Bia Đỡ Đạn Phản Công

chương 1151: hoàng quý phi bị phế (41)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Trong chủ điện, Vĩnh Minh đế đã cảm thấy không thích hợp, hắn ta vốn đang trong độ tuổi long tinh hổ mãnh, lại chẳng biết tại sao, tối nay cứ luôn cảm thấy ẩn ẩn bất an, không biết có phải bởi vì con trai đã chết hay không, mà lúc này hắn ta mới muốn Lục thái hậu hai lần, liền đã có chút không đề nổi tinh thần, khối thân thể tinh tế non mềm này trước đây khiến hắn ta yêu thích không muốn buông tay, lúc này chạm vào lại trơn mềm như một con cá trạch đến nỗi khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi.

Khuôn mặt xinh đẹp kia của Lục thái hậu lúc này như một nữ yêu hút lấy hắn ta không buông, nàng ta vươn tay câu lấy cổ Vĩnh Minh đế: “Hoàng thượng…” Vĩnh Minh đế nhấc tay nắm lấy cánh tay phấn mịn của nàng ta, đang muốn nói chuyện, liền nghe một tiếng ‘Rầm’, tấm bình phong che ở trong điện bị đạp một cước ngã xuống, thân thể Vĩnh Minh đế tức khắc liền nhũn ra, giận không kìm được quay đầu lại nhìn, cái nhìn này lại khiến cho hắn ta hồn bay phách lạc.

Quý phi Chu Bách Hợp lúc này ôm lò sưởi tay, đứng ở trong cung, cách một tầng sa mỏng nhìn chằm chằm vào tình hình bên trong, Chu Thành Thịnh rất nhiều ngày không thấy, Cao tướng quân cùng với văn võ cả triều, dòng họ hoàng thất chứng kiến tình cảnh này, đều á khẩu không nói được nên lời.

Trên mặt đất còn có quần áo của hắn ta cùng với Lục thái hậu cởi ra ném đầy đất, Vĩnh Minh đế chỉ cảm thấy trong đầu nổ ‘Oanh’ một tiếng.

Giờ khắc này hắn ta chỉ cảm giác linh hồn mình như đã rời khỏi thân thể, thân thể hắn ta như không nghe sai khiến, hắn ta nghe thấy chính mình trung khí chưa đủ quát một tiếng: “To gan…” Trong giọng nói không có bình tĩnh và quyết đoán trước kia, mà ngược lại là sợ hãi, khẩn trương và xấu hổ đồng thời xông lên trong lòng, giống như một mảnh tối tăm trong lòng kia bị người khác không chút do dự xé ra phơi bày ở dưới ánh mặt trời.

Việc dơ bẩn không muốn bị người khác biết nhất ở trong lòng, lúc này bị phơi bày trước bao con mắt nhìn chằm chằm của mọi người. Loại cảm giác này giống như cả người trần truồng bị mọi người vây xem. Cả đời này Vĩnh Minh đế chính là thiên chi kiêu tử, trước đây không lâu chính là đích tử, thuận buồm xuôi gió xuôi nước xuôi mái leo lên ngôi vị Hoàng thượng, chưa từng có một khắc nào mà hắn ta cảm thấy sợ hãi và bối rối bất an như giờ khắc này.

“To gan là Hoàng thượng mới đúng!” Tuy Chu Thành Thịnh đã biết được chuyện Hoàng đế và Thái hậu dâm loạn cung đình từ trong miệng con gái, thậm chí đã lấy được chứng cứ là nghiệt chủng mà hai người sinh ra, nhưng biết và tận mắt nhìn thấy lại là hai việc khác nhau.

Dòng họ hoàng thất nhìn thấy một màn này, quả thật đều có chút chưa lấy lại tinh thần, Bách Hợp nhìn thấy hết thảy, khóe miệng cong lên: “Sao Hoàng thượng lại đến điện Phượng Minh vậy? Sống ở đây chính là quả phụ của Tiên đế, Hoàng thượng nên tị hiềm mới đúng.” Giọng nói của nàng dịu dàng dễ nghe, nhưng lúc này nghe vào trong tai Vĩnh Minh đế, lại không khác gì tiếng chuông đòi mạng.

