Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lấy được phần tiền đầu tiên, Yến Phi việc thứ nhất làm chính là ăn một bát lớn mì thịt bò, còn bảo ông chủ cho nhiều thêm một phần thịt bò. Hai ngày nay quả thực đói chết hắn rồi. Ăn tới mức bụng căng tròn ra, hắn ở trong một cửa tiệm nằm tại phụ cận trường học, mua một bộ quần áo thoải mái, lại mua thêm hai bộ quần áo thể thao cùng với hai đôi giày, còn có quần lót và áo ngủ. Mua xong, đã tiêu hết đồng. Năm năm thời gian, giá tiền mua đồ so với dự tính của Yến Phi cao hơn không ít.

Tới siêu thị trong trường mua một chai rửa mặt, dầu gội đầu, sữa tắm cùng với sản phẩm chăm sóc da của nam giới, Yến Phi lúc này mới trở về ký túc xá. Trừ bỏ số tiền đã tiêu cùng với số tiền trả nợ, tiền còn lại cũng đủ để hắn sinh hoạt trong một tháng. Tuy nhiên Yến Phi không vội đi mua dụng cụ vẽ tranh. Vấn đề tiền bạc tạm thời được giải quyết, vấn đề thứ hai cần quan tâm chính là việc học. Chung Phong năm đó là nhân vật nổi tiếng trong đại học Đế Đô, hiện tại linh hồn của Chung Phong ở trong thân thể của Yến Phi, sao có thể tự do tùy ý để cho thành tích học tập của mình đứng bét trong lớp. Chờ sau khi hắn đuổi kịp chương trình học rồi, sau đó mới tiếp tục vẽ tranh. Nếu thành tích của bản thân quá thê thảm, hắn có thể hiểu được vì sao ba người trong ký túc xá kia lại xem thường hắn tới như vậy.

Trở lại ký túc xá, quả nhiên không có ai. Cuối tuần đúng là thời điểm để tiêu xài thanh xuân, cũng chỉ có hắn cái loại ‘lão già’ này mới có thể trở về sớm như vậy. Nhưng mà cũng chỉ tuần này mà thôi, sau này hắn sẽ trở thành một thành viên đi sớm về muộn.

Ký túc xá không có ai, đối với Yến Phi mà nói, ngược lại càng thêm tự tại. Đem quần áo mới mua trước hết giặt sạch, Yến Phi bắt đầu công việc quét dọn chà sát bàn mỗi ngày. Đem sàn nhà của ký túc xá cùng với giường của mình thu dọn sạch sẽ ngăn nắp chỉnh tề xong, Yến Phi đem hai cái phích nước nóng mang vào bên trong phòng vệ sinh, đổ vào chậu rửa mặt rồi tắm rửa. Yến Phi nghĩ tới ngày mai nên đi mua thêm hai phích nước nóng lớn hơn, như vậy khi tắm rửa sẽ càng thêm tiện. Hắn tuyệt đối sẽ không tới nhà tắm công cộng trong trường để tắm rửa.

Thu thập xong bản thân, lại giặt sạch sẽ quần áo, Yến Phi mở ra đèn bàn nhỏ ở trên bàn, xem sách học. Hắn tính toán đem toàn bộ bài giảng của chuyên ngành xem lại từ đầu. Uống sữa, trên tay, trên tay là mùi nhàn nhạt của kem dưỡng tay, Yến Phi có chút hoảng hốt. Hắn có chứng khiết phích, cho nên thường xuyên phải lau chùi, ba người kia thích nhất chính là mua cho hắn kem dưỡng tay. Hắn không bài xích bảo dưỡng, cũng không cho rằng bảo dưỡng là chuyện chỉ có con gái mới làm. Lấy thân phận của hắn, hắn còn phải đem bản thân bảo dưỡng làm sao cho trẻ một chút, đẹp một chút, có tinh thần một chút. Nhìn tới đôi tay thô ráp hiện tại của mình, nhìn tới khuôn mặt không đủ nhẵn nhụi ở trong gương, Yến Phi làm thế nào cũng không thể thấy được chút bóng dáng gì của Chung Phong trên khối thân thể này. Nếu cố gắng để nói ra có điều gì đó giống Chung Phong, chỉ sợ cũng chỉ có ánh mắt mà thôi. Chính là, sẽ có ai lại chú ý tới ánh mắt của hắn cơ chứ.

