“Vũ Kỳ?” An Nam Ý đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn Lục Vũ Kỳ đi về phía mình, khuôn mặt trang điểm tinh xảo nở nụ cười thân thiện, “Tôi tưởng cậu đã đi lâu rồi, không nghĩ rằng tôi lại tới trước cậu."
Lục Vũ Kỳ nhìn thoáng qua khuôn mặt của cậu ta, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa, chân thành khen ngợi: "Cậu thật lợi hại, người khác bận luyện tập đến mức không có thời gian đi tắm, vậy mà cậu còn có thời gian để trang điểm."
Nụ cười trên mặt An Nam Ý cứng đờ trong giây lát, rất nhanh lại trở lại bình thường, "Chỉ trang điểm sơ sài thôi, không giữ được lâu, không nói nữa tôi vào trước đây."
Cậu ta xoay người đi vào rồi đóng cửa lại.
Lục Vũ Kỳ khoanh tay trước ngực, ung dung dựa vào tường, trong thời gian ngắn như vậy, An Nam Ý hoàn toàn không có năng lực biểu diễn ca khúc chủ đề, kỹ năng ca hát và vũ đạo của cậu ta cũng chỉ có thể chen vào vị trí top mười.
Ngay cả khi luyện tập không ngừng nghỉ, vẫn rất khó tin được.
Nhưng theo những gì Lục Vũ Kỳ biết thì An Nam Ý đã về ký túc xá nghỉ ngơi lúc 12 giờ đêm qua.
Lại dám đi vào đầu tiên.
Đúng là thú vị.
Trong phòng đánh giá, An Cảnh và ba huấn luyện viên khác có chút kinh ngạc khi thấy An Nam Ý bước vào trước, họ tưởng rằng đó sẽ là Lục Vũ Kỳ, Lâm Thanh Yến hoặc các thành viên khác của lớp A.
Suy cho cùng, phần hát và nhảy của ca khúc chủ đề không hề đơn giản.
"Nam Nam, cậu thật sự đã học xong trong thời gian ngắn như vậy sao? Hiện tại cậu có thể quay về luyện tập. Cơ hội đánh giá chỉ có một lần." An Cảnh không chắc chắn nhắc nhở, nếu thất bại trong phần đánh giá sẽ không thể tham gia thu âm bài hát chủ đề.
Cynthia cũng ân cần nhắc nhở: “Đúng vậy, vậy cậu có muốn xem xét lại không.”
An Nam Ý bình tĩnh mỉm cười, trong mắt tràn đầy tự tin, cười nói: “Cảm ơn các huấn luyện viên đã nhắc nhở, nhưng em cũng đã nghĩ k, em tin mình có thể."
Nếu đã nói đến vậy, An Cảnh cũng không cố gắng thuyết phục nữa mà gật đầu: “Được rồi, khi nào cậu sẵn sàng thì bắt đầu.”
Ca khúc chủ đề kéo dài gần bốn phút khiến mọi người đều ngạc nhiên chính là An Nam Ý đã nhảy và hát rất trọn vẹn, không có gì sai cả.
Trong thời gian ngắn như vậy, cậu thật sự đã học xong bài hát chủ đề sao? Sự thật đã được bày ra trước mắt.
Sau động tác cuối cùng, An Nam Ý dừng lại, giơ tay lau mồ hôi trên mặt, cậu ta thở hồng hộc và lễ phép cúi đầu với các huấn luyện viên: “Cảm ơn các thầy cô.”
Cynthia tế nhị vỗ tay tán thưởng cậu ta, "Nam Nam, cậu thật sự rất xuất sắc, không ngờ cậu lại thật sự hoàn thành được, có tiến bộ rất lớn, không hổ là em trai của thầy An!"
An Nam Ý cười vui vẻ, nói: "Cảm ơn cô Cynthia, em sẽ tiếp tục cố gắng."An Cảnh trầm ngâm nhìn cậu ta, không nói gì.
Kết quả cuối cùng tất nhiên là vượt qua bài đánh giá.
An Nam Ý vui vẻ đi ra ngoài, cậu ta phải ngồi được vị trí Center. Lục Vũ Kỳ vẫn đang đợi ở bên ngoài, liếc nhìn cậu ta một cái, cau mày khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt cậu ta.
An Nam Ý vẫn thân thiện mỉm cười với y, nói: “Vũ Kỳ, tôi thông qua đánh giá rồi, cậu vào nhanh đi.”
Lục Vũ Kỳ hơi nheo mắt, ánh mắt như dao găm liếc nhìn An Nam Ý, y không nói gì chỉ đẩy cửa ra bước vào. Chắc chắn là có chuyện mờ ám trong đó.
Không hề nghi ngờ, Lục Vũ Kỳ cũng đã thông qua khảo hạch.
