"..."
Lần này đến lượt Trịnh Thù Quan im thin thít hơi bị lâu.
Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ thở dài: "Nếu em nghĩ mình làm được, thì chân đừng có run nhanh thế được không."
Sau một tiếng thở dài, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Còn nữa, cún con, có ai nói với em không? Nhìn em như thế này không có chút tự tin nào hết, nhưng rất đáng yêu."
Đôi mắt xanh đẹp đẽ vui sướng nheo lại, Trịnh Thù Quan nháy mắt với cậu: "Em đáng yêu đến mức ngay lúc này tôi muốn ăn em, nuốt trọn em luôn."
Khoảnh khắc Mạch Kính nhìn vào đôi mắt xanh đầy ắp ham muốn đáng sợ đó, cậu xấu hổ dời tầm mắt run rẩy của mình sang chỗ khác. Nhưng chỉ trong giây tiếp theo cậu dường như đã tìm thấy tự tin hoặc động lực nào đó, nên đôi mắt đang né tránh một lần nữa dời trở về, đôi mắt đen lóe lên ánh sáng kiên quyết: "Vậy tôi sẽ nói lại... ** tôi cho đến khi anh hài lòng mới thôi."
Trịnh trọng quá mức... Quả thật giống như đang thề thốt gì đó.
Lời mời gọi trắng trợn của cậu khiến Trịnh Thù Quan phải hết sức kiềm chế để giữ giọng nói ổn định trong giây lát, vai hắn rũ xuống như bị ngoại lực nào đó đánh trúng, hắn lại ngẩng đầu lên với khuôn mặt dần trở nên méo mó vì cực kỳ hưng phấn: "Tôi làm, tất nhiên là làm rồi."
Hắn nóng lòng nhấc một chân của Mạch Kính lên, kề đầu gối của mình ngay hông đối phương, hai ngón tay xoa xoa cái khe nhỏ theo chuyển động tròn.
Màn dạo đầu lần này kéo dài quá lâu, bị hắn đùa bỡn trực diện như thế khiến Mạch Kính vẫn còn tỉnh táo cảm thấy rất xấu hổ, gò má càng thêm đỏ bừng và hô hấp cũng nặng nề hơn.
Bởi vì cậu không muốn nhìn xuống, nên xúc giác cũng càng trở nên nhạy bén hơn.
Dù cậu biết rõ đối phương mới dùng ngón tay vuốt ve thôi, nhưng vẫn cảm thấy lỗ nhỏ sưng đỏ dần trở nên nóng rực vì bị một lưỡi dao nóng như lửa kề sát, lỗ nhỏ co rút liên tục cũng trở nên ướt sũng nước dâm khi bị ngón tay chơi đùa.
Chát.
Đột nhiên, một cái tát nhẹ nhàng ập đến khiến Mạch Kính run lên bần bật, cậu chưa kịp quay qua nhìn đã bị người đàn ông tát liên tiếp thêm mấy cái nữa.Sức lực không thể nói là mạnh, nói đúng hơn là không có dùng sức bao nhiêu.
Nhưng cảm giác xấu hổ lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Trịnh Thù Quan nhìn chằm chằm vào cái khe nhỏ buộc phải hé mở ra dưới lòng bàn tay của mình, nó phun ra càng lúc càng nhiều nước dâm, cái khe nhỏ màu đỏ tươi nằm ngay giữa hai cánh mông cũng đỏ bừng, lúc này hắn mới đâm hai ngón tay vào trong đâm rút nhịp nhàng.
Lần trước nơi này vừa mới bị đ/ị/t chưa được bao lâu, nên vừa đút ngón tay vào là thịt non lập tức co bóp liếm mút lấy ngón tay. Sau khi xác định đã mở rộng xong xuôi hắn rút ngón tay ra, dứt khoát kéo quần rồi tụt quần lót xuống để lộ dương v/ật cứng ngắc sẫm màu của mình.
Dương vậ/t đã cương lên đến cực điểm, khoảnh khắc nó bật ra khỏi quần lót lập tức kề sát vào lỗ nhỏ đang căng thẳng mấp máy của Mạch Kính, gân xanh nổi lên dày đặc trong khi q/uy đầu đỏ thẫm hơi hếch lên chảy ra chất lỏng trong suốt.
