Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hệ thống lò sưởi ở trong phòng rất tốt, Hứa Cốc Xuyên đưa cho Tiêu Dương một bộ quần áo ngủ khá rộng. Nhưng mà anh lại quên mất là dáng người của Tiêu Dương so với mình nhỏ hơn hai số, chờ tới sau khi Tiêu Dương mặc bộ quần áo ngủ màu vàng nhạt kia đi ra, quả thực chẳng khác nào trẻ con mặc quần áo của người lớn. Bất quá Hứa Cốc Xuyên cũng không chê cười Tiêu Dương, Tiêu Dương hiện tại bộ dạng so với ban nãy còn đáng yêu hơn.
Hứa Cốc Xuyên pha trà, còn mang thêm bánh trà tới. Ở sau khi Tiêu Dương tắm rửa xong đi ra, anh chỉ chỉ sopha, rót cho Tiêu Dương một chén trà, nói: “Tôi ở đây cũng chỉ có trà này, hay là nhóc muốn uống bia?”
Ở trước mặt địch nhân mà uống rượu uống bia, đây chẳng khác nào muốn chết! Tiêu Dương sắc mặt không vui nhưng vẫn ngồi xuống ghế sopha đơn, cầm lấy chén trà, hai ngụm liền uống hết. Trong lòng líu lưỡi, cái đồ thành phần hủ bại, cư nhiên lại là trà Đại Hồng Bảo.
trà Đại Hồng Bảo (Da-Hong Pao): là một loại trà Ô long có xuất xứ từ núi Vũ Di, Phúc Kiến, Trung Quốc. Tương truyền, vào cuối đời Minh, một vị thái y đã dùng búp non hái từ những cây trà mọc trên núi Vũ Di chữa khỏi bệnh cho thái hậu. Để thưởng công, hoàng đế nhà Minh bèn ban tặng mỗi cây trà quý một chiếc áo bào đỏ để bọc bên ngoài trong những ngày giá lạnh. Loại trà này vì thế có tên là Đại Hồng Bào. Hiện tại ở Trung Quốc chỉ còn có cây trà loại này, nên trà Đại Hồng Bảo được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt và được coi là báu vật quốc gia. Loại trà này không được bán phổ biến và thường có giá , triệu USD / kg.
(tương đương với gần tỷ VNĐ, Tiểu Dương chửi là hủ bại cũng ko có sai đâu
)
Vừa thấy cậu như vậy, Hứa Cốc Xuyên ngũ quan luôn lãnh ngạnh nhưng hiện lên một tia tươi cười, khiến cho anh thoạt nhìn nhu hòa hơn nhiều. Lại rót đầy một chén cho Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên nói: “Nhìn dáng vẻ của nhóc, không cần tôi giới thiệu đây là loại trà gì đi?”
“Em cũng không phải chưa có uống qua.” Tiêu Dương nhịn không được phản kích. Nhà của cậu cũng không phải là không có, chẳng qua đều là do cha của cậu uống, cậu rất ít khi chạm vào mà thôi. Thứ này hàng năm đặc biệt được xuất khẩu ra không có bao nhiêu, ở trên thị trường đại đa số đều là hàng giả.
Hứa Cốc Xuyên một chút cũng không đau lòng, uống hết chén trà, nói: “Tôi vừa rồi là do nóng nẩy, nhóc lại không chịu phối hợp, cho nên mới sử dụng chút thủ đoạn. Lại nói tiếp, nhóc coi như cũng là em trai của tôi. Tôi chính thức giải thích với nhóc. Nhóc muốn bồi thường cái gì, chỉ cần tôi có thể cho, tôi tuyệt đối không nói hai lời đáp ứng.”
Tiêu Dương sắc mặt bất mãn, cậu đương nhiên không thể cao hứng nổi, chẳng có ai bị tụt quần xuống mà sẽ cao hứng. Nhưng mà Hứa Cốc Xuyên vừa rồi đã giải thích, cậu không chịu buông tha trái lại sẽ trở nên có chút keo kiệt, cậu cũng không phải là con gái. Tuy nhiên trong lòng vẫn không thoải mái, chung quy vẫn cảm thấy chịu thiệt.