Phía sau là bàn học của Tiêu Dương, hắn không biết bản thân có hay không cơ hội gặp được anh trai của Tiêu Dương, càng không biết nếu như gặp được mà đối phương lại cũng giống như Tiêu Dương, dùng loại ánh mắt xa lạ để nhìn hắn, tâm tình của hắn sẽ như thế nào. Yến Phi xoa xoa trán, không cần nghĩ nữa, khẳng định sẽ khổ sở tới chết, nghẹn khuất tới chết. Nếu như lại cho bọn họ biết bản thân mình không chết, sống lại ở trong cơ thể này, bọn họ có thể hay không sẽ trách hắn? Trách hắn không thừa nhận bọn họ, trách hắn nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ. Nghĩ tới bản thân không biết đang được chôn ở đâu, hoặc là tro cốt đã được rải đi đâu, Yến Phi trong lòng đau nhức. Bọn họ khẳng định là hận hắn, trách hắn. Nếu như vậy, không bằng để cho bọn họ nghĩ rằng hắn đã hoàn toàn chết đi. Hắn là Yến Phi, là Yến Phi. Hít sâu vài hơi, Yến Phi tĩnh tâm tiếp tục đọc sách. Hết thảy, liền thuận theo tự nhiên.

Mười một giờ rưỡi, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu trở lại, mang theo một chút mùi rượu. Yến Phi thực thân thiết hướng hai người bọn họ chào hỏi: “Đã về rồi”. Tiêu Bách Chu không nhiệt tình lắm, hơi gật đầu coi như đáp lại, Vệ Văn Bân lại chẳng thèm để ý gì tới hắn. Đối với cậu bạn nhỏ không chút phóng khoáng này, Yến Phi chỉ cười trừ. Hắn trong tâm lý đã là tuổi, lại từng sống qua một cuộc sống khác biệt so với người bình thường. Nếu nói cuộc sống của hắn sau này còn có thể cùng với Tiêu Dương giao nhau, vậy cùng với Vệ Văn Bân tuyệt đối là hai đường thẳng song song tới không thể song song hơn.

Đèn rất nhanh liền tắt. Yến Phi đi vệ sinh, rửa sạch tay, một lần nữa dùng kem dưỡng tay sau đó cầm tờ giấy ghi tên các bài hát đi lên trên giường, không chú ý tới vẻ mặt nghi hoặc của Tiêu Bách Chu và Vệ Văn Bân. Trên ban công vẫn còn đang treo mấy bộ quần áo vừa được giặt, mà mấy bộ quần áo này rõ ràng không phải của hai người, càng không thể nào là của Tiêu Dương. Vậy, thì chỉ có thể là của Yến Phi. Vấn đề là Yến Phi không phải không có tiền mua quần áo sao? Hoặc là ai mới tặng quần áo cho Yến Phi? Nhìn trở lại, trên bàn của Yến Phi là hơn mười hộp sữa được xếp chỉnh tề thẳng tắp, còn có sản phẩm chăm sóc da của nam giới. Vệ Văn Bân trong lòng hừ lạnh, không biết người này lại tìm được ai coi tiền như rác rồi.

Mười hai giờ, đèn tắt. Yến Phi đem tờ giấy viết tên các bài hát đặt ở bên gối đầu, nằm thẳng. Từ ngày mai bắt đầu, hắn phải bắt đầu rèn luyện thân thể. Khối thân thể này căn cơ không tồi, bất quá những cái khác lại không được, cùng hắn trước kia hoàn toàn không có cách nào so sánh. Nghĩ tới bài hát mà hắn đã hát không dưới năm lần, Yến Phi lại một lần nữa ở trong lòng thở dài, vì cái gì chỉ trong chớp mắt, năm năm đã qua?

