Lữ Ngọc cũng không nói được mình đã đối diện với tử thi đó thế nào.
Trong ngẩn ngơ, y chỉ thấy một mảnh hoa đào. Không phải màu đỏ mà là trắng tuyết đắm chìm dưới ánh trăng… Nhưng y nhớ rõ hôm đó trời mưa không dứt.
Lữ Hạp cưỡng hiếp Tiểu Thúy, một cô gái luôn thản nhiên tươi cười. Nàng không có tư sắc, y cũng thấy vậy. Nhưng Tử Bội cảm thấy khóe mắt của nàng cực giống mẫu thân đã mất của mình.
Khi thi thể thiếu nữ được vớt lên từ trong giếng thì đã không nhận ra nguyên hình. Thân thể phù thũng đen sậm, ướt sũng nước bùn hôi thối.
Y thờ ơ nhìn, trong con ngươi của y cơ thể sưng vù của thiếu nữ dần trở nên mơ hồ, y nhìn thấy vũ quần hồng sắc của mẫu thân và hỏa diễm xung thiên. Thình lình ngực Tử Bội bị đè ép, sau đó điên cuồng nôn mửa không thể dằn được. Y không biết mình nôn cái gì, chỉ đơn thuần muốn nôn sạch khó chịu trong bụng.
Lúc ngẩng đầu, hoa đào rơi. Tuyết trắng tuyết trắng, tung bay dưới ánh trăng trong suốt…
Có thêm cảm giác của nước mưa.
“Yêu là gì?”
“Con không được yêu bất cứ ai.”
“Vậy ngài làm hết thảy là vì đâu?”
“Để cuối cùng có một ngày được gặp lại nàng. Ngày đó sẽ hạnh phúc.”
“Ngài còn nhớ bà à? Ngài còn yêu bà sao?”
“Nàng đã từng yêu ta.”
“…”
Xuyên qua màn đêm đen đặc, hình bóng loang lổ của cây đào như quỷ mị gào thét, mát lạnh như nước.
Có người nói, nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong. (gương mặt người xưa giờ đâu biết, hoa đào như cũ cười gió xuân) Lữ Tử Bội lại cảm thấy hoa đào không cười nổi. Nó chỉ thản nhiên nhiễm một thân thanh lệ. Chưa trải phong trần, sao lại trắng xám? Đến người chưa lão, hoa đào đã suy tàn trước.
Đã xong cuộc chuyện trò giữa y và phụ thân. Như y sở liệu, không có kết quả.
Đơn giản là tốn vài lượng bạc trắng bóng, Lữ Tử Bội đã tống cổ được lão hán khóc lóc ba ngày trước cửa Lữ phủ. Bởi vì trong nhà lão hán vẫn còn hai đứa con trai không tiền cưới vợ. Sự thật có khi quả thực rất tàn khốc.
Y không nói cho bất cứ ai biết, từ sau trận đại hỏa đã cướp mất mẫu thân, hoa đào trong mắt y chỉ còn lại màu trắng.
… … … …
Hoàng hôn lặn về tây.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi loạn mái tóc đen mềm của Lữ Tử Bội. Từng mảnh vụn kim sắc của ánh tịch dương rơi xuống thân y.
Con người từng dỗ dành y đang lẳng lặng ngồi bên cạnh. Hắn gọi là Ôn Ẩn, một cái tên ấm áp lại không quá cường liệt, vừa vặn phù hợp với hắn.
Ngày ấy, Ôn Ẩn nhìn thấy một thiếu niên bị mắc mưa trong ngôi miếu đổ nát, sam tử trắng tuyết ướt mưa, khăn đội đầu thật dài, trên vạt áo còn thêu một đóa hồng đào hết sức xinh đẹp. Có một khắc, hoặc ngắn hoặc dài, Ôn Ẩn đã vô phép nhìn chăm chăm đóa hoa đào. Một màu đỏ tiên diễm lạc trên màu trắng chói mắt, như giọt máu sắp rơi xuống. Mãi đến khi Tử Bội khóc, nước mắt cùng nước mưa run rẩy chảy xuống từ bả vai tinh tế, hắn mới chú ý đến đôi mắt sáng như hàn tinh. Vậy nên Ôn Ẩn gạt đi nước mắt của y, hắn chỉ đơn thuần muốn gạt đi vẻ thê lương không thuộc về tuổi đó. Nhưng kết quả thì sao? Khi nước mắt đã cạn, hắn chỉ có thể nhìn thấy một gốc hoa đào trắng xám từ trong mắt y. Tên của hoa đào, là đau.
