Trong "Chú cá voi hóa thân của hòn đảo cô độc." tổng cộng có sáu người, khi đã đầy chỗ, đám người còn lại đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
"Tôi nên làm gì đây? Tôi cũng muốn ở cùng một nhóm với Yến Yến. Đều là do thứ hạng của tôi quá thấp..."
"Cộng một"
"Mặc dù tôi cũng muốn nhưng những thực tập sinh trong nhóm của họ đều rất giỏi, đều là đại lão, tôi thật là yếu kém."
Hầu như tất cả các thực tập sinh đang nói đều đến từ lớp D, bởi vì Lâm Thanh Yến đã giúp lớp D trong quá trình đánh giá bài hát chủ đề. Mặc dù Lục Vũ Kỳ cũng giúp đỡ, nhưng ai cũng cảm thấy Lâm Thanh Yến dễ ở chung hơn, Lục thiếu gia thì y chang khối băng, người thường khó mà làm thân được, nên những thực tập sinh ở lớp D quan hệ tốt với Lâm Thanh Yến hơn.
Lâm Thanh Yến nghe thấy không khỏi cảm thấy vui mừng, trước đây cậu chưa bao giờ có nhiều bạn bè, nhưng bây giờ cậu có nhiều bạn bè, thật tuyệt, "Không sao đâu, dù ở nhóm nào cũng phải cùng nhau. Có lẽ lần sau chúng ta có thể ở cùng một nhóm."
"Được rồi, cố lên! Tôi sẽ dùng trăm năm ánh sáng để tạo ra kỳ tích!"
"Tôi sẽ kéo cậu xuống."
Lâm Thanh Yến nhìn họ đùa giỡn, trên mặt là một nụ cười, An Nam Ý đứng bên cạnh cũng mỉm cười thở dài: "Yến Yến, hiện tại cậu đã vui vẻ hơn rất nhiều, có rất nhiều bạn bè. Tôi không còn là người bạn duy nhất của cậu, nhưng mà tôi cũng rất mừng cho cậu."
"Ừ." Lâm Thanh Yến cong môi cười nhưng trong mắt không có nhiều ý cười. Cậu ngẩng đầu nhìn màn đêm mờ mịt ngoài cửa sổ, những điều xa xăm và sâu thẳm hiện lên trong tâm trí, như cách một tấm lụa mỏng không thể nhìn rõ.
Cậu thực sự không muốn nhớ lại quá khứ vì chẳng có kỷ niệm đẹp nào đáng nhớ cả.
Bởi vì trường thành hoàn cảnh đó nên tính cách của Lâm Thanh Yến từ nhỏ đã tự ti hướng nội, không thích nói chuyện, thậm chí có phần thu mình, từ nhỏ không có bạn bè, đến cao trung cũng như vậy.
Cậu học tại một ngôi trường cao trung nổi tiếng ở Nam Thành, học sinh ở đó đều học giỏi hoặc xuất thân từ gia đình giàu có, nếu học giỏi có thể được miễn học phí và nhận trợ cấp tiền ăn hàng tháng.
Lâm Thanh Yến bận rộn với việc học ở trường, ngoài việc học, Lâm Thanh Yến còn làm việc bán thời gian để kiếm tiền và hiếm khi giao tiếp với các bạn cùng lớp, tuy nhiên do cậu lớn lên đẹp trai nên rất nhiều bạn nữ thích.
Trong lớp có một số bạn nam là những tên phú nhị đại lưu manh, gia đình có tiền, vì không thích khi thấy có nhiều người thích cậu bé tội nghiệp Lâm Thanh Yến nên bọn họ đã cô lập cậu, thậm chí còn chơi khăm cậu.
Cho dù bị bắt nạt, Lâm Thanh Yến cũng chỉ có thể nén giận, không dám nói với giáo viên và bố mẹ, giáo viên thường làm ngơ giả vờ như không nhìn thấy.
Còn mẹ cậu...dù biết cũng chỉ trách cậu, nói ruồi bọ không đinh vô phùng trứng*, tại sao người khác chỉ nhằm vào cậu mà không nhằm vào người khác, tự mình xem lại coi mình đã làm gì.
*Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, chuyện gì cũng có nguyên nhân.
Khi đó chỉ có An Nam Ý chủ động đối xử tốt với cậu, làm bạn với cậu, lúc đó cậu thực sự cảm thấy An Nam Ý là người tốt, khi cậu bị bạn cùng lớp bắt nạt, An Nam Ý sẽ giúp đỡ cậu. Nghèo đến mức ngày nào cậu cũng ăn bánh bao, An Nam Ý sẽ cho cậu một nửa bữa ăn...
Ngay cả khi ví của An Nam Ý vô duyên vô cớ xuất hiện trong cặp của cậu, bị các bạn cùng lớp và giáo viên buộc tội là kẻ trộm, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ nó có quan hệ với An Nam Ý.Mãi sau này cậu mới nhìn thấy bộ mặt thật của người này.
