Lúc Thiển Uyên tỉnh lại, đập vào mắt là ba cái đầu nhẵn bóng, trên đỉnh đầu còn có ba chấm, hắn đoán mình đã xuyên không. Mất một lúc khá lâu mới hiểu tình huống hiện tại, Thiển Uyên đối với lần xuyên không này vô cùng hài lòng.
Thứ nhất, các hòa thượng nói chính là tiếng Trung, hoàn hảo hoàn hảo.
Thứ hai, hắn không có bị biến thành phụ nữa, vạn phần may mắn.
Thứ ba, hắn không có nhìn thấy một phụ nữ nào hết, cảm tạ trời đất.
Duy có chút bất mãn, chính là hắn vẫn còn là một em bé đang quấn tả, ngay cả xoay người cũng không thể, nhưng được cái thời gian lại có thêm nhiều, từ từ lớn lên cũng hay.
Sau đó hắn an tâm nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng nghe thấy lão hòa thượng nói “Thôi, tùy duyên đi! A di đà phật!” Thiển Uyên thầm nghĩ, đúng là như vậy, tùy duyên là được rồi, liền chìm vào mộng đẹp.
Thiển Uyên an tâm sống đến tuổi mười hai, vẫn ở tại nơi này, trong một ngôi chùa vô danh ở một ngọn núi vô danh, sống cùng với sư phụ và hai vị sư huynh, trải qua cuộc sống tăng lữ với những quy luật nhàm chán. Gà gáy rời giường, tới giờ thì tụng kinh, nấu nước chẻ củi, ăn trưa xong nghỉ ngơi một chút, buổi chiều nghe sư phụ giảng kinh, bữa tối ngồi thiền, sau đó đi ngủ.
Lại một ngày nữa trôi qua, Thiển Uyên ở trong thiền phòng của mình ngồi thiền gõ mõ, cảm thấy hết thẩy rất hoàn mỹ, kiếp trước hắn từng ao ước cuộc sống như vậy, đáng tiếc không thể làm được, hiện giờ rất mãn nguyện.
Đang ngồi đột nhiên có người gõ cửa, không cần hỏi cũng biết là nhị sư huynh Tùy Tính, nhị sư hynh lớn hơn hắn bốn tuổi, luôn xử sự lỗ mãng, tính cách hào phóng, bình thường hai người quan hệ cũng tốt.
“Thiển Uyên, huynh tiến vào nhá!” Tùy Tính đè thấp giọng, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào. Thiển Uyên buông mõ, cười nhìn hắn “Có chuyện gì?” Chỉa chỉa vào cái bát trong tay hắn.
“Mì trường thọ, mau tới ăn!” Thanh âm của Tùy Tính lộ ra hưng phấn đắc ý “Hôm nay không phải sinh thần của đệ sao?”
“Nhị sư huynh, người trong Phật môn, làm gì có cái gọi là sinh thần, sư phụ biết lại mắng đấy!” Thiển Uyên tuy ngoài miệng nói vậy nhưng lại vui vẻ nhận cái bát.
“Đệ không tính! Đệ chưa có thụ giới mà!”
Thiển Uyên cười cười “Nhị sư huynh cùng ăn đi!”
Tùy Tính nhìn đến đầu tóc dài dày đặc như là thác nước của Thiển Uyên, thở dài “Đệ nói xem, sư phụ vì sao không chịu cho đệ quy y chứ? Toàn nói cái gì ‘mọi việc tùy duyên’!”
Thiển Uyên ngẩng đầu nói “Nhị sư huynh, chuyện này không nên bàn nữa. Phật độ người hữu duyên, sư phụ tự có quyết định.” Tùy Tính gật gật đầu không nói gì thêm nữa.
Năm đó ở trong núi phát hiện được Thiển Uyên, là gã cùng đại sư huynh Tùy Tâm, một em bé nho nhỏ nằm trong rừng rậm, nếu mặc kệ nhất định sẽ bị dã thú ăn mất, gã và đại sư huynh liền tự làm chủ đem hắn ôm về. Sư phụ sau khi nhìn thấy Thiển Uyên chỉ nói một câu “Tùy duyên.” đơn giản thu dưỡng hắn lại. Ngôi chùa nhỏ này tọa bên trong thâm sơn, trong phạm vi mấy chục dặm cũng không có người sống, đứa bé này lại xuất hiện tại vùng phụ cận này vốn đã rất kỳ lạ, hơn nữa Thiển Uyên không khóc cũng không nháo, mới đầu gã còn tưởng rằng đây là tiểu yêu quái! Sư phụ từ trên người Thiển Uyên phát hiện một tờ giấy rơi ra, có ghi “Tên Thiển Uyên, sinh vào ngày hai tháng hai giờ tý.” Nên đã kêu là “Thiển Uyên.”