"Vũ Kỳ, cậu đã đến muộn một bước." Cynthia lắc đầu tiếc nuối số tất cả những thực tập sinh, người cô yêu thích nhất là Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ. Cô thầm hy vọng Lục Vũ có thể đạt được vị trí Center. Cô thở dài tiếc nuối: " Thật đáng tiếc, không có hai vị trí Center. "
Tống Kỳ trêu chọc cô, "Có vẻ như cô Cynthia rất thích Vũ Kỳ."
"Tất nhiên rồi." Cô cũng phải lòng túm vương và mỹ nhân ngốc nghếch.
Lục Vũ Kỳ đột nhiên nói: “Xin lỗi, em muốn cắt ngang một chút.”
“Hả? Cái gì?”
“Tại sao An Nam Ý lại thông qua đánh giá?"
Không ai ngờ rằng y có thể hỏi câu hỏi này, nghĩ rằng Lục Vũ Kỳ đang bất mãn vì bị cướp mất Vị trí center. Dù sao thì y cũng là một chàng trai trẻ đầy nghị lực, đặc biệt là với tính cách của Lục Vũ Kỳ, chắc chắn là không phục.
An Cảnh nhìn thiếu niên có khuôn mặt nghiêm túc trước mặt, mỉm cười nói: “An Nam Ý cũng giống như cậu, đã hoàn thành bài hát chủ đề mà không mắc bất kỳ sai sót nào.”
“Được rồi, em hiểu rồi, tạm biệt thầy cô,” Lục Vũ Kỳ lễ phép cúi đầu, sau đó xoay người mở cửa đi ra ngoài.
"..." Còn lại huấn luyện viên nhìn nhau, muốn nói thái độ y không tốt thì cũng không đúng, nếu nói tốt thì cũng không phải hoàn toàn tốt.
"Rất có cá tính."
"Haha...ừ."
"..."
Trong phòng tập nhảy ở phía bên kia, Lâm Thanh Yến và các thí sinh khác từ lớp A vẫn đang luyện tập. An Nam Ý từ bên ngoài bước vào và đứng cạnh Lâm Thanh Yến. "Yến Yến, cậu nhảy tốt lắm đó. Tôi vừa thấy Vũ Kỳ đi đến phòng đánh giá, sao cậu không đi cùng?"
Lâm Thanh Yến dừng lại, giơ tay lau mồ hôi trên mặt và nhìn An Nam Ý hai giây, cậu khẽ cau mày, không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ thản nhiên hỏi: “Cậu không đi luyện tập sao?”
An Nam Ý cười nói: “Tôi thông qua rồi, cho nên mới đến xem mọi người luyện tập thế nào, Vũ Kỳ đến sau tôi."
Cậu ta nói rất lớn, những thí sinh lớp A khác trong phòng tập nhảy cũng nghe thấy. Tất cả đều dừng luyện tập, kinh ngạc nhìn An Nam Ý. An Nam Ý thực sự đã vượt qua kỳ đánh giá nhanh hơn Lục Vũ Kỳ? Không khoa học chút nào?
Lâm Thanh Yến mím môi, khóe môi hiện lên một nụ cười không rõ ý nghĩa, rốt cuộc cậu cũng hiểu hóa ra là An Nam Ý đến đây là muốn khoe chuyện này.
"Nam Nam, cậu thật tuyệt vời. Tôi còn tưởng Vũ Kỳ sẽ giành được vị trí center."
“Oa…… thầy An, có thể chăm sóc cho tôi không?"
"Tôi ghen tị quá. Tôi luôn nhảy sai."
"Thật ra cũng không có khó khăn lắm, chỉ cần chăm chỉ luyện tập là được." An Nam Ý liếc nhìn Lâm Thanh Yến đối diện, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, nhưng trên mặt mang theo nụ cười thân thiện vô hại, cổ vũ: " Tôi nhìn thấy mọi người nhảy rất khá, tiếp tục cố lên nha."
Lâm Thanh Yến: "Xong chưa? Chúng tôi phải tiếp tục luyện tập."
Vẻ mặt và giọng điệu của chàng trai trẻ rất bình tĩnh, nhưng lại có một chút lạnh lùng. Ngũ quan tuấn mỹ càng ngày càng thêm...lạnh lùng, ý ý trong lời nói càng thẳng thắn hơn.
Không ai ngờ rằng Lâm Thanh Yến, người luôn cư xử đúng mực, lịch sự và dịu dàng với người khác, lại nói những lời như vậy, mọi người có mặt đều hơi sửng sốt, An Nam Ý càng bối rối hơn, thậm chí còn ủy khuất cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, Yến Yến, là tôi quấy rầy cậu, tôi sẽ đi ngay."
An Nam Ý xoay người rời đi, còn lại những người nhìn nhau, không ai lên tiếng, tiếp tục tập luyện, nhưng không ai nghĩ những gì Lâm Thanh Yến nói là quá đáng, thậm chí là ở trong lòng trầm trồ khen ngợi cậu.
