Đêm hôm trước sau khi ở bên hồ Nguyệt lãng mạn một phen, ngày hôm sau, Nhạc Thiệu bao một con thuyền du lịch ở trên hồ Nguyệt, cùng Yến Phi hai người ngồi thuyền dạo hồ. Hai người một bên thưởng thức quang cảnh mùa đông trên hồ, một bên nghe tiểu khúc do đàn tỳ bà xướng, đó là một tiểu khúc rất có cổ phong thời kì dân quốc. Ở trên thuyền cao cấp thưởng thức những món ăn ngon nổi danh nhất tại Tây Hàng, bảo tiêu cực kỳ nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ của mình, đem những giây phút ngọt ngào của hai người thu vào trong camera.
Buổi sáng, Mai Lạc Anh liền gọi điện thoại cho Nhạc Thiệu, nói cho anh biết địa điểm ăn cơm tối. Nguyên bản Mai Lạc Anh muốn phái người tới để đón bọn họ, nhưng bị Nhạc Thiệu uyển chuyển cự tuyệt. Tới hơn bốn giờ chiều, Nhạc Thiệu lại càng lúc càng không muốn đi ăn tối, hắn muốn cùng Yến Phi thưởng thức một bữa tối lãng mạn ở ngay trên hồ Nguyệt. Mai Lạc Anh tựa hồ chỉ sợ Nhạc Thiệu tới sát giờ sẽ thay đổi chủ ý, lúc bốn giờ rưỡi liền gọi điện thoại nhắc nhở Nhạc Thiệu, ngàn vạn lần đừng quên cuộc hẹn tối nay. Nhạc Thiệu nghe máy mà cảm thấy phát phiền.
Yến Phi vốn định không đi, nhưng nhìn Nhạc Thiệu không kiên nhẫn như vậy, hắn liền nói: “Nếu đã đáp ứng rồi, thì phải đi. Coi như nể tình mặt mũi của Mai gia gia.”
Nhạc Thiệu hừ một tiếng: “Mai lão gia tử đã qua đời rồi, em việc gì phải cho bọn họ mặt mũi nữa.”
“Nói như thế cũng không được. Đừng để cho người ta bảo em không coi người ta ra gì cả. Đi thôi, anh đi với em.”
Nhạc Thiệu lập tức ôm lấy Yến Phi, làm nũng: “Anh phải ở cùng em a.”
“Ừ, anh ở cùng với em. Cơm nước xong nếu thời gian còn chưa quá muộn, hai chúng ta lại đi tản bộ.”
“Được!”
Người này nguyện ý cùng đi chung với mình, Nhạc Thiệu cũng không còn bao nhiêu khó chịu nữa. Bữa tối được đặt vào lúc sáu giờ rưỡi, Nhạc Thiệu hơn sáu giờ mới đem theo Yến Phi rời khỏi thuyền. Anh chính là muốn để cho Mai Lạc Anh hiểu rõ, bữa tối ngày hôm nay hoàn toàn là bởi vì anh nể mặt Mai lão gia tử cho nên mới đáp ứng, chứ thực chất anh không hề muốn đi. Đối với việc này, Yến Phi cũng không thúc giục. Hắn đối với sự tùy hứng của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cho tới bây giờ đều rất dung túng. Hơn nữa thế lực ở trong triều của Mai gia hiện tại hoàn toàn không được như trước, bằng không Mai Lạc Anh cũng không cần phải đi tìm một thương nhân để lấy làm chồng. Người của Mai gia không nhiều, hơn nữa Mai lão gia tử đối với con trai con gái quản giáo không nghiêm. Đời thứ hai của Mai gia —– thế hệ của cha Mai Lạc Anh, ở trong vòng luẩn quẩn có tiếng là ăn chơi đàng điếm, là một đám hoàn khố, đã sớm bị thế lực chính trị ở trong triều đem ném tới chân trời.
