Lúc này đây, dung mạo lạnh lùng anh tuấn của nam nhân cuối cùng cũng lọt vào đôi mắt ảm đạm của nữ tử.
Khóe miệng đỏ thắm dần dần hé mở, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.
——Vương gia, Nhạn Quy biết chàng có thể cứu ta. Nhạn Quy làm sao có thể báo đáp hết ân đức này của chàng, e là kiếp sau sau nữa cũng không được.
Vào khoảnh khắc khi nàng rơi vào vòng tay của Nguyên Trăn, trái tim đang vô cùng bất an của Nhạn Quy thoáng chốc thả lỏng, nàng đã ngất đi.
Đêm cuối thu, bầu trời u ám bắt đầu có sương mù, bao phủ lên con đường vắng lặng một lớp khí lạnh ngắt.
Vậy mà Nguyên Trăn đã bị màu máu trước mắt làm cho lệ khí bùng lên.
May mà Tiết Tuân ở bên cạnh nhắc nhở: “Vương gia, phải mau chóng cứu chữa.”
Hắn thật sự sợ rằng vương gia quyết đoán sẽ không khống chế được liền chạy ngay tới phủ Tự Vương đại sát tứ phương.
Sương mù ngày càng dày hơn sau vài hơi thở.
“Lộc cộc!”
Lúc này, Nguyên Chính Tự đuổi theo Nhạn Quy cũng xuất hiện sau màn sương.
Thấy nữ nhân của mình đang bị nam nhân khác ôm lấy, sắc mặt y đột nhiên xấu đi.
“Thật to gan, mau bỏ Tự Vương Phi xuống.”
Vừa nói, y vừa tăng tốc tới gần, muốn cướp người về.
Thân ảnh mờ ảo bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Nguyên Chính Tự sững sờ, sao lại là hoàng thúc.
Trong đầu suy nghĩ, y lập tức nghĩ đến vết thương trên vai của Nhạn Quy, có lẽ y đã biết là của ai rồi.
Giờ đây đối phương còn đang ôm thê tử mới cưới của y trên đường, xem ra rất giống như có hẹn mà gặp vậy.
Suy nghĩ giây lát, bốc đồng chiến thắng lý trí, tự cho rằng Nguyên Trăn đuối lý, y liền hùng hồn chất vấn nam nhân mà y trước giờ không dám đụng tới: “Hoàng thúc, thúc và Nhạn Quy có phải…”
Nhưng lời chưa nói xong liền thấy ánh mắt nam nhân đang bế nữ tử trước mặt, đôi mắt đó còn lạnh lẽo thấu xương hơn cả ánh trăng đêm nay, như thể muốn ăn thịt người vậy.
Hắn nhìn về hướng Nguyên Chính Tự, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo chút lạnh lẽo: “Nàng tự làm hại bản thân, ngươi làm trái lại lời thề. Sau này, nàng là của hoàng thúc rồi.”
Giống như lời tuyên án cuối cùng vậy, là phán quyết cho cuộc sống sau này của Nguyên Chính Tự và Nhạn Quy.
Nói xong, hắn không hề dừng lại, tiếp tục rời đi.
Nguyên Chính Tự chết lặng tại chỗ, y hoàn toàn không ngờ tới rằng sẽ gặp phải hoàng thúc trên con đường theo đuổi thê tử của mình, càng không ngờ rằng hoàng thúc có thể đưa thê tử của y đi một cách trắng trợn như vậy.
Còn nói ‘sau này, nàng là của hoàng thúc rồi.”
Câu nói này đả kích Nguyên Chính Tự khiến y nhất thời không biết làm gì, như sấm nổ ngang trời, chia cắt lòng tự tôn và sự tôn nghiêm của một vị hoàng tử một cách vô tình và khinh miệt.
Nếu muốn bây giờ y công khai xông vào phủ ngự thân vương cướp người, Nguyên Chính Tự biết y không thể làm được.
Không những không làm được, y còn bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên.