Biết rõ tâm tư của Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên đứng lên: “Đi theo tôi.”
“Để làm gì?” Tiêu Dương hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.
“Cho nhóc coi một vài thứ thú vị.” Hứa Cốc Xuyên nhấc chân bước đi. Tiêu Dương kéo kéo quần áo, do dự một lát nhưng vẫn đi theo, không có biện pháp, lòng hiếu kỳ quá nặng.
Hứa Cốc Xuyên đem Tiêu Dương đi tới thư phòng, Tiêu Dương vẻ mặt buồn bực, không biết đối phương muốn làm gì. Hứa Cốc Xuyên đi tới giá sách kế tiếp thì dừng lại, liền vươn tay sờ soạng ở giữa giá sách một chút, tiếp theo hai tay từ hai sườn giá sách dùng sức đẩy ra, giá sách thế nhưng lại không di chuyển sang hai bên. Trong nháy mắt, ánh mắt của Tiêu Dương trợn trừng, chớp cũng không chớp.
Trên vách tường phía sau giá sách, bên trái là một loạt những dao găm, đao ngắn được sắp xếp đều đặn; bên phải là một loạt súng ống; phía dưới là từng hộp từng hộp chứa các viên đạn. Tiêu Dương không phải là chưa từng nhìn qua dao găm, cũng không phải là chưa từng nhìn qua súng thật, nhưng mà những thứ này lại không phải nằm ở trong kho của quân bộ, cũng không nằm ở tại bãi bắn, mà là nằm ở trong nhà riêng của Hứa Cốc Xuyên! Cậu dám khẳng định, chỗ của anh trai cậu cũng chưa chắc nhiều dao găm cùng súng tới như vậy!
Hứa Cốc Xuyên quay đầu nhìn về phía Tiêu Dương, thấy bộ dạng ngây ngốc của cậu, nhếch môi cười một cái, nói: “Tôi chính là thích cất chứa những thứ này, đây chỉ là một phần. Nhóc đừng kinh ngạc, mấy người anh trai của nhóc cất chứa tuyệt đối không ít hơn so với tôi đâu.”
“Sao có thể!” Tiêu Dương không tin. Cậu chưa bao giờ từng thấy qua!
“Nam nhân không có ai không thích súng!” Hứa Cốc Xuyên gỡ xuống một khẩu súng ngắn tinh xảo, đưa cho Tiêu Dương. Trong mắt của Tiêu Dương nhất thời hiện lên quang mang yêu thích. Liền giống như Hứa Cốc Xuyên nói, nam nhân không có ai mà không thích dao thích súng. Rồi anh mới nói tiếp: “Đừng nhìn Nhạc Thiệu động cái là thích lôi súng ra, anh trai của nhóc cùng với Tôn Kính Trì chẳng qua là giả bộ ngoan ngoãn ở trước mặt Chung Phong mà thôi.” Nhắc tới Chung Phong, ánh mắt của Hứa Cốc Xuyên trầm xuống, trực tiếp hỏi: “Chung Phong vì sao lại biến thành Yến Phi?”
Đang đem suy nghĩ dồn hết lên trên khẩu súng ngắn, Tiêu Dương lập tức trở nên không được tự nhiên. Hứa Cốc Xuyên thực sự là người am hiểu cách đọc suy nghĩ của người khác, đem súng máy gỡ xuống đưa cho cậu, Tiêu Dương nhếch miệng. Vươn tay bỏ súng ngắn xuống, lại đem súng máy ôm tới, không tình nguyện hỏi ngược lại: “Anh làm sao… phát hiện ra?”
Hứa Cốc Xuyên nhíu mày, trong mắt áp chế không được giao động.
“Tôi đoán ra.” Anh cũng không nói đối phương cố ý tiết lộ manh mối cho mình.
Hẳn là do thời điểm ngày hôm nay gặp mặt, biểu hiện của Yến Phi đã khiến cho Hứa Cốc Xuyên sinh ra hoài nghi. Tiêu Dương nghĩ, lại càng không cam tâm: “Vậy anh vì sao lại nghĩ tới đến tìm em?” Người này quá mức tinh nhạy đi! Tiêu Dương nào có biết rằng mình hoàn toàn là bị Yến Phi nhóm lửa lên người.