Người bạn mà cậu đối xử chân thành như vậy, người bạn duy nhất của cậu, hóa ra ngay từ đầu đã không thích cậu, mọi thiện chí của cậu ta đều là giả dối, nhưng khi đó cậu còn ngây thơ và bị lừa bởi kỹ năng diễn xuất kém cỏi của An Nam Ý.
——
Trong phòng tập, sáu thành viên của "Chú cá voi hóa thân của hòn đảo cô độc." ngồi thành vòng tròn trên sàn, ngoại trừ Lâm Thanh Yến, Lục Vũ Kỳ và An Nam Ý, ba thành viên còn lại là Lê Xuyên và Liễu Tư Hạo của lớp B, còn có Phùng Lương của lớp C.
Thực lực tổng thể được coi là mạnh nhất trong tất cả các đội, dù sao cũng có hai thành viên lớp A và ba thành viên lớp B.
Bọn họ cần thảo luận xem ai sẽ được chọn vào vị trí center và đội trưởng.
"Ai muốn tranh vị trí center thì giơ tay."
Những người giơ tay là Lục Vũ Kỳ, Lâm Thanh Yến và An Nam Ý. Vị trí center thì ai cũng muốn làm dù sao thì đó là nơi dễ nổi bật nhất. Tuy nhiên, ba người còn lại biết thực lực của mình không bằng người khác nên cũng không giơ tay.
Lâm Thanh Yến vốn là người thuộc nhóm Phật hệ*chưa bao giờ tranh đấu vì bất cứ điều gì, sau khi sống lại, tâm trí cậu đã thay đổi và cậu muốn thử bất cứ khi nào có cơ hội, cậu không muốn sống một cuộc sống bất tài và vô dụng như kiếp trước để người khác ức hiếp mình.
*佛系 /fó xì/ (phật hệ) tạm được định nghĩa là “Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên” cre
"Vậy thì ba người các cậu, mỗi người sẽ hát phần điệp khúc, nhảy một đoạn, ba người chúng tôi sẽ bầu chọn."
Lần này An Nam Ý hát không bị sai nữa, phát huy rất tốt, cậu ta cảm thấy mình vẫn còn có cơ hội, nhưng kết quả cuối cùng lại là một phiếu cũng không có.
Liễu Tư Hạo và Phùng Lương bỏ phiếu cho Lâm Thanh Yến, Lệ Xuyên bỏ phiếu cho Lục Vũ Kỳ.
Liễu Tư Hạo giải thích: “Ba người các cậu hát rất hay, nhưng tôi nghĩ giọng hát và nhảy của Thanh Yến là cảm động nhất và gây ấn tượng với tôi nhất.”
Phùng Lương cũng gật đầu đồng ý.
Mặc dù thực lực của Lục Vũ Kỳ là tốt nhất ở đây, nhưng phong cách thường ngày của y không phù hợp với bài hát này, hát và nhảy không có vấn đề gì, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, An Nam Ý... thực lực quả thật kém hơn một chút so với hai người này.
"Vậy vị trí center của chúng ta là Thanh Yến, chúc mừng!"
"Cảm ơn mọi người, tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Chúc mừng, Yến Yến." An Nam Ý cũng mỉm cười nói lời chúc mừng, nhưng Lâm Thanh Yến nhận thấy một nụ cười của người đối diện cứng đờ, tâm trạng của cậu bỗng nhiên trở nên tốt hơn, cậu mỉm cười nói lời cảm ơn.
Lâm Thanh Yến cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều, tâm hồn còn xấu hơn trước, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của An Nam Ý cậu lại càng vui vẻ.
"Vậy bước tiếp theo là chức đội trưởng. Có ai muốn làm đội trưởng không? Các câu có thể giơ tay."
Dường như không ai có hứng thú với vị trí đội trưởng, chỉ có An Nam Ý, người vừa bị đánh bại ở vị trí center, center và đội trưởng cậu ta phải làm được một trong hai,"Chỉ có tôi thôi sao? Còn ai nữa không?"
"Nếu không có ai thì đội trưởng của chúng ta là..."
"Có người." Lục Vũ Kỳ vốn đang im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, dừng cuộc trò chuyện, vừa nói vừa giơ tay Lâm Thanh Yến lên nói: "Cậu ấy muốn tranh chức đội trưởng."
Lâm Thanh Yến: “…” Không có, cậu không muốn.
Nụ cười trên mặt An Nam Ý nhất thời cứng đờ, ba người còn lại nhìn nhau, không còn cách nào khác ngoài thăm dò hỏi Lâm Thanh Yến: "Vậy... Thanh Yến, cậu có muốn tranh chức đội trưởng không?"
An Nam Ý vẫn có thể duy trì nụ cười, nói: "Không phải Yến Yến đang làm center sao? Nếu làm thêm đội trưởng không phải sẽ rất cực hay sao."
Lục Vũ Kỳ nói: "Cậu ấy có thể."
