Sau khi giải cứu Nhạn Quy khỏi ngự thư phòng, Nguyên Chính Tự cũng không kịp tranh công ở trước mặt Nhạn Quy, vì thế mà mối quan hệ giữa hai người được xoa dịu.
Y đến hoàng cung vốn là vì Nhạn Quy, khi nghe hoàng thượng nói muốn gả Nhạn Quy cho hoàng thúc, nên mới không nhịn được uy hiếp đại tổng quản lên tiếng cắt ngang.
Điều này cũng khiến y không còn cách nói giúp cho Nhạn Quy, chỉ đành chuyển hướng mâu thuẫn của chuyện này đi, chỉ có điều như thế, y cũng không có thời gian để đi tìm Nhạn Quy, bởi vì hoàng đế không chỉ giao chuyện truy tìm thích khách cho y, mà còn hạn chế thời hạn.
Như thế, Nguyên Đình Diệp lại bị cấm túc, Nhạn Quy bị thương hiếm khi có được thời gian yên tĩnh.
Đồng thời, Nhạn Cát cũng không cần tiến cung dạy kèm cho Nguyên Đình Diệp.
Nhạn Cát bị Nguyên Đình Diệp lợi dụng quyền thế giữ lại bên cạnh sau bữa thu yến hôm đó.
Hắn vốn có không ít bạn học, chỉ vì Nhạn Cát là em trai của Nhạn Quy, muốn mượn hắn ta để mối quan hệ của hai người được tiến lại gần nhau mà thôi.
Nhạn Cát là con trai duy nhất của Nhạn Hồng, chỉ có một trai một gái.
Nhạn phủ cũng rất đơn giản, chỉ có một mình Nhạn phu nhân, không có nghi kỵ lẫn nhau, tranh đấu hãm hại nhau. Điều này cũng khiến hai người con nhà họ Nhạn sống rất đơn giản, thuần chất, không có tâm tư phức tạp.
Tâm tính như thế có tốt mà cũng có xấu, xấu là dễ bị người ta hãm hại, lợi dụng, cuối cùng là mất mạng khi nào cũng không biết.
Nhạn Quy tựa vào đầu giường, nhìn đứa em trai vì mình mà cảm thấy bất bình, trong ánh mắt tràn đầy giọt nước mắt vui sướng.
Sau khi trùng sinh, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy.
Sau khi hôn mê hai ngày, em trai được tuyển vào cung, ở trong đó rất nhiều ngày.
Cũng không biết mấy ngày nhập cung làm gì ở trong đó, vậy mà cũng không chịu thả hắn về nhà, Nhạn Quy rất nhớ.
“Hả? Mấy ngày nay, đại hoàng tử kéo đệ hỏi rất nhiều chuyện liên quan tới tỷ.”
Nghe vậy, Nhạn Quy mới nhận ra, vấn đề mà nàng quan tâm đã hỏi được rồi.
Cho nên, khi Nguyên Đình Diệp nghe về mối quan hệ của nàng với Lâm Chi Uyển, cũng là biết được từ chỗ Nhạn Cát chăng?
Mối quan hệ giữa hai nhà Lâm Nhạn ở kinh thành rất ít người biết, bởi vì Nhạn Hồng nhậm chức ở kinh thành vì tránh mối quan hệ cạp váy, rước về mấy lời dị nghị của người khác, đều tự giác không nhắc ra ngoài.
Nhạn gia cũng không chịu thua kém, chưa từng gây trở ngại cho Lâm phủ, mà tất cả những chuyện này không thể thiếu công sức của Lâm phu nhân, bà chưa từng vì được Lâm Quý Phục yêu thích mà ỷ thế hiếp người, cậy tài khinh người. Trước giờ đều luôn làm việc nghiêm túc, giúp phu dạy con, cố gắng hết sức để tránh những lời chỉ trích dù là nhỏ nhất đối với người thân mà bà quan tâm.
“Tỷ, tỷ đừng đánh trống lảng nữa, mau nói cho đệ biết rốt cuộc là ai ăn hiếp tỷ, đệ sẽ đi lột da kẻ đó ra cho tỷ trút giận.”
Nhạn Cát nhỏ hơn Nhạn Quy hai tuổi, hoàn toàn như một đứa trẻ, những lời nói ra cũng rất non nớt, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả. Nếu đổi thành trước đây, Nhạn Quy nghe thấy trong lòng sẽ cảm thấy ấm áp biết bao, thằng nhóc tốt thích bênh vực kẻ yếu này.
Nhưng bây giờ, nàng thà mong rằng hắn sẽ vô tình lạnh lùng mà hành sự hay đối xử với người khác.
“Nào, lại đây.” Nhạn Quy vẫy vẫy tay với Nhạn Cát, ánh mắt đầy dịu dàng.
Trước đây tuy hai tỷ đệ gặp nhau vẫn cãi nhau rất nhiều, Nhạn Quy bỗng nhiên ra dáng một người chị đã trưởng thành, nhưng Nhạt Cát vẫn chưa thích ứng được.