Trịnh Thù Quan dùng dương v/ật của mình xoa xoa các nếp gấp xung quanh cái khe nhỏ, sau đó nóng lòng nhấp mạnh vào trong.
Dương v/ật dữ tợn thô bạo đâm vào rút ra trong cái lỗ nhỏ khít khao.
Mặc dù vẫn không ngăn được nỗi sợ hãi bị đâm xuyên qua cơ thể, nhưng Mạch Kính nương theo động tác của hắn khiến cơ thể nhích lên nhích xuống trên cánh cửa, cau mày thở hổn hển một hồi cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhìn đi, chỉ cần hắn đừng có điên cuồng đâm vào chỗ đó là cậu vẫn chịu đựng được thôi.
Dương v/ật bị bao bọc trong thịt non mại ấm áp càng thêm hưng phấn, vì không được nện trúng điểm G nên chỉ tập trung vào nấc mạnh, nước dâm ướt át không kịp đi theo chuyển động của dương v/ật, nên lúc dương v/ật rút ra cũng liên tục trào ra ngoài.
Bàn tay của hắn vô tình dời xuống đến eo Mạch Kính, hắn thay đổi tư thế nắm chặt lấy eo kéo cậu ra khỏi cánh cửa, để chân cậu nhấc lên khỏi mặt đất khiến cậu chẳng khác nào nối liền một thể với dương v/ật.
Mạch Kính không ngờ Trịnh Thù Quan lại đột ngột làm như vậy.
Cậu hốt hoảng kêu lên: "Chờ đã! A!"
Cơ thể chưa chuẩn bị sẵn sàng đã phải tuân theo chuyển động của Trịnh Thù Quan, chuyển trọng tâm về nơi kết hợp của hai người, đồng thời cái lỗ nhỏ vốn cũng chưa sẵn sàng nuốt trọn dương v/ật, bị kích thích đột ngột nên cũng thít chặt lại. Khoái cảm tột độ khiến chủ nhân của nó không khỏi bủn rủn cả người, ngón chân co quắp, da đầu đột nhiên tê rần.
Mạch Kính vô thức rơi nước mắt, đôi tay vội vàng giơ lên túm lấy áo của hắn.
Trịnh Thù Quan nhìn thấy đôi chân của cậu đong đưa trong không trung, cố ý nhướng mày hỏi: "Em đang muốn tôi tha cho em à? Em có muốn dừng lại không? Muốn đổi ý không?"
Tư thế này giúp dương v/ật đâm vào đến nơi sâu nhất, đồng thời cũng căng cái khe nhỏ ra đến cực hạn. Bởi vì tránh đâm vào điểm mẫn cảm, nên Mạch Kính cảm thấy mình như đang bị hắn dùng sức cuồng bạo cọ xát, cảm giác vừa đau vừa nóng chứ không có chút khoái cảm nào.
Lỗ nhỏ yếu ớt bị kích thích khiến Mạch Kính theo bản năng muốn khép chân lại né tránh, lại bị Trịnh Thù Quan xấu xa banh chân ra càng rộng, còn gặp đối phương dùng những lời lẽ vô sỉ kích thích. Đôi mắt cậu ngấn nước, ngửa đầu để lộ yết hầu run rẩy, thái độ lại rất kiên quyết: "Không."
Trịnh Thù Quan vui sướng thở dài vì đã nhận được lời cam đoan, khóe môi nhếch lên cao: "Đương nhiên rồi."
Hắn dứt khoát cúi đầu, đầu lưỡi ướt nóng lướt qua làn da bóng loáng từ cằm đến xương quai xanh vài lần, thỉnh thoảng lại ngậm lấy yết hầu nhỏ nhắn hay nhích tới nhích lui quyến rũ mình, đầu lưỡi đâm thọc liếm mút mãi cho đến khi nửa người của Mạch Kính đều đã đỏ ửng.
Sau đó, Trịnh Thù Quan lại mỉm cười hỏi cậu với giọng nói ngọt ngào: "Bây giờ thì sao hả cún con, em có muốn dừng lại không?"
Ngay sau đó hắn lại nặng nề đâm về phía trước một chút, dương v/ật đang cắm ở sâu bên trong hơi rút ra rồi lại dùng lực đâm vào lút cán, ấn mạnh vài lần, sau đó lui về phía sau một chút rồi lần nữa tàn nhẫn đâm vào.
