Trong phòng ngủ trước đây của bốn người không có ai, nhưng có tiếng nước từ trong phòng tắm truyền tới, tâm tình mất mác của ba người nháy mắt lại bay lên. Đóng cửa, ba người ngồi ở trên ghế sopha, chờ người nào đó đi ra.
Không sai biệt lắm một giờ trôi qua, tiếng nước ở trong phòng tắm mới tắt. Tuy rằng tay có chút bất tiện, nhưng Yến Phi lúc này cũng sẽ không để cho ba người đi vào giúp hắn tắm rửa. Lại đợi thêm nửa ngày, cửa phòng tắm mở ra, Yến Phi phủ bên ngoài một chiếc áo ngủ bước ra, trên đầu choáng một chiếc khăn lau.
Nhạc Thiệu đứng lên, đi tới trước mặt của hắn, Yến Phi cúi thấp đầu. Nhạc Thiệu nâng tay nhẹ nhàng đặt lên trên đầu hắn, cầm lấy khăn lau.
“Em giúp anh lau, tay của anh… không tiện.”
Yến Phi không hé răng.
Nhạc Thiệu nhẫn nhịn dục vọng muốn đem đối phương ôm vào trong lòng, giúp hắn lau tóc. Không có người ngoài ở đây, bốn người trong lúc đó không khỏi tăng thêm vài phần không được tự nhiên cùng xấu hổ.
Một lúc lâu sau, Yến Phi lên tiếng:” Được rồi.”
Nhạc Thiệu túm lấy khăn lau, cúi đầu gọi: “Phi.”
Yến Phi ngẩng đầu: “Anh tới phòng ngủ ở bên cạnh.”
Thân thể của Nhạc Thiệu kéo căng, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đã đi tới.
“Hai tháng bế môn tự suy ngẫm này, một ngày cũng không được thiếu.” Hướng ba người lắc lắc ngón tay, Yến Phi lại nói: “Không đơn giản bởi vì Đỗ Phong, anh sợ vừa nhìn thấy vết sẹo trên người của mấy đứa, sẽ nhịn không được muốn bóp chết ba tên tiểu tử các em.”
Nói xong, Yến Phi liền đi ra ngoài.
“Phi!” Tôn Kính Trì gọi. Yến Phi dừng bước, nhưng không có quay đầu lại.
“Em yêu anh.” Tôn Kính Trì đi tới phía sau của Yến Phi, ôm ngang hông của hắn, ôm lấy người hô hấp kịch liệt, ghé vào lỗ tai của hắn, khàn khàn bày tỏ, “Nhị ca đã nói, nhưng em còn chưa nói.” Xiết chặt hai tay, “Anh… Phi… em yêu anh.”
Nhịp tim của Yến Phi trong nháy mắt mất đi tần suất bình thường, một cỗ khô nóng từ trên da thịt xông thẳng tới khắp toàn thân. Tên nhóc này, thực đáng giận!
Tiêu Tiếu cũng đi tới, đi tới trước mặt của Yến Phi, cũng ôm lấy hắn.
“Anh, em yêu anh, chỉ yêu mình anh.” Nắm lấy bàn tay của Yến Phi, Tiêu Tiếu khẽ hôn một cái, “Hai tháng này, em sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà suy ngẫm, em chờ anh trở về.”
Bàn tay được hôn tựa như bị lửa thiêu, thân thể của Yến Phi đột nhiên nhũn ra, căn bản không có khí lực để rút tay ra. Tiểu Tiểu đang làm cái gì vậy? Tiểu Tiểu rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Xoay người, ở trên môi của người vừa giật mình hạ xuống một cái hôn nhẹ, Tiêu Tiếu thối lui, để đối phương rời đi. Yến Phi có chút choáng váng, ngơ ngác nhìn miệng của Tiêu Tiếu. Hắn vừa rồi, bị hôn? Bị Tiểu Tiểu, hôn!
“Phi, ngủ ngon.”
Tôn Kính Từ ở trên sườn mặt của vươn đầu tới, cũng đặt lên trên môi của Yến Phi một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, rồi mới buông hắn ra: “Ngủ ngon.”
Đệch đệch đệch!!!
Mặt của Yến Phi tựa như bị thiêu, toàn bộ đều biến hồng. Hắn thế nhưng bị sỗ sàng! Lại bị sỗ sàng!
