Bia Đỡ Đạn Phản Công

chương 1192: nhân duyên mượn xác hoàn hồn 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thi thể hòa thượng béo vẫn đang đốt, rất nhiều côn trùng chồng chất như ngọn nút nhỏ, có một số đã bị đốt trụi, một số vẫn còn ngọ nguậy.

Mọi người đều sợ đám côn trùng này sống lại, ai cũng đừng hòng chạy thoát, vậy mà hắn hết lần này tới lần khác không sợ chết, lại còn muốn bắt một con mang về.

“Anh định làm gì?” Trang Thiên Minh thấy hành động của Thẩm Xuân tức muốn chết, túm cổ hắn hỏi, những con côn trùng này tiêu diệt toàn bộ quá vất vả, vậy mà Thẩm Xuân bao nhiêu lần còn muốn giữ một con lại, bản thân hắn chết thì không sao, nhưng ai ở đây tình nguyện chết cùng hắn chứ, hành vi của hắn chọc mọi người tức điên, hai mắt Trang Thiên Minh đỏ bừng, nắm chặt thành đất, Thẩm Xuân ra sức giãy dụa: “Đối với những sinh vật chưa rõ, luôn có cách để giải quyết…”

“Đúng là kẻ không biết thì không sợ!” Bách Hợp lắc đầu, lại nhớ tới nguyên chủ ưa thích loại người ngu đến như vậy bao nhiêu năm, cô cũng không muốn liếc mắt lấy một cái, đi thẳng tới chỗ hắn, túm tay bảo: “Vẫn còn côn trùng chưa chết, đẩy hắn vào trong đống đó, chờ hắn bị ăn hết rồi tôi sẽ đốt cho hắn thành tro, miễn cho loại ngu ngốc này làm liên lụy chúng ta!”

Một phương pháp giết người được nói ra quang minh chính đại như vậy, nhưng không có bất cứ ai phản đối. Mọi người hận Thẩm Xuân vừa mới sinh sự từ việc không đâu, còn muốn đi nghịch đám côn trùng, càng hận hắn muốn chết, nghe mấy lời Bách Hợp mà nói, vì phòng hắn thật sự đem những con côn trùng này ra ngoài, lúc đó hại chết một đám người, chi bằng để cho hắn bị đám côn trùng này ăn hết, giống như lời Bách Hợp nói, lúc đó lại tặng cho hắn một lá bùa, đốt hắn cháy sạch sẽ, thần không biết quỷ không hay, nơi này kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, tránh cho hắn liên lụy người khác, cứ để hắn chết đi, như vậy không ai nói ra thì ai biết được?

Lúc đầu Trang Thiên Minh còn túm chặt Thẩm Xuân, sợ hắn làm xằng làm bậy, giờ lại buông tay ra.

Bách Hợp giúp Thẩm Xuân hướng phía đám côn trùng mà đi, Thẩm Xuân bị dọa cho sắc mặt thay đổi, hai chân hắn bám chặt trên đất, mấy ngón chân bấu chặt không động đậy, không dám tiến đến đám côn trùng kia nữa, mới rồi kết quả của bà Vương và hòa thượng béo hắn đều thấy rõ, một đàn ông cường tráng như vậy không đến nửa giờ đã chết sạch sẽ, hắn nghĩ lấy côn trùng về nghiên cứu, có khả năng vì phát hiện được loại sinh vật kỳ quái này mà nổi tiếng, nhưng dĩ nhiên hắn không muốn bị xé xác ăn mất như hòa thượng béo. Hắn dốc sức chống cự, muốn gạt tay Bách Hợp ra, nhưng nhìn Bách Hợp gầy gò yếu ớt như vậy, lại khỏe ngoài dự liệu của hắn, Thẩm Xuân vùng vẫy vài lần mà không giãy ra được, ngược lại còn bị Bách Hợp phụ đẩy đến chỗ xác hòa thượng béo.

Vốn hắn đứng cách xác của hòa thượng béo cũng không xa lắm, lúc này bị đẩy đến vài bước, Thẩm Xuân đã dẫm lên xác côn trùng bị đốt, khi giẫm lên phát ra những tiếng vỡ vụn, dọa cho cho mặt hắn xanh lét, khàn giọng gào lớn:

“Tống Bách Hợp, cô phát điên rồi phải không! Sao cô lại điên chứ, cút xa tôi ra.”

Hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, trước kia Tống Bách Hợp đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng, tuy hắn đùa giỡn không đúng mực ra tay ra chân cũng hơi nặng, nhưng Tống Bách Hợp vẫn không so đo gì với hắn, mấy tháng nay, Tống Bách Hợp như thay đổi thành người khác, trước có người hay đùa giỡn hỏi khi nào hai người kết hôn, cô tựa như phát điên, hắn né tránh cô mấy tháng không về nhà, ông nội thấy mình liền mắng, nhưng như thế còn chưa đủ, hiện tại cô còn giúp hắn đi chịu chết, sao cô có thể ác độc như vậy!

“Cô cút ngay, cút ngay!” Dưới lòng bàn chân, xác côn trùng giẫm lên lạo xạo làm cho Thẩm Xuân cả người chết lặng, tuy biết rõ chúng đã bị đốt chết, nhưng khi giẫm lên hắn không tự chủ được tức giận gào thét, nhất là càng gần đám trùng, hắn càng sợ hãi. Chửi vài câu vẫn không thấy Bách Hợp có động tĩnh gì, Thẩm Xuân cũng không dám bộc phát tính xấu của mình, chân hắn nhũn ra, ôm chặt lấy cánh tay Bách Hợp: “Cô nổi điên rồi, nếu ta xảy ra chuyện gì, cô cũng chạy không thoát!” Hắn nói vậy, Bách Hợp hừ lạnh một tiếng, càng đẩy hắn đến gần đám côn trùng hơn, đến mức này, Thẩm Xuân cũng không dám mạnh miệng nữa, sắc mặt tái mét: “Ba mẹ tôi, ông nội tôi từ nhỏ đối xử tốt với cô, ông nội tôi và ông nội cô còn là sư huynh đệ…”

Hắn nói đến điều này, động tác đẩy hắn đi tới của Bách Hợp mới ngừng lại. Thẩm Xuân thở phào một cái, trong lòng buông lỏng được một chút, sau tai nạn cảm giác tức giận lại nổi lên, hắn dùng toàn bộ sức lực của bản thân ôm chặt cánh tay Bách Hợp, cẩn thận từng li từng tí đứng thẳng dậy, dùng tốc độ cực nhanh tránh xa cô, nuốt nước bọt một cái, há miệng thở dốc, như vừa gọi được ba hồn bảy vía quay về, trái tim không theo chỉ thị bắt đầu đập thình thịch.“Sao cô lại lên cơn điên!” Lúc này hai mắt Thẩm Xuân đỏ bừng, theo bản năng cơ thể vẫn còn run lẩy bẩy, mới rồi gần đám côn trùng như vậy, tình cảnh hòa thượng béo chết lúc trước vẫn còn hiện rõ trong đầu hắn, nghĩ mình suýt chút nữa cũng biến thành một hòa thượng béo khác, cả người Thẩm Xuân muốn sụp đổ.

Bách Hợp cười lạnh một tiếng, liếm liếm bờ môi, vốn cúi đầu xuống sửa lại chỗ quần áo lúc nãy bị Thẩm Xuân kéo nhăn, bây giờ mới nghiêng đầu nhìn Thẩm Xuân chằm chằm: “Không phải anh muốn mang côn trùng này về nghiên cứu sao? Không biết tự lượng sức mình, còn muốn chờ anh mang đến tai họa cho người khác, chi bằng tôi tiễn anh một đoạn đường.” Đến tình trạng chính mình suýt chết trong tay cô, cô lại không ăn năn chút nào, vẫn bộ dáng như vậy. Thẩm Xuân tức giận đến mức run rẩy, chỉ vào Bách Hợp cuồng loạn gào: “Cũng bởi cái bộ dạng này của cô nên tôi mới không cưới đấy!”

“Anh cho rằng tôi để ý sao?” Bách Hợp giương mày lên: “Nhưng mà nếu như nói thêm câu nữa, để tôi cảm thấy khó chịu, anh có tin không tôi sẽ đẩy mạnh một cái?”