Trong lòng Lục thái hậu đã sớm bị dọa phá gan, liền tính nàng từng trải qua tử vong, nàng từng trải qua hai đời trong hoàng cung này, nàng biết nhiều thứ hơn người khác, lá gan cũng lớn hơn người bình thường, nhưng vào giây phút này, nàng vẫn bối rối sợ hãi như một đứa bé mới sinh.

Vốn dĩ nàng cho rằng khi Lương Mộ Lãng chết đã là lúc nàng đã bất lực tới cực hạn. Nhưng lúc này bị mọi người nhìn chằm chằm, nàng và Hoàng đế cả người trần truồng ôm nhau, loại cảm giác sợ hãi này lại càng đáng sợ hơn ngày đó nàng bị Lương Ích bắt được, muốn chém đầu nàng.

Lúc ấy trước cung biến Lương Ích là có điềm báo, nhưng sự việc lần này lại hoàn toàn không có điềm báo gì.

Trước mặt chỉ có thể dựa vào một mình Vĩnh Minh đế, nàng biết lúc này Vĩnh Minh đế không bảo vệ được nàng, thậm chí lúc này Vĩnh Minh đế vô cùng có khả năng cũng tự thân khó bảo toàn, nhưng Lục thái hậu vẫn lùi vào trong lòng Vĩnh Minh đế, phát run lập cập.

“Cút ra ngoài!” Vĩnh Minh đế hoảng loạn quát, hắn ta có nằm mơ cũng không ngờ, chuyện của mình và Lục thái hậu sẽ bị phơi bày ở trước mặt mọi người, sợ hãi, bất an cùng với sốt ruột, tuyệt vọng,… giống như thủy triều vọt tới hắn ta, cả người Vĩnh Minh đế run lên, thân thể chớp mắt như mất đi nhiệt độ, trong cung rõ ràng đốt than sưởi, ấm áp dị thường, nhưng hắn ta lại cảm gác như cả người trần truồng bị ném vào trong tuyết, bị tuyết lạnh như băng kia vùi lấp.

“Sao Hoàng thượng vẫn chưa chịu dậy? Có phải đang trách thần thiếp không đến hầu hạ Hoàng thượng dậy không?” Bách Hợp giao lò sưởi tay cho Thi Tình ở bên cạnh, cởi áo khoác đọng đầy tuyết xuống, nàng đi lên hai bước, đến gần giường, Chu Thành Thịnh có chút lo lắng đi theo con gái, nhìn nàng một phen vén màn lên.

Trên giường, Vĩnh Minh đế trần truồng và Thái hậu trẻ tuổi mặt sớm đã không còn chút máu đang ôm nhau, Chu Thành Thịnh quay mặt đi chỗ khác, mọi người đã nhìn thấy hết thảy rất rõ ràng, loại ô uế và tội ác này bị phơi bày ra ở trước mặt mọi người.

Trên mặt dòng họ hoàng thất xanh mét, toàn thân run run đến không nói được nên lời.

Ánh mắt bởi vì sợ hãi đến cực độ mà mất đi tiêu cự của Vĩnh Minh đế chạm vào ánh mắt của Bách Hợp, thân thể hắn ta như bị giữ chặt ở một tư thế cố định, lúc này căn bản không thể động đậy. Hắn ta có thể nhìn thấy Bách Hợp nhìn hắn ta mỉm cười, hắn ta muốn kêu, lại không kêu ra tiếng được, lại phát hiện da mặt mình hình như cũng cứng ngắc không nghe hắn ta điều khiển. Hắn ta giống như mất đi quyền khống chế thân thể mình, chỉ có thể nghe thấy trong lồng ngực vang lên tiếng tim đập ‘Thình thịch’.

Trong đại điện yên tĩnh đến cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, Bách Hợp như chạm phải thứ gì dơ bẩn, vội bỏ màn xuống, thậm chí bởi vì động tác này của nàng, mà Vĩnh Minh đế thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng chặt cũng hình như thả lỏng một ít.