“Rầm!”
Cửa phòng nặng nề mà đóng lại, người nào đó đã không còn bóng dáng. Tiêu Tiếu sờ trên miệng của mình, thì thào: “Môi của Phi thực mềm.”
“Chúng ta có tính hay không là đã tiến thêm được gần hơn một bước?” Tôn Kính Trì đã trở về chỗ cũ. Hôn trộm căn bản không thể so sánh với quang minh chính đại mà hôn. Cho dù chỉ là hôn nhẹ, cảm giác cũng hoàn toàn bất đồng.
Nhạc Thiệu từ trong ngăn hở ở giữa sopha, lấy ra một chai rượu vang đỏ, lại lấy tới ba ly rượu.
“Hai tháng bế môn tự ngẫm này, chúng ta phải làm sao đây?”
Tôn Kính Trì đi qua, Tiêu Tiếu đề nghị: “Học nấu cơm thì làm sao?”
“Không tồi.” Tôn Kính Trì tán thành. Nhạc Thiệu gật gật đầu, cũng tán thành. Tiêu Tiếu ở bên cạnh Nhạc Thiệu ngồi xuống, bất mãn nói: “Nhị ca, cậu hôm nay cùng Phi hôn lưỡi.”
Nhạc Thiệu liếm liếm môi: “Đây là lần hôn khiến cho tớ cảm thấy thích nhất từ trước tới nay.”
Tôn Kính Trì bất mãn: “Này có thể là nụ hôn đầu tiên của Phi.”
Nhạc Thiệu dõng dạc nói: “Tớ là nhị ca, nụ hôn đầu tiên đương nhiên thuộc về tớ.”
“Vậy lần đầu của Phi phải là của tớ.”
Những lời này của Tiêu Tiếu nhận được chính là hai cú đá của hai vị huynh trưởng.
Không tránh nổi hai cú đá kia, Tiêu Tiếu ở sau khi Nhạc Thiệu mở ra nắp chai rượu, hỏi: “Nhị ca, chuyện này cậu nói xem phải làm sao?”
Nhạc Thiệu rót rượu, nói: “Lão tam, cậu nói đi. Tớ chỉ nghĩ muốn làm thịt Hứa Cốc Xuyên cùng Đỗ Phong. Nhưng mà làm thế Phi sẽ tức giận.”
Tôn Kính Trì cầm lấy một ly rượu lắc nhẹ, trên mặt lại không có một chút nhu thuận nào giống như trước đó đối với Yến Phi, chỉ còn lại tàn nhẫn.
“Hứa Cốc Xuyên nếu đem Phi trở thành bạn bè, chúng ta liền tặng cho anh ta một ít ‘phần quà’, xem như là đáp lễ; nhưng nếu anh ta đối với Phi tồn tại tâm tư không nên có, tôi không ngại để cho Hứa gia trở thành Quyền gia thứ hai.”
Trong mắt của Tiêu Tiếu cũng là băng hàn tuyệt đối. Tôn Kính Trì nhấp một ngụm rượu, thanh âm đông lạnh: “Còn về Đỗ Phong… hắn ta muốn cái gì, tớ sẽ khiến cho hắn ta mất đi cái đó.”
“Trước hủy đi mặt của hắn ta.” Tiêu Tiếu nhắc nhở. Yến Phi vĩnh viễn sẽ không biết, Tiêu Tiếu mới là người tàn nhẫn nhất trong số ba người.
※
Trên giường lớn ở phòng bên cạnh, Yến Phi hai mắt mở to vô thần nhìn lên tấm rèm. Trong lòng thực loạn, trong đầu thực loạn, toàn thân đều loạn. Hắn như thế nào cũng không thể hiểu nổi, trong cuộc sống hơn hai mươi năm của bọn họ, rốt cuộc là đã đi sai bước nào, mới xuất hiện lệch lạc như hiện tại.
Tình yêu thứ đồ vật này hẳn là phải cách hắn thực xa mới đúng. Vì cái gì đốm lửa này lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt của hắn? Nghĩ tới bản thân cùng với ba người mà mình luôn coi là em trai trở thành quan hệ người yêu, cùng ba người kia… Yến Phi đem chăn kéo lên che mặt, rên rỉ. Trời ạ… hắn không thể tiếp nhận. Chỉ là… Yến Phi lại rên rỉ, hắn bị hôn, hắn bị hôn, hắn đã bị hôn! Đầu lưỡi của Thiệu Thiệu thậm chí còn chui vào trong miệng của hắn!
