Yến Phi phải thứ ba mới có thể trở về, Tiêu Dương buổi chiều ngày thứ sáu đã bị Hứa Cốc Xuyên lôi đi, Vệ Văn Bân vẫn như cũ không ngoài dự đoán bị Tiêu Bách Chu kéo về nhà. Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng hiện tại đã ở trong trạng thái bán sống chung, nếu cuối tuần Nhạc Lăng có việc không trở về, Tiêu Bách Chu cũng vẫn tới căn hộ bên kia của Nhạc Lăng để ở hai ngày, thay Nhạc Lăng dọn dẹp qua nhà cửa. Có thể bởi vì ‘chung thân đại sự’ đã được định ra, cho nên Nhạc Lăng trên phương diện sự nghiệp cũng rất có tinh thần. Rất nhiều thời điểm không cần Nhạc Thiệu tới tìm, hắn cũng sẽ chủ động đi tìm Nhạc Thiệu để yêu cầu được giao thêm việc.
Cuối tuần này Nhạc Lăng cũng không trở về, trường quân đội bên kia có việc. Tuy rằng nói như thế này cũng hơi quá phận, nhưng mà Vệ Văn Bân cảm thấy rất vui vẻ, bằng không chung quy cậu vẫn sẽ cảm giác được bản thân là một bóng đèn siêu cấp. Hai người thứ bảy ở nhà cùng nhau chơi game, Tiêu Bách Chu tùy tiện làm một ít đồ ăn. Buổi sáng chủ nhật ngủ tới khi tự tỉnh lại, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đi siêu thị mua một ít đồ đạc. Trong nhà không có gạo, còn phải mua thêm một chút đồ dùng sinh hoạt. Nhạc Lăng sang năm sẽ tốt nghiệp trường quân đội, tốt nghiệp xong sẽ trực tiếp tiến vào trong quân khu đế đô, ở ngay tại đế đô để nhậm chức. Chuyện Tiêu Bách Chu đi du học, Nhạc Lăng một lần cũng chưa từng đề cập tới, Tiêu Bách Chu cũng không nhắc đến, y vẫn còn có chút do dự.
Hai người đi vào trong siêu thị, Vệ Văn Bân đẩy xe đẩy, Tiêu Bách Chu thì đem đồ đã chọn để vào trong xe. Vệ Văn Bân nhìn bộ dạng hiền tuệ của Tiêu Bách Chu, nhịn không được hỏi: “Lão Tiêu, cậu sang năm qua năm thứ ba rồi, có ra nước ngoài nữa không?”
hiền tuệ: ý chỉ những người phụ nữ có đức hạnh, biết chăm lo cho gia đình
Tiêu Bách Chu thân mình rõ ràng khựng lại một chút, trầm mặc một hồi lâu rồi lại đem một hộp hạch đào bỏ vào trong xe đẩy. Vệ Văn Bân thở dài một tiếng: “Cậu sẽ không phải là không muốn đi đấy chứ? Cậu vẫn muốn ở lại trong nước học tiếp sao? Lão Tiêu, tôi cảm thấy như vậy này, tình yêu quan trọng, nhưng mà phát triển cá nhân cũng rất quan trọng a. Cảm tình của cậu cùng Nhạc Lăng tốt như thế, cho dù có ra nước ngoài học vài năm, cũng sẽ không có chuyện gì đi. Cậu cũng không phải là không trở lại.”
Tiêu Bách Chu cũng thở dài một tiếng, nói: “Tôi trước kia muốn đi du học, thời điểm lên đại học tôi đã hạ quyết tâm rồi, nhưng mà tôi hiện tại có chút do dự.”
“Do dự cái gì? Sợ Nhạc Lăng thay lòng đổi dạ hay là cậu thay lòng đổi dạ?” Vệ Văn Bân nghiêm túc hỏi, rồi mới nói: “Tiêu Dương sang năm tính toán đi du học, tôi cũng định sang năm liền đi. Yến Phi tên kia thì mặc kệ cậu ta đi, ba người chúng ta nếu có thể cùng đi chung, lưu học chung một trường, thực tốt đi? Nói như vậy Nhạc Lăng cũng sẽ an tâm.”
Tiêu Bách Chu nói: “Ba người chúng ta nếu cùng đi đương nhiên là tốt nhất, chỉ là tôi…”
“Chính là luyến tiếc Nhạc Lăng đi.” Vệ Văn Bân nói tiếp lời của Tiêu Bách Chu, không biết nói gì hơn trợn trắng mắt, “Lão Tiêu, tôi không nghĩ cậu là người si tình như vậy, tôi phục cậu rồi.”
