Lâm Thanh Yến sợ không rời khỏi ký túc xá sẽ không khống chế được cảm xúc của mình, cậu chạy rất nhanh, Lục Vũ Kỳ và An Cảnh đều không đuổi kịp, cậu cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ muốn tìm một góc vắng trốn ở đó.
Lục Vũ Kỳ không nhìn thấy ai, có chút bực bội, “Chạy đi đâu vậy…”
An Cảnh bên cạnh cũng nhìn quanh, “Đừng lo lắng, chúng ta chia nhau ra tìm đi.” Lối vào và lối ra đều có bảo vệ trực, các thực tập sinh không thể ra ngoài. Chỉ cần Lâm Thanh Yến còn ở trong căn cứ ghi hình thì sẽ dễ tìm thấy.
Lục Vũ Kỳ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, cười khẩy: "Anh không cần phải giả mù sa mưa, em trai tốt của anh nói khóc chừng ủy khuất đến khóc nấc rồi đấy. Thầy An nên về quan tâm em mình đi."
An Cảnh bất lực nhìn người trước mặt, thoạt nhìn, đứa trẻ này bình thường có vẻ ngoài lạnh lùng, thậm chí không nói nhiều, nhưng khi chỉ trích anh lại rất nhanh mồm nhanh miệng, trong vòng này ai lại không khách khí với anh? Chưa có ai dám thô lỗ với anh như vậy.
“Nhóc con, nếu cậu có bản lĩnh cãi nhau với người khác thì tốt nhất là tìm người trước đi.” An Cảnh không rảnh mà tranh cãi với y nhiều như vậy, “Tôi đi bên trái, cậu đi bên phải. Chúng ta chia nhau ra tìm."
Lâm Thanh Yến vừa rồi quả thực có chút không thích hợp, nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn Cố Phi sẽ tìm tới anh để tính sổ. Hơn nữa, anh từ đáy lòng cảm thấy lo lắng, không phải vì quan hệ với Cố Phi.
Lục Vũ Kỳ không nói gì, quay người đi bên phải tìm người.
...
Khu ký túc xá hôm nay vô cùng sôi động, hầu hết gia đình các thực tập sinh đều có mặt, đây là một bất ngờ do ekip chương trình đã sắp đặt dành cho các thực tập sinh.
Nhưng phòng chứa đồ ở góc bên kia lại vắng vẻ, khác hẳn với khung cảnh vui vẻ, sôi động.
Phòng chứa đồ đóng chặt, bên trong chất đống rất nhiều đồ hư hỏng vô dụng, có lẽ đã lâu không được lau chùi, bụi phủ đầy, thậm chí còn có mạng nhện, giống như nó đã bị vứt bỏ.
Tiếng khóc kìm nén từ bên trong truyền ra, âm thanh rất nhỏ, như đang cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, nhưng lại không giấu được sự ủy khuất và thương tâm trong đó, tiếng khóc chỉ kéo dài vài phút rồi ngừng lại, như thể sợ người khác phát hiện.
Trước góc tường có những mảnh vụn chất đống, cũng che khuất bóng dáng thanh niên gầy gò đang ngồi ở đó, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập.
Lâm Thanh Yến co ro trong góc, bởi vì vừa mới khóc nên đôi mắt ngấn nước hốc mắt và chóp mũi đỏ bừng.
Chỉ ở một góc không có ai, cậu mới dám trút bỏ những cảm xúc dồn nén bấy lâu mà không cần phải giả vờ rằng mình đang vui vẻ.
Cậu giơ tay lau đi những giọt nước mắt ướt đẫm trên mặt, sau khi dần dần bình tĩnh lại, cậu cảm thấy hối hận, vừa rồi cậu đối xử với An Nam Ý như vậy, mẹ ruột hẳn là sẽ ghét cậu...
Lâm Thanh Yến thậm chí còn muốn ở đây không ra ngoài, không cần phải đối mặt với bất cứ gì, nhưng cậu biết không thể như vậy mình không vui cũng không thể để ảnh hưởng đến người khác.Một lúc sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, dường như đang đi về phía phòng để đồ, sau đó có người mở cửa, Lâm Thanh Yến cứng đờ ngồi ở đó, không nhúc nhích.
An Cảnh đứng ở cửa nhìn quanh, không thấy ai cả, anh thử gọi tên Lâm Thanh Yến nhưng không có ai đáp lại, nghĩ chắc là người không ở đây.
Anh muốn đi chỗ khác, lại nghe thấy phía sau có động tĩnh nhẹ, quay người lại thì thấy người mình tìm đang đứng dậy từ trong góc.
Thiếu niên bất an đặt hai tay trước người, đôi mắt đỏ như mắt thỏ, lo lắng nhìn mình, chắc chắn là vừa mới khóc, khi nói chuyện còn có giọng mũi: "Thầy An... An"
An Cảnh sửng sốt một chút, không khỏi cười khẽ: “Cuối cùng cũng tìm được cậu.”