Trong miệng tựa hồ còn lưu lại hương vị đắng chát của mùi thuốc lá, còn có đầu lưỡi ở trong miệng của hắn ướt át càn quét. Yến Phi dùng sức xốc chăn lên, hô hấp dồn dập.
“Đệch!”
Lại dùng lực kéo chăn qua đầu, Yến Phi cảm thấy dùng hình phạt hai tháng bế quan tự ngẫm quả thực là quá nhẹ! Nụ hôn đầu tiên của hắn, thế nhưng lại không còn ở trong tình huống hỗn loạn như vậy. Nếu Yến Phi trước kia cũng chưa từng cùng người khác hôn qua, kia chẳng phải nụ hôn đầu tiên trong cả hai đời của hắn đều đã không còn sao?! Đệch! Rõ ràng ‘bị bắt nạt’ là hắn, có lý cũng là hắn, sao cuối cùng hắn lại trở thành người chịu thiệt nhất?! Không được! Nhất định không thể dễ dàng bỏ qua cho ba tên tiểu tử kia! Bằng không kẻ làm đại ca như hắn đây chẳng phải sẽ thực mất mặt sao? Tắt đi đèn bàn, Yến Phi nhắm mắt lại, ngủ!
Cả ngày hôm nay đều là đánh nhau cùng với phát hỏa, Yến Phi cũng thực sự rất mệt mỏi, hắn vừa mới xuất viện không bao lâu. Mang theo không cam lòng, hắn rất nhanh liền chìm vào trong giấc ngủ. Còn về chuyện Hà Khai Phục phỏng đoán, hắn có thể từ lâu đã sớm yêu thương ba tiểu tử kia, liền bị hắn ném tới sau đầu. Ở trước khi chứng bệnh khiết phích của hắn được trị tốt, hắn không có khả năng đi yêu ba tiểu tử kia. Hắn đối với loại tình yêu Platon không có hứng thú, đối với tình yêu nhục dục lại càng không có hứng thú. Hắn chính là bị lãnh cảm, vậy thì làm sao!
tình yêu Platon: Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt.
Yến Phi đang ngủ, ba người ở phòng bên cạnh làm thế nào cũng ngủ không được. Thiếu đi một người làm bạn, ba người bọn họ liền mất ngủ. Hôm nay lại xảy ra việc lớn như thế, ba người họ nếu còn có thể ngủ được, vậy thì đúng là gặp quỷ. Ba người uống rượu nằm ở trên giường ngẩn người, bọn họ muốn đi tới phòng bên cạnh để xem thử, nhưng lại không dám. Lăn qua lăn lại, ba người chính là không ngủ được.
“Nếu không, chúng mình đi nhìn xem đi? Muộn như vậy rồi, Phi khẳng định là đã ngủ.” Tôn Kính Trì nhịn không được lên tiếng.
Tiêu Tiếu nhìn về phía Nhạc Thiệu.
Nhạc Thiệu cái tên nhị ca luôn làm hư hai người em trai này ngồi dậy, rồi mới kéo chăn xuống giường.
“Tớ đi coi trước, nếu Phi ngủ rồi, tớ sẽ trở lại gọi các cậu. Nếu anh ấy còn chưa ngủ, tớ sẽ chịu đòn.”
“Cậu đi đi.”
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thản nhiên tặng cho Nhạc Thiệu cơ hội đi thăm dò ‘bãi mìn’.
Nhạc Thiệu giống như một tên trộm, đi ra khỏi phòng ngủ. Đi tới trước cửa phòng ngủ bên cạnh, anh trước hết ghé tới trên cửa để nghe ngóng động tĩnh trong phòng, rồi mới ngừng thở nắm lấy tay nắm. Cạch! Cửa khóa!