Hứa Cốc Xuyên lộ ra bộ dạng bất đắc dĩ, nói: “Mấy người anh trai của nhóc vẫn luôn coi tôi là tình địch, tuyệt đối sẽ không nói cho tôi biết. Yến Phi tên kia thì không chịu thừa nhận, tôi cũng không thể tới hỏi cậu ta. Nhóc cùng cậu ta là bạn cùng ký túc xá, tôi đoán nhóc khẳng định là người đầu tiên phát hiện ra, cho nên hỏi nhóc là thích hợp nhất.”
“Hừ, là em dễ bắt nạt nhất đi.” Tiêu Dương hận tới nghiến răng.
“Không, tôi chỉ cảm thấy nhóc là người dễ nói đạo lý nhất.” Cho dù anh quả thực cho rằng là như vậy, thì bây giờ trong tình trạng hiện tại cũng không thể thừa nhận.
Tiêu Dương trừng mắt liếc Hứa Cốc Xuyên một cái, ôm chặt súng máy, hỏi: “Anh để em nhìn thấy mấy thứ này làm cái gì? Muốn đưa cho em sao?”
Hứa Cốc Xuyên nói: “Nhóc bây giờ còn là sinh viên, súng thì quên đi. Nhưng mà dao găm hoặc là đao ngắn, nhóc tùy tiện chọn một thứ, tôi tặng nhóc, xem như bồi thường.”
Lời này của anh vừa nói ra, ánh mắt của Tiêu Dương lập tức sáng hơn vài lần.
Hứa Cốc Xuyên cất chứa tự nhiên không phải là loại hàng bình thường. Anh đã nói như vậy, Tiêu Dương còn cùng anh khách khí thì chính là tên ngốc. Đông chọn tây chọn, Tiêu Dương cuối cùng chọn ra một thanh tàng đao. Đối với lựa chọn của cậu, Hứa Cốc Xuyên tuy rằng thấy rất tốt nhưng chung quy vẫn cảm thấy có chút lạ, anh nghĩ tới Tiêu Dương sẽ chọn một thanh mã tấu nhìn qua cực khốc cơ. Bất quá thanh tàng đao kia được làm từ công nghệ phi thường tinh mỹ, chuôi đao cùng vỏ đao hoàn toàn là thủ công làm ra, trên có khảm đá ngọc lam cùng với hổ phách. Đây là thanh tàng đao do anh mua được từ một vị sư phụ rất có danh tiếng với giá rất đắt, lưỡi đao đã từng liếm máu người, phi thường sắc bén.
Tiếp theo, Tiêu Dương liền giải thích nguyên nhân vì sao cậu chọn thanh tàng đao này.
“Em ở chỗ Nhạc Lăng đã thấy qua rất nhiều mã tấu, ở trong nước hay nước ngoài đều có, cảm giác cũng không khác gì nhau mấy, tóm lại là sắc bén. Còn loại đao này rất đẹp, đủ phẩm vị.” Tiêu Dương thực thích điêu khắc bên trên vỏ đao, cậu thích những thứ tinh mỹ được làm thủ công.
“Tặng nhóc.” Hứa Cốc Xuyên nói được làm được. Tiêu Dương chọn tốt lắm, sau đó anh liền đem giá sách đóng lại như cũ.
Theo Hứa Cốc Xuyên trở lại phòng khách, sắc mặt của Tiêu Dương đã tốt hơn một chút, một mực nghiên cứu thanh tàng đao kia. Hứa Cốc Xuyên bắt đầu hỏi chính sự: “Nhóc có thể đem chuyện của Yến Phi giải thích cho tôi một chút được không?”
Tiêu Dương thu hồi tâm tư, nói: “Anh trước tiên nói những chuyện mà anh đáp ứng đi đã.” Cậu cũng không phải là người dễ bị lừa!
Hứa Cốc Xuyên thực ra cũng chẳng có gì phải che giấu, mở miệng nói.
