Vân Diễm giờ này trong đầu cứ hỗn loạn hò hét, một lúc thì suy nghĩ tự trấn an mình, lúc sau lại không tự chủ được mà suy nghĩ theo hướng cực đoan. Thế cho nên khi Nhan Dung đứng dậy cáo từ, hắn cũng không có phản ứng chỉ chắp chắp ôm quyền mà thôi. Nếu là bình thường, hắn cũng không tha cho người tự đưa tới cửa như Nhan Dung.
Nhan Dung cũng không để ý bị làm lơ, hắn như không có chuyện gì xảy ra đi ra ngoài, tiêu sái lên ngựa, nắm dây cương, không nhanh không chậm thúc ngựa ra cửa, cho đến khi nghiêng đầu cũng nhìn không thấy cửa dịch quán nữa, hắn mới đem nụ cười cứng ngắc trên mặt thu hồi lại, hai tay dùng sức vuốt ve hai má vì cười quá độ mà căng cứng, rồi thầm than, đi một chuyến như vậy thật sự không tốt, da mặt ít nhất sinh ra ba đường nếp nhăn a.
Thời gian đi cùng Vân Diễm cũng không tính là ít, hơn nữa dọc theo đường đi sớm chiều bầu bạn, động một chút là tiến tới uống rượu nói chuyện phiếm, Nhan Dung sợ Vân Diễm còn nhớ những thói quen của hắn, hơn nữa hắn lo lắng Vân Diễm là người rất nhạy cảm, sẽ thông qua chi tiết cực kỳ nhỏ nhặt này mà phát hiện bí mặt hắn cố gắng che giấu, cho nên mỗi lần xuất hiện, Nhan Dung cũng hết sức đem chính mình ngụy trang thành bộ dáng “người gặp người ghét”, có thể có nhiều ác liệt thì cũng làm ác liệt thêm, bôi phấn, sức dầu thơm nức, cộng thêm cách nói chuyện lảm nhảm, Nhan Dung ra sức suy nghĩ thật nhiều dạng che giấu, cuối cùng cũng thấy có chút hiệu quả. Nhìn Vân Diễm ánh mắt hận không được một cước đem hắn đá ra cửa, lại vừa ngại vì muốn từ trên người hắn nhận được chút tình báo mà tự nhẫn nại lấy, Nhan Dung đã nghĩ cười thật to.
Có thể mấy ngày nữa hết thảy chân tướng sẽ nổi trên mặt nước, Vân Diễm làm ra nhiều chuyện như vậy, theo dõi Duệ vương phủ, lại là cố ý kết giao đại thần Yến quốc, khơi chuyện của Tô Bối Nhi ra, muốn tung hỏa mù, không phải tất cả là vì mục đích cuối cùng được thuận lợi sao?
Với nhiều chiêu hoa cả mắt như vậy, tự cho là có thể che giấu ý đồ, chỉ tiếc, ngay cả hắn cũng dấu diếm không được, chớ đừng nói đây là chỗ của Nhan Hi.
Nhan Dung cưỡi ngựa tốc độ cũng không nhanh, cơ hồ là để cho con ngựa tự do đi về phía trước, đi chưa được một hồi, hắn nhìn thấy có một lôi đâì được dựng lên, các tính đồ Quang Minh thần giáo đang thuyết giáo, khuôn mặt rất sinh, Nhan Dung không nhận ra, hắn nghĩ có thể là người mới gia nhập gần đây, địa vị cũng không cao.
Đứng ở sau đám người nghe một hồi, họ nói rất hùng hồn giống như thật có chuyện như vậy, kinh, sử, tử, tập, dẫn chứng phong phú, những chuyện gì có thể có liên quan liền không khách khí nhét vào nói, nói đến thiên địa cũng phải tin là thật.