Thiển Uyên tròn sáu tuổi, chiếu theo tiền lệ hẳn là hắn phải quy y, nhưng sư phụ chính là không hề nhắc đến, hắn nghĩ rằng sư phụ quên liền nhắc nhở, ai ngờ sư phụ lại nói “Tùy duyên.” Sau đó không hề đề cập đến chuyện này nữa. Sau này hắn lại hỏi qua vài lần, sư phụ lại vẫn nói “Mọi việc tùy duyên”, không để cho Thiển Uyên quy y, tóc của Thiển Uyên được quấn lại tinh tế vẫn tiếp tục dài ra, dày và rậm, nắm một bó to ở trong tay, trong chùa cũng không có lược, trâm gài tóc hay linh tinh gì đó, Thiển Uyên luôn tùy tiện lấy một sợi vải bố cột tóc lại, một đầu tóc đen kia luôn rủ xuống uyển chuyển như một thác nước, ẩn hiện màu xanh biếc rực rỡ, ngay cả ánh mặt trời cũng không làm gã hoa mắt như vậy, lúc này Tùy Tính mơ hồ cảm thấy được sư phụ không thu Thiển Uyên là đúng, Phật Tổ cũng luyến tiếc đầu tóc xinh đẹp này!
Thiển Uyên ăn xong mì trường thọ, qua sinh thần mười hai tuổi, cảm thấy hẳn nên đi tìm sư phụ nói chuyện. Lúc đến bên ngoài thiền phòng của sư phụ quả nhiên đèn còn sáng. Thiển Uyên đẩy của tiến vào, sư phụ còn đang tụng kinh, cẩn thận lắng nghe là “Đại Bi Chú”, liền lẳng lặng xếp bằng ngồi xuống, hòa vào thanh âm của sư phụ cùng nhau tụng kinh. Tụng xong một đoạn kinh văn, sư phụ từ tốn mở mắt.
“Thiển Uyên, ngày mai con hãy xuống núi đi!” Thiển Uyên hơi sửng sốt một chút, không nghĩ sư phụ lại biết mục đích hắn tới đây, không đợi hắn mở miệng đã khước từ.
“Sư phụ, Thiển Uyên hiểu được đạo lý ‘Phật độ người hữu duyên’, nhưng mà Thiển Uyên không muốn rời khỏi đây.”
Sư phụ yên lặng nhìn hắn, Thiển Uyên thản nhiên nghênh đón ánh mắt của sư phụ.
“Thôi vậy, con muốn lưu lại thì lưu lại đi. Chính là vạn vật tạo hóa đều đã định sẵn số mệnh, mọi việc không nên cưỡng cầu.” Sư phụ nói xong khép lại hai mắt.
“Đồ nhi nhớ kỹ, cảm tạ sư phụ dạy bảo.” Thiển Uyên chắp hai tay trước ngực, khom người hành lễ, đứng dậy lui ra ngoài.
Thiển Uyên ngẩng đầu, nhìn trăng non trên trời, nhớ tới những chuyện kiếp trước, cảm thấy được chính mình cưỡng cầu. Nếu Phật Tổ thật cảm thấy hắn không có Phật duyên, hà tất không muốn hắn nhập Phật môn?! Kiếp trước cũng tốt, kiếp này cũng được, xem ra hắn còn chưa thông suốt! Bổn lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai? Đều là hắn suy nghĩ không đâu. Thôi, ngay tại núi này xuống tóc tu hành đi, cũng không quản hình thức, khi nào thì thật sự thông suốt, khi nào Phật Tổ sẽ độ hắn. Chỉ cần trong lòng có Phật, bất luận nơi nào cũng là cõi Niết Bàn, cứ như vậy qua cả đời đi!
Vốn không có vướng bận, sao còn phải chuốc lấy vướng bận.
Sau khi Thiển Uyên hạ quyết tâm liền thấy thoải mái lên, trở về thiền phòng của mình, yên lòng đi vào giấc ngủ, chính là giống như sư phụ nói, mọi việc đều có số mệnh, cuộc sống hoàn mỹ của Thiển Uyên đến đêm nay là kết thúc.
Ngày hôm sau Thiển Uyên lên núi đốn củi trở về, phát hiện trong chùa có rất nhiều người đến, y phục sang trọng ngựa mạnh mẽ khí thế, phô trương không ít, vội vàng gấp rút buông bó củi xuống chạy hướng miếu đường.
“Thiển Uyên, con về rồi.” Sư phụ gọi hắn “Người nhà con đến tìm con.”
Thiển Uyên giật mình dừng lại, người nhà? Năm đó hắn rõ ràng là bị phụ mẫu vứt bỏ, sao giờ có thể đến tìm hắn? Hơn nữa là dạng gia đình phú quý như vậy.