Hứa Cốc Xuyên cùng Chung Phong tuổi tác xấp xỉ nhau, hai người đều ở trong đại viện lớn lên, Chung Phong trước đây bởi vì thân thể không tốt nên thường xuyên bị cha mình đưa tới trong quân đội để huấn luyện. Hứa Cốc Xuyên thì rất thích trở thành quân nhân, hai người ở trong quân đội số lần chạm mặt so với khi ở trong đại viện còn nhiều hơn. Thường xuyên qua lại, hai người liền kết giao. Có thể nói, Hứa Cốc Xuyên là người bạn chân chính đúng nghĩa đầu tiên của Chung Phong. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu khi đó còn nhỏ. Bọn họ cảm thấy sẽ bị Hứa Cốc Xuyên đoạt mất Chung Phong, liền đặc biệt không ưa thích gì Hứa Cốc Xuyên. Loại không ưa thích này cũng không bởi vì bọn họ lớn lên mà biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Tóm lại, song phương chính là không vừa mắt nhau.
Ba người Nhạc Thiệu cảm thấy Hứa Cốc Xuyên đối với Chung Phong ‘không có ý tốt’, mà Hứa Cốc Xuyên lại cảm thấy ba người này lớn rồi mà như trẻ con, suốt ngày chỉ dính rịt lấy Chung Phong, cũng không quen nhìn Chung Phong vì bọn họ mà nhượng bộ. Hai người mỗi lần ra ngoài uống rượu nói chuyện, Chung Phong đều giống như kẻ trộm, nói dối ba người kia. Cho tới khi Chung Phong gặp chuyện không may, Hứa Cốc Xuyên đối với ba người bọn họ càng thêm có ý kiến. Anh cảm thấy ba người Nhạc Thiệu tuy ngoài miệng thì gọi Chung Phong là anh trai, nhưng mà trong lòng lại căn bản không phải như vậy, bằng không bọn họ hẳn là phải nên vì Chung Phong mà giải quyết hết tất cả những ưu phiền của hắn, chứ không phải là để cho Chung Phong bị Chung gia từng bước một bức tới đường cùng. Tóm lại, anh cảm thấy ba người kia rất hèn. Sau khi ba người lại tìm Đỗ Phong tới làm thế thân, Hứa Cốc Xuyên càng thêm chán ghét bọn họ.
Sau khi Hứa Cốc Xuyên nói xong, Tiêu Dương vẻ mặt rối rắm, có chuyện muốn hỏi, lại không biết có nên hỏi hay không. Hứa Cốc Xuyên thấy cậu như vậy liền hiểu được cậu đang suy nghĩ cái gì, nói rõ: “Tôi đem Chung Phong làm bạn tốt, chỉ đơn thuần là bạn bè. Tôi nếu thích cậu ấy, đã sớm đem cậu ấy đoạt tới tay, chứ sẽ không để cho cậu ấy phải tự sát.”
“Xì!” Nói mà không biết ngượng. Tiêu Dương thực khinh bỉ sự tự tin của Hứa Cốc Xuyên: “Anh không phải nam nữ đều ăn sao? Chung ca đẹp trai như vậy, anh sao có khả năng không thích?”
Hứa Cốc Xuyên dập thuốc, lười nhác đáp: “Liền chỉ bằng cái chứng khiết phích của cậu ấy, tôi cũng phải nhượng bộ lui binh. Cùng cậu ấy lên giường, trước hết phải đem bản thân đi tiêu độc từ trong ra ngoài một lần. Đấy không phải là làm tình, mà là đi chịu tội.”
Tiêu Dương dù sao cũng không phải là thiếu niên ngây thơ, không bị những lời nói của Hứa Cốc Xuyên làm cho mặt đỏ tai hồng, ngược lại còn phản bác: “Anh làm sao lại biết được?” Cậu cũng không dám nói ‘Anh còn chưa cùng với Chung ca lên giường mà’, cậu sợ bị anh trai biết được sẽ đem mình lột da.
Hứa Cốc Xuyên hừ một tiếng: “Còn cần phải làm thật thì mới biết chắc, mắt tinh nhìn cái là ra chuyện rồi. Tốt lắm, tôi đã đem những điều mình đáp ứng kể ra, nhóc cũng phải trả lời vấn đề của tôi.”