Anh bước nhanh đến chỗ Lâm Thanh Yến, quan tâm nhìn người trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Có gì không vui à? Cậu có thể nói với tôi."
"Không có gì..." Cậu cụp mắt xuống, hàng mi dày che giấu cảm xúc bên trong, nhẹ nhàng nói: “Em xin lỗi, chỉ là em hơi không vui vì… gia đình không đến. Giờ thì ổn rồi, em xin lỗi vì đã khiến cho ngài lo lắng."
An Cảnh làm sao có thể không nghe ra lời Lâm Thanh Yến nói chỉ là cái cớ, "Không sao đâu, tâm trạng ai cũng có lúc không tốt." Anh vỗ vỗ vai thanh niên an ủi, "Theo tôi về đi, Lục Vũ Kỳ cũng đang tìm cậu." "
"Vâng" Lâm Thanh Yến theo An Cảnh ra ngoài, do dự một lát rồi nói: "Thầy An, chuyện này anh có thể đừng nói cho Cố gia biết được không? Em không muốn để anh ấy lo lắng."
"Tôi sẽ giữ bí mật cho cậu."
Trên đường về cậu gặp Lục Vũ Kỳ, y nhìn từ trên xuống dưới, sau đó cảnh giác liếc nhìn An Cảnh, "Sao cậu lại khóc? Ai bắt nạt cậu đều có thể nói với tôi."
Lâm Thanh Yến mỉm cười, "Không ai bắt nạt tôi cả. Hiện tại tôi ổn rồi, chúng ta quay về thôi."
Lục Vũ Kỳ ừ một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Ba người cùng nhau trở về ký túc xá, mẹ Lục nhìn thấy bộ dạng đáng thương với đôi mắt đỏ hoe của Lâm Thanh Yến, lập tức cảm thấy đau lòng hỏi cậu có chuyện gì, Lâm Thanh Yến vẫn mỉm cười nói không sao cả.
Do dự một lát, cuối cùng cậu cũng đi tới trước mặt Tống Thư Mạn hơi cụp mắt xuống, khàn giọng gọi dì: "Xin lỗi, con đã lãng phí bánh do ngài làm."
Trong mắt Tống Thư Mạn hiện lên một tia kinh ngạc, bà nhìn chàng trai gầy gò trước mặt, lông mày dịu ngoan cụp xuống, mắt mũi đỏ hoe, chắc là đã khóc, trông rất ngoan ngoãn khiến người ta cảm thấy xót xa.
"Không sao đâu, chỗ dì vẫn còn." Tống Thư Mạn mỉm cười với cậu, giữa hai lông mày mang theo sự dịu dàng, chỉ là chuyện nhỏ thôi, bà không so đo với đứa nhỏ trước mặt.
"Cảm ơn dì."
Nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác thân thiết trong lòng Tống Thư Mạn càng trở nên mạnh mẽ hơn, có lẽ là vì vẻ ngoài của đứa trẻ.
Tiếp theo không có gì đặc biệt xảy ra, Lâm Thanh Yến cùng Lục Vũ Kỳ và mẹ Lục bước lên thảm đỏ, họ đi phía trước, khi ngồi vào chỗ, An Nam Ý cũng xuất hiện.
Tống Thư Mạn mặc váy dài màu trắng đi ở giữa, dung mạo và khí chất lộ ra vẻ dịu dàng tao nhã, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, lông mày hơi cong, ai không biết còn nghĩ bà là một minh tinh nào đó.
An Nam Ý đang đứng cạnh bà trong bộ vest trắng.
Hai người đều mặc quần áo cùng màu, giống như trang phục của mẹ con, trông thân thiết động tác tự nhiên, trong mắt người ngoài họ là hai mẹ con có mối quan hệ tốt.
Như thể bị tra tấn, Lâm Thanh Yến đưa mắt nhìn theo họ cho đến khi họ ký tên vào bảng chữ ký rồi mới ngồi xuống cạnh nhau.
An Nam Ý đang nói chuyện với Tống Thư Mạn, khoảng cách hơi xa, Lâm Thanh Yến không rõ họ đang nói gì, nhưng hai người đều nở nụ cười, tựa hồ đang trò chuyện rất vui vẻ.
Lâm Thanh Yến mở mắt không để lại dấu vết, nhưng đôi tay trên chân không khỏi siết chặt, trái tim như có một cái lỗ thủng, gió lạnh không ngừng ùa vào, khiến toàn thân lạnh đến tê dại.
Không sao cả, cậu tự nhủ với mình nhiều lần trong đầu, điều đó không quan trọng.