Tiêu Bách Chu cũng ném cho đối phương một cái nhìn khinh thường: “Chờ sau này cậu có người mình thích, xem xem cậu có thể hay không tiếp tục nói mát. Tôi chỉ là không muốn rời xa anh ấy, thì làm sao?”
“Không sao cả, không sao cả.” Vệ Văn Bân giơ hai tay lên đầu hàng, lại không cam lòng truy vấn: “Cậu thực sự không định đi du học sao? Nhạc Lăng có sự nghiệp của chính mình, cậu chẳng lẽ muốn làm nữ nhân đứng phía sau anh ta? Yên lặng dâng hiến?”
“Cút!” Tiêu Bách Chu hận không thể xé nát cái miệng thối này của Vệ Văn Bân, cắn răng nói: “Cậu cái người này, thực sự là miệng chó không phun ra được ngà voi. Tôi ở trong nước liền không thể phát triển sự nghiệp của bản thân hay sao? Yến Phi cũng không ra nước ngoài, người ta vẫn là họa sĩ nổi danh đó thôi. Cậu có bản lĩnh thì ở trước mặt của Yến Phi nói như vậy xem.”
Kia không phải là muốn tìm chết hay sao a. Vệ Văn Bân vẫn rất tự hiểu lấy bản thân, sờ sờ cái cổ. Quên đi, cậu chung quy cứ ngậm miệng vào là được rồi a. Bị một câu ‘nữ nhân đứng phía sau’ của Vệ Văn Bân kích thích, Tiêu Bách Chu đỏ mặt tía tai giải thích: “Dạ dày của Nhạc Lăng không tốt, ăn không đúng giờ sẽ bị đau dạ dày, bác sĩ nói anh ấy bị loét dạ dày nghiêm trọng. Tôi đi du học cũng phải ba tới năm năm mới trở về, có lẽ việc đi du học sẽ khiến cho tôi được nâng cao sự nghiệp một bước, nhưng mà phải đổi lại chính là sức khỏe của anh ấy, tôi cảm thấy không đáng giá. Tôi thích anh ấy, ít nhất hiện tại liền muốn cùng anh ấy chung sống cả đời.”
Lời này Tiêu Bách Chu chưa từng nói với ai, cho dù là đối với Nhạc Lăng. Nếu không phải bị Vệ Văn Bân ‘xem thường’, y cũng sẽ không nói ra. Vệ Văn Bân lập tức ôm lấy bả vai của Tiêu Bách Chu, giả khóc: “Hóa ra là như vậy a, tôi quá cảm động, lão Tiêu, tôi ủng hộ cậu. Cùng tình yêu so sánh, sự nghiệp thì tính là cái gì? Đúng vậy đi.”
“Cút.” Tiêu Bách Chu không cảm kích, vừa nhìn đã biết đối phương là đang chê cười mình.
Vệ Văn Bân cũng không náo loạn nữa, nghiệm mặt nói: “Dù sao cậu nghĩ kỹ là tốt rồi. Kỳ thực tới nơi nào cũng có thể gây dựng được sự nghiệp. Nếu không phải cha tôi cứ cằn nhằn mãi, tôi cũng không muốn đi, chủ yếu vẫn muốn tới nước ngoài xem xem thế nào. Nếu các cậu đều không đi, tôi cũng có thể không đi. Bất quá Tiêu Dương thì khẳng định là sẽ đi du học thôi. Cậu ấy cần có người bồi bên cạnh, chủ yếu vẫn là để xem xem là ai sẽ đảm nhiệm chức vụ này.”
Tiêu Bách Chu sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Cụ thể thì tôi vẫn chưa nghĩ xong. Tôi biết Nhạc Lăng sẽ không ngăn cản tôi, tôi cũng không muốn anh ấy biết nguyên nhân mà mình do dự. Anh ấy có sự nghiệp của anh ấy, tôi cũng có sự nghiệp của bản thân. Tôi cũng không có ý định tiếp nhận công ty của cha mình.”
“A? Cậu không muốn tiếp nhận công ty của cha cậu? Cha của cậu sẽ khóc chết đó.” Vệ Văn Bân kêu lên. Từ thời điểm học tiểu học, Vệ Văn Bân đã làm tốt chuẩn bị tương lai sẽ tiếp nhận công ty của gia đình.