Sắc mặt Thẩm Xuân thoạt trắng thoạt xanh, hàm răng va vào nhau lộp cộp. Cuối cùng vẫn không dám lên tiếng, oán giận lùi vào trong đám người.

Mọi người được xem trò vui, lại nghe ra Thẩm Xuân và Bách Hợp có chút quan hệ mờ ám, nhưng không ai dám lên tiếng, đợi đến lúc Thẩm Xuân không dám há mồm nói, Trang Thiên Minh mới hung ác liếc mắt nhìn Thẩm Xuân, lại hỏi Bách Hợp:

“Làm sao bây giờ?”

Có âm thanh nhỏ giọng nói một câu: “Còn có Ngô Minh đi cùng tôi…” Đây là một cậu trai chừng hai mươi tuổi, khi nói ra trên mặt có chút sốt ruột: “Đấy là anh họ của ta.”

Chuyến đi này ngoài quá nửa là người có tuổi còn có một phần những người trẻ tuổi, bất kể là người của Tống gia hay người của Hiệp hội Đạo pháp, trên thực tế không có ai cho rằng hành trình này gặp nhiều nguy hiểm dùng để rèn luyện, mọi người chỉ nghĩ đến những năm qua sống quy củ, càng nghĩ cách đem lần đi này trở thành một chuyến du lịch, thậm chí có người còn mang theo con cháu trong nhà, những người trẻ tuổi kia lần đầu đi vào nghĩ rằng tòa nhà cổ này chính là của người có công khai quốc đều vô cùng kích động, bây giờ xảy ra chuyện như vậy cả đám mới thấy sợ hãi.

Lời nói của thanh niên chưa ra khỏi miệng, có người cũng nhỏ giọng nói theo: “Tôn Tiêu cũng không thấy.”

“Còn có Trương Dư…”

Trang Thiên Minh mỗi lần nghe được một câu, sắc mặt càng thêm khó coi, đến khi không còn ai nói nữa mới nén giận nói: “Không phải dặn dò không được đi lung tung hay sao?”

Tòa nhà lớn như vậy, vị trí của mọi người bây giờ ước chừng mới chỉ ở nửa phần trước mà thôi, các gian trong còn chưa đi tới, bây giờ người đi lung tung, sắc trời lại u ám như vậy, xung quanh đều là sương mù dày đặc, biết đi đâu tìm người? Huống chi tòa nhà cổ này chỗ ở nhìn cũng u ám, vốn đã có thi cổ, mọi người phát hiện có gì đó không ổn, một đám người làm sao dám tách nhau ra đi tìm.

Nghe Trang Thiên Minh quát tháo cũng không ai dám phản bác. Trên thực tế cái chết của hòa thượng béo đã quá kinh hãi rồi, cho nên những người này hốt hoảng theo bản năng chỉ muốn trốn, sau khi điểm lại quân số, thấy có mười bốn người chạy mất, trong đó ngoài năm Hiệp hội Đạo pháp, ba người bên hiệp hội Phật giáo, còn lại đều là nhân viên công tác của đài truyền hình đi theo, tất cả đều là những người còn trẻ tuổi, đấy là những người đã biết tên, còn mấy người chạy mất mà không biết tên. Nhiều người như vậy mà không thấy bóng dáng đâu cả, còn nghĩ đến hai mặt người vừa chết, tất cả đều thuộc trách nhiệm của Trang Thiên Minh, ông ta cảm thấy không tốt chút nào.

“Cô Tống, cô xem phải làm sao bây giờ?” Ông ta hỏi một câu, lần này ông cầm nhiều tiền, đồng thời trách nhiệm cũng lớn, nhưng xảy ra chuyện như vậy, mạng người quan trọng, cơ bản ông ta không gánh nổi, có chút luống cuống.

Bách Hợp liếc mắt, thấy sương mù xung quanh ngày càng đậm đặc. Thoạt nhìn xung quanh có chút gì đó đã thành khí, cô nhếch khóe miệng: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi tạm trước đã, bây giờ trời tối, mọi người không nên đi lung tung.”