Nhẹ nhàng chậm rãi lấy ra chìa khóa mở cửa, Nhạc Thiệu một chút âm thanh cũng không phát ra. Khi ánh mắt thích ứng được với hắc ám, anh nhẹ nhàng đi vào trong phòng. Người ở trên giường nằm thẳng, đối với sự xuất hiện của anh không hề có phản ứng, hiển nhiên là đang ngủ. Nhạc Thiệu lại đi ra ngoài. Không bao lâu sau, ba bóng đen tựa như kẻ trộm đi vào, mỗi người trên tay cầm theo gối cùng với chăn.
Ba người tìm tới trên giường, ở bên người Yến Phi nằm xuống. Thân thể cảm giác được sự tồn tại của Yến Phi, ba người không hẹn mà cùng đánh một cái ngáp. Si ngốc nhìn người đang ngủ say, mí mắt của cả ba ngày càng nặng nề, nàng càng nặng nề…
Sau nửa đêm, Yến Phi vì vấn đề sinh lý mà tỉnh lại. Trong trạng thái mơ mơ màng màng, hắn xoay người chuẩn bị muốn xuống giường, lại bị một thứ gì đó chặn lại. Lập tức từ bên đầu truyền tới thanh âm trầm thấp mơ hồ của một người: “Anh… Phi…”
Trong nháy mắt, Yến Phi thanh tỉnh.
“Phi…” Đối phương theo bản năng ôm lấy hắn, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của hắn mà cọ cọ.
Yến Phi vẫn không nhúc nhích địa phương bị đối phương ôm lấy, trong đầu chỉ có một ý niệm —– Ba tiểu tử này thời điểm nào thì đi vào? Ba tiểu tử này vì sao lại ở đây?! Không cần nhìn, hắn đã cảm giác được ở phía sau cùng bên chân đều có người.
“Phi…” Thanh âm nam tính trầm thấp của Tiêu Tiếu rõ ràng mang theo thương tâm. Yến Phi cắn môi, động tác rất nhẹ từ trong lồng ngực của đối phương đi ra. Tiêu Tiếu ngủ thực say, không hề bị đánh thức. Trong bóng đêm, Yến Phi rõ ràng nhìn thấy được thụy nhan của Tiêu Tiếu, khóe mắt dường như còn mang theo ướt át. Hắn nâng tay chạm tới, quả nhiên ẩm ướt.
thụy nhan: dung mạo khi ngủ
Tâm trong một khắc lại đau đớn, khó chịu, xiết chặt. Yến Phi thở hắt ra, không biết vì cái gì mà bản thân lại thở dài. Quay đầu lại, Nhạc Thiệu đang ngủ; lại nhìn, Tôn Kính Trì ở cách một lớp chăn ôm lấy chân của hắn cũng đang ngủ. Khó trách hắn cảm thấy nửa thân dưới có chút bị bó buộc.
Ba người này… Yến Phi không biết bản thân có hay không nên tức giận đem bọn họ gọi tỉnh. Bất quá trước tiên giải quyết sinh lý đã rồi nói sau.
Động tác rất nhẹ xốc chăn lên, vượt qua Tôn Kính Trì, Yến Phi từ trên đầu giường đi xuống, bước tới phòng vệ sinh. Giải quyết sinh lý xong, hắn dựa vào bồn rửa tay trầm tư. Hắn đã nói phải trừng phạt ba người kia, nếu lần này mềm lòng, sau này khẳng định sẽ bị bọn họ ăn gắt gao. Hơn nữa, hắn phải để cho bọn họ hiểu được, đối với hắn tuyệt đối không được bằng mặt mà không bằng lòng. Trước nghĩ sau làm, Yến Phi ra khỏi phòng vệ sinh, rời khỏi phòng ngủ.
Vài phút sau, Yến Phi lại trở lại. Hắn mở ra cửa phòng tắm, ngọn đèn của phòng tắm hắt tới khiến cho trong phòng ngủ hiện lên chút ánh sáng. Yến Phi tựa như một tên trộm bước tới bên giường, trước nhắm tới Nhạc Thiệu, cầm thứ gì đó trong tay, ở trên mặt của Nhạc Thiệu thật cẩn thận vẽ cả nửa ngày. Yến Phi nhịn xuống cười trộm, lại đi tới trước mặt của Tôn Kính Trì. Một tay che miệng lại, Yến Phi một tay rất nhanh gây án. Nhanh chóng, Tôn Kính Trì cũng bị ‘dính đòn’. Cuối cùng chính là Tiêu Tiếu.