Lâm Thanh Yến: "...Có thể, tôi cũng muốn thử. "
Được rồi, thử thì thử, nếu đã giơ tay thì không thể không bầu chọn, cũng không biết vị Lục thiếu gia này bị gì, tay mình thì không giơ một hai phải giơ tay cậu.
Liễu Tư Hào nói: “Vậy… tại sao hai người lại muốn tranh chức đội trưởng?”
“Được, để tôi nói trước đi.” An Nam Ý nói một cách tự tin, bình tĩnh và chân thành:
“Khi còn đi học, tôi luôn là lớp trưởng, khi biểu diễn trên sân khấu, tôi cũng là đội trưởng của lớp. Tôi có nhiều kinh nghiệm hơn, kỹ năng lãnh đạo và khả năng xử lý mọi việc tốt hơn. Tôi cũng hy vọng có thể giúp đỡ các cậu và đóng góp một chút cho đội của chúng ta Cảm ơn tất cả các bạn. "
Sau khi vỗ tay, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Lâm Thanh Yến: "Vậy đến lượt cậu, Yến Yến."
Lâm Thanh Yến ngượng ngùng cười: "Ừ... Tôi cũng không biết nên nói thế nào. Tôi chưa có kinh nghiệm, nhưng tôi muốn thử sức với nhiều vai trò khác nhau và sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ mọi người. Nếu các cậu tin tôi thì cứ bình chọn cho tôi."
Mọi người suy nghĩ một lúc, Liễu Tư Hào nói trước: "Vậy tôi chọn Thanh Yến."
Lê Xuyên: "Tôi chọn An Nam Ý."
Phùng Lương do dự một chút, cuối cùng lựa chọn bỏ phiếu trắng.
Nếu có người bỏ phiếu trắng thì bây giờ sẽ là tỷ số hòa một một, Lục Vũ Kỳ là người có phiếu bầu quan trọng nhất, An Nam Ý nói đùa: "Vũ Kỳ, cậu phải suy nghĩ thật kỹ đó nha, không thể vì quan hệ tốt với Yến Yến mà bình chọn cho cậu ấy."
Lục Vũ Kỳ cong môi cười với An Nam Y, "Vậy tôi sẽ chọn Lâm Thanh Yến." Dừng một chút, y chậm rãi nói thêm: "Bởi vì tôi là người tiêu chuẩn kép."
Khi lời này được nói ra, ngay cả người quay phim cũng sửng sốt, huống chi là người có liên quan, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, ba người còn lại nhìn nhau, đều nhận ra Lục Vũ Kỳ và Lâm Thanh Yến và An Nam Ý có mâu thuẫn với nhau.
Lâm Thanh Yến thực sự không ngờ rằng Lục thiếu gia lại hung hãn như vậy, cậu nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Lục Vũ Kỳ và yêu cầu y đừng nói nữa.
Bên kia An Nam Ý cắn môi, vẻ mặt có chút không biết phải làm sao, hai mắt dần dần đỏ lên, vẻ mặt vừa thống khổ vừa buồn bã, nhỏ giọng nói: “Vũ Kỳ, Yến Yến, tôi không biết mình đã làm sai để hai người ghét tôi như vậy..."
Lục Vũ Kỳ kinh ngạc nhìn cậu ta, "Vậy là cậu biết chúng tôi ghét cậu?"
"Tôi còn tưởng cậu không biết, nếu không thì sao lại luôn lẽo đẽo theo chúng tôi."
An Nam Ý: "..."
Lâm Thanh Yến: "..."
Mọi người: "..."
Lục thiếu gia quả nhiên là bậc thầy về khoản âm dương quái khí*.
*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Cre: Leo săn Sư tử.
Kiếp trước Lâm Thanh Yến nghe nói Lục Vũ Kỳ khiến một thực tập sinh khác khóc, hiện tại xem ra đây không phải là lời đồn, Lục thiếu gia thật sự là không sợ gì cả, cũng thật sự hung mãnh.
Tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả Lâm Thanh Yến, đều sửng sốt.
Không khí xung quanh yên tĩnh đến mức họ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
An Nam Ý bật khóc, khóc nhiều đến vô cùng tủi thân, buồn bã, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi, tôi… tôi chỉ muốn làm bạn với các cậu thôi, tôi không cố ý đâu, tôi thật sự không biết..."
Đang lúc mọi người không biết phải làm sao, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, An Cảnh từ bên ngoài đi vào, nhìn cảnh tượng trước mắt, anh không khỏi bất ngờ, “Có chuyện gì vậy?”
Tại sao em trai anh lại khóc? Còn khóc đến thương tâm như vậy?
An Cảnh xuất hiện phá vỡ cục diện bế tắc, anh liếc nhìn chung quanh đám người, khẽ cau mày, nghiêm túc nói: "Một người nói tôi nghe xem chuyện gì đang xảy ra?"
Mọi người đều đứng lên Lâm Thanh Yến căng da đầu nói:"Chúng em... chỉ đang đùa thôi."