Mấy ngày trước, lời thề thốt của y giống như máu tươi của Nhạn Quy vừa đổ ra, máu đỏ lấp lánh trước mặt y.
Nguyên Chính Tự tái mặt run rẩy, liếc nhìn bóng dáng đã chìm vào trong màn sương, đôi mắt dần dần đỏ sọng lên, cũng không biết tại sao, trái tim y cũng theo đó mà trở nên trống trải.
Không, không được!
Nhạn Quy là của y, kế hoạch to lớn của y vẫn chưa bắt đầu, sao nàng có thể rời đi được, nàng là tảng đá đầu tiên trên con đường của y, được định là vật hy sinh của y, không ai có thể cướp nàng đi.
Nguyên Chính Tự không quan tâm Nguyên Trăn là người ra sao, vận công chạy đến phủ ngự thân vương.
Chỉ còn lại một vũng máu và hung khí.
Không ai biết rằng, không lâu sau khi bọn họ rời đi.
Cây kéo trên mặt đất được một bàn tay ngọc ngà nhặt lên.
Nàng ta nhìn về hướng phủ ngự thân vương, trong ánh mắt tràn ngập ác ý.
…
Nguyên Trăn bế Nhạn Quy đi thẳng về phòng ngủ của hắn.
Ninh Mạch đã chờ ở phủ từ sớm, ngay khi Nhạn Quy tự hại mình, Tiết Tuân đã phái người trở về thông báo cho hắn.
Trong phòng ngủ rực rỡ ánh đèn, Ninh Mạch đang cố gắng cứu chữa cho Nhạn Quy, nhìn mồ hôi lạnh trên đầu hắn cũng đủ biết vết thương nghiêm trọng và người bên cạnh đáng sợ đến nhường nào.
Nguyên Trăn đứng trước giường, vẻ mặt u ám vô cùng đáng sợ.
Sát khí chưa bao giờ đạt đến cực điểm như lúc này.
Nếu bây giờ Ninh Mạch dám nói một câu nén bi thương, hắn nhất định sẽ cho Ninh Mạch chết cùng.
Rất may là chiếc kéo đó không đủ lớn để cắt đứt hoàn toàn động mạch cảnh.
Nếu không, ngay cả sư phụ của Ninh Mạch có ở đây cũng không thể cứu nổi.
“Ồ!”
Cầm máu xong, khi bắt mạch cho Nhạn Quy, Ninh Mạch đột nhiên ồ lên một tiếng.
“Nói.”
Nguyên Trăn đang vô cùng căng thẳng, thấy có chút động tĩnh không hay liền ra lệnh.
Ninh Mạch không trả lời ngay, hắn không chắc chắn lắm liền bắt lại mạch, sau đó mới quả quyết nói: “Nhạn Quy cô nương hình như bị người ta hạ vu thuật.”
— cái gì!
Trong lòng Nguyên Trăn sửng sốt, ngữ khí không mấy thiện lành nói: “Chắc chắn?”
“Có thể chắc chắn. Gần đây vương gia có cảm thấy vị cô nương này có gì đó bất thường không?”
Câu nói này vừa dứt, Nguyên Trăn vẫn chưa nói gì cả những Tiết Tuân đã vội nhảy ra nói: “Có. Nhạn Quy cô nương vốn đang bình thường, ngày nào cũng tới thăm vương gia, nhưng gần đây liền thay đổi không hề báo trước mà đi thăm Ngự Vương, cả điểm tâm làm cho vương gia cũng mang cho đối phương, còn có…”
Mặc dù trước đây đã nghe Tiết Tuân nói rồi, nhưng bây giờ nghe lại, trong đôi mắt u ám như tu la của Nguyên Trăn lại hiện lên một tia vui mừng.
Ý tứ của Tiết Tuân cũng hay, trong lời nói không hề nói đến việc sau khi Nhan Quy bị cắn bị thương mới bắt đầu không đến.