Tác phẩm trên mặt của Tiêu Tiếu cũng đã hoàn thành, Yến Phi lấy đi công cụ gây án, rồi rời đi. Đi tới phòng ngủ của ba người Nhạc Thiệu, hắn trải ra chăn của mình, leo lên giường đi ngủ. Trừng phạt chính là trừng phạt, không thể nói xuông. Cười nhẹ vài tiếng, Yến Phi tắt đi đèn bàn. Ừ, trong lòng thoải mái hơn.
※
Tôn Kính Trì bị tiếng kêu của chim sẻ ở bên ngoài cửa sổ đánh thức. Y theo bản năng hướng người phía trước sờ soạn, hai mắt bán mở. Dưới tay trống rỗng, chỉ có một cái chăn! Tôn Kính Trì đột nhiên thanh tỉnh, y nghĩ tới chuyện tối hôm qua bọn họ lén lút đi sang đây, giật mình một cái, bật dậy. Nhìn chăm chú, quả nhiên người đáng nhẽ phải nằm giữa ba người bọn họ hiện liền không thấy ở trên giường!
Phi nhất định là tức giận!
Tôn Kính Trì vội vàng vươn tay gọi Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu, trong nháy mắt khi tay chạm tới chăn của hai người kia, y sửng sốt. Trừng mắt nhìn chằm chằm, y hoài nghi bản thân bị hoa mắt. Mấy cái thứ trên mặt của nhị ca cùng lão tứ là gì vậy?
Đi qua nhìn rõ, ánh mắt của Tôn Kính Trì trừng lớn, trên mặt không thể nói rõ được là biểu tình gì. Y dùng lực lay Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu.
“Nhị ca! Lão tứ! Tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại!”
“A, muốn cái gì…”
Nhạc Thiệu thống khổ rên rỉ một tiếng, Tiêu Tiêu nâng tay dụi dụi đôi mắt, thân thể cử động.
“Mau tỉnh lại! Đừng ngủ! Phi đi mất rồi!”
“Cái gì?!”
Hai người đang gian nan nửa mơ nửa tỉnh lập tức thanh tỉnh. Mà tới khi bọn họ nhìn thấy mặt của Tôn Kính Trì, hai tiếng cười chợt cùng lúc phát ra.
“Lão tam (Tam ca), hình ở trên mặt của cậu là cái gì vậy há? Ha ha, cười chết tớ.”
Tôn Kính Trì sờ sờ mặt của mình, lập tức từ trên giường phóng tới phòng vệ sinh. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cười rồi lại nằm trở về giường, hai người vô ý thức nhìn về phía đối phương, tiếng cười lập tức biến mất.
Trong phòng vệ sinh, Tôn Kính Trì trừng mắt nhìn giương, trong gương chính là khuôn mặt của y, bất quá khuôn mặt này quả thực vô cùng đặc sắc. Có hai người cũng vọt vào trong phòng vệ sinh, ba người đều trừng mắt nhìn chằm chằm vào trong gương, khuôn mặt của cả ba muốn có bao nhiêu ‘đẹp’ liền có bất nhiêu ‘đẹp’.
Cái nốt ruồi ở trên cằm kia vì sao lại giống với nốt ruồi của bà mối tới như vậy? Cái thứ dài dài bị vẽ ở vị trí nhân trung kia sao lại giống với râu của con chuột tới như vậy? Cái chữ ‘Vương’ ở giữa trán kia sao lại xiên xiên vẹo vẹo như vậy? Trên mũi có một đống các nốt đen vòng tròn kia lại là làm sao? Còn có vì sao mắt trái thì vẽ mắt gấu mèo, còn mắt phải thì chỉ có một vòng tròn? Những vết rỗ trên gò má kia là ở đâu ra?
“Phốc!”
Nhạc Thiệu là người đầu tiên bật cười, rồi tới Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Ba người nhìn mặt của mình rồi cười thành một đoàn, vốn tâm tình đang thực bối rối, hiện tại lại tràn ngập vui sướng. Không cần đoán, bọn họ cũng biết được kiệt tác ở trên mặt mình là do ra ai tay.
Tôn Kính Trì mở van nước chuẩn bị rửa mặt, Tiêu Tiếu lại đem van nước đóng lại.