Hắn chớp chớp đôi mắt to tròn, có chút lo lắng, hỏi: “Tỷ, có phải vết thương chuyển nặng, nên sốt rồi không?”
Nhạn Quy nhất thời bực bội, không vui nói: “Vết thương của tỷ chỉ đau thôi, muốn đệ qua đây cho tỷ ôm.”
Nghe nói vết thương đau, Nhạn Cát không do dự nữa, nhanh chóng chạy đến bên giường ngồi xuống, bị Nhạn Quy ôm chặt.
Mùi thư sinh trên người thiếu niên trẻ lấm tấm mồ hôi cũng đã quen thuộc với nàng, và đó cũng là vết thương đau đớn nhất mà nàng từng phải gánh chịu.
Ngay cả cơn đau đớn trên vai chẳng là gì.
Lâu sau, thắt lưng của Nhạn Cát sắp tê cứng, Nhạn Quy mới cắn rứt lương tâm, nói: “Cát, hứa với tỷ một chuyện.”
“Hả? Tỷ nói đi, yêu cầu của tỷ đệ đương nhiên sẽ đồng ý.”
Nhạn Quy vui vẻ, trong lòng tha thiết nói: “Sau này nhìn thấy Liễu Thành, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu, cũng đừng xích mích với hắn.”
“Hả? Tại sao?” Nhạn Cát khó hiểu, sao lại nói đến chuyện trưởng tử nhà thừa tướng rồi.
Bọn họ hình như chẳng có chút qua lại gì với nhân vật này cả
“Không có lý do tại sao, đệ chỉ cần đồng ý là được, hiểu chưa?” Nhạn Quy lùi mình lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn Nhạn Cát, nói.
Hẳn là có chuyện gì đó xảy ra phía sau mà hắn không biết, khiến tỷ tỷ nghiêm túc căn dặn như vậy.
“Được, đệ đồng ý với tỷ.”
…
Phủ tướng quân, Viện Hoa Sen.
Trong căn phòng u khuất, một bà lão khoác chiếc áo choàng đen đang ngồi ở chiếc bàn thấp, tay phải nhăn nheo dường như đang lật xem món đồ đặt trên bàn, một lúc sau, đôi mắt cụp xuống lại nhướng lên hài lòng mà nhìn Lâm Chi Uyển, giọng nói ồm ồm: “Chắc là có thể.”
“Chắc là? Ta muốn bà phải chắc chắn?” Lâm Chi Uyển nhướng mày lạnh lùng nói, giọng điệu không hề thay đổi.
Tiểu bối không lễ phép, khiến vãn bối trong lòng không vui, bà lão từ tốn nhặt một mớ tóc trên bàn lên và nói: “Ngươi nói đây là tóc được cắt xuống từ trên người nữ tử hôm đó à?”
“Cái này còn có thể giả được sao?”
“Không phải vấn đề thật giả, nhưng đám tóc này dính máu của người khác, cho nên ta cũng không nắm chắc.”
Lâm Chi Uyển cáu kỉnh dậm chân, nhất định là bị dính máu của sát thủ rồi. Sát thủ mà nàng ta phái đi gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng cũng may nàng ta đã giao trọng trách nặng nề cho người có năng lực nhất trong đó.
“Quỷ bà, trước đây thất bại thì bà nói không đủ nhũ y, bây giờ có tóc của ả ta rồi, bà lại bảo không được, bổn tiểu thư bắt đầu nghi ngờ bà đang lừa đảo rồi.”
Nhũ y vẫn để lại ở nhà nàng ta khi Nhạn Quy còn nhỏ.
Nàng ta phải nhờ nhũ nương tìm rất lâu mới tìm được.
“Ha ha..” Quỷ bà cười nham hiểm, giống như yêu quái trong không gian u tối này. “Quỷ bà ta đương nhiên không thành vấn đề, quan trọng chuyện này phải do ngươi làm mới được.”
“Không được, lần trước chính là nghe lời xằng bậy của bà, nên chẳng có kết quả gì cả.”
“Người thi triển phệ thuật hận thù càng lớn, hiệu quả mới càng mạnh, cộng thêm vật dẫn tăng cường này, chắc chắn sẽ thành công.”
Quỷ bà đến từ một thôn lạc nguyên thủy ở Bắc Điện Quốc, thôn lạc này trước giờ chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, giáo hóa lạc hậu, tín phụng thần bà.
Mà thần bà vì sinh kế của thôn dân và củng cố địa vị của mình, thỉnh thoảng sẽ lấy thân phận “quỷ bà” ra ngoài “làm việc” giúp người, đổi lấy tiền bạc châu báu.
Lâm Chi Uyển có thể thuận lợi tìm được quỷ bà, Lâm Quý Phục cũng đóng góp không ít.
Vì tình yêu của mình, Lâm Chi Uyển không gì không làm, bỏ ra số bạc lớn tìm quỷ bà này, giúp nàng ta đánh bại tình địch.