“Vậy thì đúng rồi, như vậy thì xem ra Nhạn Quy cô nương vẫn luôn nhớ rằng có người phải chăm sóc, nhưng nàng ấy bị buộc đổi thành hình bóng của Ngự Vương. Nàng ấy tự sát như vậy có lẽ là đã nhận thức ra điều gì đó không ổn nhưng không có cách nào khống chế được bản thân, nên mới phải làm như vậy để chấm dứt sự mất khống chế này.”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Nguyên Trăn dường như phủ một lớp sương mờ, giống như băng tuyết trên đỉnh núi, lạnh lẽo tới mức không thể tan chảy được.
“Ngươi có biết vu thuật là gì không?”
Ninh Mạch lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Chỉ biết là không tầm thường, vả lại nếu không giải trừ, khi Nhạn Quy cô nương tỉnh lại cũng sẽ ngoan ngoãn trở về bên cạnh Ngự Vương.”
Tiết Tuân nghe vậy giận sôi lên: “Chắc chắn là do Ngự Vương làm, Nhạn Quy cô nương vô cùng bài xích ngài ấy, để có được nàng mà không từ thủ đoạn.”
“Vương gia, thuộc hạ sẽ đi bắt Ngự Vương đó tới đây.”
Nói xong, hắn bèn đi ra ngoài.
Lúc này, có người tới bẩm báo nói rằng Ngự Vương đang ở ngoài cửa Vương Phủ, hỏi có cho vào hay không.
Tiết Tuân ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Nguyên Chính Tự được Tiết Tuân đưa vào.
Trong tình huống này, hắn chẳng thèm màng đến đối phương có phải hoàng tộc hay không, chỉ sợ Vương gia của hắn không vui, cho dù hắn có chết cũng chống đỡ đến cùng.
Thân thủ của Nguyên Chính Tự hoàn toàn không thể sánh với Tiết Tuân, liền bị hắn ném xuống sàn.
Đây là ngày đầu tiên mà y được sắc phong vương gia, vậy mà liền bị một tên tiểu nhân như vậy làm nhục, lửa giận của Nguyên Chính Tự càng dâng lên.
Y đột ngột đứng dậy, mang theo khí thế cao cao tại thượng mà một vương gia cần có, xông về phía Tiết Tuân.
Sau đó, khi nắm đấm của y chỉ còn cách Tiết Tuân ba bước, trước mắt y liền xuất hiện khuôn mặt đằng đằng sát khí của Nguyên Trăn.
Nguyên Chính Tự đột nhiên cảm thấy có chút ngột ngạt, vội vàng thu tay lại, có Nguyên Trăn ở đây cuối cùng cũng không dám gây chuyện, ánh mắt y bất định, trong giọng nói có chút trống rỗng: “Hoàng, Hoàng thúc, con tới đưa thê tử về.”
Tuy nhiên, ngay sau đó, Nguyên Trăn đã giáng một cú bạt tai xuống.
“Bốp!”
Rất mạnh và dứt khoát, Nguyên Chính Tự bị tát bay ra xa mấy bước, suýt nữa thì ngã quỵ.
Nửa bên mặt cũng đỏ bừng lên.
Bị đánh bất ngờ, Nguyên Chính Tự sững sờ, giữ nguyên tư thế bị đánh, lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Nguyên Chính Tự vì lý do của mẫu thân nên không được bách quan trong triều đình xem trọng, từ nhỏ y đã học được tính thận trọng dè dặt, ăn cây nào rào cây đó, chưa từng mắc một sai lầm nào, chứ đừng nói tới là bị người khác đánh.
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên y bị người khác đánh, còn là một cái tát vô cùng tùy ý.
Y ôm bên má nóng bừng, cái cổ cứng ngắc từ từ quay về phía Nguyên Trăn. Nguyên Trăn ngang nhiên đứng đó với khí thế kiêu ngạo bức người, cũng khiến người ta không thể chịu đựng nổi, Nguyên Chính Tự muốn nổi nóng cũng không dám, muốn tức giận cũng chỉ dám để trong lòng mà thôi.