Buổi sáng sáu giờ, Yến Phi tỉnh dậy, hắn cảm giác được bản thân ngủ thực sự rất sâu, cũng mơ thấy rất nhiều giấc mộng. Động tác nhẹ nhàng đi xuống giường, Yến Phi rửa sạch mặt, đánh răng, xách hai phích nước nóng rời khỏi ký túc xá. Đem phích nước nóng đặt ở trước cửa của phòng lấy nước nóng, Yến Phi một bên xoay người vận động, đi tới hướng sân thể dục ở bên kia. Quần áo mới mua vẫn còn ướt, hắn ngày hôm nay vẫn là mặc lại bộ quần áo bẩn của ngày hôm qua. Vì sao lại nói là bẩn? Yến Phi hiện tại thực yêu sạch sẽ, cho nên đối với linh hồn đang ở trong cơ thể của hắn mà nói, quần áo mặc một ngày ở bên ngoài đều tính là quần áo bẩn.

Sáng sớm chủ nhật, trên sân thể dục chỉ có một thân ảnh của sinh viên thể dục. Yến Phi ở bên này trong chốc lát khởi động cho nóng người, sau đó liền gia nhập vào giữa đám sinh viên đang chạy đường dài kia. Chung Phong cao một mét tám, Yến Phi miễn cưỡng cũng chỉ được một mét bảy. Tục ngữ nói, tuổi còn có thể cao hơn được một chút, vì chiều cao của chính mình, Yến Phi quyết định liều mạng. Thở hổn hển chạy ba vòng, Yến Phi mồ hôi ướt đẫm ở tại bên cạnh đường biên đi thong thả. Lại thong thả đi thêm một vòng, hắn tìm được một góc nhỏ khó thấy để luyện quân thể quyền. Yến Phi đời trước khi học đại học, nghỉ hè cùng nghỉ đông đều phải tới quân đội huấn luyện, quân thể quyền gì đó hoàn toàn không phải chỉ để nói chơi. Đánh xong quân thể quyền, Yến Phi lại hít đất cái, gập bụng cái, bật cóc lần. Cho tới khi cơ thể toàn thân đều kháng nghị, hắn mới mang theo một thân đầy mồ hôi, rời khỏi sân thể dục. Thân thể mới này thực sự là quá yếu a.

Bảy giờ hơn, siêu thị mở cửa, Yến Phi mua hai cái phích nước nóng mới, loại lớn nhất. Sau khi đổ đầy nước nóng vào trong phích, Yến Phi quay trở về ký túc xá. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu vẫn còn đang ngủ. Yến Phi nhẹ tay nhẹ chân cởi ra một thân quần áo đầy mồ hôi, mang theo hai phích nước đi vào trong phòng vệ sinh, tắm rửa. Đợi cho tới khi Yến Phi thu thập xong xuôi, hai người kia vẫn còn chưa rời giường. Hắn cầm theo ví tiền cùng chìa khóa, hộp đựng cơm và tờ giấy ghi tên các bài hát rời khỏi ký túc xá. Trước đi tới căn tin ăn cơm, sau đó mới đi tới thư viện.

Rất nhanh liền tới mười một giờ, Tiêu Bách Chu cùng với Vệ Văn Bân tỉnh dậy. Hai người tối ngày hôm qua cùng vài người bạn học cùng lớp đi tới quán bar phụ cận trường học chơi đùa, hiện tại việc học không tính là quá nặng nề, hai nam sinh viên chính trực thanh xuân đương nhiên phải tận tình tận hưởng một phen. Trong lớp của Yến Phi chỉ có tổng cộng sáu sinh viên nữ, những người khác đều là nam. Ngoại trừ Tiêu Dương được hoan nghênh nhất kia ra, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân có bộ dáng anh tuấn đương nhiên cũng trở thành ‘đối tượng’ được sáu vị ‘công chúa’ chọn lựa. Hai người này ai tới cũng không cự tuyệt, nhưng mà chỉ là mang tâm tư chơi đùa ôm loạn mà thôi.