hoàn khố: chỉ những thế hệ con cháu nhà giàu có quyền lực nhưng mà năng lực không có, chỉ biết phá mà không biết làm
Mai Lạc Anh có một khoảng thời gian gần mười năm là ở chung với ông nội, cũng bởi vậy nên mới quen biết được với đám người Nhạc Thiệu. Thời kì cô ta đi học đại học, lại là học muội của Chung Phong. Hơn nữa, Mai lão gia tử thời điểm còn sống đã từng nhậm chức chung một quân đội cùng với ông nội của Tiêu Tiếu. Chính bởi vì đủ loại quan hệ như vậy, Yến Phi mới khuyên Nhạc Thiệu nên giữ đúng lời hẹn. Hắn hiểu được vì sao Mai Lạc Anh lại gấp gáp như thế. Nếu là ở đế đô, Mạc Lạc Anh quả thực không có cách nào để hẹn gặp Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đi ăn một bữa cơm.
Trong một khách sạn xa hoa bậc nhất tại Tây Hàng, Mai lạc Anh cùng chồng của mình, còn có vài người được cô gọi tới trong lòng đều nóng như lửa đốt, chờ đợi Nhạc Thiệu xuất hiện. Đã hơn bảy giờ, Nhạc Thiệu vẫn còn chưa lộ diện, Mai Lạc Anh cầm lấy di động rồi lại buông xuống, lặp đi lặp lại tới hơn mười lần. Buổi chiều cô đã gọi điện cho Nhạc Thiệu để xác định thời gian, nghe thấy ngữ điệu của Nhạc Thiệu đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn, cho nên hiện tại cô cũng chỉ có thể chấn tĩnh.
“Mai di, Nhạc thiếu gia sẽ tới sao?” Một vị thiếu niên anh tuấn ngồi ở giữa bàn ăn nhịn không được hỏi.
Mai Lạc Anh thực bất đắc dĩ nói: “Hẳn là sẽ tới đi, dù sao cậu ta cũng không có gọi điện thoại lại. Kiên nhẫn chờ một chút đi. Cậu ta vốn không muốn tới, là dì mặt dày nên mới nhận được lời đáp ứng.”
Vị thiếu niên kia chớp chớp đôi mắt to, tò mò nói: “Mai di mở miệng, Nhạc thiếu gia còn không muốn tới sao? Dì và ngài ấy không phải là cùng nhau lớn lên hay sao?”
Mai Lạc Anh bật cười: “Dì sao có thể được tính là cùng cậu ta lớn lên. Những lời này sau này đừng có nói trước mặt người khác.”
Vị thiếu niên kia chần chờ gật đầu, rõ ràng không hiểu. Thanh niên so với cậu ta lớn tuổi hơn ngồi ở bên cạnh nghiêm khắc nhắc nhở: “Chốc lát nữa Nhạc thiếu gia tới rồi, em cũng đừng có nói lung tung, không hiểu thì không cần phải giả bộ.”
“A.” Thiếu niên bĩu môi, rất không phục.
Hai người thanh niên khác đều ngồi yên tại chỗ chơi di động, một bé gái tầm bảy tám tuổi ngồi ở bên cạnh Mai Lạc Anh thì ôm Ipad để xem phim hoạt hình.
Mai Lạc Anh nói: “Đậu Đậu, người cùng lớn lên với Nhạc Thiệu, ngoại trừ hai người anh em kết nghĩa với cậu ta là Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ra, cũng chỉ có một người duy nhất. Người kia gọi là Chung Phong. Mai di từng là học muội ở đại học của Chung Phong, bởi vì một tầng quan hệ này, cho nên Mai di cùng Nhạc Thiệu bọn họ mới có chút giao tình. Đáng tiếc chính là Chung Phong năm năm trước đã tự sát, bằng không Mai di đã sớm có thể lôi kéo được quan hệ với ba người Nhạc Thiệu bọn họ.”
“Tự sát? Vì sao?” Thiếu niên hỏi.
Mai Lạc Anh nói: “Chuyện này cháu cũng đừng hỏi. Năm đó đối với bên ngoài tuyên bố là bị tai nạn giao thông, nhưng kỳ thực tất cả mọi người đều biết rõ, anh ấy là tự sát. Chung Phong là cấm kỵ của ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Cháu nghe một chút là được rồi, ngàn vạn lần không được đề cập ở trước mặt của bọn họ.
