"Ta sinh ra ở đây..."
Hàn Ảnh ngạc nhiên, không tin những gì bản thân đang nghe thấy, nàng nhướng mày, nghiêng đầu về người đàn ông trước mắt. Khóe môi giật giật khó hiểu.
"Mười sáu vạn năm trước ta sinh ra ở đây. Ta không có cha, mẹ, chỉ là được hóa từ đóa kim sen trong hồ kia, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt. Được cả bốn món thần khí cùng tụ lại che chắn. Liêm Niệm Hỏa thấy ta sau khi hóa kiếp thành hình người đã nuôi nấng ta. Nó cho ta viên Hỏa Châu, dùng vảy để tạo ra Hắc Long bảo vệ ta. Thật ra, mất châu nó vẫn sống được, chỉ là suy yếu hơn trước..."
Hoa Nguyệt dừng lại. Đôi tay vuốt ve lấy thần thú đang nằm dài, ườn mình, lười biếng, cố cọ cọ đầu vào tay hắn.
"Sau đó?" - Hàn Ảnh chăm chú hướng về hắn.
"Sau đó, thiên tộc đến mở cổng Vô vọng hải, thu lấy thần khí, độ tu vi, ta được Liêm Niệm Hỏa hóa phép biến thân vào Đỉnh Hồng Hạc. Lúc bọn họ đem ta thoát ra, ta đã nhân lúc sơ sẩy thoát ra. Nhưng lại bị truy binh đuổi theo. Lúc đó, là nàng cứu ta..." - Hoa Nguyệt tự dưng trở nên ôn nhu, khiến Hàn Ảnh cảm thấy không quen. Nàng cười như có như không, nén ngữ khí.
"Ta và ngươi, đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Chuyện cũ không cần nhắc."
Hoa Nguyệt nghe thấy tiếng lòng mình như bị xé toạc. Dẫu biết, ngay từ đầu, là hắn có lỗi, vẫn chẳng thể tin nó lại đau xót đến như vậy.
"Ta xin lỗi. Ta đi kiếm gì đó cho hai mẹ con nàng."
Hoa Nguyệt chua xót đứng lên, xoay người đi. Bóng dáng hắn khuất xa dần trong lùm cây xanh của Vô Vọng Hải.
Tên là Vô Vọng nhưng cảnh sắc lại đẹp vô cùng. Cây xanh, quả đỏ, rộng lớn, lại chỉ có một con thần thú, cô đơn ở đây suốt cả vạn năm.
Hàn Ảnh ôm lấy Đan Ly. Đặt lên trán nó một nụ hôn ngọt ngào.
"Hắn không vốn không cần tìm Hồng Liên Khai." - Một giọng nói khàn đục, vang lên trong thần thức của Hàn Ảnh. Nàng xoay đầu, tìm kiếm, lại sực nhớ ra, bản thân chính là mù lòa rồi. Chỉ ngây người nghe tiếng nói.
"Hắn, chính là kẻ mang sức mạnh của Hồng Liên Khai. Bốn món thần khí chỉ giúp hắn tháo bỏ phong ấn của tứ đại thiên tướng thôi."
Hàn Ảnh sững người. Nàng không tin những gì tai mình nghe thấy. Vừa định xoay người, chất vấn, liền nghe thấy tiếng Hoa Nguyệt, hẳn hắn quay trở lại rồi, tay ôm những quả đỏ, mọng, nhìn rất ngon mắt. Đan Ly nhỏ bé, như rất đói bụng, gào khóc không ngừng khiến Hàn Ảnh ngây người giật mình. Còn Hoa Nguyệt, đang cười híp mắt, liền trở nên hoảng loạn bối rối, khi thấy Đan Ly khóc. Hắn không ngừng hỏi nàng, đống hoa quả trên tay đã rơi xuống đất từ lúc nào.
"A Ly chỉ là khát sữa, ngươi, có thể im lặng và tránh đi một lát được không?" - Hàn Ảnh ngượng ngùng, hai má nàng ửng lên.
Hoa Nguyệt nghe thấy nàng nói liền cười chột dạ, lấy cớ kiếm thứ khác để ăn rồi chạy một mạch như gã ngốc, khiến Hàn Ảnh mỉm cười.
Nàng xoay người lại, cởi áo ngoài, để lại nội sam, rồi cho Đan Ly "uống" sữa (dùng từ gốc, ta sợ bị ăn gạch nên đổi lại để trong ngoặc haha).
"Con của Nguyệt?" - Niệm Hỏa im lặng nãy giờ tự dưng lên tiếng. Ánh mắt tuy nhắm, nhưng ngữ điệu có vẻ khác lạ. Dường như, nó cảm nhận được cái gật đầu của nàng, cái miệng to tướng mỉm cười.