“Thật buồn nôn.” Bách Hợp cười lạnh một tiếng, lấy khăn tay trong tay áo ra, lau sạch ngón tay: “Hoàng thượng đi kiểu gì mà lại vào nhầm cung, lên nhầm giường vậy?”

Trong cung chỉ nghe thấy tiếng nói của cô, trong thời gian ngắn không ai xen miệng. Dưới tình huống yên tĩnh gần như đè nén này, Lục thái hậu bình tĩnh lại, mặc dù nàng cũng sợ hãi, nhưng chuyện đến nước này, có sợ cũng vô dụng, nàng đã từng trải qua tử vong, đằng nào cũng trấn định hơn Vĩnh Minh đế nhiều, lúc này nàng ngồi dậy, lấy chăn che lại thân thể, sắc mặt trắng bệch run run vén màn lên: “Ngươi muốn thế nào?”

Tuy nói Lục thái hậu thủ đoạn độc ác, nhưng giờ khắc này lại biểu hiện ra gan dạ sáng suốt hơn Vĩnh Minh đế không chỉ trăm ngàn lần, Vĩnh Minh đế trốn ở trong giường không dám ra, Bách Hợp nhìn trương kiều nhan này của Lục thái hậu, nàng ta giống như một đóa hoa xinh tươi bị mất đi màu sắc, đang nhìn chằm chằm mình.

“Là thần thiếp hỏi Lục thái hậu muốn thế nào mới đúng, liền bởi vì Thái hậu muốn nâng đỡ đứa con cùng sinh với Hoàng thượng leo lên ngai vàng, cho nên Thái hậu coi Mộ Bắc mà thần thiếp sinh là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, trừ đi cho thống khoái.”

“Nói với ả ta nhiều như vậy làm gì, tiện nhân liền chém một đao là xong!” Vinh Thân Vương tức giận đến đầu óc choáng váng, oán hận mở miệng.

Lục thái hậu cười lạnh hai tiếng, trong giường Vĩnh Minh đế nghe thấy lời này, cả người run lên, cũng ngồi dậy: “Hoàng thúc, trẫm biết mình có lỗi, thẹn với Tiên đế, tổ tông, trẫm nhất thời hồ đồ…” Hắn ta còn chưa nói hết, liền nhìn Lục thái hậu bên cạnh: “Mọi chuyện đều tại trẫm, từ nay về sau trẫm nguyện ý đến trước bài vị Tiên đế nhận tội, cũng nguyện ý đưa Thái hậu ra khỏi cung, ở ngoài cung vinh dưỡng đến già, nhưng thỉnh chư vị…”

Tới nước này, Vĩnh Minh đế còn muốn bảo toàn tính mạng hai người, Bách Hợp cảm thấy buồn cười, Chu Thành Thịnh lại càng ‘Phi’ một tiếng: “Hôn quân! Uổng phí Tiên đế một lòng yêu thương ngươi, vậy mà hôm nay ngươi lại làm ra hành vi đại nghịch bất đạo như vậy, quả thật trời đất không thể dung!”

“Trẫm biết tội đáng chết vạn lần, trẫm nguyện ý nhường ra Đế vị, chỉ cầu…” Tới giờ phút này, Vĩnh Minh đế chỉ muốn tạm thời bảo mệnh, Cao thị mang binh vào cung, hiển nhiên là đến để bức Vua thoái vị, hắn ta cũng không có con nối dõi, bây giờ như Vinh Thân Vương nói, con trai đã chết hết, ngai vàng này có giữ lại cũng không biết truyền cho ai, hắn ta chỉ muốn lấy lùi để tiến, tạm thời giữ được tính mạng trước đã. “Chỉ cầu niệm tình Tiên đế…”