“Dạ.” Thiếu niên lại gật gật đầu.
Mai Lạc Anh gõ xuống bàn ăn hai tiếng, khiến cho những người khác nhìn qua, lại nghiêm túc nhắc nhở: “Nếu nhìn thấy tình nhân đồng tính của Nhạc Thiệu, mọi người tuyệt đối không được có thất lễ gì đối với người kia. Nhớ kỹ chưa?”
“Mai di, dì đã nói câu này năm lần rồi.” Thiếu niên làm nũng nói.
Mai Lạc Anh nói: “Dì chỉ sợ các cháu không nhớ rõ.” Rồi cô mới nói với con gái: “Bối Bối, chốc lát nữa đồ ăn được mang lên, con chỉ cần tập trung ăn mà thôi, cái gì cũng đừng nói.”
“Dạ.” Cô bé chăm chú nhìn phim hoạt hình, ứng tiếng.
Thiếu niên cảm khái nói: “Nhạc thiếu gia thế nhưng hào phóng như vậy, đem tình nhân đồng tính đi du lịch, không hổ là Nhạc thiếu gia a. Nếu cha của cháu cũng có thể được khai sáng như vậy thì tốt rồi.”
Trong mắt của Mai Lạc Anh chợt lóe, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cô lựa chọn trầm mặc.
Lại đợi hơn mười phút, có người mở cửa phòng, tinh thần của Mai Lạc Anh lập tức rung lên. Người phục vụ mở ra cửa phòng, một người thoải mái ôm eo ‘bà xã’ của mình đi vào bên trong. Vợ chồng Mai Lạc Anh lập tức đứng lên, những người khác chậm hơn một bước, thế nhưng cũng đều đứng cả dậy.
“Nhạc Thiệu, cậu cuối cùng cũng đã tới, tôi còn tưởng cậu không tới được.”
Mai Lạc Anh nở một nụ cười thoải mái, trước tiên phân phó cho phục vụ kéo ra hai ghế chủ vị cùng thứ vị, hầu hạ Nhạc Thiệu cùng Yến Phi ngồi xuống.
Nhạc Thiệu ngồi xuống xong liền mới nói: “Trên đường kẹt xe.” Ngắn ngủn bốn chữ, liền giải thích nguyên nhân tới trễ.
Mai Lạc Anh coi như anh thực sự là bởi vì kẹt xe cho nên tới muộn, lập tức gọi phục vụ đem đồ ăn lên. Nhạc Thiệu ngăn cản phục vụ rót trà cho Yến Phi, nói: “Đềm toàn bộ đồ dùng của anh ấy tráng qua nước sôi một lần.”
Phục vụ đã từng được huấn luyện qua lập tức buông xuống ấm trà, đem dụng cụ của Yến Phi đi tráng nước nóng.
Trên mặt của Mai Lạc Anh hiện rõ sự kinh ngạc, Yến Phi đối với cô mỉm cười, đem chứng khiết phích của bản thân đổ cho Nhạc Thiệu: “Em ấy cảm thấy dụng cụ của tôi không được sạch sẽ.”
“A, hẳn là phải tráng qua nước nóng.” Nguyên lai là như vậy a. Mai Lạc Anh lập tức khôi phục lại bình thường, bất quá cũng không nhịn nổi, phải nhìn Yến Phi thêm vài lần. Cô chỉ từng thấy qua Nhạc Thiệu đối với Chung Phong ân cần cùng cẩn thận như thế. Vị thiếu niên này lại có được đãi ngộ giống Chung Phong, không đơn giản a.
Yến Phi đối với mọi người mỉm cười, xem như chào hỏi. Thân phận hiện tại của hắn là ‘Yến Phi’, là người yêu của Nhạc Thiệu. Đồ dùng đã được tráng rửa sạch sẽ, nước trà cũng được rót đầy, Mai Lạc Anh phân phó đem đồ ăn lên, rồi mới bắt đầu giới thiệu: “Nhạc Thiệu, chồng của tôi thì cậu đã gặp qua rồi, còn đây là con gái của tôi, gọi là Bối Bối.”
“Con chào chú.”
“Xin chào.”
Mai Lạc Anh chỉ thiếu niên cùng với người thanh niên ngồi ở bên cạnh thiếu niên, nói: “Đây là hai vị công tử của Trần thị trưởng, Trần Thiên Vũ cùng Trần Thiên Lại. Mẹ của bọn họ ấn theo bối phận thì có thể được coi là chị họ bên ngoại của tôi.”
“Nhạc thiếu gia, chào ngài.” Trần Thiên Vũ lộ ra vẻ cẩn thận mở miệng chào hỏi. Trần Thiên Lại thì nở một nụ cười thật tươi, vô cùng thuần khiết, khác hẳn với anh trai của mình.
Nhạc Thiệu gật gật đầu, xem như đáp trả. Mai Lạc Anh lại tiếp tục giới thiệu hai thanh niên khác, cũng là những người cháu họ khác của cô. Tới đây, Nhạc Thiệu xem như đã hiểu được vì sao Mai Lạc Anh lại nhất định muốn mời mình đi ăn cơm. Mai Lạc Anh chủ yếu là muốn để cho những người trẻ tuổi này lôi kéo được quan hệ với anh, chu dùng không lôi kéo được, thế nhưng có thể được tiếp xúc qua cũng đã là rất tốt rồi. Không nghĩ tới Trần thị trưởng cùng với Mai gia còn có chút quan hệ.
Mai Lạc Anh giới thiệu xong rồi, Nhạc Thiệu kéo bả vai của Yến Phi, nói: “Đây là bà xã của tôi, Yến Phi. Là sinh viên của đại học Đế Đô.”
Yến Phi hào phóng nở một nụ cười, thế nhưng vài người trẻ tuổi dù sao lòng dạ vẫn còn non nớt, biểu tình trên khuôn mặt trong nháy mắt liền trở nên mất tự nhiên. Mai Lạc Anh sợ hãi vội vàng cứu nguy, đối với Nhạc Thiệu nói: “Nguyên lai là sinh viên của đại học Đế Đô a, khó trách lại được cậu để mắt tới. Thực khéo, Thiên Lại qua năm cũng sẽ chuyển tới trường trung học phụ thuộc đại học Đế Đô, tới năm sau liền chuẩn bị thi vào đại học Đế Đô.” Cô nhìn về phía Trần Thiên Lại, “Sau này trong việc học tập có gì không hiểu, cháu hãy thỉnh giáo Yến Phi nhiều một chút.”
Trần Thiên Lại đã khôi phục lại nụ cười như trước, đối với Yến Phi nói: “Sau này hi vọng được anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Nhạc Thiệu rất không khách khí nói: “Trần thị trưởng chẳng lẽ ngay cả tiền mời giáo viên cũng không có hay sao.” Tươi cười của Trần Thiên Lại lập tức đông cứng, Mai Lạc Anh tức khắc ý thức được bản thân tựa hồ đã nói sai rồi. Yến Phi làm bộ oán giận nói: “Có thể đỗ vào đại học Đế Đô, người nào mà không phải là sinh viên xuất sắc. Thiên Lại thiếu gia vừa nhìn đã biết là học tập rất tốt.” Cho nên không cần tới làm phiền hắn.
“Em sai rồi.” Nhạc Thiệu hận không thể thời thời khắc khắc show ân ái cho mọi người xem, làm ra biểu tình vô cùng ‘buồn nôn’ —– rót trà, gắp thức ăn, kiêm nhận tội. Vài người đang ngồi ở đây nhìn thấy như vậy liền cực kỳ ngạc nhiên. Trần Thiên Lại lại nâng lên khóe môi, đối với Yến Phi nói: “Ngại quá. Bản thân em cũng không dám tự xưng hai tiếng ‘thiếu gia’, anh gọi em là Thiên Lại là được rồi. Em có thể gọi anh là Yến Phi ca ca được không?”