Yến Phi không ở đây, Vệ Văn Bân vẫn còn nằm tại trên giường nói: “Lão Tiêu, cậu nói xem Yến Phi lại vay tiền của ai?”

“Mặc kệ cậu ta.” Tiêu Bách Chu từ trên thang lầu đi xuống, thấy chăn đệm của Yến Phi được gấp chỉnh tề, chẳng kém gì hình dạng khối đậu hũ, y bĩu môi: “Cậu ta có vay nặng lãi thì cũng chẳng quan hệ gì tới chúng ta.”

“Đã nghèo như vậy, lại còn mua sữa cùng với sản phẩm dưỡng da. Còn tưởng mình là công tử ca chắc.” Vệ Văn Bân hùng hùng hổ hổ xuống giường. Trực tiếp đi tới ban công cầm lấy quần áo mà ngày hôm qua Yến Phi mua, cậu mở ra xem nhãn mác.

“Đệch, là Giordano, đúng là có của mà.”

Loại nhãn hiệu này đối với Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu mà nói tự nhiên không đáng để vào trong mắt, nhưng đối với ‘Yến Phi’ mà nói thì đúng là hàng hiệu. Tiêu Bách Chu chuẩn bị đánh răng cũng đưa mắt nhìn tới: “Treo lại cho cậu ta đi, cậu ta mua cái gì, cùng chúng ta đều không có quan hệ.”

“Cậu đúng là hiền lành, còn đem quần lót đắt tiền như vậy tặng cho cậu ta.” Vệ Văn Bân đem quần áo mới của Yến Phi treo trở lại, vẻ mặt bất mãn.

“Coi như tôi mắt mù.” Tiêu Bách Chu đánh răng, rõ ràng không muốn nghĩ tới sự kiện trước kia. Nghĩ tới thời điểm ngày hôm qua nhìn thấy quần lót cùng với quần thể thao được gấp chỉnh tề, trong lòng của Tiêu Bách Chu sinh ra một cỗ hờn dỗi không rõ. Ngay khi nhìn thấy, y theo bản năng đã nghĩ tới ném đi, nhưng mà biết làm như vậy sẽ gây bất hòa, y đành phải để vào trong tủ quần áo, nhưng mà y tuyệt đối sẽ không mặc!

Người trong ký túc xá suy nghĩ thế nào, Yến Phi căn bản không để tâm, hắn hiện tại đang vội muốn chết. Tới thư viện, đem sách đặt xuống, chiếm một vị trí trước, hắn lại tới siêu thị trong trường mua một chiếc balo, một chiếc MP, một bộ kéo cắt tóc cùng với lược chải phù hợp. Tóc trên đầu của hắn đã quá dài, Yến Phi vừa nhìn thấy tiệm cắt tóc ngoài cửa trường liền lập tức đánh mất ý định đi vào đó cắt tóc trong đầu. Không bằng quay về ký túc xá rồi tự mình cắt, hắn rất có tay nghề. Kế hoạch của hắn ngày hôm nay chính là ban ngày ở tại thư viện đọc sách, buổi tối đi tới phòng internet tại tầng cao nhất của thư viện để tải vài bài hát mới ra gần đây về. Phải nắm chặt thời gian luyện tập, cuối tuần sau sẽ chính thức đi làm, thời gian của hắn thực sự rất gấp gáp. Cho nên đợi tới khi Yến Phi về đến ký túc xá, hắn ngược lại lại là người cuối cùng trở về. Tiêu Dương theo thường lệ phải tới sáng thứ hai mới nhìn thấy. Yến Phi đem bốn phích nước nóng đặt xuống, lại đem balo mới mua để tới trên bàn, đi rửa mặt trước.