Ôn Ẩn không phải người yêu hoa. Nhưng lại muốn hiểu mê hoặc của đào hoa. Hắn là một người mâu thuẫn.
Hắn bỗng nhiên nghĩ, giả như liệt hỏa có thể thiêu hủy hoa đào thành từng mảnh, vậy chung quy có một ngày dư quang của hoàng hôn sẽ nhuộm đỏ màu trắng vô biên này chăng… Vì vậy hắn rất cẩn thận nói rằng, có duyên thì sẽ gặp lại.
Duyên? Ôn Ẩn vốn không tin thứ đó. Nhưng vào sáng hôm đó, khi hắn nói ra miệng lại mang theo sự khẳng định chưa từng có.
Sáu tháng sau, như một kỳ tích, hắn được chủ nhân phái làm cận vệ của Lữ Ngọc. Duyên, thứ này kỳ lạ đến hắn cũng không khỏi cảm thán.
Hắn cũng không thể quên, đêm đầu tiên khi vào ở Lữ phủ. Lữ Ngọc đã đến tìm hắn. Nhìn không rõ biểu tình, y đứng dựa theo gió, trường bào màu trắng tung bay, còn thêm nhành tú hoa đỏ tươi kia nữa. Đương nhiên, Ôn Ẩn cũng không thể bỏ qua thanh trường kiếm hàn khí bức người.
Kiếm vào lúc hắn mở cửa liền gác lên vai hắn. Xúc cảm lạnh băng vuốt ve da thịt của hắn. Ôn Ẩn không hề sợ hãi, thậm chí có chút khác thường mà thương tiếc chủ nhân đang nâng kiếm.
Đối với những người biết được yếu đuối của y, y chưa bao giờ tín nhiệm. Hắn nhớ rõ âm thanh lạnh lùng của Lữ Ngọc lúc nói những lời này, hoàn toàn không phải tiếng khóc thống khổ đáng thương của thiếu niên trong đêm mưa nọ. Cho nên Ôn Ẩn có hơi thất thố, có chút giật mình. Nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục bình thường. Hắn nói cho y biết, hắn chỉ phụng mệnh hành sự, phụng mệnh bảo hộ an toàn của y thôi, còn truyền đạt mệnh lệnh chính là phụ thân của y. Hắn cảm nhận được đối thủ đang trầm mặc, hắn không biết y đang suy nghĩ gì, hắn không nhìn tới được đôi mắt kia. Được rồi, Lữ Ngọc thở dài, sau đó nói với hắn, nếu dám lén lút làm một động tác nhỏ nào, y sẽ khiến hắn chết thực thảm. Khoảnh khắc đó, Ôn Ẩn mới phát hiện ánh mắt của y lạnh lẽo như ánh trăng vào đông.
Đi theo chủ nhân mới của mình thật lâu, hắn phát hiện mỗi bộ y phục của Lữ Ngọc đều là màu trắng, đều có một mảnh hồng đào. Ngày thường từng nghe bọn hạ nhân lén gọi y là “Huyết đào hoa công tử” hắn cũng nghe nói, hoa đào trên vạt áo của y đều là do y tự thêu hắn thậm chí còn nghe nói mỗi khi y hại chết một người, sẽ cắt một kiện y phục mới may một nhành hoa đào… Ôn Ẩn không phải người hay tin vào lời đồn, nhưng hắn lại chú ý Tử Bội luôn thay đổi ngoại bào, nhưng hình dạng của hoa đào luôn không đổi. Rõ ràng là hoa đào xuất phát từ cùng một người…
Hắn dao động, không biết đâu là thật, đâu là giả.
Nhưng có một việc hắn khẳng định. Thiếu niên áo trắng này không biết võ công. Điều này không hề khiến hắn coi thường y. Ngược lại còn khiến hắn cảm thấy áp bức, chủ nhân của thanh kiếm lạnh thấu xương đêm đó, vốn không phải là một người tập võ. Nhưng nếu không phải võ nghệ, vậy đến cùng là thứ gì đã đảo loạn tâm của y, là thứ gì đã khiến hắn trở nên đáng sợ trong mắt y?