Lâm Thanh Yến ở cùng với Lục Vũ Kỳ lâu ngày nên khi nói chuyện mới trở nên không khách khí như vậy, có máy quay lại dám nói chuyện như vậy, chỉ có thể nói là ngưỡng mộ.
Nói đi thì cũng nói lại, An Nam Ý có phải có chút quá tự phụ không?
Thực lực của cậu ta ai cũng đều thấy rõ, còn không phải là ỷ vào có một anh trai tốt sao, mặc dù ngoài miệng An Cảnh nói sẽ đối xử công bằng giữa các thực tập sinh, nhưng ai biết sau lưng ra sau.
Lâm Thanh Yến không quan tâm người khác nghĩ gì, kiếp trước cậu đã bị An Nam Ý hại thảm như vậy, đời này không sẽ không nhịn nhục nữa, đã trải qua nhiều như ấy, cậu không còn gì để sợ hãi nữa.
Cậu tiếp tục luyện tập, không bak lâu Lục Vũ Kỳ cũng về tới.
Sắc mặt Lục Vũ Kỳ không tốt lắm, mặt xấu như ăn phải nguyên đống ruồi bọ sống, không cần hỏi cũng biết nguyên nhân, Lâm Thanh Yến an ủi: "Không sao đâu, chỉ là vị trí center của bài hát chủ đề thôi, không có gì đâu."
Lục Vũ Kỳ lạnh lùng cười nói: "Ai cũng có thể nhận được vị trí center, nhưng tên chỉ biết diễn kia thì không, nhìn đã thấy không thích nổi."
Lâm Thanh Yến nói: "Vậy cậu tính làm gì?"
Lục Vũ Kỳ tự tin nói: "Không biết."
"..."
Chuyện này được gác lại một bên.
Lâm Thanh Yến là người thứ tư tiến vào phòng đánh giá, trước mặt cậu còn có một thực tập sinh khác từ lớp A tiến vào, cậu vẫn có chút chắc chắn kết quả không có gì bất ngờ, cậu đã vượt qua và đứng thứ tư.
Cậu vẫn rất hài lòng với kết quả này.
Dù thông qua nhưng cậu cũng không thể thoải mái, sau này sẽ có buổi quay hình ca khúc chủ đề trên sân khấu nên cậu phải thành thạo hơn nên Lâm Thanh Yến tiếp tục luyện tập trong phòng tập nhảy.
Trong khi luyện tập, Lâm Thanh Yến thông qua tấm gương trước mặt nhận thấy một thực tập sinh lớp D đã đứng ở cửa một lúc lâu mà không bước vào. Hình như là đội trưởng của lớp D, tên là Chu Thần.
Cậu bước tới hỏi Chu Thần có chuyện gì.
Chu Thần xấu hổ xoa xoa sau đầu, "Tôi chỉ muốn hỏi xem lớp A có ai có thể hướng dẫn lớp D chúng tôi không. Cậu biết đấy... thực lực của chúng tôi là kém nhất, vẫn chưa hoàn thành toàn bộ bài nhảy."
Việc đánh giá bài hát chủ đề có thời gian giới hạn và kéo dài trong bốn ngày. Nếu không vượt qua trong vòng bốn ngày, không thể tham gia ghi hình sân khấu. Các thí sinh vào lớp D đều có nền tảng vũ đạo rất kém, hoặc là không có công ty chủ quản, thì việc tự học bài hát chủ đề trong bốn ngày là điều thực sự rất khó khăn.
"Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi. Không cần cảm thấy khó xử, nếu không được thì cũng không sao." Chu Thần lúng túng nói.
"Không sao đâu." Lâm Thanh Yến nhẹ nhàng cười với cậu ta, dùng giọng ôn hòa nói: "Dù sao hiện tại tôi cũng có thời gian, để tôi giúp mọi người. Có người hướng dẫn, mọi người sẽ học nhanh hơn."
"Nếu được vậy thật sự cảm ơn cậu, nhưng mà có làm chậm trễ quá trình luyện tập của cậu không?"
"Không, đi thôi."
Lâm Thanh Yến theo Chu Thần đến phòng tập nhảy của lớp D. Lớp D không có nhiều người, chỉ có khoảng hơn chục người. Một số người đã từ bỏ giãy giụa nằm trên đất làm cá mặn, còn một số người vẫn đang chăm chỉ luyện tập.
Lục Vũ Kỳ sau khi nghe tin cũng đến, được Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ hướng dẫn, mọi người đều cảm thấy mình lại nhìn thấy hy vọng và bắt đầu luyện tập chăm chỉ như được tiêm máu gà.
Mà bên kia An Cảnh gọi một mình An Nam Ý vào một căn phòng không có máy quay.