"Hắn đang làm tất cả vì ngươi, hắn còn thương ngươi..." - Niệm Hỏa ôn tồn, ấm áp. Khác với cái bộ dáng to xác, hình rồng, uy nghiêm, đáng sợ, Hàn Ảnh nhận ra, Niệm Hỏa rất tốt, rất đáng yêu, cũng đáng thương. Vì hai chữ bình bình an an mà cả đời chẳng thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Nhưng mà, những lời Niệm Hỏa nói, nàng im lặng, không đáp cũng không muốn đáp. Chẳng hiểu vì gì, mà nghe từ thương, tim nàng lại như lửa đốt, kim châm, đau đớn. Nuốt ngược những dòng nước mắt.
Tiểu Đan Ly, no rồi, lại lăn ra ngủ. Như cục bột lười biếng, ngủ rồi vẫn ôm chặt nàng. Hàn Ảnh chỉ mỉm cười, để nó ôm nàng ngủ, nhẹ nhàng bế nó, một tay vịn vào thân rồng, đưa đến trước mặt Niệm Hỏa. Đứa trẻ này, vừa đến trước Niệm Hỏa, ngủ rồi vẫn cố nghiêng đầu ôm lấy Niệm Hỏa, cái mông bé nhỏ đặt trên mũi nó, cái mặt trắng ửng áp lên mi mắt Niệm Hỏa, khiến nàng phì cười.
Hàn Ảnh vừa xoay người cúi xuống, tay tìm y phục định mặc lại. Vừa cầm lên thì Hoa Nguyệt vừa trở về. Lần này, hắn đem gói thức ăn vào trong mảnh áo vải vừa xé ở tà áo bào.
Ánh mắt nàng giao hắn, trên người lại chỉ có nội sam, không tránh được một màn cảnh xuân đẹp đẽ phơi bày trước mắt Hoa Nguyệt.
Cái tên ngu si này, chẳng hiểu tại sao lại như nữ nhi, hai má tự dưng phiếm hồng còn hơn cả nàng.
"Còn định nhìn đến khi nào?" - Hàn Ảnh giật mình, hai tay che chắn. Giọng nàng biểu lộ rõ sự xấu hổ.
"Ta...ta...xin lỗi..." - Hoa Nguyệt nhanh chóng xoay người, hai tay che mắt.
Hàn Ảnh thấy hắn quay người, lòng cảm thấy hài hước, muốn cười nhưng phải nén nhịn, mau chóng khoác áo. Chỉnh chu rồi, nàng hất tóc, hắn giọng: "Xong rồi."
Hoa Nguyệt vẫn đứng ngây ngốc như cây bị cắm đất đè đá, không xoay người không nhúc nhích.
Mãi đến khi nàng hét lên: "Ta mặc áo rồi!"
Hắn mới giật mình quay lại, cười một cái, gãi tai một cái. Điệu bộ như con mèo bị phát hiện ăn trộm cá của hắn làm Hàn Ảnh nén không được bật cười một cái.
"A..ta có đem cho nàng một ít thịt gà nướng, ta vừa săn lúc nãy. Nàng ăn hãy còn nóng." - Hoa Nguyệt trở nên như tên ngốc khi nhìn thấy nàng cười. Hắn luống cuống đổi chủ đề, đem đồ ăn xé ra đưa cho nàng.
Hắn ân cần, nhìn nàng ăn, xé cho nàng. Nàng hỏi hắn đói không, lại bảo đã ăn rồi.
Thật ra, ánh mắt hắn chưa từng nhìn ai khác, chỉ nhìn mỗi nàng.
Hoa Nguyệt thấy nàng ăn xong liền đưa nàng về cạnh Niệm Hỏa. Hàn Ảnh ngồi xuống, tựa vào thân nó.
"Ta, mù rồi, có đáng thương không?" - Nàng tự dưng cất tiếng, mảnh vải trên mắt nàng khẽ động đậy theo mi mắt. Cánh môi anh đào mấp máy.
Hoa Nguyệt nghe nàng nói, môi tự dưng mỉm cười.
"Nàng, mù đi, chẳng xấu tí nào, thêm phần nào như nhi nữ bình thường, không cần phải như thần, tiên."
Nàng, như cảm nhận dòng nước ấm, chảy trong từng câu nói của hắn. Tựa đầu vào thân rồng, ngủ đi.
Hắn nói cũng đúng. Mù rồi, thì làm người bình thường, sống cuộc sống bình thường, không cần mệt mỏi chốn tam giới, gánh nặng hai chữ bình an.
"Ta ngủ, tên cẩu tử ngươi, dám giở trò, ta chặt đầu ngươi." - Hàn Ảnh như thật như đùa đe dọa Hoa Nguyệt, làm hắn cười như mùa trái mới chín rụng. Ha ha ha.
"Ta ở ngoài canh chừng cho ba người."