Yến Phi cười cười, Nhạc Thiệu mở miệng: “Sau này gặp thì gọi là Yến ca.” Rồi anh cầm lấy chiếc đũa, “Bắt đầu ăn thôi.”
Trần Thiên Lại cũng cầm đũa lên, trong mắt hiện ra một tia thất vọng. ‘Yến ca’ cùng ‘Yến ca ca’ về mặt bản chất là rất khác nhau. Không chỉ có Trần Thiên Lại thất vọng, mà cả Mai Lạc Anh cùng Trần Thiên Vũ cũng rất thất vọng. Nhạc Thiệu rõ ràng không muốn để cho bọn họ có quá nhiều tiếp xúc đối với Yến Phi.
Trần Thiên Lại bộ dạng rất khôi ngô, lại bởi vì còn nhỏ tuổi, cho nên nhiều hơn vài phần xinh đẹp của thiếu niên. Kiểu tóc đặc biệt được cắt sửa, nhuộm màu đỏ rượu, bên tai trái đeo một bông tai kim cương, trên tay phải đeo một chiếc vòng, cách ăn mặc rất thời trang. Cùng cậu ta so sánh, Yến Phi liền trở nên quá mức đơn giản, thật sự không giống ‘Thái tử phi’.
Vốn, Mai Lạc Anh muốn dùng vẻ ngoài cùng với sự khéo mồm của Trần Thiên Lại để dễ dàng kiếm được ưu ái của Nhạc Thiệu. Nào biết trừ bỏ lúc đầu giới thiệu ra, Nhạc Thiệu một cái liếc mắt cũng không thèm đặt tới trên người của Trần Thiên Lại, bộ dạng hoàn toàn là thuần túy xã giao. Mai Lạc Anh cũng không phải không biết tới tình cảm của Nhạc Thiệu đối với Chung Phong. Cô cũng biết những người bên người của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu vài năm nay hoặc ít hoặc nhiều đều có chút giống Chung Phong. Nếu Yến Phi cùng Chung Phong có điểm nào tương tự, Mai Lạc Anh tuyệt đối sẽ không dám nhấc lên tính toán. Nhưng Yến Phi cùng Chung Phong rõ ràng hoàn toàn không giống nhau một chút nào, trử bỏ việc phải tẩy rửa dụng cụ trước khi ăn ra. Tuy nhiên việc này là do Nhạc Thiệu ‘áp đặt’, vì vậy không tính.
Đây nói lên điều gì? Nói lên Nhạc Thiệu đã thoát ra khỏi ‘ma chú’ có tên Chung Phong. Nhạc Thiệu thoát ra, đương nhiên hai người Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng đã thoát ra. Nếu Nhạc Thiệu có thể yêu một Yến Phi không giống Chung Phong, tự nhiên cũng có thể thích một người khác cũng không giống Chung Phong. Mai Lạc Anh thực sự không dám trông đợi gì vào việc Trần Thiên Lại có thể câu được tâm của Nhạc Thiệu, chỉ cần có thể khiến cho Nhạc Thiệu nhìn nhiều hơn vài lần, như vậy cũng đã được coi là thành công rồi.
Đối với thượng vị giả yêu thích mỹ nữ, lôi kéo quan hệ tự nhiên phải dùng mỹ nhân kế; đối với thượng vị trả yêu thích nam nhân, đương nhiên phải dùng mỹ nam kế. Bốn người trẻ tuổi mà Mai Lạc Anh đem tới ngày hôm nay đều rất anh tuấn, bộ dạng của Yến Phi nếu so sánh với bốn người kia thì cũng chỉ có thể được coi như là thanh tú, bị người khác ‘đào góc tường’ là việc rất dễ xảy ra. Mai Lạc Anh đương nhiên không dám quang minh chính đại biểu lộ ra, cũng sẽ không đi làm những chuyện như dẫn mối, nhưng nếu Nhạc Thiệu có thể có hảo cảm đối với một trong bốn người trẻ tuổi mà cô dẫn tới, vậy thì không thể tốt hơn.
