Sợ là Nhan Dung không biết tiền căn hậu quả nghiêm trọng thế nào, Thừa tướng tận lực nói rất cẩn thận, đem mình miêu tả thành người trung quân ái quốc, chịu trách nhiệm nặng nề nhưng lại không muốn khoa trương hình tượng.
Hắn mấy ngày nay kéo dài thời gian cùng Vân Diễm, vừa lén phái người tìm kiếm Chiêu Dương công chúa, đáng tiếc đến nay cũng không có đầu mối chút nào.
Vốn nghĩ Vân Diễm ở Yến quốc chờ đợi không được mấy ngày sớm muộn cũng phải rời khỏi, không nghĩ tới Hoàng thượng không gặp hắn, hắn cũng không chủ động cầu kiến bệ hạ, hai bên giằng co, Vân Diễm vẫn an an ổn ổn canh giữ ở dịch quán, cũng không thu xếp trở về nước, nhưng vẫn mỗi ngày phái người đến phủ Thừa tướng, mỗi sáng sớm khi lão ra cửa vào triều, đều ở cửa đại môn gặp được bạch y thị vệ tới hỏi thăm, lúc nào mới có thể nhìn thấy Chiêu Dương công chúa của bọn họ.
Lão hứa với Vân Diễm một tháng, bây giờ mắt thấy đã lập tức tới ngày, chín ngày sau Vân Diễm sẽ đích thân tới cửa, đến lúc đó để cho lão đi nơi nào tìm muội muội cho Vân Diễm gặp đây?
Mà hắn nếu không thấy được Chiêu Dương công chúa, tất có suy nghĩ hỏi tới cùng về muội muội mình, đến lúc đó chuyện bệ hạ vô cớ đem quý phi nương nương đuổi ra hoàng cung, mặc kệ nàng tự sanh tự diệt tất nhiên sẽ bại lộ, mà ca ca cùng muội muội tình thâm nhất định sẽ căm tức dị thường, trở về nước cùng Lỗ quốc hoàng đế báo cáo, Yến quốc làm Lỗ quốc mất thể diện, ngay cả hòa thân công chúa cũng đuổi ra khỏi cung, chuyện nhỏ lại náo thành đại sự, cần phải trên chiến trường liều cái ngươi chết ta sống, dùng máu mới có thể rửa sạch sỉ nhục.
Dựa theo lệ cũ, nếu là công chúa ngoại quốc cho dù là lớn lối một chút cũng được dễ dàng tha thứ. Ai ngờ đâu hoàng đế nhất quán tùy hứng, người nào trước mặt đều không để ý, nổi giận đuổi ra ngoài chẳng quan tâm, mặc kệ tự sanh tự diệt. Nếu là quý phi nương nương phạm tội gì không thể tha thứ cũng đáng nói, có thể trước mặt Vân Diễm nói ra được, đáng tiếc nó vốn cũng không phải việc gì tày đình, theo lão biết những tin tức từ trong cung điều tra ra được, cũng chỉ là bởi vì miệng lưỡi chua ngoa, không chịu sống an phận trong hậu cung.
Thừa tướng cũng rất buồn bực.
Lúc trước năm nước liên minh đánh nhau một trận mới qua hơn một năm, cuộc sống cuối cùng cũng được hòa bình chút ít, lúc này lão thực tại không muốn có thêm chiến hỏa, cho nên mấy ngày qua suy nghĩ đến bạc đầu, nhưng vẫn không nghĩ ra cách trừ khử tai họa vô hình sắp tới.