“Vậy anh họ tôi phải làm sao bây giờ?” Người vừa nói “Ngô Minh không thấy đâu” nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói có chút bất mãn, Bách Hợp liếc hắn, vốn hắn hơi cúi đầu, sau đó lại mở miệng:”Cô biết chỗ này bất thường, chúng ta vẫn nên tìm được anh họ của ta và mấy người kia, nếu không xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?”

“Học sinh tiểu học cũng biết, đi ra ngoài phải biết nghe lời người đứng đầu, anh họ cậu tự đi lung tung cũng nên nghĩ đến vấn đề này, tòa nhà hiện tại không an toàn, chính thức nói cho mấy người biết, sương mù trong tòa nhà này không phải là chướng khí, mà là âm khí nồng nặc, bên trong có đồ cổ quái, nếu như tùy ý tách ra đi lại, nếu xảy ra chuyện ai biết đây?” Thanh niên kia nghe xong mấy lời này càng sốt ruột:”Vậy phải làm sao bây giờ, không lẽ mặc kệ bọn họ?”

“Không phải là mặc kệ mà là không có cách nào để quan tâm cả.” Bách Hợp nói vậy, thanh niên kia lên giọng: “Sao lại không cách nào quan tâm được, cô biết ở chỗ này đầy âm khí, rất nguy hiểm, vậy không lẽ không thể đi tìm anh họ của tôi sao? Sao cô có thể ích kỷ như vậy.”

Nếu là lúc bình thường, thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn thanh niên này sẽ tiếp cận nịnh nọt, nhưng khi tính mạng đang bị đe dọa, hắn bất chấp tất cả. Nghe hắn nói xong, Bách Hợp nở một nụ cười nhìn hắn: “Cho nên trách móc tôi hả?”

Thanh niên bị cô hỏi đến á khẩu, những người có người thân đi lung tung đều hi vọng được mọi người giúp đỡ tìm kiếm. Thế nhưng những người không có người thân đi loạn thì không muốn đi lại trong ngôi nhà này.

“Mọi người cùng nhau tìm xem, nhiều người càng dễ tìm kiếm.” Có người chưa từ bỏ ý định liền nói, không cần Bách Hợp mở miệng, có người đã nhỏ giọng: “Nhiều người tìm kiếm có nhiều cơ hội à, có khi gặp nguy hiểm bọn họ chạy trốn còn nhanh hơn chúng ta nhiều.”

“Đừng cãi!” Trang Thiên Minh bị đám người này làm cho phiền nhiễu gãi đầu: “Cô Tống, cô nói xem bây giờ nên làm gì?”

“Tôi nghĩ, tìm một chỗ nghỉ chân, tất cả ngồi cùng một chỗ đừng chia ra.” Mọi người khi đi tới đều mang đồ ăn nước uống, trong một hai ngày không đến mức chết đói, “Đến hai ngày sau nếu không đi ra ngoài, người trong hiệp hội nhất định sẽ thấy có gì đó bất thường, nhất định sẽ tìm người tới cứu chúng ta.”Lời cô nói hợp lý, đám người đều gật đầu đồng ý.

Xảy ra việc vừa rồi, mọi người đều đi sát nhau, Bách Hợp và Trang Thiên Minh đi ở phía trước.

Phía trước sương mù càng ngày càng dày đặc, mọi người cảm thấy như mình đang gặp ảo giác, trước đây tòa nhà hoang vu, khi sương mù sa xuống, qua thời gian tự nhiên thay đổi, cái hồ khô cạn giờ tự nhiên đầy nước, đám người di chuyển đến trước hòn giả sơn bị vỡ, lờ mờ có thể nhìn thấy phía trước là đình đài lầu các, sương mù bao phủ, giống như mộng ảo, cảm giác như đang dấn thân vào tiên cung.

Hoàn cảnh quỷ dị như vậy, mọi người tự như nghe được cả tiếng bước chân loẹt xoẹt, ngoài ra không có tiếng vang khác, cả đoàn người cũng không dám thở mạnh, bầu không khí vô cùng nặng nề. Trang Thiên Minh cũng cảm thấy mí mắt nháy liên tục, giống như có việc gì lớn sắp xảy ra, yên lặng đến mức tiếng tim đập xung quanh đều nghe được, không khí xung quanh quỷ dị, đến tiếng thở của mình tai cũng nghe thấy.