Vệ Văn Bân đã ở tại trên giường, nhìn phích nước nóng mới cùng balo của Yến Phi, lại trào phúng mở miệng: “Yến Phi, thực có tiền nha, hai ngày nay cậu đã mua không ít đồ vật này nọ, chẳng lẽ làm thêm ở căn tin đã được phát tiền lương?” Ngụ ý, chút tiền làm thêm ở căn tin làm sao đủ để cậu tiêu pha thế này.

Yến Phi đang rửa mặt không có lập tức trả lời ngay, chờ tới khi hắn rửa sạch sẽ khuôn mặt, đổ một chậu đầy nước ấm để rửa chân, bưng ra ngoài, hắn mới trả lời: “Tôi tìm được một công việc mới, ông chủ ứng trước một phần tiền lương.”

“Công việc gì?” Vệ Văn Bân có chút gây sự.

Yến Phi nhíu nhíu lông mày, đem chân bỏ vào trong chậu nước ấm, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Vệ Văn Bân, trào phúng trên mặt của đối phương còn chưa kịp che giấu. Yến Phi thực sự có chút không thích thằng nhóc này, hắn áp chế khó chịu nói: “Công việc giúp người ta bưng bát chén.”

Bị ánh mắt vừa rồi của Yến Phi nhìn thẳng vào, Vệ Văn Bân bĩu môi không nói nữa, trong lòng lại phá lệ tực giận, từ khi nào mà cái tên kia lại có ánh mắt sắc bén tới như vậy. Đệch, sẽ không phải thực sự bị người ngoài hành tinh nhập vào người đi.

Thấy Vệ Văn Bân thành thật, Yến Phi cũng không thèm để ý tới hắn nữa. Rửa sạch chân, bôi kem dưỡng tay, sờ sờ áo ngủ không còn ẩm ướt nữa. Hắn từ trong túi lấy ra chiếc MP mới mua, cởi quần áo nằm lên trên giường. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu nhìn thấy MP của hắn, hai người mới không tin, chỉ bằng công việc bưng bê bát đĩa, lại có thể mua được nhiều đồ tới như vậy. Thực ra Yến Phi chưa từng trêu chọc qua bọn họ, nhưng mà bọn họ chính là nhìn Yến Phi không vừa mắt, nhất là Vệ Văn Bân. Đối với Yến Phi hiện tại, cậu lại càng thêm không thuận mắt. Không có tiền còn khoe khoang cái gì!

Yến Phi lười phản ứng với hai người, hắn thần kinh không thô tới mức không phát hiện ra hai người này đối với hắn khinh bỉ cùng khinh thường. Nhưng mà những điều này chẳng quan hệ gì với hắn, hắn còn bận nhiều việc khác. Nằm xuống, đem tai nghe cắm vào điện thoại, Yến Phi bắt đầu nghe nhạc. Nghĩ tới hắn trong vòng thời gian ngắn phải học thuộc hết nhiều bài hát như thế, hắn liền cảm thấy đau đầu. Nhưng mà ca hát là cách nhanh nhất để hắn có thể bảo đảm được cuộc sống trước mắt, chỉ cần hắn có thể bán ra được một bức tranh, khi đó hắn sẽ không đi ca hát nữa. Đợi cho tất cả đều đi vào quỹ đạo, hắn cũng sẽ lo lắng tới chuyện trong nhà của Yến Phi. Xoa xoa cái trán, Yến Phi mới nhớ ra bản thân còn chưa viết thư cho người trong nhà. Ngày mai đi. Đánh một cái ngáp, Yến Phi vừa nghe nhạc vừa nhắm mắt lại.