Bạn đang �
“Thuộc hạ Hạ Vũ tham kiến thiếu cung chủ!” Một bạch y nam tử trung niên đi lên trước, hướng Thiển Uyên hành lễ, Thiển Uyên hoảng sợ, nhanh kéo hắn đứng lên, thầm nghĩ còn chưa biết có phải hay không là thiếu cung chủ của các ngươi đây, đã hướng ta quỳ!
“Thiển Uyên, vi sư đã xác nhận qua, quả thật là người nhà của con. Nội dung trên tờ giấy năm đó bọn họ đều biết, cả quần áo ngươi mặc bọn họ cũng nói đúng.” Sư phụ dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, không đợi hắn mở miệng đã nói một câu như vậy. Thiển Uyên mặt nhăn mày nhíu, cho dù là người nhà cũng không nên xưng hô như vậy, dù sao hắn cũng không phải “Thiển Uyên” chính hiệu, trước hết nghe xem bọn họ muốn làm gì rồi nói sau.
“Thiếu cung chủ, năm đó cung chủ bị cừu gia đuổi giết, bản thân bị trọng thương, bất đắc dĩ phải đem thiếu cung chủ vừa ra đời không bao lâu để lại trên đường, những năm gần đây cung chủ luôn luôn tìm kiếm hỏi thăm xung quanh tung tích của thiếu chủ! Cung chủ ngày đêm tưởng niệm thiếu cung chủ, hy vọng khi còn sống có thể tìm được ngài, tưởng niệm tích tụ ngày càng nhiều, thân mang bệnh nặng, chỉ sợ . . . . . chỉ sợ thời gian không còn nhiều! Thuộc hạ thỉnh thiếu cung chủ ―” Nói xong vành mắt đã ươn ướt, hướng Thiển Uyên thật mạnh quỳ xuống.
Thiển Uyên khó xử, nguyện vọng kiếp trước chính là gia nhập Phật môn rời xa trần thế, thật vất vả thực hiện, hiện tại lại phải nhập thế sao? Hơn nữa còn là thế giới cổ đại đầy xa lạ. Một phụ thân không hề quen biết, còn không biết là nhân vật ra sao.
“Vị thí chủ này, không biết cung chủ của ngươi là ai?” Thiển Uyên không thích vòng vo, nói thẳng ra nghi vấn trong lòng.
“Bẩm thiếu cung chủ, cung chủ chính là chủ nhân của võ lâm danh môn ‘Trường Nhạc Cung’, trên giang hồ được xưng tụng là ‘Thiệp Giang công tử’, tên Lâm Chi Diêu.” Thiển Uyên càng đau đầu hơn, gào thét võ lâm danh môn! Có khi nào tương lai còn bảo ta kế thừa gia nghiệp nhà y, thật sự không muốn, nhưng mà người ta sắp chết, tâm nguyện trước khi chết chính là muốn gặp lại nhi tử, không giúp y hoàn thành cũng không tốt, tốt xấu gì cũng chiếm thân xác con của y, làm sao bây giờ đây?
Hạ Vũ như nhìn ra do dự của hắn, từng bước tiến lên ôm lấy chân Thiển Uyên mà khóc, Thiển Uyên còn nhỏ sức lực yếu đẩy không ra, đầu đầy hắc tuyến, đang định mở miệng thì sư phụ lên tiếng.
“Thiển Uyên, phụ mẫu có ân với con, năm đó bỏ rơi con cũng là vì bất đắc dĩ, hiện tại phụ thân con bệnh tình nguy kịch, con nên đi gặp cha con thì tốt hơn. A di đà phật, ngã phật từ bi!”
Thiển Uyên biết, cuộc sống hoàn mỹ của mình từ nay về sau coi như tiêu tùng. Cảm tạ ơn dưỡng dục của sư phụ, cùng đại sư huynh và nhị sư huynh bái biệt, đeo một bao hành lý nho nhỏ, theo đội ngũ trùng trùng điệp điệp của Hạ Vũ rời đi. Ngồi ở trên ngựa của Hạ Vũ, Thiển Uyên quay đầu lại, trông thấy sư phụ vẻ mặt lo lắng, đại sư huynh vẻ mặt thương cảm, nhị sư huynh cúi đầu lau nước mắt, vành mắt của hắn cũng nóng theo. Ba người này đã sống với hắn vượt qua mười hai năm, sao lại không có cảm tình chứ!
“Chờ nhìn thấy lão nhân, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của y, vẫn là trở về nơi này thôi!” Thiển Uyên nghĩ như vậy, chỉ tiếc nguyện vọng này mãi mãi cũng không thực hiện được.