Nhan Dung không muốn cùng lão hồ ly này nhiều lời, có một số việc Nhan Hi không muốn làm cho người khác biết đến, Nhan Dung tự nhiên sẽ không nhiều chuyện nói oang oang, nhất là ở trên điện Kim Loan, ít cho lão Thất bị lão Thừa tướng đại nhân tìm phiền toái, đề phòng một chút cũng không sai.
Nên nghe xong cũng biết, giả ngốc nữa cũng không có ý nghĩa, bên kia còn chuyện của Vân Diễm, Nhan Dung đứng dậy cáo từ.
Thừa tướng mắt đã đỏ đỏ, nhìn hết sức đáng thương, còn kém không có lôi ống quần Nhan Dung như mẹ goá con côi mà lên tiếng khóc rống , “Vương gia, Bổn quan thật sự là không có cách nào, ngài nếu không giúp đỡ, cuộc chiến này không chừng năm sau sẽ phải đã đánh nhau.”
Nhan Dung nhún bả vai một cái, “Đánh thì đánh, đừng nói Lỗ quốc hoàng đế kia có dám lần nữa châm ngòi chiến hỏa,cho dù là thật, Yến quốc sao có thể thua?”
Một phen nói rất hào sảng. Lúc này không giống ngày xưa, Nhan Hi tay cầm trọng binh, một ngày không ngừng thao luyện diễn tập, còn từng để cho quân đội hóa trang thành giặc cỏ (sơn tặc), đuổi giết hết sơn tặc trong Yến quốc, rồi bắt chúng luyện binh. Người khác không rõ ràng lắm lai lịch, chẳng lẽ Nhan Dung còn không biết sao? Thất đệ của hắn, dã tâm rất cao, người khác không đến phiền hắn, hắn sớm muộn cũng phải đánh lên tới cửa.
Nhan Dung không quên, cảnh đẹp trong Hoa Cốc ở Lỗ quốc, Đào Tiểu Vi cũng nhớ mãi không quên, mỗi lần nhắc tới, Nhan Hi tổng sẽ nói, nơi đó là của nàng, không bao lâu là có thể lấy được. Nhan Dung cho đây là một tiết lộ trong dã tâm của Nhan Hi.
Hắn nói dễ dàng, Thừa tướng sắc mặt lại không tốt lắm, đầu tiên là đỏ lên, cuối cùng có chút tối đen. Lão quan tâm phí sức lâu như vậy, không phải là vì vấn đề không muốn đánh sao, điều này cũng tốt, Nhan Dung coi như là cùng Hoàng thượng một lòng, nhắc tới chiến tranh liền kích động tròng mắt phát sáng, không sợ hãi, dường như còn rất mong đợi.
Có lòng muốn sanh linh đồ thán, dân chúng lầm than nên muốn lấy đạo lý phản bác một phen, đáng tiếc lão vừa mới nghĩ há mồm tiến hành tẩy não, Nhan Dung đã đứng lên ôm quyền muốn cáo từ, không để ý Thừa tướng giữ lại dám rời khỏi. Hắn là Vương gia, cũng không ở trong triều đình làm quan, tự tại bên ngoài, Thừa tướng thân phận áp không được người ta, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Nhan Dung cười cười nghênh ngang rời đi.
Được, lão lần này khí lực coi như là uổng phí .
Thừa tướng theo cửa sổ một đường ngó xuống bóng lưng Nhan Dung, quả nhiên hắn cỡi ngựa trực tiếp vào dịch quán, không nhịn được thở dài.