Hắn không muốn biết. Hoặc là nói hắn không có quyền biết.
Còn bây giờ, Ôn Ẩn tận trung bảo hộ bên cạnh y. Đầu vai y và đầu vai hắn cùng một chỗ, tuy rằng thời tiết đã sớm ấm áp, hắn vẫn như trước cảm giác được lạnh lẽo tỏa ra từ người y.
“Ngươi còn có thể ở lại đây bao lâu?” Không nghe ra được thanh âm của Lữ Ngọc có từng phập phồng không.
“Không biết.” Ôn Ẩn đáp lời nhanh gọn.
“Vậy thì tận trung làm tốt mọi thứ của mình. Nhớ kỹ lời ta, ta sẽ không buông tha cho những người dám phản bội.”
Lữ Ngọc bỗng nhiên đứng dậy, phủi sạch sẽ bụi đất trên người, nhẹ nhàng rời đi.
Ôn Ẩn nhìn bóng lưng của y, không thấy được khí thế lạnh nhạt lại khiến người cảm thấy hết sức cô đơn. Hộ vệ trẻ tuổi cắn môi dưới, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi có từng yêu người nào chưa?” Lời vừa ra khỏi miệng tự hắn đã giật mình. Một hạ nhân thì có quyền gì hỏi chuyện riêng của chủ nhân chứ!
“Không có.”
“Tại sao?”
“Không tin.” Lữ Ngọc dừng bước, quay đầu nhìn hắn. Ngược sáng, không nhìn thấy được quang mang trôi giạt trong ánh mắt: “Ôn Ẩn, có lẽ ngươi không nên đến.”
“Nhưng ta đã đến.”
“Vậy thì chấp nhận vận mệnh của mình đi.”
Hắn nhìn y, phát giác y có chút xa xôi, có chút mờ ảo. Trời đã hoàn toàn đen, cho nên cái g trắng kia mới phá lệ bắt mắt. Hoa đào đỏ tươi chôn vùi trong màn đêm đen sẫm, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi máu chưa tan hết. Còn sót lại hương khí của ánh trăng nhàn nhạt…
Con ngươi của Lữ Ngọc đặc biệt sáng ngời.
“Không được phản bội ta.”
Nghe không rõ giọng nói đến từ đâu? Nhưng Ôn Ẩn rõ ràng thấy đôi môi của y khẽ mở.
Y đang nói cái gì? Y không phải trước giờ chưa từng tin ai sao?
Ôn Ẩn hoang mang nhìn y, hắn thật sự không hiểu người này. Ỷ lại của y hoặc lạnh lùng của y, một động tác, một ánh mắt đơn giản trong mắt người khác, ở trong mắt Ôn Ẩn lại biến thành mê hoặc.
“Ít nhất khi ngươi còn là hộ vệ của ta, không được phản bội ta.” Tay y xoa mắt của hắn, ngón tay lạnh lẽo lướt qua lông mày cuồng khoát của Ôn Ẩn, “Ta sẽ không tha thứ người phản bội ta, càng không tha thứ người hiểu ta. Cho nên, không được thử thách kiên nhẫn của ta, càng không được thử đọc hiểu ta.”
Dưới ánh trăng, y như hoa đào tuyết còn ngậm nụ.
Ôn Ẩn cúi đầu nhìn y. Hắn sửng sốt, lần thứ hai hắn nhìn thấy hoa đào màu trắng trong mắt y.
Đào chi xanh tươi, kỳ hoa lấp lánh.
Lãnh, diễm, thê, mị.
Vào đêm mưa nỉ non đó, Ôn Ẩn đã từng nhìn thấy hoa đào. Chính vì thứ hoa đào như thế mà hắn đã chìm hãm thật sâu.
Vậy nên tim của hắn đập mạnh, “Ta đáp ứng ngươi.”
… … …
Đúng vậy, hắn không thể ức chế tim đập, đập đến mức hắn cảm thấy có vài phần hơi đau, như gió thổi sóng gợn.