Sau khi bước đi trên thảm đỏ, vẫn còn một số quy trình, bao gồm chơi trò chơi, biểu diễn ca hát, nhảy múa và thậm chí cả ảo thuật trên sân khấu, đều là những hoạt động tương đối thoải mái và thú vị, khiến khán giả tràn ngập tiếng cười.
Lâm Thanh Yến ngồi ở trong đám người, giống như mất đi linh hồn, không biết người dẫn chương trình trên sân khấu đang nói cái gì, hôm nay cậu đặc biệt im lặng, Lục Vũ Kỳ bên cạnh cũng nhanh chóng chú ý tới.
Lục Vũ Kỳ dùng cùi chỏ chạm vào cánh tay của cậu, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Tôi cảm giác hôm nay cậu rất kỳ lạ."
"Có sao?" Lâm Thanh Yến cong môi cười, có lẽ do ánh đèn quá sáng, đôi mắt hoa đào ẩm ướt lạ thường phản chiếu ánh sáng, cong thành hình lưỡi liềm.
Tuy rằng cười vui vẻ như vậy, nhưng Lục Vũ Kỳ lại cảm thấy lúc này Lâm Thanh Yến đặc biệt khó chịu, nhất định là bởi vì An Nam Ý cái tên chỉ biết diễn kia, Lục Vũ Kỳ lạnh lùng nói: “Không vui thì đừng cười, xấu lắm.”
"Sao mà xấu." Lâm Thanh Yến nhỏ giọng lẩm bẩm, "Rõ ràng là rất đẹp mắt."
Sau đó, Lâm Thanh Yến không mất tập trung nữa, lúc nên cười thì cười, lúc nên cảm động thì cảm động. Khi có người cue đến mình, cậu cũng nghiêm túc khuấy động không khí với mọi người.
Sau khi mọi quy trình hoàn tất, đã là mười giờ tối, gia đình các thực tập sinh lần lượt rời đi.
Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ cùng nhau tiễn mẹ Lục về, khi họ bước xuống cầu thang, Lục Vũ Kỳ đi vệ sinh nên cậu và mẹ Lục đứng đó chờ.
"Yến Yến, dì thấy hôm nay con không vui lắm, có phải là vì ba mẹ con không đến đây không?" Mẹ Lục dịu dàng nhìn chàng trai trước mặt, như thể một người mẹ đang quan tâm đến con trai mình.
"Dạ..." Lâm Thanh Yến không giải thích được nguyên nhân, liền thừa nhận, nhìn ánh mắt hiền lành dịu dàng của mẹ Lục, trong lòng có chút cảm động, ngập ngừng nói: "Dì, con có thể hỏi dì một chuyện được không?"
"Đương nhiên, con hỏi đi."
"Nếu... Ý con là nếu." Lâm Thanh Yến lo lắng nói: "Nếu một ngày nào đó dì phát hiện ra Vũ Kỳ không phải là con ruột của mình, dì sẽ làm gì?"
Dừng một chút lại nói thêm: "Chỉ là giả thuyết thôi. Dì không muốn trả lời cũng không sao cả."
"Đó là một câu hỏi thú vị." Mẹ Lục không cảm thấy gì quá đáng, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, sau đó lại trả lời:
“Ừ… Dì chắc chắn sẽ tiếp tục coi thằng bé như con ruột của mình. Mặc dù Lục Vũ Kỳ có lúc đáng bị đánh, không nghe lời chút nào, từ nhỏ mắt cao hơn đầu muốn chết rồi nhưng ai bảo nó là đứa nhỏ mà dì nuôi nấng từ khi còn nhỏ... cho dù không có quan hệ huyết thống, sau bao nhiêu năm ở bên nhau cũng đã nảy sinh tình cảm sâu đậm."
Lâm Thanh Yến giật mình, có chút ngơ ngác, "Là vậy sao..."
"Nhưng tại sao con lại hỏi câu hỏi này?"
"Không có gì, con chỉ tò mò một chút thôi."
Lục Vũ Kỳ vừa lúc đi đến, liền kết thúc đề tài này. Hai người đưa mẹ Lục đến cửa, vừa lúc nhìn thấy An Nam Ý và An Cảnh, còn có Tống Thư Mạn ở đó.
"Yến Yến, thằng nhóc Lục Vũ Kỳ này sẽ không chịu ôm dì đâu, vậy con ôm đi một cái đi."
"Dạ được ạ."
Lâm Thanh Yến vô cùng lễ phép ôm ôm mẹ Lục, vừa lúc nhìn thấy cách đó không xa An Nam Ý đang ôm Tống Thư Mạn, "Mẹ đi đường cẩn thận, nghỉ ngơi sớm một chút nhé."
"Mẹ biết rồi, mẹ đi trước, An Cảnh, con phải chăm sóc em trai thật tốt."