Thiển Uyên cùng Lâm Chi Diêu có thể nói là sóng yên biển lặng, Thiển Uyên sống một mình ở tiểu viện phía nam của Trường Nhạc Cung chuyên tâm tham thiền luyện võ, Lâm Chi Diêu chính là mỗi ngày buổi chiều lại đến đây dạy võ, cứ như thế năm năm trôi qua, Thiển Uyên cũng đã luyện đến tầng thứ tư của “Lâm Thủy kiếm pháp”, sau lại học khinh công “Thiệp Thủy bước”cũng luyện được năm thành. Lâm Chi Diêu như trước hàng đêm sanh ca, nam nữ cơ thiếp bên người lúc nào cũng vờn quanh, trong lòng Thiển Uyên thầm nghĩ như vậy buông thả cũng không thấy y có già đi chút nào, thật sự là đồ yêu tinh!
“Yêu tinh” này là Thiển Uyên lén xưng hô đối với Lâm Chi Diêu, kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy y liền cảm thấy y giống yêu tinh. Một đại nam nhân, bộ dạng như hoa như ngọc, càng nhìn càng thấy quyến rũ, luôn một bộ dạng không xương, cả ngày đều buồn ngủ, mà ngay cả múa kiếm cũng giống như khiêu vũ, nhiều tuổi nhìn còn non nớt như vậy, không phải yêu tinh thì là cái gì chứ? Thiển Uyên không ngừng hoài nghi mình căn bản không phải con hắn, bởi vì bộ dạng bọn họ tuyệt không giống nhau.
Đêm dài cô đăng.
Thiển Uyên chép kinh xong, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng người, trầm giọng nói “Ai?”
“Bẩm thiếu cung chủ, tuyết điêu do Bắc Lương Vương tặng cho cung chủ dường như chạy đến nơi này của ngài, thuộc hạ đang tìm kiếm, quấy nhiễu thiếu cung chủ, thỉnh thiếu cung chủ thứ tội.”
“Tuyết điêu?” Thiển Uyên đẩy cửa đi ra “Chạy vào trong viện của ta sao?”
“Vâng!” Thị vệ đầu lĩnh hướng Thiển Uyên hành lễ.
“Vậy các ngươi tìm đi, làm nhanh một chút!” Thiển Uyên không muốn khó xử bọn họ, người hầu bất quá lĩnh mệnh hành sự.
Bọn thị vệ phân công nhau ở trong sân tìm kiếm, chợt một người hô to “Ở đây!” Chỉ thấy một cái bóng trắng rất nhanh từ trong bụi cây chạy ra định hướng bên này của Thiển Uyên trốn, Thiển Uyên đưa tay ra, ngón tay lướt ngang qua lông của nó để cho nó trốn thoát, bỗng nhiên nổi lên hứng thú, vận khinh công đuổi theo. Tốc độ con tuyết điêu này cực nhanh, lông của tuyết điêu dưới ánh trăng ánh lên tia sáng, Thiển Uyên đuổi theo nó tới tiểu viện, hướng phía bắc mà đi, đợi đến lúc Thiển Uyên phát hiện nơi này là tẩm cung của Lâm Chi Diêu, đã muộn.
Đêm hôm nay Thiển Uyên phát hiện ra bí mật của Lâm Chi Diêu.
Nếu có thể, Thiển Uyên hy vọng mình không vì hứng thú nhất thời mà đuổi theo con tuyết điêu kia, như vậy hắn sẽ không vừa vặn nhìn thấy Lâm Chi Diêu y sam tán loạn, sắc mặt ửng hồng, thống khổ khó nhịn ở trên giường quằn quại vặn vẹo, đối nam sủng nữ thiếp đang quỳ một bên rống giận “Cút! Đều cút cho ta! Không có đến một người có khả năng làm cho ta bắn ra! Cút!!!”