“Hoàng thượng có tư cách gì nhắc tới Tiên đế?” Bách Hợp cắt ngang lời nói của Vĩnh Minh đế, nhìn này Hoàng đế trẻ tuổi mà anh tuấn, hào quang vô hạn ngày xưa, lúc này lại nhếch nhác không muốn nhìn, giống như con chó rớt xuống nước, “Tiên đế yêu thương bảo hộ Hoàng thượng có thừa, Hoàng thượng lại tư thông với Thái hậu, quả thật vô sỉ. Lục thái hậu thủ đoạn độc ác, sát hại Mộ Bắc, Lương Mộ Lâm, lại hại chết Đức phi, Hoàng thượng lại mọi mặt dung túng, quả thật không đức. Vì Lục thái hậu, Hoàng thượng công tư không rõ, bao che Lục gia, cách trung thần, gần nịnh thần, bất hiếu với Tiên đế, vô tình với con cái, vô nghĩa với trung thần như Cao gia. Đừng nói nhường ra Đế vị, tiểu nhân bất hiếu bất nghĩa, vô tình vô sỉ như ngươi, có chỗ nào xứng làm Hoàng đế? Chu đại nhân, luận công chính là Đế sư, luận tư chính là Quốc trượng, trung thành và tận tâm với Bắc Tề, Hoàng thượng lại vì Lục thái hậu, quất roi ở trước mặt mọi người. Cao gia có chiến công hiển hách, Cao lão tướng quân chết trận sa trường, ngươi lại cho Lục thái hậu tùy ý hãm hại Cao gia, tùy ý Đức phi bị người vu hãm, sau khi chết còn phải gánh bêu danh.”

Bách Hợp lạnh giọng quở trách, da mặt Vĩnh Minh đế căng đến đỏ bừng, toàn thân run run, bàn tay nắm thành quả đấm, lại căn bản không nói ra được một câu.

Lục thái hậu dựa vào người hắn ta, nghe Bách Hợp nói ra chuyện này, ánh mắt hiện lên sợ hãi, những chuyện mà trước kia nàng ta làm, lúc này bị Bách Hợp phơi bày ra như vậy, điều này khiến cho Lục thái hậu cảm giác mình như một con chuột, bị đàn mào đuổi tới góc, muốn trốn cũng không trốn được.

Nàng không biết vì sao mệnh mình lại khổ như vậy, lần nào cũng đều là vào lúc sắp thành công, thì liền bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ông trời cho nàng sống lại lần nữa, chẳng lẽ chính là để cho nàng lại trơ mắt nhìn chính mình lại thất bại thêm lần nữa sao?

“Từ nhỏ Hoàng thượng đọc thuộc sách thánh hiền, nhưng luân thường đạo lý lại đọc vào trong bụng chó, nếu Tiên đế ở trên trời có linh, sợ rằng tức chết cũng phải sống lại.” Lời này của Bách Hợp vừa mới thốt ra khỏi miệng, môi Vĩnh Minh đế liền giật giật: “Trẫm…”

“Ngươi ngậm máu phun người! Tối nay, tối nay là ai gia bị người khác hãm hại, là ngươi hại ta, là ngươi!” Lục thái hậu không tin mình sống lại lần nữa, chính là lại phải trải qua kết cục chết không được tử tế thanh danh hủy hết của kiếp trước thêm một lần nữa, nàng ta đột nhiên như phát điên mở miệng la lên: “Tối nay ta là bị ngươi hãm hại, các ngươi đã sớm có dự mưu, sớm có dự mưu!” Nàng ta vì giữ được tính mạng, lúc này cũng bất chấp mọi thứ, liền mở miệng la lên.

Người trong tôn thất cũng không tin Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế sẽ hồ đồ đến nỗi làm ra chuyện gièm pha như vậy, nghe nàng ta la ó dữ dội, không giống giả bộ, so với việc hoàng thất xảy ra gièm pha như vậy, thì bọn họ càng muốn tin hai người này là bị người khác hãm hại.

Chỉ là Bách Hợp lại cười lạnh hai tiếng: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Nàng nói xong, đột nhiên hơi cất cao giọng: “Tô Hà, vào đây!”

Truyện Chữ Hay