Mạch Kính bị nắm eo đón nhận những cú thúc thô bạo của dương v/ật to cứng, lồng ngực phập phồng không dừng, mỗi lần Trịnh Thù Quan đâm vào làm cậu theo bản năng co rúm người lại một chút, hai chân ở giữa không trung đều run lên lẩy bẩy.
Do hiếm khi vận động nhiều nên thể lực của cậu không thể bằng hắn, thở gấp ra vài hơi rồi ngẩng đầu nói ra một chữ: "Không."
"À thế sao... Còn kiên trì lắm."
Hắn đột nhiên mỉm cười, sau đó buông bàn tay đang nắm eo ra để cho đối phương hoàn toàn ngồi lên dương v/ật của mình, thậm chí hai hòn trứng d/ái to lớn còn cố chen vào bên trong, điên cuồng đâm thọc vào cái lỗ nhỏ non nớt mềm mại của đối phương.
"Á aaa!!"
Cậu thét một tiếng chói tai, bị Trịnh Thù Quan kích thích đến mức kêu lên, cảm giác kinh hoàng thôi thúc cậu bất chấp tất cả chạy trốn nhưng đáng tiếc đã bị hắn túm chặt lấy cơ thể.
"Sao em chạy thế? Không phải em đã nói sẽ không cầu xin, không kháng cự, không đổi ý sao?"
Không đợi Mạch Kính trả lời, tên đàn ông xấu xa lại ấn người cậu vào cánh cửa, tận tình nhấp hông giải phóng dục vọng trên cơ thể trắng trẻo nõn nà, ** đối phương đến khi cơ thể đối phương đong đưa ở ván cửa, đôi mắt mê ly rồi nước miếng chảy ròng.
Lần này hắn còn hung hãn hơn trước kia, Trịnh Thù Quan đang trong cơn hứng phấn cực cao, dương v/ật c/ương cứng dữ tợn ra ra vào vào trong cái lỗ nhỏ đỏ thắm. Hắn bắn xong một lần, lại đè cậu lên trên vách tường ** một lần nữa.
Đến khi Mạch Kính bị bắn vào trong lần thứ hai, đôi chân của cậu cũng đã bủn rủn, hàm răng đánh vào nhau lập cập nhưng mỗi lần nghe hắn hỏi vẫn cắn răng nói "Tiếp tục."
Thế là cậu bị đè trên sô pha ** một lần, ở bên cửa sổ ** một lần, vịn tường ** một lần. Cuối cùng hai chân cậu xụi lơ quỳ rạp trên mặt đất, lại bị nắm lấy mắt cá chân, dùng sức banh mông ra ** một lần. Cậu giãy giụa muốn bò đến trên bàn trà uống nước lại bị một thân hình cao lớn đè xuống tàn nhẫn ** một lần.
Mạch Kính kiệt sức mở to miệng, cái lỗ nhỏ bị ** quá nhiều mới vừa thoát khỏi trạng thái bị dương v/ật c/ương cứng lấp đầy, đột nhiên phun ồ ạt tinh d/ịch ra ngoài.
Cậu vô thức múa may tay chân, đôi mắt mê mang, chảy nước miếng, cơ thể chậm rãi cử động không biết muốn đi đâu.
"Tiếp tục đi…"
"Được, tiếp tục nào."
Trịnh Thù Quan không chút thương tiếc đè cơ thể đã xụi lơ của cậu lên góc tường, những cú thúc mạnh như muốn đẩy cơ thể cậu lên phía trên, dương v/ật thọc vào rút ra mãnh liệt làm tinh d/ịch chưa kịp chảy ra cũng tuôn trào ra bên ngoài.
Mạch Kính bị ** dồn dập đến mức mất trí, vừa lắc đầu khóc lóc vặn vẹo eo né tránh, vừa lặp đi lặp lại hai chữ "tiếp tục" với đôi mắt trống rỗng, vẻ mặt ngơ ngác, giọng nói đã rất khàn.
Căn phòng tràn ngập dấu vết tình yêu của hai người.
Từ lúc cởi quần lót ra, dương v/ật của Trịnh Thù Quan gần như chưa có một giây phút nào rời xa cơ thể của Mạch Kính. Hắn như phát điên, chỉ cần đi vào sẽ nhịn không được cuồng loạn thô bạo xỏ xuyên, dù đã đâm vào đến tận cùng bên trong vẫn cứ phải dùng sức nện về phía trước.