Thiển Uyên kiếp trước là đồng tính luyến ái, hơn nữa là đồng tính luyến ái chuyên nghiệp chỉ số thông minh cao (cái gì kêu chuyên nghiệp a = =!), hắn đương nhiên biết trong đồng tính luyến ái hơn phân nửa là “Nghi công nghi chịu”, thế nhưng cũng có một phần nhỏ chỉ chuyên gia loại hay loại , Lâm Chi Diêu Lâm đại cung chủ bất hạnh chính là chuyên loại ! Thiển Uyên thầm nghĩ, ngẫm lại mà xem ngươi đường đường là cung chủ thiên hạ đệ nhất Trường Nhạc Cung, muốn tìm nam nhân đến thượng ngươi thật đúng là không dễ gì, mà dù có sắc tâm cũng không ai có can đảm này! Lâm đại cung chủ mà nổi bão, đừng nói “tiểu đệ đệ”, đầu cũng không giữ được a! Đáng thương cho Lâm đại cung chủ, hàng đêm sanh ca cũng khó đạt được cao trào!
Loại = công, Loại = thụ
Thiển Uyên sau khi biết bí mật này tâm tình đặc biệt tốt, ngày hôm sau lúc luyện công nhìn thấy Lâm Chi Diêu liền bất giác cười rộ lên. Lâm Chi Diêu bị hắn cười đến khó chịu, tiểu tử này như thế nào cũng không giống mười bảy tuổi, có điều năm đó khi nhìn thấy hắn cũng không giống mười hai tuổi. Nhìn y như vậy, giống như nhìn thấu hết thẩy của y, cười đến cư cao lâm hạ, vẻ mặt từ bi, quả nhiên là niệm nhiều kinh Phật, khiến người chán ghét!
Chỉ kẻ bề trên, kiêu ngạo
“Buổi tối ta thiết yến khoản đãi Bắc Lương Vương, ngươi cũng nên đến.” Lâm Chi Diêu tựa vào cột trụ của hành lang xem Thiển Uyên luyện kiếm một lần, bỗng nhiên nói như vậy.
“Tôi không đi.” Thiển Uyên thu kiếm vào vỏ, “Tôi đã sớm nói qua chuyện của Trường Nhạc Cung không liên can tôi.”
“Ta tốt xấu gì cũng đã nuôi ngươi năm năm, dạy võ công cho ngươi, chỉ là một bữa cơm, cũng sẽ không ăn ngươi!”
“Được rồi, vì thấy ngươi là một tiểu linh hào đáng thương, ta nhất định sẽ đi.” Thiển Uyên lau lau mồ hôi, nhìn Lâm Chi Diêu. Hắn hiện tại đã muốn cao gần bằng Lâm Chi Diêu, có thể nhìn thẳng y.
Tiểu linh hào = số , loại a ==!!!
“ ‘Tiểu linh hào’? Có ý gì?” Lâm Chi Diêu hơi hơi nghiêng đầu hỏi, Thiển Uyên đại quẫn, sao lại đem suy nghĩ trong tâm nói thẳng ra như thế a!
Qua loa cho có lệ “Không có gì, buổi tối tôi nhất định sẽ đi!”
Lâm Chi Diêu gật gật đầu không truy hỏi nữa, như trước lười biếng cất bước, từ tốn rời đi.
Lâm Chi Diêu đương nhiên biết chính mình so với nữ nhân càng thích nam nhân hơn, nhưng đây cũng chẳng phải cái gì quan trọng, niên đại này nam phong thịnh hành, dưỡng nam sủng cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng vì sao nhìn thấy nam hài ở dưới thân y thở dốc bắt đầu cương lên cao trào, y lại phẫn nộ như vậy? Các ngươi dựa vào cái gì nhanh như vậy liền sảng khoái đến chết đi sống lại? Ta là gọi các ngươi đến hầu hạ ta, ta còn chưa đạt khoái cảm, các ngươi dựa vào cái gì sảng khoái như vậy? Các người hầu đều nói y là “Thiên phú dị bính” “Đêm ngự mấy người”, kỳ thật y căn bản là ra không được, đạt không đến cao trào!
