người ấy một cô gái đeo ba lô, tay cầm đèn pin, mặc áo thun quần jean đi ra đang sợ hãi nhìn chằm chằm Bách Hợp, đôi mắt như gặp quỷ, môi hơi hé, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, giống Bách Hợp như đúc.
Đám người bắt đầu xì xào xôn xao, Bách Hợp nhếch môi, trong vòng tròn ai cũng giật mình sợ hãi đến tái nhợt, hai chân run rẩy đứng không vững.
“Sao có thể như vậy được, sao có hai người giống nhau như vậy?”
Một người đàn ông đeo kính đứng ngoài vòng tròn ôm đầu thét lên, trong sân như chết lặng, một “Bách Hợp” khác đang run rẩy: “Quỷ, quỷ…” Cô ta bị dọa đến vỡ mật, làm cho không ít người nhìn thấy mà thương, đồng thời khiến cho mấy người theo sau Bách Hợp đang đứng trong vòng cũng bắt đầu khóc lóc.