thượng vị giả: ý chỉ những người đứng ở trên cao, có quyền lực
dẫn mối: hay còn có cách gọi khác là dẫn mối mại dâm, dẫn khách, dắt khách
Chính là kết quả lại khiến cho cô vô cùng thất vọng. Nhạc Thiệu trong toàn bộ quá trình đều là cực kỳ chu đáo quan tâm Yến Phi, liền ngay cả bóc tôm cũng thay Yến Phi lột sạch vỏ. Mà Yến Phi, không chỉ không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại ăn tới cực kỳ thoải mái. Tuy rằng hắn vẫn cảm thấy tay của Nhạc Thiệu không được sạch sẽ, bất quá đang có người ngoài ở đây, hắn trước tiên vẫn nên bảo trì im lặng. Mai Lạc Anh rất nhanh liền thay đổi chiến thuật, ném cho chồng mình là Giang Hoài Ngôn một cái liếc mắt ra hiệu.
Trần Thiên Lại nuốt xuống đồ ăn, lên tiếng: “Yến ca, anh học chuyên ngành gì vậy?”
Yến Phi đã ngừng đũa đáp: “Là chuyên ngành truyền thông kỹ thuật.”
“Truyền thông kỹ thuật?” Trần Thiên Lại ‘woa’ một tiếng “Nghe thực lợi hại a.”
Yến Phi tự lộ tẩy: “Không phải lợi hại, mà là biến thái, rất khó học. Kỳ này tôi có hai môn phải xin tạm hoãn, quá khó.”
Trần Thiên Lại lập tức tò mò hỏi: “Vậy vì sao trước kia anh lại chọn chuyên ngành này?”
“Tôi nghe nói chuyên ngành này sau khi tốt nghiệp sẽ dễ tìm việc hơn, cho nên liền chọn. Chờ sau khi nhập học rồi mới phát hiện ra quá khó học. Hiện tại cố gắng cắn răng chịu đựng hết bốn năm, rồi đi làm, tôi cũng không có ý định học lên cao hơn.”
Trần Thiên Lại lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ, hỏi: “Yến ca, vậy anh nói xem em nên chọn chuyên ngành nào thì mới tốt? Cha mẹ của em rất muốn em đỗ được vào đại học Đế Đô, thậm chí ngay từ kỳ học sau liền đã chuyển em tới học tại trường trung học phụ thuộc đại học Đế Đô rồi, cũng chẳng quản xem em một mình ở lại tại đế đô có thể thích nghi được hay không.”
Yến Phi lấp lửng đáp: “Cứ chọn chuyên ngành nào mà mình thích là được rồi. Chuyên ngành của đại học Đế Đô có rất nhiều. Chỉ cần có tấm bảng hiệu của ‘Đế Đại’, thì chuyên ngành nào cũng đều tốt hết.”
Đế Đại: tên gọi tắt của đại học Đế Đô
“… À, vậy cũng đúng.”
Thấy Yến Phi không mắc câu, Trần Thiên Lại cũng không biết phải tiếp tục thế nào, dù sao cậu ta cũng chỉ mới là một thiếu niên chưa tới tuổi.
Nhạc Thiệu lúc này liền buông đũa, lau lau miệng, tỏ vẻ đã ăn xong rồi. Giang Hoài Ngôn thấy thế lập tức liền đứng dậy rời đi, cầm lấy chiếc hộp được đặt tại trên sopha. Đi tới phía Yến Phi, dùng hai tay đưa cho hắn, nói: “Đây là quà gặp mặt mà tôi cùng Lạc Anh tặng cho Yến thiếu. Yến thiếu sau này phải thường xuyên tới Tây Hàng chơi đấy nhé.”
“Ngài quá khách khí rồi, tôi sao có thể không biết xấu hổ nhận món quà này.” Yến Phi đẩy trở về, không muốn tiếp nhận.