“Em cũng đâu có đáp ứng với anh.” Tiêu Dương vẫn là không cam lòng.
Hứa Cốc Xuyên ánh mắt trầm xuống, Tiêu Dương vừa thấy anh như vậy mông liền run lên, lập tức hô: “Anh dám đối với em như vậy, em liền nói với Chung ca là anh bắt nạt em!”
Thân thể của Hứa Cốc Xuyên rõ ràng chấn động, ngoài miệng nói: “Nhóc cũng chỉ có chút tiền đồ như thế?”
“Có thể chế trụ được anh là được!” Chung ca có tiếng là bao che khuyết điểm, cậu cũng không tin là Hứa Cốc Xuyên không sợ!
Hứa Cốc Xuyên lấy ra một điếu thuốc, châm lửa: “Nhóc cũng đừng có cùng tôi phân cao thấp, nói đi. Tôi biết Yến Phi đã tự sát qua một lần, tính tình thay đổi lớn. Nhóc trước tiên nói cho tôi biết, chắc không phải là thời điểm kia Yến Phi liền biến thành Chung Phong đấy chứ?”
Người này thực sự rất lợi hại!
Tiêu Dương tay sờ lên tàng đao, cúp mắt nói: “Chung ca nói anh ấy vừa mới mở mắt ra liền đã là năm năm sau, những thứ khác em không thể nhiều lời, em không muốn bị Chung ca cùng ba ông anh trai lột da.”
Liền một câu này là đủ rồi.
Hứa Cốc Xuyên hút thuốc một ngụm lại một ngụm, không nói lời nào. Tiêu Dương trộm liếc mắt nhìn anh một cái, thấy sắc mặt của anh âm trầm. Không biết xuất phát từ loại tâm lý như thế nào, cậu vẫn nhịn không được mà bổ sung thêm một câu: “Anh ấy ai cũng không chịu kể ra, đều là do bọn em đoán được thì anh ấy mới chịu thừa nhận.”
“Vì cái gì!” Hứa Cốc Xuyên trong mắt là lửa giận, là phẫn nộ vì bị giấu diếm. Anh ở trong lòng Chung Phong là một người bạn không đáng tin như vậy sao?! Hay là cậu ta cảm thấy đùa giỡn bọn họ như vậy thì rất vui?!
Tiêu Dương biết anh hiểu lầm, vươn tay cướp lấy điếu thuốc đang kẹp ở giữa các ngón tay của Hứa Cốc Xuyên, dập đi, nói: “Anh đừng có nghĩ nhiều. Mặc cho là ai sau khi tự sát lại phát hiện ra mình sống lại, hơn nữa còn sống lại ở năm năm sau, trên thân thể của một sinh viên nghèo thì đều sẽ phản ứng như Chung ca. Em có thể nói cho anh biết, trừ bỏ em ra, cho dù là mấy người anh trai của em thì cũng đều nghĩ rằng Chung ca có mục đích khi tiếp cận em. Không có bất cứ ai tin tưởng anh ấy là Chung ca. Liền ngay cả Hắc ca cũng hoài nghi anh ấy. Anh bảo anh ấy làm sao đi nói với anh được? Em còn vì chuyện này mà vô tội bị trúng hai cái tát của anh trai nữa.”
Hứa Cốc Xuyên trên mặt vẻ âm trầm lui đi một chút, nhíu mày hỏi: “Cậu ta vì cái gì mà đánh nhóc?”
Nhắc tới việc này, Tiêu Dương liền hoảng hốt tới muốn ói.
“Nam sinh ở trong lớp của bọn em lan truyền tin đồn, nói em cùng Yến Phi có chung một chân, rồi sau đó những lời này liền rơi vào trong tai của anh trai em. Anh ấy nghĩ tới Yến Phi là cùng một dạng với Đỗ Phong, coi trọng bối cảnh của nhà em, cố ý tiếp cận em. Em khi đó đã biết Yến Phi là Chung ca, kết quả anh trai làm như vậy, khiến em không muốn nói ra chân tướng cho anh ấy biết, nào ngờ anh ấy lại đánh em. Sau đó Yến Phi bởi vì cứu em mà bị thương, rồi anh trai bọn họ mới phát hiện ra thân phận thật sự của Yến Phi. Tóm lại, một lời khó nói hết. Yến Phi bởi vì những chuyện này mà rất thương tâm. Anh ấy không nói ra, là bởi vì anh ấy không biết phải làm sao để cho mọi người chấp nhận. Nào ngờ anh ấy còn chưa kịp nói gì cả thì đã bị hiểu lầm. Tính tình của anh ấy, bị hiểu lầm thì càng không thèm nói.”