Một tuần khẩn trương bận rộn lại bắt đầu, đối với Yến Phi hiện tại mà nói, bây giờ hắn một chút thời gian nhàn rỗi cũng không có. Bữa sáng hắn tới căn tin mua một chiếc bánh bao, một phần cháo cùng với một phần rau cải ướp. Trở về ăn hết suất cơm cũng chỉ vừa mới qua bảy giờ rưỡi. Buổi sáng thứ hai có bốn tiết, quần áo còn chưa có khô, Yến Phi vẫn mặc bộ quần áo cũ cùng đi đôi giày cũ của mình tới lớp học.

Như trước ngồi ở hàng cuối cùng, Yến Phi từ trong túi lấy ra sách cùng hộp bút. Hộp bút cũng là mới mua ngày hôm qua, còn có vài chiếc bút mới. Yến Phi trước kia đồ dùng học tập ít tới đáng thương, Yến Phi còn phải mua thêm vài cuốn sách ghi chép. Không có ai ngồi bên cạnh hắn, Yến Phi vui vẻ thanh tịnh. Buổi sáng có hai tiết tín hiệu cùng hệ thống khóa ngoại, cộng thêm hai tiết xử lý ảnh số. Hai môn này đều là chương trình học mới trong kỳ này, Yến Phi ngày hôm qua ở thư viện đã xem hết nội dung cần học của hai môn học này. Hơn nữa ghi chép trong sách mà Yến Phi trước kia để lại cũng đủ để hắn củng cố kiến thức. Tại sau khi giáo viên bắt đầu giảng bài, hắn đã có thể bắt kịp tiến độ chương trình học.

Chương trình học ngày thứ hai thật nhiều. Buổi sáng có bốn tiết, buổi chiều cũng có bốn tiets, buổi tối còn có hai tiết tự học. Yến Phi không có ý định tiếp tục ở trong căn tin làm công, giữa trưa trước khi vào giờ học, hắn cầm theo đồng đi xuống căn tin mua ăn cơm. Trong căn tin người đông tấp nập, thời điểm Yến Phi đi học đã mang sẵn theo hộp đựng cơm. Gọi một phần cơm gà hầm nấm cùng một phần rau, Yến Phi trở về ký túc xá dùng cơm. Ba người trong ký túc xá đều có mặt, Yến Phi tự nhiên cùng bọn họ chào hỏi. Không để ý tới lãnh đạm của ba người, hắn ăn cơm xong liền rời đi, buổi chiều còn một vài bài tập chuyên ngành, hắn phải tới phòng học để chuẩn bị.

Yến Phi ngày hôm nay bận rộn, cũng không có thời gian đi trả tiền. Hơn nữa trừ bỏ Tương Điền cùng Vương Hiển Nhạc, hắn cũng không quen biết ai cả. Yến Phi tính toán trực tiếp đem tiền đưa cho Tương Điền, để Tương Điền giúp hắn trả hết tiền nợ.

Chương trình học buổi chiều kết thúc, lại vội vàng ăn cơm, lấy nước nóng, Yến Phi lại rời đi. Tiết tự học buổi tối là môn thị trường kinh doanh tiêu dùng, Yến Phi đối với việc Yến Phi trước kia chọn môn học này tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ. Nghe xong một tiết hắn liền bỏ chạy, đi tới thư viện. Ở trong vài ngày này, muốn hắn học thuộc tất cả các bài hát được ghi trong tờ giấy là không có khả năng cùng hoàn toàn không thực tế. Cho nên Yến Phi chọn ra hai bài hát để học, hắn vẫn quyết tâm tạm thời lấy việc ca hát làm công việc chính của mình. Hắn tin tưởng khách nhân tới quán bar Ô Nha sẽ không để bụng chuyện hắn hát vài ca khúc ngày xưa đâu. Cũng không biết, lão Hắc bọn họ có thể hay không đi tới quản bar nghe nhạc.

~ ~ ~ ~ ~

chăn gấp hình đậu hũ:

Giordano:

Truyện Chữ Hay