Lâm Chi Diêu càng biết chính mình đối với Thiển Uyên có dục vọng. Không biết từ khi nào thì bắt đầu, tư thế oai hùng của Thiển Uyên vũ động trường kiếm vào trong mắt y liền thay đổi, chân thon dài săn chắc, thắt lưng cường tráng mạnh mẽ dẻo dai, tiết y bị mồ hôi thấm ướt khít sát vào lưng, còn có một đầu tóc ẩn hiện ánh sáng màu xanh biếc rực rỡ, môi mỏng nhạt màu, sóng mắt thanh tĩnh trong suốt, mỗi khi thấy huyết mạch trong người y đều muốn trương lên. Lâm Chi Diêu ở ngoài mặt luôn làm như sóng dậy bất kinh, không biết rằng đối với y mỗi ngày cùng nhi tử thân sinh luyện công đều là một loại tra tấn. Huyết thống và gì gì đó, y căn bản không quan tâm, nhưng mà đối tượng là Thiển Uyên, Lâm đại cung chủ không biết vì sao không hạ thủ.
Lớp áo trong cùng
Bắc Lương Vương là người mà Trường Nhạc Cung đắc tội không nổi. Tuy bình thường giang hồ và triều đình không can thiệp chuyện của nhau, nhưng chuyện làm ăn của Trường Nhạc Cung không thể không dựa vào triều đình chiếu cố. Theo như lời nói của Thiển Uyên, Trường Nhạc Cung chính là một đại tập đoàn giải trí cao cấp, tập hợp khách điếm, tửu điếm, cửa hàng, quán rượu, ca thính, kỹ viện, đổ trường và các loại chức năng khác nữa thành một thể, chỉ cần có ngân lượng, vào Trường Nhạc Cung, ngươi chính là Ngọc Đế, chỉ còn ở lại Trường Nhạc Cung dù chỉ một ngày, sẽ không có người có khả năng động đến một cọng lông tơ của ngươi, vì vậy Trường Nhạc Cung cũng là nơi lánh nạn của nhiều ngươi trong giang hồ khi tránh né cừu gia. Một nơi như vậy cũng thiếu không được nhiều ít hoàng thân quốc thích, quan to quý nhân cải trang vi hành ghé thăm, cây to đón gió, chỗ dựa vững chắc muốn không kiên cố cũng không được, chỗ dựa vững chắc của Trường Nhạc Cung, chính là thúc phụ của đương kim Hoàng đế, tay nắm hai phần ba binh quyền, Bắc Lương Vương Tiêu Cảnh.
Lâm Chi Diêu gọi Thiển Uyên cùng đi, chính là vì không muốn ở một mình với Bắc Lương Vương, tuy rằng từ trước đến nay y sống buông thả, nhưng cũng không muốn ủy thân cho vị la sát Vương gia này. Tiêu Cảnh đã gần bốn mươi tuổi, hàng năm luyện võ, bởi vậy thân cường thể kiện, thoạt nhìn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, đối Lâm Chi Diêu ham muốn đã lâu, đậu hủ cũng ăn không ít, nhưng luôn không thuận lợi. Lâm Chi Diêu nghĩ có người thứ ba ở đây, Tiêu Cảnh cũng không đến nỗi quá khoa trương, huống hồ Thiển Uyên sắp mãn mười tám tuổi, Trường Nhạc Cung sớm muộn gì cũng phải giao cho hắn, khiến hắn cùng vị chỗ dựa vững chắc này hảo hảo giao thiệp cũng là tất yếu.
Thiển Uyên bồi Bắc Lương Vương dùng bữa, từ chối không uống rượu, Lâm Chi Diêu cũng không miễn cưỡng hắn, biết hắn từ trước đến nay tuân thủ thanh quy giới luật của Phật gia, đành miễn cưỡng ứng phó Tiêu Cảnh. Lúc Tiêu Cảnh mới gặp Thiển Uyên có chút không thoải mái, nhưng thấy hắn cúi đầu ngồi ở ghế dưới không nói nhiều, chỉ tưởng rằng hắn là tiểu hài tử trì độn, không đem hắn để vào mắt, tiếp tục tiến hành dự định ban đầu, hăng hái khích lệ Lâm Chi Diêu uống rượu. Vương gia ban thưởng rượu không thể không uống, Lâm Chi Diêu uống đến chén thứ ba liền bắt đầu cảm thấy bất thường, ý thức được trong rượu có vấn đề, liên tiếp hướng Thiển Uyên ra hiệu, đáng tiếc Thiển Uyên một mực cúi đầu dùng bữa, Lâm Chi Diêu đành phải dùng sức ngắt đùi mình.
“Vương gia, thảo dân thân thể có chút không khỏe, thứ không thể . . .” Lâm Chi Diêu muốn xin phép rời khỏi, lại bị Tiêu Cảnh cắt ngang.
“Nếu như đã như vậy ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi, người đâu, dẫn đường!” Nói xong Tiêu Cảnh một phen ôm chầm lấy Lâm Chi Diêu, phân phó người hầu dẫn đường quay về tẩm cung của Lâm Chi Diêu. Thiển Uyên lúc này mới ngẩng đầu, trông thấy Lâm Chi Diêu vẻ mặt kiều mỵ, yếu ớt tựa vào trong ngực Tiêu Cảnh, tùy ý hắn ôm.
“Yêu tinh dâm đãng!” Thiển Uyên cảm thấy khinh thường.
Thiển Uyên cũng không biết mình sinh khí cái gì, chỉ cảm thấy ngọn lửa vô danh vọt dâng lên, cũng không lên tiếng, đứng dậy phất tay áo bước đi, nổi giận đùng đùng đi ra nhà thủy tạ, gần rời khỏi cửa viện thì rốt cục nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa đúng bắt gặp ánh mắt của Lâm Chi Diêu, cách nửa hồ nước, rất xa, vậy mà hết sức ưu thương tuyệt vọng! Thiển Uyên bỗng nhiên chột dạ, tránh đi ánh mắt của y, tựa như giận dỗi thật mạnh bài khai bước chân.
Cúi đầu nhanh chóng rời khỏi, căn bản không chú ý phía trước có người, lập tức va phải, ngẩng đầu nhìn, là Hạ Vũ, lười cùng hắn nói lời vô nghĩa, đang muốn rời đi lại bị Hạ Vũ giữ chặt.
“Làm gì?”
“Không thể tưởng tượng được thiếu cung chủ là loại người bạc tình vô nghĩa như vậy!”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Mắt thấy cung chủ bị người khác vũ nhục, vậy mà chẳng quan tâm.”
“Chính y nguyện ý, ta cũng không muốn quấy nhiễu chuyện tốt của y!” Nhớ đến buổi tối đầu tiên ở Trường Nhạc Cung gặp được y tầm hoan tác nhạc, thế nhưng còn bị y gọi ở lại tham quan, hắn cũng không muốn tham quan!
“Cung chủ bị Bắc Lương Vương hạ dược, thiếu cung chủ chẳng lẽ không nhìn ra sao?”
“. . . . . Ngươi nói cái gì?” Thiển Uyên giật mình, khó trách vừa rồi cảm thấy được ánh mắt của y khác lạ! “Đê tiện! Dám hạ dược!” Thiển Uyên cất bước chạy về, không để ý Hạ Vũ ở phía sau lưng hô “Thiếu cung chủ! Không được lỗ mãng! Thiếu cung chủ! . . . . .”