“Trước đừng rửa, đi tìm Phi.”
Ý kiến hay! Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì hướng Tiêu Tiếu dựng thẳng ngón tay cái, ba người đem theo khuôn mặt kia đi ra ngoài. Tới trước phòng ngủ ở bên cạnh, người nọ quả nhiên là chạy qua đây để ngủ, còn chưa tỉnh lại đâu. Ba người lúc này cũng không làm kẻ trộm nữa, trực tiếp cởi giày leo lên giường.
Nệm bởi vì ba người nam nhân trưởng thành đè lên mà lún xuống, cũng quấy rầy tới giấc ngủ của Yến Phi. Theo bản năng xoay người, Yến Phi đè lên vai trái bị thương của mình, hắn vì đau mà kêu lên một tiếng, lập tức có người đem cơ thể của hắn xoay lại ngay ngắn. Yến Phi tỉnh.
Trợn mắt, sau vài giây ngắn ngủn ngây ngốc, Yến Phi ‘phì’ một tiếng cười ha ha lên. Tiêu Tiếu trưng ra bản mặt than của mình, đi tới trước mặt của Yến Phi, ôm lấy hắn, làm bộ ủy khuất hỏi: “Anh, anh nguôi giận chưa?”
“Ha ha ha, chưa.” Yến Phi cười, né tránh Tiêu Tiếu đang ở trên cổ của hắn khẽ cọ, cố gắng làm bộ nghiêm túc, “Nói trừng phạt là phải trừng phạt. Buổi tối không được đi vào trong phòng ngủ của anh.”
“Chỉ là không có anh thì em không ngủ được.” Tiêu Tiếu nâng đầu lên, để cho Yến Phi nhìn rõ hơn được khuôn mặt cực kỳ ‘đặc sắc’ của mình. Yến Phi lại nhịn không được cười ha ha lên.
Tiêu Tiếu kéo tay của Yến Phi, dán sát khuôn mặt bị vẽ loạn của bản thân tới, tiếp tục giả bộ đáng thương: “Anh, em chịu phạt, hai tháng này em sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà bế môn suy ngẫm. Nhưng mà buổi tối có thể hay không đừng đuổi bọn em đi? Anh không ở đây, thực sự không ngủ được.”
Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng chồm qua, giả bộ đáng thương: “Anh, buổi tối để cho bọn em ngủ cùng anh đi.” Tôn Kính Trì ném ra đòn sát thủ: “Anh không ở bên người, em chung quy vẫn có cảm giác bản thân đang nằm mơ. Mộng tỉnh rồi, anh sẽ lại biến mất.”
Yến Phi trong lòng đau đớn, không muốn thừa nhận bản thân đã mềm lòng.
“Anh, anh đổi phương pháp trừng phạt khác đi, buổi tối em không muốn rời khỏi anh.” Nhạc Thiệu là một lão nam nhân sắp tuổi, nhưng vẫn dễ dàng đóng kịch, nói ra những lời làm nũng. Nếu có người khác ở đây, tuyệt đối sẽ vọt ra bên ngoài để nôn mửa.
Yến Phi chọc chọc gáy của ba người, không có nói được hay không, ngược lại bảo: “Anh đói bụng, đi nấu cơm cho anh đi.”
Trong lòng biết không thể giả bộ đáng thương, ba người ủy khuất xuống giường. Nhìn thấy bọn họ dùng khuôn mặt kia làm ra biểu cảm như vậy, Yến Phi ôm chăn lại cười nghiêng ngả.
Ba người đi tới phòng vệ sinh để rửa mặt đánh răng, hơn hai mươi phút sau ba người mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, mực ở trên mặt đã được rửa sạch sẽ, nhưng mà da mặt đều rất hồng. Yến Phi xuống giường, Tiêu Tiếu nói: “Phi, để em rửa mặt cho anh.”
Hiện tại, chỉ thời điểm khi ba người ‘làm nũng’ thì mới gọi hắn là ‘anh’.
Yến Phi xuống giường, cũng không khách khí. Hắn bây giờ còn chưa thể tự mình rửa mặt. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đi chuẩn bị bữa sáng, tay trái của Yến Phi cầm lấy bàn chải để đánh răng, rồi mới để Tiêu Tiếu giúp mình rửa sạch mặt.