Vón chỉ định nói một câu như vậy, kết quả Tiêu Dương càng nói càng nhiều, chỉ là ngay bản thân cậu cũng không phát hiện ra.
Hứa Cốc Xuyên trên mặt đã không còn âm trầm, lại pha trà. Thấy anh nghe lọt, Tiêu Dương nhẹ nhàng thở ra. Hứa Cốc Xuyên dù giận tái mặt nhưng vẫn chịu thấu hiểu Yến Phi.
Rót cho Tiêu Dương chén trà, Hứa Cốc Xuyên nói: “Buổi chiều nhóc không có việc gì đi? Buổi tối tôi mời nhóc đi ăn cơm.”
“Có.” Tiêu Dương tức giận nói: “Ngày mai vốn em có cuộc thi, trước đó vốn đang ở trong ký túc xá để ôn tập.”
Hứa cốc Xuyên cười nhẹ vài tiếng, thấy vậy Tiêu Dương liên tục ngạc nhiên, người này thế nhưng không phải là mặt than!
“Ngay cả cha của tôi cũng nói nhóc là cao tài sinh. Nhóc đây chẳng lẽ là nước tới chân mới nhảy? Buổi tôi tôi mời nhóc đi ăn cơm.”
cao tài sinh: sử dụng để ám chỉ những sinh viên học các trường đại học xuất sắc danh tiếng
“Em cứ như vậy chạy tới đây, ngay cả di động cũng không mang, người trong ký túc xá sẽ lo lắng, em phải trở về.”
Quả thực, đợi cậu lâu như vậy không thấy trở về, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân sẽ rất lo lắng.
“Vậy qua đón bọn họ cùng đi ăn cơm.” Hứa Cốc Xuyên nói muốn mời Tiêu Dương đi ăn cơm, liền nhất định phải mời. Tiêu Dương lười không muốn cùng đối phương tranh luận, nói: “Em gọi điện trước đã, miễn cho bọn họ lo lắng.”
Hứa Cốc Xuyên đem điện thoại của mình qua, nơi này của anh không có máy bàn. Nhưng mà cuộc gọi này của Tiêu Dương vẫn là đã chậm, chờ mãi không thấy cậu trở về, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu liền xuống dưới tầng để tìm, phát hiện ra Tiêu Dương căn bản không có ở đây. Tới hỏi bác bảo vệ thì mới biết, Tiêu Dương bị một nam nhân túm lấy kéo đi rồi. Liên tưởng tới việc Tiêu Dương từng bị người ta đuổi giết, hai người sợ hãi. Tiêu Bách Chu mau chóng gọi điện thoại cho Nhạc Lăng, Nhạc Lăng lập tức liên hệ với Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu gọi điện thoại cho bảo tiêu của Tiêu Dương thì mới biết Tiêu Dương là bị Hứa Cốc Xuyên kéo đi. Đang muốn đi tìm Hứa Cốc Xuyên để làm thịt, lại bị Yến Phi cản lại.
Yến Phi biết rõ Hứa Cốc Xuyên tìm Tiêu Dương là vì cái gì, hắn trước đó liền bảo Nhạc Lăng kiểm tra xem Hứa Cốc Xuyên đem Tiêu Dương đi đâu rồi. Nhạc Lăng còn chưa kịp tra thì điện thoại của Tiêu Dương đã tới. Cậu là gọi điện thoại cho Tiêu Bách Chu, Tiêu Bách Chu lại đem chuyện này nói lại cho Nhạc Lăng. Tiêu Dương trong nháy mắt một thân mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn về phía Hứa Cốc Xuyên: “Xong đời, anh trai của em biết chuyện anh đem em kéo tới đây rồi.” Phản ứng đầu tiên của cậu không phải là anh trai báo thù cho mình, mà là ngàn vạn lần không thể để anh trai cùng Hứa Cốc Xuyên chạm mặt.