“Được, để ta, nếu thành công, bóp méo ký ức có thể chịu sự khống chế của ta chứ?”
“Đương nhiên.”
Chỉ là quỷ bà không nói – nếu vật chủ hóa giải phép thuật hoặc chết đi, thì người thi triển pháp thuật sẽ bị phản phệ, nhẹ sẽ bị tổn thương về tinh thần, nặng sẽ trở thành một bà già xấu xí giống như bà ta vậy.
Từ một góc không thể nhìn thấy, quỷ bà mỉm cười nham hiểm, coi như là món quà mấy ngày nay bà ta chịu bực bội, muốn trách thì trách bản thân tự chọn “khốn tình”.
—— Phong khởi vũ thanh bình chi mạt.
Mười ngày trôi qua yên bình lặng lẽ, cách ngày Nhạn Quy đến tuổi cập kê còn chưa đầy một tháng.
Sau hôm đó, Nguyên Trăn cũng không đợi được nàng đến đây thăm nom.
Cứ tưởng chuông gió rơi rồi, nên đích thân đi xem, kết quả lại chẳng có gì xảy ra.
Sau đó hắn gọi Tiết Tuân đến hỏi nguyên do.
Tiết Tuân đương nhiên biết, nhưng hắn không thể nói thật, chỉ nói: “Vương gia, thuộc hạ đi xem thử cho ngài?”
Đừng thấy Ngự thân vương của Kỳ Quốc muốn gió được gió muốn mưa được mưa, quyền lực kinh người, sau khi trúng độc rút khỏi vũ đài chính trị, cũng không làm giảm bớt sức nặng của hắn trong triều đình.
Nhưng không ai biết, nam nhân ưu tú tài giỏi lại chui lùi ra sau, chung quy là có hơi không tự tin.
Đặc biệt là ở những lĩnh vực trước giờ chưa từng tiếp xúc.
Hắn cũng biết rất rõ, Nhạn Quy tiếp cận hắn, đơn thuần là vì hắn đáng được đồng cảm.
Nếu nàng không muốn đến, thân hình tàn tạ của hắn làm sao có lòng tin mà đi tìm nàng.
Khắp vườn một màu sắc rực rỡ, Nguyên Trăn liếc nhìn xung quanh, đi về phía chiếc tủ đứng trong góc, lấy cái xẻng từ bên trong ra, sau đó tìm một bồn cảnh rồi lặng lẽ đào bới.
Đào rồi lại đào, hắn đột nhiên đứng dậy, ném mạnh cái xẻng nhỏ trong tay xuống, trong mắt hiện lên sự phiền muộn.
“Chuyện thích khách, tra thế nào rồi?”
Tiết Tuân ở phía đối diện bỗng chốc sững sờ bởi luồng khí thế lạnh lẽo đột ngột bùng nổ.
Sự tồn tại của Nhạn Quy trong những ngày qua, giống như một vầng sáng ấm áp hiện giữa mùa đông lạnh giá, sưởi ấm phủ trạch cao môn lạnh lẽo này, suýt nữa khiến hắn quên mất vương gia của họ thật ra không dễ nói chuyện như thế.
Người ta đồn rằng Vương gia giết người không chớp mắt, thủ đoạn nham hiểm tàn độc, tuy không phóng đại như thế, nhưng thật sự phù hợp với mấy từ giết người không chớp mắt đó.
“Vương gia, không tra ra, những thích khách đó và kim chủ phía sau dường như đã bốc hơi trong một đêm, không hề để lại chút dấu vết gì.”
Tiết Tuân có thể tưởng tượng nếu như xác định được hung thủ là ai, vương gia chắc chắn sẽ cho bọn họ biết cái gì gọi là cảm giác sống không bằng chết.
“Ha! Có thể làm đến mức ngay cả các người cũng không tra ra được, hoàng thành này chẳng có mấy tên, phạm vi được thu hẹp rồi.”
“Vâng.”
Tiết Tuân phút chốc đã hiểu thông.
Sau khi được lệnh, đang định phi thân rời đi, lại nghe thấy giọng chủ tử nhà mình vô cùng cáu kỉnh, nói: “Đi xem thử.”
Tiết Tuân trong giây lát đã hiểu ra, lúc rời đi, hắn đã đổi hướng.
Vết thương dù nghiêm trọng đến đâu, chỉ cần vết thương lành lặn thì sẽ không dễ dàng để lộ khuyết điểm.
Ngày ngày trôi qua, quả thực có chút ngoài dự đoán, chẳng lẽ là Nhạn cô nương gặp phải chuyện gì sao?
Tiết Tuân định đi do thám một phen.
Phong khởi vũ thanh bình chi mạt: gió sinh ra từ đất, lúc đầu nhẹ nhàng lượn trên đầu ngọn cỏ, cuối cùng thành gió lớn. Tức là gió lớn từ gió nhỏ mà ra. Là kiểu chịu ảnh hưởng lớn, tâm tư lớn từ không dễ phát hiện mà bắt đầu phát triển.