Mai Lạc Anh đối với Nhạc Thiệu nói: “Cậu lần đầu tiên đưa Yến Phi tới Tây Hàng, tôi làm chị gái, nếu không đưa quà thì thực sự là không tốt. Cậu bảo Yến Phi nhận lấy đi.”
Nhạc Thiệu ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, nói: “Mai tỷ đã nói là quà gặp mặt, cũng không phải muốn anh hỗ trợ cái gì, cứ nhận đi.” Một câu vừa nói ra, liền ngăn cản Mai Lạc Anh sau này không được tới làm phiền Yến Phi hỗ trợ.
Yến Phi làm bộ như không thấy vẻ mặt xấu hổ của Mai Lạc Anh, tiếp nhận món quà.
Nhạc Thiệu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nói: “Mai tỷ, thời điểm chị quay về đế đô, gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ làm chủ. Tôi cùng Phi còn có chút chuyện, đi trước.”
Mai Lạc Anh vốn đang rất thất vọng, vừa nghe thấy những lời này của Nhạc Thiệu, liền lập tức mỉm cười nói: “Vốn tôi còn sắp xếp vài tiết mục ở sau, nhưng cậu lại có việc, vậy thì tôi không quấy rầy cậu thêm nữa. Tôi quay về đế đô coi như là quay về nhà mẹ đẻ, cậu cũng không cần phải khách khí làm chủ, mọi người cùng nhau tụ họp ăn một bữa cơm là được rồi.”
“Được.”
Nhạc Thiệu đứng lên, cầm lấy áo khoác của Yến Phi đang được treo ở trên ghế, giúp hắn mặc vào, rồi sau đó mới mặc lên áo khoác của chính mình. Hai người hôm nay mặc chung một loại áo khoác, tuyệt đối là đồ tình nhân.
Vợ chồng Mai Lạc Anh cùng bốn người trẻ tuổi tiễn Nhạc Thiệu cùng Yến Phi tới tận cửa thang máy, nhìn Nhạc Thiệu cùng Yến Phi ở trong hộ tống của bảo tiêu tiến vào thang máy, rời đi.
Trở lại phòng, Trần Thiên Lại phồng quai hàm nói: “Gì chứ, cháu còn tưởng người có thể nhận được sự coi trọng của ba vị Thái tử gia sẽ rất đẹp cơ. Bộ dạng bình thường, học tập bình thường, thực không biết Nhạc thiếu gia bọn họ coi trọng anh ta ở điểm nào a.”
Trần Thiên Vũ nói: “Tốt hay không thì cũng đạt được yêu thích của Thái tử gia. Tới đế đô rồi, em thông minh một chút cho anh. Yến Phi kia chỉ cần một ngày vẫn là người của Thái tử gia, thì em vẫn phải tìm cách để quan hệ thật tốt với cậu ta.”
Mai Lạc Anh tiếp lời: “Đậu Đậu, cháu cùng Yến Phi khác nhau, cậu ta chỉ là một sinh viên bình thường, mà cháu lại là công tử của thị trưởng, không cách nào so sánh được. Tới đế đô rồi, Mai di sẽ đem cháu đi làm quen rất nhiều người. Bất quá cháu phải nhớ kĩ, mặc kệ cháu đối với bọn họ có cái nhìn ra sao, thì đều phải giấu xuống đáy bụng. Lời kia của cháu nếu để cho Nhạc Thiệu nghe được, không chỉ khiến cho cha của cháu gặp chuyện, mà ngay cả Mai di cũng sẽ trốn không thoát.”
Trần Thiên Lại không cam lòng nói: “Cháu biết rồi, sau này cháu không nói nữa.”
Mai Lạc Anh thở dài, nói: “Nếu không phải tính hướng của cháu có vấn đề, Mai di hôm nay cũng không muốn gọi cháu tới đây. Dì cùng mẹ của cháu vẫn hi vọng cháu có thể thay đổi.”
Trần Thiên Lại làm nũng: “Cháu chính là trời sinh đồng tính luyến ái a, sửa cũng không được đâu. Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách gene của cha mẹ cháu không tốt.”
“Cháu đó a.” Mai Lạc Anh bị chọc cười.