Hứa Cốc Xuyên ngược lại rất lãnh tĩnh, anh cầm lấy di động, cúp điện thoại của Tiêu Bách Chu, đối với Tiêu Dương nói: “Đem số di động của Yến Phi đọc cho tôi.”
Tiêu Dương đọc ra một dãy số, Hứa Cốc Xuyên liền gọi qua.
Yến Phi hiện giờ ở trong phòng khách để trấn an ba nam nhân đang vô cùng phẫn nộ, di động của hắn vang lên, là một dãy số lạ, hắn liền ấn nhận.
“Xin chào? Là ai vậy?”
“Chung Phong, là tôi, Cốc Xuyên.”
“…” Yến Phi liếc mắt nhìn ba người nào đó, đứng lên đi tới một bên để nghe điện thoại. Tiêu Dương thế nhưng dám khai ra.
Hứa Cốc Xuyên cũng không nói lời vô nghĩa, đối phương không phủ nhận, anh vô cùng vừa lòng.
“Buổi tối tôi mời Tiêu Dương cùng bạn cùng phòng của nhóc đó đi ăn cơm, các cậu có hay không tới luôn? Thuận tiện giải quyết luôn ân oán giữa tôi cùng ba người bọn họ.”
“Cậu tính giải quyết thế nào?”
“Còn giải quyết thế nào? Tôi không giết được ba người bọn họ, bọn họ cũng không giết được tôi, đánh một trận là được.”
Yến Phi che lại tai nghe của di động, nhìn về phía ba người: “Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu, Hứa Cốc Xuyên gọi điện tới. Cậu ấy nói tối nay muốn mời chúng ta đi ăn cơm, thuận tiện cùng mấy đứa các em giải quyết luôn ân oán. Cậu ấy muốn đánh một trận.”
“Đưa điện thoại cho em.” Tiêu Tiếu bước tới, Yến Phi đem điện thoại đưa cho cậu.
“Hứa Cốc Xuyên! Anh nếu dám đụng tới một sợi tóc của Tiểu Dương, tôi không tha cho anh!” Tiêu Tiếu nghiến răng nghiến lợi.
“Chờ tới tối nay thì sẽ biết được là ai sẽ đụng tới tóc của ai. Tối nay đúng bảy giờ, gặp là ‘Thái Lệ’.”
Tiêu Tiếu xiết chặt nắm tay.
Nhạc Thiệu ngồi ở trên sopha, hai chân đặt ở trên bàn trà, lạnh giọng nói: “Anh ta nói muốn đánh một trận để giải quyết? Tốt lắm, tớ đã sớm muốn thử xem thân thủ của anh ta thế nào rồi. Lão tam, cậu gọi cho ông chủ của ‘Thái Lệ’, nói ‘Thái Lệ’ tối nay chúng ta bao toàn bộ.”
Tôn Kính Trì gọi điện thoại.
Ba người tức như vậy, Yến Phi cũng không dám nói cho bọn họ biết hắn đã làm gì. Chột dạ cùng áy náy không ngừng dâng lên, hắn ôm lấy mắt của Tiêu Tiếu, ‘bẹp’ một cái hôn lên. Phản ứng của Tiêu Tiếu cực nhanh, nhân cơ hội ôm lấy Yến Phi, sau đó bắt lấy đôi môi của hắn. Cậu cần được an ủi.
“Ưm…. ưm… ưm!” Còn chưa đánh răng!
Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đang gọi điện thoại trên mặt làm sao còn có nửa điểm tức giận. Tôn Kính Trì vội vàng dặn dò xong, đem di động ném qua một bên, cùng Nhạc Thiệu lao qua.
“Đệch! Các em còn chưa có đánh răng!”
Yến Phi đây có tính là tự làm bậy không?
~ ~ ~ ~ ~
tàng đao:
mã tấu:
đá ngọc lam:
hổ phách: