Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên bàn có một vài tấm ảnh chụp, nam nhân ngồi ở sau bàn một tay kẹp điếu thuốc, một tay miết miết tấm ảnh chụp. Trên ảnh chụp, một người trẻ tuổi ngũ quan rõ ràng đang ngồi trên xe lăn. Vài người đang đứng xung quanh người trẻ tuổi kia đều là những người mà nam nhân quen biết. Rút điếu thuốc, gẩy gẩy tàn thuốc, nam nhân buông xuống bức ảnh trên tay rồi lại cầm lên một bức ảnh khác. Trên bức ảnh này, người trẻ tuổi quỳ gối phía trước tượng phật để thắp hương cầu nguyện, khóe miệng của nam nhân gợi lên một tia trào phúng. Liền nhìn lướt qua những tấm ảnh khác, nam nhân mở miệng: “Yến Phi này trước kia làm sao quen được với đám người Nhạc Thiệu?”
Nhìn kỹ, có thể thấy ở phía sau nam nhân còn có một người đang đứng, bất quá bởi vì trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, người nọ lại đứng ở nơi âm u, cho nên không phát hiện ra được sự tồn tại của hắn. Người nọ tiến tới từng bước, nói: “Theo điều tra, không có. Yến Phi tháng vừa rồi từng tự sát qua, sau khi tự sát thì cậu tat hay đổi rất nhiều. Đầu tiên là quen biết được Tiêu Dương, sau đó bởi vì cứu Tiêu Dương mà bị trọng thương, lúc này mới quen biết đám người Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu tới bệnh viện nhìn qua cậu ta, ngày hôm sau liền chuyển cậu ta tới Chính Nhân, rồi ba người vẫn luôn ở lại bệnh viện để bồi cậu ta.”
“Người này, rất không đơn giản a.” Nam nhân lại hút một hơi, ở trong gạt tàn làm bằng thủy tinh dập đi đầu lửa, nói: “Trước kia không có tiếng tăm gì như vậy, rồi lại tới quán bar của Hà Khai Phục để ca hát, sau đó một mình đấu mười kẻ muốn bắt cóc Tiêu Dương, hiện tại thì lại hấp dẫn được lực chú ý của đám người Nhạc Thiệu, ngay cả Đỗ Phong cũng đều bị cậu ta đá đi, thủ đoạn thật lợi hại.”
“Đám người Nhạc Thiệu tựa hồ còn vì cậu ta mà tặng cho Phật An Tự một phần tiền cúng, có tới bảy con số.”
Nam nhân hớp một ngụm trà, đem ảnh chụp bày ra trên bàn, không phải không có chút tò mò nào: “Cậu ta cùng Chung Phong một chút tương tự cũng không có, có thể khiến cho đám người Nhạc Thiệu độc sủng cậu ta mà đá đi Đỗ Phong, ta còn tưởng cậu ta có cái gì đặc sắc nữa kia. Nói tới diện mạo, nhiều nhất cũng chỉ có bảy phần.”
“Có lẽ đám người Nhạc Thiệu muốn đổi khẩu vị. Nhưng mà theo tin tức từ ở trong trường học, cậu ta sau khi tự sát qua, quả thực tính cách thay đổi rất nhiều. Tiêu Dương cùng cậu ta ở chung một ký túc xá đã hơn một năm, cho tới bây giờ đều là đem cậu ta trở thành không khí. Sau khi cậu ta tự sát qua, hai người không biết đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Dương thái độ đối với cậu ta đột nhiên thay đổi lớn. Không chỉ nơi nơi bảo vệ, mà còn tiêu không ít tiền lên người cậu ta.”
“Cho nên ta mới nói người này thủ đoạn thực lợi hại. Trước kia điệu thấp như vậy có lẽ chính là bởi vì giờ khắc này.” Nam nhân sau khi hừ lạnh một tiếng, nói: “Chờ cậu ta ra viện, để Đỗ Phong ra ngoài, đi ghê tởm chết cậu ta.”
Người nọ cẩn thận nói: “Hứa thiếu, nếu đám người Nhạc Thiệu đối với người này động lòng thật, làm như vậy tất sẽ khiến cho bọn họ trả thù.”
Nam nhân cười lạnh: “Thế thì làm sao? Có gan thì bọn họ cứ trả thù. Bọn họ đối với Chung Phong làm ra chuyện ghê tởm như thế, ta mới không muốn để cho bọn họ được thoải mái. Bọn họ căn bản không xứng gọi Chung Phong một tiếng ‘anh’.”
Người nọ còn muốn khuyên bảo, nam nhân đã nói: “Bọn họ lúc trước ở trong tay của Chung gia cướp đi tro cốt của Chung Phong, ta kính bọn họ là nam tử hán. Nhưng sau đó những chuyện bọn họ làm quả thực là quá mức ghê tởm. Người khác kiêng kị thế lực của bọn họ, Hứa Cốc Xuyên ta đây còn không để vào mắt. Để cho Đỗ Phong đi quấy rối đi, quấy càng loạn thì càng tốt. Ta thật muốn nhìn xem bọn họ có phải hay không là thực lòng.”
Người nọ thấy nam nhân tâm ý đã quyết, gật gật đầu.
Nam nhân lại châm một điếu thuốc, sương khói lượn lờ trong không trung, anh tựa hồ thấy được bằng hữu đã mất nhiều năm. Chung Phong, nếu cậu biết bọn họ làm cái gì, cậu có thể hay không sẽ hối hận hơn hai mươi năm nay toàn tâm toàn ý yêu thương bọn họ?
Nam nhân bĩu môi, cái tên ngu ngốc thích bao che khuyết điểm kia, chỉ sợ nhiều nhất cũng chỉ là đánh cho ba tên kia một chút. Đánh xong rồi, phỏng chừng còn quay đầu quở trách anh đã đi bắt nạt mấy người em trai của cậu ta. Cái tên ngu ngốc kia, đối với ai cũng đều có nguyên tắc, chỉ riêng gặp phải ba tên kia, liền không hề dư lại chút nguyên tắc nào. Anh thực sự rất muốn hỏi cái tên ngu ngốc kia một chút, một khắc tự sát kia, có hay không hối hận. Nhưng mà anh rõ ràng một chuyện, tên ngu ngốc kia đối với ba người em trai ‘tốt’ của mình tuyệt đối không có nửa phần tình yêu. Nếu có, tên ngu ngốc kia đã không đi tự sát.
Người đã chết, lại nói yêu thì có thể làm cái rắm gì. Vì cái gì không ở trước khi người kia chết đi, nói cho hắn biết là các người yêu hắn? Vì cái gì không ở trước khi người kia chết đi, tạo ra thêm nhiều vướng bận cho hắn? Có lẽ như vậy, tên ngu ngốc kia cũng sẽ không lựa chọn con đường tự sát này.
Lại hút xong một điếu thuốc, nam nhân nói: “Đem video trên giường của Quyền Minh Vĩ cùng với người tình của hắn ta post lên mạng, làm sạch sẽ một chút, đừng để đám người Nhạc Thiệu tra ra là ta làm.” Anh muốn khiến cho Quyền gia thân bại danh liệt.
“Hứa thiếu, ngài rõ ràng chính là bằng hữu của Chung Phong, chuyện của Quyền gia cùng Chung gia ngài cũng âm thầm ra sức, ngài thực sự không cần thiết phải để cho đám người Nhạc Thiệu đối với ngài sinh ra hiểu lầm.”
Nam nhân lạnh nhạt nói: “Ta làm những điều này là vì Chung Phong, cùng đám người kia nửa phân tiền cũng không có quan hệ. Bọn họ là em trai của Chung Phong thì lại làm sao? Ta chính là không vừa mắt bọn họ, ta ngay từ đầu đã nhìn bọn họ không vừa mắt. Cậu đừng nói nữa, mau ấn theo những lời ta nói rồi làm đi.”
“… Tôi đã biết.”
Để cho người nọ rời đi, nam nhân đem toàn bộ ảnh chụp ở trên mặt bàn, ném vào máy hủy tài liệu. Trong lòng anh biết, một khi Đỗ Phong lộ diện, anh cùng với ba tên kia chắc chắn sẽ rách mặt. Bất quá anh không cần. Anh không ngại thay Chung Phong giáo huấn ba tên kia một chút.
※
Buổi chiều thứ hai sau khi hoàn thành xong bốn tiết học, Tiêu Bách Chu bồi Vệ Văn Bân ăn cơm chều, sau đó tìm lý do để đi ra ngoài. Vệ Văn Bân là người thẳng tính, nam sinh trong lớp truyền loạn tin đồn về chuyện giữa Tiêu Dương cùng Yến Phi, hiện giờ thân là bạn bè của Yến Phi, Vệ Văn Bân căn bản không thèm để ý bọn họ. Gần nhất Tiền Viên Viên luôn đi theo bọn họ ngữ khí thỉnh cầu, hỏi về chuyện của Tiêu Dương. Vệ Văn Bân rõ ràng ngay cả nữ sinh trong lớp cũng không thèm để ý tới. Tiêu Dương vẫn còn đang trong thời gian ‘bị giam giữ’, Tiêu Bách Chu nếu không bồi Vệ Văn Bân ăn cơm, Vệ Văn Bân nhất định sẽ phải một mình. Cho dù buổi tối có hẹn với Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu cũng không thể bỏ Vệ Văn Bân một mình ăn cơm.
Vệ Văn Bân buổi tối cũng có lớp, ăn cơm xong, Tiêu Bách Chu trực tiếp rời đi. Vừa đi ra ngoài cổng trường học, y liền thấy được Nhạc Lăng. Đối phương đang đứng ở trước xe hút thuốc, nhìn thấy y đi tới, Nhạc Lăng liền đem thuốc lá dập đi, lên xe. Tiêu Bách Chu một đường chậm rãi đi qua, Nhạc Lăng mở cửa xe ở ghế phó lái cho y.
Xe mở, Tiêu Bách Chu xuất phát từ thói quen lễ phép hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
“Còn chưa có ăn. Cậu ăn chưa?”
Tiêu Bách Chu vừa nghe liền có chút áy náy, nói: “Ký túc xá hiện tại chỉ có hai người tôi cùng Văn Bân, tôi đã bồi cậu ta ăn qua rồi. Vậy anh trước tiên đi ăn cơm đi.”
“Không vội, giữa trưa đã ăn muộn.” Nhạc Lăng bất động thanh sắc nói: “Cậu cùng Vệ Văn Bân quan hệ không tồi, tôi mỗi lần đều thấy hai người ở chung một chỗ.”
Tiêu Bách Chu không có nghĩ nhiều liền giải thích: “Cha của tôi cùng với cha của Văn Bân có làm sinh ý chung với nhau nên thường hay lui tới. Hai người chúng tôi cùng lúc đều thi vào trường Đại học Đế Đô, hai bên cha mẹ để cho bọn tôi chăm sóc cho nhau, còn đặc biệt để cho bọn tôi ở chung một ký túc xá. Văn Bân người này tính khí thẳng thắn, có đôi khi nói chuyện có chút quá mức, nhưng không phải người xấu, đối với bạn bè cũng thật nghĩa khí. Hơn nữa hai người chúng tôi sở thích coi như cũng tương tự, quan hệ vẫn không tồi. Bất quá hiện tại thì phải là bốn người trong ký túc xá của chúng tôi quan hệ không tồi mới đúng.”
Nhạc Lăng trong lòng có suy đoán, ngoài miệng nói: “Chuyện của Tiểu Dương rất nhanh liền sẽ giải quyết được, giữa tháng cậu ấy hẳn là có thể quay về trường học.”
Tiêu Bách Chu lập tức hỏi: “Là ai làm?”
“Là Quyền gia. Nếu cậu trong khoảng thời gian này có xem tin tức thì hẳn là biết.”
Tiêu Bách Chu giật mình: “Chính là vụ việc Quyền gia nhận tiền tham ô liền bị xử lý đó sao?” Ở sau khi Nhạc Lăng gật gật đầu, Tiêu Bách Chu lại khó hiểu: “Bọn họ không biết bối cảnh của Tiêu Dương sao? Sao có thể động tới Tiêu Dương? Hơn nữa, bọn họ vì sao lại muốn động tới Tiêu Dương?”
Nhạc Lăng nói: “Là anh trai bọn họ đem Quyền gia phá sụp.”
“… Không thể nào!” Tiêu Bách Chu có chút lờ mờ.
Nhạc Lăng đem nguyên nhân bên trong đơn giản giải thích một lần, nói: “Quyền gia tính toán cá chết lưới rách, nghĩ muốn kéo theo Tiểu Dương làm đệm lưng. Vốn ý tứ của anh trai bọn họ chỉ là đem Quyền Minh Vĩ cùng với em rể của hắn ta kéo vào mà thôi, hiện tại toàn bộ Quyền gia phỏng chừng đều khó mà chạy thoát được.”
“…” Tiêu Bách Chu kinh ngạc nhìn Nhạc Lăng, một gia tộc quyền lực khổng lồ tại đế đô như vậy, cứ như thế dễ dàng bị kéo xuống, mà nguyên nhân chính là bởi vì ‘Yến Phi’ tự sát. Đối với một người xuất thân từ gia đình thương nhân như Tiêu Bách Chu mà nói, phảng phất đã nhìn ra được một chút đáng sợ của quyền lực đỉnh tầng, rung động trong nội tâm có thể hiểu được.
“Hoàn hảo Yến Phi tha thứ cho chúng tôi, bằng không tôi cùng Văn Bân chẳng phải sẽ thực thảm hay sao?” Tiêu Bách Chu nghĩ tới thái độ của bản thân lúc đầu đối với Yến Phi, không khỏi hoảng hốt một trận. Không ngừng nghĩ tới bọn họ sẽ thảm ra sao, gia tộc của bọn họ sẽ thảm ra sao!
Nhạc Lăng nâng tay lên, thực tự nhiên vỗ xuống bả vai của Tiêu Bách Chu, rồi mới thu tay lại, nói: “An tâm đi, cho dù các cậu hiện tại không phải là bằng hữu của Yến Phi, thì anh ấy cũng sẽ không để cho anh trai bọn họ động tới các cậu đâu. Anh ấy là người chỉ cần không xúc phạm tới nguyên tắc của bản thân, cho dù thật sự chọc giận anh ấy, anh ấy nhiều nhất cũng chỉ tự mình đánh cho các cậu một trận mà thôi, cũng sẽ không làm khó dễ các cậu. Nếu không phải Quyền gia bức chết anh ấy, anh trai của tôi cũng sẽ không động tới Quyền gia.”
Tiêu Bách Chu chần chờ hỏi: “Kia… các anh hẳn là, có điều tra qua, Yến Phi đi…”
Nhạc Lăng nghe ra được lo lắng của y, mỉm cười nói: “Các cậu đối đãi với anh ấy không tốt, đó là bởi vì nhắm tới Yến Phi trước kia. Các cậu hiện tại là bằng hữu của Yến Phi, anh ấy đối đãi với bằng hữu rất trượng nghĩa, cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi.”
Ngẫm lại Yến Phi khi đó bị Vệ Văn Bân chọc giận tới mức không thể nhịn được nữa, cho nên đã đánh cho Vệ Văn Bân một trận, sau đó trả lại quần áo đã giặt cho Vệ Văn Bân, chủ động hóa giải mâu thuẫn giữa song phương. Tiêu Bách Chu gật gật đầu: “Cậu ta quả thực là một người rất độ lượng, ở chung rất tốt.”
Nhạc Lăng nói: “Mấy người anh trai bọn họ tính tình hiện tại không tốt như vậy là do cái chết của Chung ca. Hiện tại Chung ca đã trở lại, bọn họ cũng sẽ không quá khó ở chung đâu, sau này cậu sẽ biết. Nếu nói anh trai bọn họ là lão hổ,Nếu nói anh trai bọn họ là lão hổ, vậy thì ở trong tay của Chung ca chính là lão hổ bị buộc dây trên cổ.”
Tiêu Bách Chu không khỏi tò mò: “Anh cùng Tiêu Dương hẳn là do Yến Phi nhìn mà lớn lên đi. Vì cái gì tôi lại cảm thấy quan hệ giữa hai người các anh cùng cậu ta không có thân mật như quan hệ giữa cậu ta cùng mấy người anh trai của anh?”
Đáy mắt của Nhạc Lăng lướt qua một tia thâm trầm, hắn nói: “Tôi là con nuôi của Nhạc gia, từ nhỏ đã lớn lên bên người ông nội, sống cùng ông nội trong đại viện ở quân khu. Tiểu Dương so với Chung ca còn nhỏ hơn một vòng, cho nên cảm tình tự nhiên kém hơn.”
“Anh là con nuôi của Nhạc gia?” Tiêu Bách Chu vừa thốt lên xong liền hối hận, chỉ cảm thấy vạn phần có lỗi: “Thực xin lỗi.”
Nhạc Lăng lại không sao cả, nói: “Cha của tôi xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Thời điểm ông ấy hi sinh thì tôi vừa mới sinh ra. Cha tôi trước kia là thuộc hạ của ông nội, mẹ của tôi đem tôi giao cho ông nội xong mới đi tiếp bước nữa, ông nội liền nhận tôi thành cháu. Cậu đừng cảm thấy có lỗi gì cả. Thời điểm khi tôi còn nhỏ, ông nội đã nói cho tôi biết thân thế của tôi, nói nếu tôi muốn sửa lại thành họ của cha thì cũng liền tùy tôi, lúc trước để cho tôi theo họ Nhạc chính là vì để cho tôi có chỗ dựa vào. Tôi đối với cha mẹ không có ấn tượng gì cả, ông nội bà nội cùng với cha mẹ nuôi đối với tôi tốt lắm, anh của tôi cũng không bởi vì tôi không phải là em trai ruột thì liền bắt nạt tôi. Tôi thực cao hứng khi bản thân có thể được ông nội nhận nuôi, sửa hay không sửa họ thì tôi cũng vẫn là người của Nhạc gia.”
Tiêu Bách Chu cố ý thoải mái mà nói: “Vậy anh hiện tại xem như là thừa kế chức nghiệp của cha mình đi?”
“Cũng tính là như vậy đi.” Trong mắt của Nhạc Lăng hiện lên một tia tín nhiệm cùng kiên định, “Tôi tử nhỏ liền chảy trong người dòng máu quân nhân, ông nội cùng cha nuôi đều là những vị quân nhân phi thường vĩ đại, trừ bỏ tham gia quân ngũ ra, tôi sẽ không làm nghề nào khác, cũng không nguyện ý làm.”
Nhìn sườn mặt kiên định của Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu cảm thấy giờ khắc này, y lại một lần nữa nhận thức vị quân nhân trẻ tuổi này, một loại cảm tình kính nể một lần nữa tự nhiên được sinh ra.
“Tôi thực cao hứng vì có thể quen biết anh.”
“Tôi cũng vậy.” Nhạc Lăng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Bách Chu một cái. Cái liếc mắt kia, Tiêu Bách Chu vừa thấy được, trong nháy mắt nhịp tim có chút không ổn, giống như có thứ gì đó bị hút vào bên trong đôi mắt quân nhân kia của Nhạc Lăng. Quay đầu lại chuyên tâm lái xe, Nhạc Lăng tiếp tục nói mấy câu: “Tôi thực sự có lỗi, về thái độ đối với cậu ngày hôm đó.”
“Đều đã qua, không cần đề cập tới.”
“Được.”
Thuận theo đó, Tiêu Bách Chu chủ động nhắc tới đủ loại thay đổi của Yến Phi từ sau khi ở bệnh viện trở về. Chính là chuyện Yến Phi mượn của y quần áo, bởi vì không có quần lót mà trực tiếp mặc vào quần thể thao của y. Tiêu Bách Chu làm như chê cười mà nói, Nhạc Lăng lại càng có thêm suy tính, bất quá hắn cái gì cũng chưa nói, chính là khóe miệng mang theo tươi cười cùng Tiêu Bách Chu tán gẫu.
Nhạc Lăng đem Tiêu Bách Chu tới chỗ ở của mình. Phòng của Nhạc Lăng nằm ở tại một tiểu khu xa hoa, tại trên tầng thứ sáu, rộng hơn mét vuông, có kết cấu lớp đôi. Vừa tiến vào trong phòng, Tiêu Bách Chu chỉ có một cảm giác, đó là trống trải. Trong phòng khách chỉ có sopha cùng bàn trà, những dụng cụ khác đều không có, TV lại càng không. Nhạc Lăng cũng không đổi giày, trực tiếp mang theo giày quân đội, đi vào trong sàn nhà lát gỗ.
“Vào đi, nơi này của tôi không có dép lê.”
Nhìn trên sàn nhà có in vô số dấu chân, Tiêu Bách Chu cũng không cởi giày, theo Nhạc Lăng đi vào trong phòng khách, nói: “Nếu Yến Phi ở đây, cậu ta khẳng định sẽ ghét bỏ anh.”
Nhạc Lăng cười cười, từ trong hộp các tông bên cạnh bàn trà lấy ra hai lon nước đặt lên trên mặt bàn, nói: “Chung ca thích sạch sẽ, phòng của anh ấy trước kia có thể nói là không nhiễm một hạt bụi, tôi làm sao có thể sánh bằng anh ấy. Tôi rất ít khi trở về đây để ở, đại bộ phận thời gian là ở trong ký túc xá quân doanh hoặc là ở với ông nội bên kia, phòng này là sau khi tôi từ trong bộ đội đặc chủng trở lại, là Nhạc ca tặng cho. Cậu ngồi đi, bộ sopha này tôi mới lau qua, rất sạch sẽ.”
Tiêu Bách Chu ngồi xuống, nhắc nhở: “Đừng gọi Chung ca, cẩn thận người ngoài nghe thấy là lộ hết.”
Nhạc Lăng gật gật đầu: “Cậu nói đúng, tôi sẽ mau chóng sửa lại. Cậu chờ tôi, tôi đi ngâm mì gói.”
“Anh ăn mì gói?” Tiêu Bách Chu không tán thành nhíu mày.
Nhạc Lăng bày ra thái độ không sao, nói: “Bọn tôi là bộ đội đặc chủng, thường xuyên chỉ cần một gói bích quy cùng một lọ nước là có thể đối phó được với cơn đói, thời điểm chấp hành nhiệm vụ cũng chỉ ăn một ít chocolate, có mì gói là đã quá mức hạnh phúc rồi. Hơn nữa tôi sẽ không nấu cơm. Cậu chờ tôi a, tôi đi nấu nước.”
“Để tôi tới đi.” Tiêu Bách Chu ngồi không yên, y nhớ rõ Tiêu Dương từng nói qua là dạ dày của Nhạc Lăng không được tốt. Vô nghĩa, dạ dày như vậy còn có thể tốt thì mới là gặp quỷ.
Nhạc Lăng không cự tuyệt, mang theo Tiêu Bách Chu đi vào phòng bếp. Hoàn hảo phòng bếp không có trống trải như bên ngoài, ít nhất có bếp ga, nồi cùng chảo gì đó, thậm chí còn có cả tủ lạnh!
Tiêu Bách Chu đầu tiên mở ra tủ lạnh, trong tủ lạnh chỉ có hai gói mì, hai quả trứng chim cùng với một hộp thịt hộp. Trực tiếp không nhìn tới hai gói mì kia, y đóng lại cửa tủ lạnh, hỏi: “Dưới tầng nhà anh có siêu thị hay nơi nào đó có thể mua được rau dưa cùng gạo hay không?”
“Có, bất quá không cần phiền toái, ăn mì gói là được.”
“Không phiền toái. Anh đi mua gạo, nếu có rau dưa gì đó thì lại mau thêm một chút rau dưa, hay thực phẩm gì đó cũng được. Cái loại mì gói này thực sự không nên ăn.” Tiêu Bách Chu đem Nhạc Lăng đẩy ra bên ngoài, Nhạc Lăng xoay người, trong mắt cực nhanh hiện lên một tia ý cười cực đậm.
Đem Nhạc Lăng đuổi đi mua gạo, Tiêu Bách Chu thừa dịp hắn không có ở đây, đi thăm phòng ốc một chút. Ba phòng trên tầng đều trống rỗng, cái gì cũng không có. Một gian phòng ngủ ở dưới tầng có giường cùng tủ quần áo, một gian khác cũng trống không, còn có một gian hẳn là thư phòng, có bàn học cùng với một cái giá sách lớn, bất quá cũng toàn là khoảng trống. Trên bàn học nổi bật là một laptop cùng một chiếc chén sứ pha trà, chẳng qua nhìn cặn trà bám đầy bên trên thành chén, cho dù Tiêu Bách Chu không có chứng khiết phích thì cũng nhịn không được muốn quăng đi.
Tiêu Bách Chu dám thề, cho dù y sau này ở một mình cũng sẽ không đem chỗ ở của bản thân biến thành một cái ổ chó như thế này. Y cầm lấy di động, gọi tới số của Nhạc Lăng, đối phương rất nhanh liền tiếp điện thoại.
“Buổi tối anh có ngủ ở bên này hay không?” Tiêu Bách Chu mở miệng liền hỏi.
Nhạc Lăng không chút suy nghĩ trả lời: “Ở.”
“Vậy anh mua hai đôi dép nhựa trở về, mua một hộp sữa, mua một củ hành, mua hai cái chén. Nếu có bánh mì thì mua thêm một bao bánh mì.”
“Còn gì nữa không?”
“Tạm thời không có.”
“Được. Đại khái hai mươi phút sau tôi sẽ về tới nhà.”
“OK.”
Cúp điện thoại, Tiêu Bách Chu cuộn tay áo lên, y cuối cùng cũng đã có thể lý giải được tâm tình của Yến Phi sau khi nhìn thấy cái ổ chó của Yến Phi ‘trước kia’. Đây là địa phương để cho người ta ở sao! Hộc máu. Trừ bỏ sopha ra, tất cả những chỗ khác đều chỉ có thể nói trong một chữ —– bẩn!
Nhạc Lăng cúp điện thoại, tâm tình sung sướng lái xe đi tới siêu thị. Làm một quân nhân, chiến thuật chiến lược không chỉ vận dụng khi ở trên chiến trường, đồng dạng còn phải vận dụng ở trong cuộc sống. Hắn đương nhiên sẽ không để cho Tiêu Bách Chu biết được, hắn đã cố ý sắp xép hai gói mì cùng hai quả trứng chim vào bên trong tủ lạnh. Hắn tin tưởng, Tiêu Bách Chu tuyệt đối sẽ không để cho hắn ăn mì gói. Thấy không, hắn đoán đúng rồi.
~ ~ ~ ~ ~
Nhà kết cấu lớp đôi: