Chẳng biết đã qua bao lâu, Hoa Nguyệt vẫn bất động dưới tán cây đó, ánh mắt hắn hiện lên một cỗ cảm xúc chân thật đến khó tả. Dường như, nỗi đau vì tình của nàng trong điệu múa khiến hắn không thể dứt ra khỏi từng nhịp múa, dẫu nó đã kết thúc.
Đôi tay hắn đưa ra như muốn chạm vào tà váy đỏ đã trở nên vấy bẩn đang tung bay phấp phới giữa màu xanh rực rỡ của thảm cỏ non.
Đôi mắt Hàn Ảnh như nhìn về phía nào đó, rồi dừng lại giữa khoảng không vô định. Hoa Nguyệt thấy nàng, không hiểu là vì cớ gì, lồng ngực nhói lên một cơn. Hoa Nguyệt nhăn mày, hắn đưa tay ôm lấy lồng ngực. Máu ở khoang ngực bắt đầu trào lên, chảy ra khóe miệng. Hắn cảm nhận toàn thân trở nên run rẩy, đột ngột ngã quỵ xuống. Trước mắt trở nên tối sầm lại, cả thân người nặng trịch nằm sõng xoài dưới thảm cỏ.
...
Uy Diệp toàn thân bạch y phấp phới, chắp tay sau lưng, đôi mi tâm nhíu lại nhìn Linh Nữ. Hắn còn chẳng quan tâm cảnh vật đang lay chuyển như muốn đổ mưa.
"Ta đến đây không phải vô công rỗi chuyện, chỉ là muốn tìm ngươi bàn thương lượng một chút."
Linh Nữ liếc mắt nhìn Uy Diệp tràn đầy tự tin.
"Ngươi định lấy thần khí?" - Uy Diệp khinh bỉ nhìn nàng ta. - "Nằm mơ đi."
Uy Diệp xoay bóng lưng to lớn chắn trước mặt Linh Nữ. Hắn vừa định cất bước đã bị nàng ta gọi với lại.
"Hàn Ảnh thì sao?"
Uy Diệp một giây thất thần, ánh mắt kiên định bỗng chốc rơi vào khoảng không bất tận. Hắn xoay người, cố gắng lấy lại bình tĩnh không để lộ sơ hở, nhìn nàng ta.
"Ngươi không thắc mắc vì sao ta lại có thể mở ra Vô Vọng Hải?"
Linh Nữ ngừng lại, trong lòng thầm cười sảng khoái bởi vẻ mặt của Uy Diệp đúng như nàng ta suy đoán.
"Bốn vạn năm trước, trong trận đại chiến, ta đã ngầm cài thủ hạ của mình giả làm tên Thiên Nô đã từng hầu hạ Thiên Vương của các ngươi, để hắn âm thầm tìm ra cách mở Vô Vọng Hải từ các vị tiên đế đã đem đưa vào cấm địa không để ai biết kể cả tên Thiên Vương hiện tại."
"Làm sao ngươi biết được..." - Uy Diệp trợn to mắt nhìn nàng ta chỉ thấy Linh Nữ ngửa đầu cười to ba tiếng.
"Ngươi là vô tình khinh thường hay cố ý khinh thường ta? Ngươi quên tộc của ta là Chân Nữ gia tộc ta là Linh Quyền rồi? Hay ngươi cũng cố tình quên luôn những bí mật trọng đại của Thiên Tộc đều do tộc của nắm giữ? " - Linh Nữ vừa biểu như tức giận vừa như cười cợt. - "Mà bỏ qua, thì ta cũng có chút giá trị đối với ngươi nhỉ?"
Uy Diệp nghiến răng nhìn nàng ta.
"Ngươi muốn gì?"
Linh Nữ bật cười, nụ cười không rõ tâm tư, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn hắn.
"Giao cho ta Thần Diêu Kiếm, ta sẽ cho ngươi bí mật về Vô Vọng Hải." - Nàng nhướng mày nhìn Uy Diệp.
"Ngươi..." - Uy Diệp trợn mắt nhìn nàng. Giọng gằng lên. Tay cũng nắm thành đấm.
"Ngươi không muốn cứu nàng ta sao?" - Linh Nữ nhoẻn miệng cười, đáy mắt nắm chắc phần thắng. Nàng ta lại nhướng cao mày, nhìn Uy Diệp đang bất lực buông nắm.
"Đây là một nửa bí tịch về Vô Vọng Hải, nó có nói đến cách giải..."
Uy Diệp vội vàng giật lấy. Bàn tay giữ chặt từng trang giấy, lật một cách điên cuồng.
"Chỉ có một nửa?" - Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nóng lên, mất kiên nhẫn.
"Trong vòng ba ngày sau, ngươi đem được Thần Diêu Kiếm đến, ta sẽ giao một nửa còn lại." - Linh Nữ mỉm cười trêu ngươi Uy Diệp. - "Nhưng để đảm bảo ngươi sẽ không vì một nửa còn lại điên cuồng sát thác cả ma tộc, thì hãy uống cái này. Khi nào giao dịch xong thuốc sẽ tự giải." - Nàng ta chìa một bình sứ nhỏ trắng đến trước mặt Uy Diệp, hất đầu ý chỉ hãy uống hoặc nàng ta sẽ không làm theo giao dịch.
Linh Nữ nhìn Uy Diệp không còn cách nào khác liền lấy bình thuốc, ngửa đầu uống, trong lòng hả hê, vỗ tay ba cái.
"Ba ngày sau, cũng tại giờ này ở đây, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng."
...
Hoa Nguyệt tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm nguyên chỗ cũ, chỉ là trời đã tối rồi. Trong đầu, chỉ có chút hụt hẫng.
"Lại sắp thành ma đầu rồi..."
"Ma đầu?" - Hàn Ảnh chẳng biết từ đâu xuất hiện, nàng nghe thấy những điều hắn lẩm bẩm.
"Nàng làm gì ở đây?" - Hoa Nguyệt có hơi giật mình.
"Ta thấy ngươi bất tỉnh, nhưng ta không phải kẻ tinh anh (ý chỉ nàng đang mù), nghĩ nếu cõng ngươi sẽ không thấy đường, lại làm ngươi càng thương nặng nên ở đây với ngươi." - Hàn Ảnh tay ôm đống hoa quả, chậm rãi nói.
Dường như, những gì nàng nói khiến lòng Hoa Nguyệt trào lên chút đau thương. Yêu là thật, thương cũng là thật nhưng số phận lại chẳng thật.
"Ta đưa nàng về." - Hoa Nguyệt vịn vào mõm đá đứng dậy.
"Ăn chút đi."
"Không sao, chúng ta về với tiểu Đan." - Hoa Nguyệt ôn nhu, ấm áp nhìn nàng mỉm cười. Nụ cười nàng chẳng thể thấy.
Hàn Ảnh từ từ bước tới, nàng nắm lấy hắn, cảm thấy chỉ có ống tay áo, nàng nhăn mặt, đang định nói gì đó liền thấy hắn di chuyển đưa tay còn lại nắm lấy tay nàng bước đi.
Hoa Nguyệt đột ngột lên tiếng.
"Bảy ngày nữa chính là thất tịch, ta sẽ mở lỗ thủng ở đây, để đưa nàng ra ngoài."
Hàn Ảnh có chút đánh rơi nhịp chân. Từ khi nào nàng đã không còn tâm trí muốn trở ra ngoài?
"Nguyệt, có thể bế ta không?" - Hàn Ảnh dừng lại.
Hoa Nguyệt xoay đầu ngạc nhiên nhìn nàng. Hắn vốn dĩ có thể mọc lại cánh tay nhờ Hồng Liên Khai nhưng lại không muốn vì chính cánh tay đó khiến nàng đau. Thế nhưng, bây giờ lại gật đầu bảo nàng chờ hắn, thi triển công lực. Chẳng mấy chốc đã hồi lại cánh tay đã mất. Hắn bước đến chỗ nàng, nhấc bổng thân thể đã chẳng còn tròn trịa như ngày nàng bên hắn.
Có lẽ, cái suy nghĩ Hoa Nguyệt mất đi một cánh tay trong nàng sai rồi. Nàng vẫn đang nằm gọn trong lòng hắn đây cơ mà.
Hàn Ảnh khép mi mắt, tựa đầu hưởng thụ mùi hương quen thuộc mà lâu rồi nàng chưa được nghe thấy.
"Bảy ngày này, hãy bế ta đi khắp nơi đây có được không? Hãy chọn con đường xa nhất để về lại chỗ cũ có được không?"
Hàn Ảnh chưa bao giờ nghe thấy tiếng lòng mình mềm yếu như vậy. Nàng chưa bao giờ cảm nhận con tim đang kêu gào như bây giờ. Cũng chưa bao giờ nhìn thấy bản thân đang buông bỏ những gông kiềm trong lòng để tham lam như thế này.
"Được.." - Hoa Nguyệt nói khẽ, có lẽ, hắn cũng muốn được tham lam giống như nàng. Tham lam ngay cả khi đoạn đoản duyên này đã đứt.