Trên đường tới đây, y đã nghĩ cho mình rất nhiều cớ, vậy mà đã biến mất sạch sẽ dưới cái bạt tai này rồi.
Đối diện với hoàng thúc e là cứng mềm cũng không được.
——Hoàng thúc của ngươi vẫn là hoàng thúc của ngươi, trưởng bối vẫn là trưởng bối, muốn phạm đến trưởng bối, cả đời này cũng không được.
Nguyên Chính Tự sợ hãi cúi người, giọng nói vừa khôn khéo vừa rụt rè: “Tại sao hoàng thúc lại đánh Tiểu Tự?”
Nguyên Trăn phớt lờ y, tự mình tiến lại gần Nguyên Chính Tự, từng bước chân giống như đang đạp lên trái tim của Nguyên Chính Tự vậy, cứ vậy mà đạp lên không chút khách khí.
“Phịch!”
Nguyên Chính Tự đột nhiên quỳ xuống, nhưng lại hướng về phía Nhạn Quy đang nằm trên giường.
Nguyên Chính Tự cắn răng chịu đựng, còn không dám thở mạnh, y chắc chắn rằng mình đã tới không đúng lúc.
Mặc dù vẻ mặt hoàng thúc lạnh lùng không chút biểu cảm, nhưng y biết rằng hoàng thúc nhất định giống như miệng núi lửa sắp phun trào, muốn đổ hết tất cả nham thạch lên người y, khiến y sống không bằng chết.
Sau khi Nguyên Chính Tự quỳ xuống, Nguyên Trăn cũng không chút động tĩnh, chỉ bước tới bên giường ngồi xuống, lặng lẽ nhìn người con gái đang hôn mê.
Tiết Tuân bị chặn lại một lần nữa vào sân, chiếm lấy vị trí vừa rồi của Nguyên Trăn.
Hắn trịch thượng nhìn Nguyên Chính Tự, khóe miệng khát máu tàn nhẫn, nhưng có vài phần giống với chủ nhân của hắn: “Ngài đã hạ vu thuật gì với Nhạn Quy cô nương?”
Lúc này Nguyên Chính Tự đã bắt đầu chảy máu mũi, bên mặt trái cũng sưng húp lên, quả thật trông rất buồn cười.
Nếu như không phải thời cơ không đúng, Tiết Tuân nhất định phải cười nhạo một phen.
“Vu, vu thuật gì?” Vẻ mặt Nguyên Chính Tự mơ hồ, rõ ràng là câu hỏi này đã vượt qua phạm vi nhận thức của y.
“Bớt giả bộ lại, nếu không phải vu thuật, Nhạn Quy cô nương sẽ ngày ngày đến thăm ngài sao, còn làm đồ ăn ngon cho ngài nữa?”
Ngon sao? Không ngon một chút nào có được chưa? Thà rằng nàng ấy đừng làm. Nguyên Chính Tự rất muốn phản bác, nhưng y biết rằng lời này không thể nói được.
Bởi vì y lại nghe thấy Tiết Tuân nói tiếp: “Những thứ đó đều là vương gia nhà ta thích ăn, tại sao nàng ấy lại tặng cho ngài chứ.”
Nguyên Chính Tự liên tiếp chịu sự giày vò, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Mãi cho đến câu này, y mới dần dần nhận ra sự kỳ lạ của Nhạn Quy thời gian gần đây.
Sự ghét bỏ của nàng đối với y đến mức không chút che giấu, bộc lộ vô cùng rõ ràng. Không biết y đã nghĩ ra bao nhiêu chủ ý để có thể làm dịu đi quan hệ giữa hai người, cải thiện hình tượng của mình trong tim nàng, tốt có, xấu có, thậm chí những cách bỉ ổi cũng nghĩ tới rồi.
Cứ vậy, mà nửa tháng trước, bước ngoặt đã đến.