Tiêu Bách Chu nói: “Tiếp nhận công ty của cha tôi, sẽ phải làm ông chủ. Trên phương diện buôn bán, tôi cho rằng bản thân mình sẽ thích, nhưng mà tôi dần dần phát hiện ra kỳ thực bản thân không hề thích công việc này. Tôi không tiếp nhận dù sao cũng vẫn có Bách Dương. Tôi muốn tự quyết định nhân sinh của mình, chứ không phải làm một ông chủ cả ngày phải đi xã giao.”
“Cậu càng ngày càng tiếp cận lý tưởng thanh xuân.” Vệ Văn Bân vỗ vỗ bả vai của Tiêu Bách Chu, chế nhạo lại mang theo cả bội phục.
Tiêu Bách Chu ném cho cái tên dung tục Vệ Văn Bân này một ánh mắt lười giải thích, tiếp tục chọn đồ ăn vặt, chuẩn bị thời điểm buổi tối trở về trường học sẽ tiện đường mang qua cho Nhạc Lăng.
Di động vang lên, Vệ Văn Bân nhắc nhở: “Lão Tiêu, là di động của cậu.”
Tiêu Bách Chu từ trong túi áo khoác lấy ra di động, vừa thấy số hiển thị, y nhíu mày: “Là Đàm Tố gọi tới.” Sau đó mới ấn tiếp nhận. Bởi vì chuyện của Yến Phi, ba người khác trong ký túc xá quan hệ đối với vị lớp trưởng Đàm Tố này rất lạnh nhạt.
“Alo? Lớp trưởng.”
“Tiêu Bách Chu, cậu có biết Yến Phi đang ở đâu không? Đã xảy ra chuyện rồi. Di động của cậu ấy tắt máy.”
“Xảy ra chuyện gì?!”
Tiêu Bách Chu trái tim nhảy dựng lên, hạ giọng. Vệ Văn Bân nhìn thấy thần sắc của y thay đổi như vậy, lập tức nghiêng người tới nghe điện thoại.
Điện thoại bên kia, Đàm Tố lo lắng nói: “Có người ở trên BBS của trường lập topic, nói Yến Phi… dù sao cũng là chuyện không tốt. Tôi đem link chia sẻ cho cậu, cậu tự nhìn đi. Phải mau chóng tìm được biện pháp liên lạc với Yến Phi. Tôi đã gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp hiện tại đã đi tìm viện trưởng rồi. Mau chóng báo cho Yến Phi biết chuyện này, hiện tại trên BBS đã vô cùng huyên náo, ngay cả trên trang mạng ‘Sơn Nhai’ cũng đều có bài post!”
“Cậu lập tức đem link gửi cho tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp để liên lạc với Yến Phi!”
“Tôi hiện tại sẽ gửi cho cậu!”
Đàm Tố cúp điện thoại. Vệ Văn Bân khẩn trương nhìn về phía Tiêu Bách Chu, Tiêu Bách Chu căng thẳng nhìn chằm chằm điện thoại, vài giây sau, một link địa chi mạng được gửi tới di động của Tiêu Bách Chu. Tiêu Bách Chu nhanh chóng ấn vào. Vừa thấy tiêu đề của topic, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu trong lòng như bị đè nặng một quả cầu sắt cả ngàn cân, trực tiếp kéo xuống để đọc.
—– [Chuyên ngành truyền thông kĩ thuậtcủa đại học Đế Đô năm , sinh viên nam năm hai ở ngoài trường làm trai bao!]
Tiêu Bách Chu rất nhanh đọc xong bài post, trong bài post có thể nói là đủ cả văn chương lẫn hình ảnh. Vệ Văn Bân lúc này liền nổi giận: “Cái đệch! Ai con mẹ nó ở sau lưng hãm hại Yến Phi vậy!”
Trong bài post, có nói Yến Phi ở ngoài trường làm trai bao, cũng kèm theo vài bức ảnh hắn cùng những nam nhân khác nhau tiếp xúc, những nam nhân này đều không ngoại lệ lái các loại xe ô tô đắt tiền. Đối phương còn đem thân thế của Yến Phi nhất thanh nhị sở viết ra rõ ràng. Nói Yến Phi chỉ là một sinh viên nghèo, bởi vì cứu được một đồng học có gia thế tốt trong lớp, rồi mới lợi dụng vị đồng học kia, lôi kéo được không ít các nhân sĩ xã hội. Có bức ảnh chụp Yến Phi ở chung một chỗ với Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu, cử chỉ khá thân mật. Đối phương càng thêm lợi dụng những bức ảnh này để gia tăng độ tin cậy. Nói Yến Phi thông qua mại dâm, từ một sinh viên nghèo trở thành một kẻ có tiền.
Có rất nhiều người vào comment, đại bộ phận mọi người đều tin tưởng Yến Phi làm trai bao, bằng không làm sao có thể nhanh chóng phát đạt như vậy, có xe để đi, còn có quần áo hàng hiệu để mặc. Nhưng mà cũng có một vài người comment, đối với người post bài tức giận vô cùng, nói đối phương đây là phỉ báng Yến Phi, Yến Phi cùng những người kia đơn thuần chỉ là quan hệ bằng hữu. Tuy nhiên thanh âm của những người này quá mức yếu ớt. Những người không rõ chân tướng hoặc là những kẻ cố tình quấy rối trong tâm lý mang theo ghen tị đều ở một bên phụ họa. Những ai nói tốt cho Yến Phi đều bị bọn họ mắng chửi, nói rằng đối phương cũng giống với Yến Phi, đều là trai bao.
Tiêu Bách Chu tức giận tới mức tay đều run cả lên: “Tôi gọi điện thoại cho Tiêu ca.”
“Tôi nói cho Tiêu Dương biết!”
Tay của Vệ Văn Bân cũng vì tức mà run lên.
※
“Cái này thì sao?”
“Ừm… để xem tiếp đã.”
Trên sopha, Tiêu Dương vùi trong lồng ngực vững chắc của Hứa Cốc Xuyên. Trên tay của cậu là một chiếc Ipad, bên trên đang mở trang web của một công ty trang sức rất nổi tiếng tại nước ngoài. Hứa Cốc Xuyên muốn đặt một bộ vật phẩm trang sức tình nhân cho mình cùng Tiêu Dương, đương nhiên là để cho Tiêu Dương chọn. Sau khi chọn xong, anh sẽ cùng chi nhánh đế đô của công ty này liên lạc để đặt làm theo yêu cầu.
“Cái này thì sao?”
Hứa Cốc Xuyên định chọn vòng đeo cổ, nhưng Tiêu Dương lại thích vòng tay, Hứa Cốc Xuyên tự nhiên là nghe theo lời cậu.
“Em cảm thấy cái này rất đẹp. Thiết kế đơn giản, không quá màu mè, màu sắc cũng rất dễ nhìn.” Tiêu Dương chỉ vào một đôi vòng tay tình nhân, nói.
Hứa Cốc Xuyên theo thói quen ở trên thái dương của Tiêu Dương hôn một cái, nói: “Nhóc cảm thấy được là tốt rồi, tôi thì sao cũng được. Để cho bọn họ ở trên vòng tay khắc tên của tôi cùng nhóc, vòng tay mà nhóc đeo nhất định phải có tên của tôi.”
“Không thể tưởng tượng được hóa ra anh cũng lãng mạn như thế.” Tiêu Dương tâm tình vô cùng tốt, nói: “Vậy chọn chiếc vòng này đi.”
“Tôi hiện tại liền gọi điện thoại để liên lạc, tránh để chậm trễ.”
Hứa Cốc Xuyên lại hôn lên thái dương của Tiêu Dương một cái, lấy di động qua để gọi điện. Di động của Tiêu Dương cũng đúng lúc này vang lên, vừa thấy là Vệ Văn Bân gọi tới, cậu cười tiếp nhận: “Lão Vệ a, cậu cùng lão Tiêu còn đang ở trong nhà để chơi game hả?”
“Tiêu Dương, đã xảy ra chuyện rồi. Có người hãm hại Yến Phi, ở trên BBS của trường học gửi bài post nói Yến Phi ở bên ngoài làm trai bao!”
“Cái gì?!”
Tiêu Dương quay đầu nhìn Hứa Cốc Xuyên: “Hứa ca! Có người ở trên BBS của trường bọn em gửi bài post nói Yến ca ở ngoài trường làm trai bao!”
“Là người nào không muốn sống nữa!”
Hứa Cốc Xuyên một phen đoạt lấy điện thoại.
※
Một bàn tay từ trong ổ chăn vươn ra, sờ lấy di động đặt ở đầu giường, lại bị một bàn tay to lớn khác chụp lên, kéo trở lại trong chăn. Nụ hôn ôn nhu tới cực điểm dừng ở trên bờ vai, Yến Phi cười xoay người, thuận thế chui vào trong lồng ngực của đối phương.
“Có lẽ là Thiệu Thiệu cùng A Trì gọi điện thoại cho anh.” Di động bị đối phương mạnh mẽ tắt đi, chỉ vì không muốn để cho bất luận kẻ nào làm phiền tới thời gian ân ái của hai người. Nghĩ tới việc này, Yến Phi lại cảm thấy buồn cười.
Sờ lên thân thể so với trước kia trơn bóng hơn không ít của Yến Phi, đã sắp giờ rưỡi sáng, nhưng Tiêu Tiếu vẫn còn nằm tại trên giường mang theo sung sướng xen lẫn sảng khoái nói: “Sau khi nhị ca cùng tam ca trở về, anh sẽ rất khó tới Tây Hàng để thăm em. Em muốn ở trước khi hai người bọn họ trở về, cố gắng chiếm lấy anh.”
“Anh không tới Tây Hàng được, em có thể trở về nhà a. Em ở lại đây, cả người đều gầy đi.” Yến Phi sờ sờ khuôn mặt than của Tiêu Tiếu, nhanh chóng ở trên cái cằm lởm chởm râu mới mọc của đối phương hôn một cái, rồi lại như có như không oán giận: “Cái thân thể này không chỉ lùn, ngay cả râu cũng không dài ra. May mắn bộ dáng còn khá nam tính, bằng không thực sự sẽ bị coi là tiểu bạch kiểm.”
“Tiểu bạch kiểm thì cũng là tiểu bạch kiểm của em.” Tiêu Tiếu hôn từ trên cổ của Yến Phi đi xuống, không đánh răng, không thể hôn môi.
Yến Phi cười nhẹ ôm lấy khuôn mặt của Tiêu Tiếu, không cho cậu tiếp tục di chuyển xuống dưới nữa, biếng nhác hỏi: “Tối hôm qua còn chưa đủ hay sao a?” Người này tối hôm qua liền muốn hắn tới tận ba lần, hiện tại chân vẫn còn có chút nhũn.
“Không đủ, vĩnh viễn đều không đủ.”
Yến Phi cũng vuốt ve nửa thân trần của Tiêu Tiếu, nói: “Sớm chấm dứt chuyện ở Tây Hàng một chút rồi về nhà đi. Các em không ở nhà, anh cũng không quen.”
“Được.”
Tiêu Tiếu kìm lòng không nổi lại lưu lại trên cổ của Yến Phi một dấu hôn, hận không thể cứ tiếp tục sống mơ mơ màng màng trên giường như hiện tại.
‘Cộc cộc cộc’, có người gõ cửa, động tác hôn môi của Tiêu Tiếu dừng lại, trong mắt hiện lên không vui. Là ai không có tâm nhãn như vậy!
‘Cộc cộc cộc’, đối phương bám riết không tha, Yến Phi có chút động tình đẩy đẩy Tiêu Tiếu: “Đi xem sao. Khẳng định là có chuyện gấp.”
Di động của Tiêu Tiếu cũng tắt máy, chính là không muốn có người quấy rầy. Hiện tại có người bỏ qua cả sự nguy hiểm trước cơn tức giận của ông chủ, khẳng định là có chuyện quan trọng.
Tiêu Tiếu không tình nguyện đi xuống dưới giường, khoác lên trên người một chiếc áo tắm, đi ra khỏi phòng ngủ. Yến Phi ngáp một cái, lại vùi người vào trong ổ chăn, không muốn đụng đậy. Hắn cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng cùng là nam nhân, hắn lại so với mấy tên nhóc kia ‘trẻ hơn’ vài tuổi, vì sao thể lực lại kém xa tới như vậy? Hai ngày nay, sau khi làm xong hắn chỉ muốn ngủ, trái lại Tiêu Tiếu ngủ một giấc xong lập tức lại sinh long hoạt hổ. Đây quả thực là không khoa học!
Tiêu Tiếu ánh mắt âm trầm mở ra cánh cửa, vừa thấy người ở ngoài là Diêm Hồng, âm trầm trong mắt liền biến mất. Diêm Hồng hiện tại là người phụ trách trực tiếp của căn cứ Tây Hàng, gã tới gõ cửa hẳn là phải có chuyện quan trọng.
“Ông chủ.” Diêm Hồng hạ giọng, trên khuôn mặt có vài vết sẹo kéo dài tựa như những con rết, “Hứa Cốc Xuyên gọi điện thoại cho tôi, nói rằng Yến thiếu ở bên kia đã xảy ra chuyện. Di động của ngài cùng Yến thiếu đều đã tắt máy nên không liên lạc được.”
Tiêu Tiếu hơi thở lập tức trở nên băng lãnh: “Nói rõ ràng!”
Diêm Hồng đem di động của bản thân đưa cho ông chủ xem, trên màn hình di động rõ ràng chính là bài post nóng nhất BBS của đại học Đế Đô ngày hôm nay. Vừa nhìn thấy tiêu đề, ánh mắt của Tiêu Tiếu híp lại, lấy di động của Diêm Hồng qua. Diêm Hồng im lặng đứng ở trước mặt của ông chủ, sau khi ông chủ xem xong bài post, gã hợp thời mở miệng: “Tôi đã ra lệnh cho thuộc hạ, để bọn họ tìm ra người gửi bài post. Bởi vì để cho ngài xem, nên tôi chưa bảo bọn họ xóa bài post này đi. Hiện tại tôi sẽ liên lạc với đại học Đế Đô bên kia, để bảo người ta xóa bài post.”
Tiêu Tiếu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình di động, một lúc lâu sau, cậu mở miệng ra, thanh âm không có một chút độ ấm nào: “Không cần xóa, bài post này để tôi tới xử lý. Mau chóng tìm ra người post bài là ai, tôi muốn để cho hắn ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết.”
“Dạ!”
“Đem link dẫn gửi tới di động của tôi.”
Đem di động trả lại cho Diêm Hồng, Tiêu Tiếu xoay người đi vào trong phòng. Diêm Hồng nhanh chóng đem link gửi cho ông chủ.
Nghe được tiếng đóng cửa, Yến Phi liền nhìn về phía cửa phòng. Thấy Tiêu Tiếu đi vào, hắn cười hỏi: “Có phải hay không là chuyện quan trọng?”
“Ừm, Diêm Hồng nói Hắc ca bên kia có chuyện cần tìm em, em sẽ gọi điện thoại cho Hắc ca. Anh có đói bụng không? Để em bảo bọn họ mang điểm tâm lên cho anh.” Tiêu Tiếu ngồi xuống trên giường, ánh mắt vẫn như trước vô cùng ôn nhu.
Yến Phi duỗi thắt lưng, nói: “Cũng có chút đói bụng, mau đem lên đây đi, anh lười đi xuống để ăn lắm. Bây giờ để anh đi đánh răng rửa mặt đã.”
“Để em ôm anh đi.” Tiêu Tiếu xoay người muốn ôm hắn, lại bị Yến Phi mỉm cười đẩy ra, “Anh còn chưa tới mức không đi nổi đường. Em gọi điện cho lão Hắc đi, anh đi đánh răng rửa mặt.”
Nói xong, Yến Phi xốc chăn lên, mặc vào áo ngủ rồi bước xuống giường. Nhìn hắn đi vào trong phòng tắm, ánh mắt của Tiêu Tiếu lập tức thay đổi, cầm lên di động của mình, đi vào trong thư phòng.
Hà Khai Phục đã nhận được điện thoại của Hứa Cốc Xuyên, cũng biết chuyện Hứa Cốc Xuyên gọi điện thoại cho Diêm Hồng. Di động của Tiêu Tiếu cùng Yến Phi đều gọi không được, gã trước tiên liền phái người đi thăm dò, sau đó sốt ruột ngồi chờ điện thoại của Tiêu Tiếu. Quả nhiên, không bao lâu sau, điện thoại của Tiêu Tiếu liền gọi tới.
“Tiêu Tiếu, chuyện của Đại Phi cậu đã biết đi?”
“Tôi đã biết. Các anh trước tiên tìm người post bài, còn chuyện bài post cứ để tôi tới xử lý. Đem toàn bộ thông tin cùng thân phận của người post bài điều tra cho tôi.”
“Được. Cậu có nói cho Đại Phi biết không?”
“Trước đừng nói cho anh ấy, tôi không muốn để ảnh hưởng tới tâm tình của anh ấy. Tối hôm nay tôi trước hết sẽ dẫn anh ấy trở lại đế đô. Không cần lộ ra tin tức trước mặt của anh ấy.”
“Được, vậy anh tới đón các cậu.”
Hẹn xong thời gian, Tiêu Tiếu mở ra di động, ấn vào link dẫn kia.