“Khụ” Không biết ai chợt ho một tiếng, làm cho mọi người đang đi trên đường sững người lại, thoáng run rẩy. Tựa như bị lây bệnh, mọi người cũng bắt đầu run lẩy bẩy, Trang Thiên Minh khó chịu, không biết làm sao đành hỏi:

“Cô Tống, cô nói xem Vương sư muội bị sao vậy? Bàấy đang bình thường sao tự nhiên bị dính cổ.” Khung cảnh quá yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi, không bằng nói chuyện một chút, thực tế cái gì không biết người ta mới sợ, nhiều khi chỉ là tự mình dọa mình, ở trong chỗ này thực ra còn chưa có cái gì xuất hiện cả, cả đoàn người bị giày vò, Trang Thiên Minh mới nói chuyện xong, rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, nhìn kỹ Bách Hợp, nghe cô giải thích.

“Ông có nhớ bà ấy bị ngã không?” không biết là ai bị con rắn nhỏ dọa cho hoảng sợ kéo theo mọi người hoảng loạn, người này đẩy người kia, vốn dĩ người mặc kín mít rồi, chân cũng đi giày đặc chủng để phòng rắn, chuột và côn trùng, kiến, Bách Hợp nghĩ chỗ cửa vừa đi qua chắc có chôn cất người dưỡng cổ cho nên còn lại đồ đạc ở đấy. Bình thường thi cổ rất dễ chết, sâu độc dễ chết ngoài việc không có máu thịt để nuôi dường, thì phần lớn sâu độc ở cùng một chỗ sẽ ăn thịt lẫn nhau, cuối cùng xuất hiện cổ chủng, tên khác là vua sâu độc (cổ vương), nếu đã đào tạo được cổ chủng, người dưỡng cổ còn sống thì có thể làm cho cổ vương ngủ say, khi bà Vương bị người ta đẩy ngã, tay chống trên đất, bà ấy nói là bị mảnh vỡ cứa và găm vào lòng bàn tay.

Sau đấy bà ấy lấy nước rửa tay, tìm mãi cũng không thấy mảnh vỡ đã găm vào, “Tôi đoán chắc là lúc ấy đã có thi cổ đi vào cơ thể bà ấy.”

Mọi người nghe vậy đều đồng loạt rùng mình, lòng bàn tay có cảm giác hơi đau đau.

“Dù sao mọi người cũng nên cẩn thận, âm khí ở đây rất nặng, có thể vẫn có sâu độc, tôi đoán còn có cả những thứ khác nữa.” Bách Hợp nói xong, thấy phía trước có thấy một cái sân nhỏ. Bách Hợp nhìn kỹ phương hướng, có thể tìm thấy cửa lớn của viện này, nếu lấy tấm ảnh hiệp hội đã chụp tòa nhà, có thể thấy rõ bố cục của tòa nhà.

Phía ngoài khu vườn có hòn non bộ là cái gì Bách Hợp cũng chưa nhìn thấy, tình hình bây giờ cả đoàn người không ai có lòng dạ nào đi dạo lung tung, chỉ cần đi qua cửa chính viện mới chính thức đi vào nơi ở. Bách Hợp lấy ảnh ở trong túi ra, cửa toà nhà cổ này đều nằm cùng một hướng, dùng cầu và hành lang bao lấy vài cái sân nhỏ, sân nhỏ của tòa nhà này thực ra rất lớn, đất đai vô cùng rộng. Người xưa xây nhà, thích đối xứng, hành lang hai bên bao lấy phòng ở, chính giữa đặt vài cái cửa ngăn sân nhỏ.

Trên cửa ra vào treo một cái bảng ghi “Trường Xuân các”, dù theo thời gian, ba chữ mạ vàng này cũng đã bạc màu nhưng vẫn có thể từ đó nhìn ra được ngôi nhà này xưa kia giàu có náo nhiệt cỡ nào. Hai bên cửa còn treo câu đối bị phủ tro bụi, nhưng cửa lớn lại tự động mở ra, cái bàn đá xanh nằm dài từ cửa tới đường, so với lúc mới đi vào tòa nhà này thấy toàn cỏ dại, chỗ này thực ra rất sạch sẽ.

Truyện Chữ Hay